“Đúng vậy, tôi là ma quỷ, bây giờ tôi sẽ cho em một cơ hội cuối cùng, em chọn cái nào, tùy em” Hoắc Anh Tuấn cười lạnh, nói xong Xoay người đi về phía cửa.

Khương Tuyết Nhu cười khổ, cô thật sự không muốn để anh được như ý.

Nhưng thay vì với một người đàn ông béo phệ có thể làm bố mình, cô thà chọn anh.

"...!Tôi...!tôi không muốn ở cùng ông ta” Khương Tuyết Nhu không tự chủ được, đuổi theo ôm eo anh từ phía sau, nỗi xấu hổ vô tận đồng thời lan tràn.

Hoắc Anh Tuấn thờ ơ nhìn lại cô rồi rít lên một tiếng, kéo cánh tay cô ra, ra lệnh: "Theo tôi trở lại Ốc đảo quốc tế".

Khương Tuyết Nhu lặng lẽ đi theo sau anh.

Sau khi vào phòng, Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trên giường, ngọn đèn trên đầu vạch ra đường nét hoàn mỹ của anh.

“Sao, em còn muốn tôi phải chủ động à?” Anh nhướn mày, khóe miệng cười xấu xa.


Khương Tuyết Nhu mặt đỏ bừng bước tới, run rẩy hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Sau đó, cô hôn mê đi.

Hoắc Anh Tuấn dùng điện thoại chụp một bức ảnh, gửi thẳng đến điện thoại của Lương Duy Phong.

Ngày hôm sau.

Khương Tuyết Nhu tỉnh dậy, như thể bị một chiếc xe chạy qua, rất đau và rất mệt.

Cô quay đầu lại, Hoắc Anh Tuấn ngồi ở bên cạnh hút thuốc, trên người mặc một bộ đồ ngủ lười biếng.

Nghĩ đến mọi chuyện đêm qua, mặt cô nóng bừng.

Ngay khi thân hình vừa động, Hoắc Anh Tuấn liền quay mặt lại nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Anh Tuấn dập thuốc, cúi xuống vuốt mái tóc đen dài của cô: "Tôi cùng Lương Duy Phong ai tốt hơn?"
Huyết sắc trên mặt nhất thời bay sạch.

Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, một nỗi tức giận xông lên đầu: "Tôi tối hôm qua là lần đầu tiên"
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, mở chăn bông cho cô xem: "Lần đầu tiên, vết máu ở đâu?"
“Không phải lần đầu tiên của tất cả phụ nữ đều có máu” Khương Tuyết Nhu cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh làm nhục đến chết: “Anh không lên mạng mà tra à?”.

“Người khác thì tôi có thể tin, nhưng cô là vợ chưa cưới của Lương Duy Phong, tôi thật sự không tin” Hoắc Anh Tuấn đứng dậy đi vào phòng thay đồ.

Khương Tuyết Nhu thật hận không thể cầm gối đập bể đầu anh, đồ cặn bã, anh chính là loại này.

Năm phút sau, Hoắc Anh Tuấn chỉnh tề bước ra ngoài, giống như một quý ông lịch lãm, khiến Khương Tuyết Nhu cảm thấy bộ dạng tối hôm qua giống như ảo giác.

“Bữa sáng của tôi đâu, còn không đi làm?” Anh đương nhiên hạ lệnh.

Khương Tuyết Nhu không nhúc nhích: "Tôi đồng ý ngủ với anh, vậy có phải anh nên để Lương Duy Phong đi không? Cậu chủ như anh nhất ngôn cửu đỉnh sẽ không đổi ý chứ.

| Hoắc Anh Tuấn nhếch khóe miệng cười: "Em thật sự yêu thích Lương Duy Phong đấy nhỉ, còn có thể dùng thân mình cứu anh ta.


| “Anh muốn nghĩ thế nào cũng được” Khương Tuyết Nhu lười giải thích, dù sao anh cũng sẽ không tin.

