Được lắm, cô rõ ràng là đang muốn chống lại cả trời à.

Cô dám nhéo tại anh. Tuy rằng lực của cô không mạnh, thậm chí còn giống như một luồn điện nhỏ lan khắp cơ thể khiến anh có chút kích động, nhưng anh trước sau gì cũng là chủ nhân của cô.

“Khương Tuyết Nhu, em rốt cuộc còn có nhớ thân phận của mình hay không?” Hoắc Anh Tuấn ngây người trừng mắt nhìn cô.


Khương Tuyết Nhu không có chút nào sợ hãi, chỉ tự nói với chính mình, nếu lần này là do cô tự hiểu lầm, cô tuyệt đối sẽ làm tròn bổn phận của mình. Nếu chỉ là diễn kịch, cô cũng sẽ diễn kịch, nhất định thu lại trái tim của mình.

“Tôi nhớ chứ. Nhưng với một người đàn ông giàu có nuôi một người phụ nữ, nhất định sẽ bỏ ra chút tiền để cô ấy an phận thủ thường. Đâu có giống như anh, thực sự muốn hại bốn giờ mỗi ngày đều theo dõi hành động của tôi. Hơn nữa khi tôi gặp phải nguy hiểm, sẽ không màng tất cả cứu tôi, thậm chí còn bí mật giúp tôi làm việc khi tôi quá bận rộn”.

“Chưa hết, tay trái của anh rõ ràng rất linh hoạt, vậy mà anh còn luôn tìm cách bắt tôi giúp anh ăn cơm” “Nếu chỉ là vì anh quá lười biếng, anh hoàn toàn có thể ra lệnh cho tôi. Nhưng anh lại lừa gạt tôi, chứng tỏ anh chột dạ”

Khương Tuyết Nhu ngửa đầu nghiêm túc nhìn anh: "Anh Tuấn, thừa nhận rằng anh thích tôi khó đến vậy sao? Tôi cũng thích anh”

Hình bóng của anh phản chiếu qua đôi mắt trong sáng tinh khiết của cô.

Ban đầu Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy thật xấu hổ, quá mức xấu hổ. Anh không ngờ rằng tâm tư của mình mấy ngày nay đều đã | bị cô nhìn thấu. . truyện teen hay

Nhưng khi câu “Tôi cũng thích anh” được nói ra từ miệng cô, tim anh liền đập dữ dội, tưởng như sắp vọt ra ngoài.


Không biết tại sao, mặc dù anh sớm đã biết cô thích anh, nhưng dường như mãi đến hôm nay mọi thứ mới rõ ràng và điều này cũng khiến anh vô cùng hạnh phúc.

Có điều, khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn giống như cũ, không để lộ ra cảm xúc gì đặc biệt. Ánh mắt Khương Tuyết Nhu từ từ nhìn xuống. Hừ, anh vẫn thờ ơ như vậy, có lẽ là tự cô đã suy nghĩ nhiều rồi. “Nếu không thích thì quên đi, về sau tôi cũng không nhắc lại nữa. Tôi đi rửa mặt” Cô xuống giường, đeo dép rồi bước đi. Hoắc Anh Tuấn từ đầu đến cuối đều nhìn theo bóng lưng của cô, tràn đầy vẻ thất vọng và buồn bã. Anh có một cảm giác gì đó mơ hồ, rằng nếu quả thực anh không nói một câu gì, trái tim của cô sẽ ngày càng xa cách anh. "Khương Tuyết Nhu, em nói xem em có phải là tiểu yêu tinh do ông trời phải xuống tra tấn anh không?” Anh mang theo vẻ ảo não, vươn tay kéo lấy cô trở lại trong vòng tay mình.

Đầu của Khương Tuyết Nhu đập vào ngực anh thực sự rất đau, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sâu thăm thẳm đầy vẻ bất lực của anh, trong lòng cô lại cảm thấy có một niềm vui không thể diễn tả nổi trào ra mãnh liệt.

Cô nhướng mày, đôi mắt đen to tròn long lanh mang theo ánh sáng lấp lánh: "Tôi không hiểu anh đang nói gì? “Còn hỏi sao”.

Hoắc Anh Tuấn vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn có chút bất đắc sĩ: “Em nói xem, ngoại trừ nấu cơm rất ngon thì em cũng chẳng có ưu điểm nào khác. Chỉ có bản lĩnh gây ra cả đống chuyện, quả thực mang tới cho anh quá nhiều phiền toái. Anh thực sự xui xẻo”

Mấy lời này là đang phàn nàn cô hay là đang gián tiếp thừa nhận anh cũng thích cô? Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt, nhưng cô cũng không thể làm gì khác, ai bảo chính cô hiện tại cũng thích anh chứ. Vừa hay, anh bây giờ lại là chồng của cô. Cô rất muốn cho cả hai một cơ hội bên nhau. Cô quay lại, dang hai tay ôm anh thật chặt. Hoắc Anh Tuấn rất thích dáng vẻ quấn quýt này của cô. Anh cúi đầu, hôn lấy đôi môi hồng hồng của cô.

Có lẽ bởi vì hai người đều đã hiểu tâm tư của đối phương nên trong lòng Khương Tuyết Nhu cũng không hề có chút phản kháng và đề phòng nào.


Hoắc Anh Tuấn thiếu chút nữa hôn đến không thể kiểm soát, dịu dàng nói: “Ngoan, nằm ngủ với anh, anh mệt quá” "Um."

Khương Tuyết Nhu đã ngủ đủ rồi, có điều thầy anh mệt mỏi như vậy, vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh truyền tới.

Cô ngước mắt nhìn lên quầng thâm dưới mắt anh, có thể thấy rằng anh thực sự đã rất mệt. Mà tất cả, đều bởi vì cô. Điều này thật tuyệt. Mặc dù lúc này cô đã biết bản thân cô không hề có người nhà, nhưng cô đã có anh bên cạnh.

- ----------------------