“Không chứng cớ thì im miệng đi. Lạc Tâm Du cũng trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu một cái: “Ngoài việc gây rắc rối cho gia đình này, cô còn mang đến cho gia đình này điều gì nữa? Ra như ngày hôm nay là đáng đời cô. Vào tù và tỉnh táo lại đi!”

Lòng Khương Tuyết Nhu đau thấu xương, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng cô cho rằng Lạc Tâm Du và Khương Thái Vũ còn hung ác hơn hổ. “Các người sẽ phải chịu quả báo!” Cô hung tợn nói: “Trước đây, các người có thể cự tuyệt tôi và hận tôi, nhưng không nên đổ oan cho tôi. Sau hôm nay, tôi nhất định sẽ từng chút một phá hủy công ty của các người!”

Khương Kiều Nhân buồn cười nói: “Cô nghĩ mình có tương lai không? Luật sư nhà họ Chu nói rằng cô sẽ bị kết án ít nhất hai mươi năm, em gái à, hãy tự lo liệu trong tù đi. Thỉnh thoảng chị sẽ đến thăm cô.” “Các người đừng cho rằng tôi sẽ thua. Nhìn những người nóng lòng muốn tổng cô vào tù kia, Khương Tuyết Nhu cười mỉa mai thành tiếng. Lạc Hồng Giang ngạo mạn nói: “Có hy vọng là tốt, nhưng có thể cô không hiểu. Nhà họ Chu thuê luật sư giỏi nhất ở Thanh Đồng, còn cô.. Anh ta liếc nhìn Ngôn Minh Hạo, chế nhạo: “Haha, ai đây? Chẳng lẽ là mới học đại học ra, đang xin làm việc tạm thời?”


Anh ta nói xong liền đi tới, chọc vào ngực Ngôn Minh Hạo: “Này anh bạn, anh có biết mình kiện với ai không? Là nhà họ Chu! Đừng vào cánh cửa này mà tự hủy hoại bản thân. Tôi khuyên anh nên sớm thoát ra.

Ngôn Minh Hạo nhướn mày, đúng là khuôn mặt anh ta có chút trẻ, không ngờ rằng lại bị người ta nhận thành người vừa tốt nghiệp đại học, có ý tứ thật.

Khương Kiều Nhân cũng tỏ vẻ ân cần khuyên nhủ: “Vụ kiện này của Tuyết Nhu không ai dám nhận. Anh có thể mới bước chân vào xã hội không hiểu, nhưng chúng tôi là chân thành muốn tốt cho anh.” “Chân thành muốn tốt cho ai?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

Khương Tuyết Nhu không cần quay đầu lại cũng có thể nghe được ai đang nói, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng đột nhiên chờ mong đám người này bị đánh vào mặt ở ngay trước tòa.

Khương Kiều Nhân, Khương Thái Vũ và những người khác nhìn lên.

Họ không biết khi nào, thang máy mở ra, và một bóng người bước ra khỏi đó.


Bộ vest sọc sẫm màu xám nhạt của người đàn ông giúp anh ấy trông cao lớn, vững vàng, dáng người anh ấy hoàn mỹ. Khuôn mặt điển trai không chút biểu tình khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chẳng qua là lúc đôi mắt lặng như nước hồ đầm quét qua, khí tràng tôn quý ập đến khiến cho người ta theo bản năng mà sợ hãi.

Là anh ta.

Khương Kiều Nhân lập tức liền nhận ra.

Lúc trước anh ấy là người cùng Hạ Văn Trì ở nhà hàng, chính là anh để ném cô và Tần Gia Như ra ngoài.

Sau đó nghe nói Tần Gia Như có điều tra qua, cô ta nghe nói rằng anh ta chỉ là một luật sư mà thôi. Không phải luật sư mà Khương Tuyết Nhu đang tìm lần này thực sự là anh ta đó chứ… “Tôi không biết anh đã quen những người này từ lúc nào đấy?” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn Ngôn Minh Hạo, lãnh đạm nói. “Anh nói giỡn.” Ngôn Minh Hạo cười tôn trọng giải thích: “Họ coi tôi như luật sư của cô Khương, tưởng tôi vừa tốt nghiệp đại học. “Khuôn mặt của anh… quả thực quá non nớt.” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn rồi đánh giá.

Ngôn Minh Hạo bất lực nhún vai.


Lạc Hồng Giang nhìn cũng hiểu được, chẳng qua anh ta xưa nay ỷ vào Khương Thái Vũ làm chỗ dựa, cũng đã quen kiêu ngạo, không thèm nhìn Hoắc Anh Tuấn ra gì.

HỒ, tôi hiểu rồi, anh mới là luật sư của Khương Tuyết Nhu. Này, dáng dấp đẹp như vậy, làm luật sư làm gì, tôi nghĩ tìm một người phụ nữ giàu có chăm sóc anh là được rồi, bảo đảm sẽ cho anh nhiều tiền hơn khi làm một luật su.”

Một tia kinh hoàng lóe lên trong mắt Ngôn Minh Hạo, chà, người cuối cùng dám nói chuyện với anh ấy với giọng điệu như vậy đã chết và thậm chí đến tàn tro cũng không có.

- ----------------------