Sự lạnh lùng của cô đã phá hỏng hoàn toàn tâm trạng tốt đêm qua của Hoắc Anh Tuấn.

Anh đá tung cánh cửa phòng, lạnh giọng nói: "Đừng lo lắng, chuyện đã đồng ý tôi sẽ làm.

Có điều sau này không cho phép ở bên anh ta.

Sau này, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi, nếu không những gì chờ đợi hắn ta phía sau còn hơn thế nữa”.

Nói xong, trực tiếp đi xuống lầu.

Khương Tuyết Nhu cười khổ, không cần anh báo trước, cô cũng không còn mặt mũi nào để ở cùng Lương Duy Phong.

Cô không dám hy vọng xa vời vào người bạn đời tương lai của mình.

Rửa mặt xong, cô lệ thân thể đau nhức xuống lầu.

Khi đi tới phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không nói nên lời: "Trong đó không có gì ngoài trứng.

Anh nói tôi làm bữa sáng kiểu gì đây?"
“Vậy thì ăn trứng đi” Hôm qua Hoắc Anh Tuấn canh tác cả đêm, dù bình thường không mấy có khẩu vị thì bây giờ cũng đói.

Khương Tuyết Nhu im lặng một lúc, và làm cho anh ta hai quả trứng rán và bốn quả trứng luộc.

Khương Tuyết Nhu ngồi trên ghế ăn nửa tiếng, sau đó đứng dậy lái xe đến sở cảnh sát, trên đường mua một hộp thuốc tránh thai để uống.

Lần này diễn ra tốt đẹp, luật sư đưa người ra ngoài chỉ trong vòng hơn mười phút.

Lương Duy Phong không bị thương, chẳng qua là không được nghỉ ngơi tốt vì lo lắng quá mức, khuôn mặt nho nhã cũng tiều tụy đi.

“Tuyết Nhu, anh xin lỗi, anh đã làm em lo lắng” Lương Duy Phong bước tới, ôm chặt lấy cô.


"Anh không sao là tốt rồi.” Khương Tuyết Nhu bất động, trong lòng rất chua xót, cô thật sự không biết nên nói chuyện chia tay với anh ta như thế nào.

“Tuyết Nhu, đừng rời xa anh, được không?” Lương Duy Phong đột nhiên nói bên tai cô.

Khương Tuyết Nhu hơi đau cổ họng, người thông minh như Lương Duy Phong quả thực có thể đoán được điều gì đó, tai nạn lần này chắc chắn cùng Hoắc Anh Tuấn có liên quan.

“Chúng ta trở về đi” Lương Duy Phong nắm tay cô đi ra ngoài.

“Anh Lương, anh quên lấy đồ đạc cá nhân” Một cảnh sát đi sau đưa đồ cho anh.

Bên trong có điện thoại di động, ví và đồng hồ của anh.

Sau khi lên xe, Lương Duy Phong mở điện thoại di động, rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện ra.

Anh ta mở từng cái một, và khi nhìn thấy một bức ảnh nào đó, khuôn mặt hốc hác của anh bỗng chốc trở nên trắng như sáp.

Anh ôm ngực, đột nhiên đau đớn cúi xuống, điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay.

“Duy Phong anh có chuyện gì vậy?” Khương Tuyết Nhu giật mình, vội vàng đỡ anh, chỉ thấy tay chân run lẩy bẩy sắp ngất đi.

| Cô nắm chặt tay anh ta, không hiểu sao anh nhìn vào điện thoại di động một cái mà lại thành ra thế này.

Ánh mắt cô đột nhiên di chuyển xuống mặt đất, chỉ thấy trên màn hình hiện lên một tấm ảnh, trong ảnh cô tựa vào vòng tay của Hoắc Anh Tuấn mà ngủ thiếp đi, cô nhắm mắt lại, trên khuôn mặt hiện đầy dấu vết hòa hợp đã nói lên tất cả.

Điều khiến cô càng không thể chấp nhận được là ngày chụp được hiển thị bên dưới bức ảnh, chính là ba giờ sáng nay.

- ----------------------