Khi cô đi lại và lau khuôn mặt đẹp trai của anh một lần nữa, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh trở nên nóng bỏng.

Khương Tuyết Nhu hai má ửng hồng bởi cái nhìn chăm chăm của anh, ánh mắt cô vội vàng cụp xuống, nhưng cô không biết cái bộ dáng đó của mình nói lên không biết bao dieu.

Sợi dây trong tâm trí của Hoắc Anh Tuấn dường như sắp đứt ra, anh đột nhiên giữ chặt eo cô: “Cái kì gì đó đã xong chưa?”

Khương Tuyết Nhu hơi sững sờ, không kịp phản ứng, chỉ là gật đầu trong tiềm thức.


Ngay sau đó, cơ thể của cô bị anh ôm ngang. “Anh làm gì vậy?” Cô sợ hãi ôm lấy cổ anh. “Khương Tuyết Nhu, tôi thừa nhận kỹ năng dụ dỗ của em càng ngày càng tốt.” Giọng Hoắc Anh Tuấn như cổ kìm nén, ôm cô lên phòng ngủ trên tầng.

Khương Tuyết Nhu sắp phát điên rồi, cô dụ dỗ ai lúc nào? Rõ ràng là anh đã bảo cô lau cho anh kia mà? Không phải khả năng tự kiềm chế của anh cao lắm à? Không phải anh chế tối nhìn chán mắt à?

Khương Tuyết Nhu run rẩy toàn thân cho đến khi cô bị ném lên giường.

Mặc dù đã sớm ngờ có ngày này khi ký hợp đồng nhưng cô vẫn rất sợ hãi, dù sao trước đây đã để lại một cái bóng đen quá sâu.

Hoắc Anh Tuấn nhéo nhéo chóp mũi nhỏ nhắn của cô, mười phần mập mờ.

Khương Tuyết Nhu: “…” “Chờ đã.” Khương Tuyết Nhu ấn ngực, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt đau khổ, “Chúng ta không thể làm chuyện này, tôi không xứng với anh. “Em khả biết mình đấy.”

Hoắc Anh Tuấn dừng lại, rất hứng thú nói.


Khương Tuyết Nhu bị nghẹn, nhằm mất tiếp tục giả vờ khổ sở. “Kể từ khi biết thân phận của anh, anh là một luật sư cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một nhà thiết kế nhỏ không có ai để dựa vào. Giữa chúng ta có sự khác biệt rất lớn. Tôi không thể dùng thân thể để tiện của mình để kéo anh xuống. Đây là một sự xúc phạm.” “Trước đây không phải em luôn muốn bò lên giường của tôi sao?” Hoắc Anh Tuấn nhưởng mày.

Đó còn không phải là vì tôi tưởng anh là cậu của Lục Thanh Minh hay sao?

Nhưng Khương Tuyết Nhu không bao giờ dám nói sự thật, vì vậy cô tiếp tục nói một cách yếu ớt: “Tôi không hiểu gì lúc đầu. Tôi nghĩ rằng nếu tôi chinh phục được cơ thể của anh thì tôi sẽ có được trái tim của anh. Sau đó tôi phát hiện ra rằng tôi đã sai lầm. “Em sai rồi.”

Hoắc Anh Tuấn lại vuốt nhẹ cắm cô, cười thâm thúy: “Tôi ghét bị phụ nữ bày mưu tính kế, nhưng tôi là một người đàn ông bình thường. Chẳng qua, vừa hay em xuất hiện rất đúng lúc, cho nên tôi sẽ cho em một cơ hội.”

Khương Tuyết Nhu mở to mắt, mỗi một lỗ chân lông đều hét lên: Không mà!

Nhìn đôi môi của người đàn ông áp sát ngày càng gần, cô không khỏi nhắm mắt lại, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên dừng lại: “Em ở đây đợi, tôi đi tắm.”

Thử nghĩ xem mình vừa từ bể bơi đi ra không sạch sẽ thế nào, nếu để cơ thể cô nhiễm vi khuẩn gây bệnh thì phiên phức lắm.


Sau khi Hoắc Anh Tuấn đứng dậy và bước vào phòng tắm một cách tao nhã, Khương Tuyết Nhu năm trên giường trợn trừng trừng nhìn trần rất lâu, mặc dù trước đó cô đã rất nhiều lần tự nhủ phải dũng cảm, nhưng lúc này thật sự sắp xảy ra chuyện, cô đột nhiên sợ hãi.

Sau một hồi lâu vật lộn, cô vẫn nhát gan chạy mất dạng.

Khi Hoắc Anh Tuấn bước ra khỏi phòng tắm, phòng ngủ trống không, trên giường cũng không có bóng dáng ai. Mặt anh u ám hết mức nhìn xuống dưới nhà, dì Lâm nghi ngờ nói: “Sắp tới giờ cơm tối rồi, sao mợ chủ lại chạy ra ngoài the?” Cho dù có chậm thế nào, Hoắc Anh Tuấn cũng hiểu rằng cô kéo cù kéo cưa là vì không muốn.

Chết tiệt, anh đã tốt bụng cho cô một cơ hội để trở thành một người vợ chính thức, thế nhưng cô đã từ chối!

- ----------------------