"Được rồi, nếu như cô hiểu thì tôi cũng không vòng vo nữa." Hạ Như Ái nâng cằm lên ra vẻ lạnh lùng cao quý nói: "Tốt nhất cô nên cách anh Hoắc ra xa một chút đi, anh ấy không phải người để cho cô bám vào đâu." "Nếu như tôi không cách anh ấy xa xa một chút thì sao?" Khương Tuyết Nhu thích thú hỏi lại: "Cô thích anh ấy nhưng mà anh ấy chỉ coi cô là em gái thôi nha!"

Mặt Hạ Như Ái không thay đổi nói: "Thì làm sao? Lấy hoàn cảnh gia đình của anh Hoắc thì nhất định sẽ quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối. Tôi nói thật với cô, cô căn bản không hiểu rõ anh ấy, mà gia đình của anh ấy cũng sẽ không chấp nhận cô đâu. Cô không xứng với anh Hoắc. Bây giờ, chẳng qua là anh ấy cảm thấy hứng thú với cô nên muốn chơi đùa cô chút mà thôi. Ở trong gia đình anh Hoắc cô chắc chắn sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn."

Hạ Như Ái châm chọc, cười nhạo Khương Tuyết Nhu, rồi lạnh lùng cao ngạo rời đi.

Khương Tuyết Nhu nghe Hạ Như Ái nói xong đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy nhưng cô không muốn nghĩ nhiều về chuyện này. Dù sao thì giấy kết hôn là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.


Khương Tuyết Nhu nhanh chóng rời khỏi chỗ này để gặp Lâm Minh Kiều. "Cậu nhìn xem, đây là rượu tớ đã chuẩn bị. Đợi chút nữa tớ tìm một người chuốc say anh ta, nếu như không chuốc say được thì cậu dùng tuyệt chiêu đó. Nhớ kỹ nhé, hai tiếng sau khi uống"

Lâm Minh Kiều đưa thứ gì đó cho cô.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy không ổn cho lắm, nói: "Sẽ không... Không có tác dụng phụ gì chứ?" "Tớ làm việc mà cậu còn không yên tâm sao? Tuyệt đối không ảnh hưởng tới sức khỏe đâu." Chỉ là làm cho thân thể người đó càng khỏe, càng mạnh hơn mà thôi.

Nhưng mà Lâm Minh Kiều không nói câu sau cho Khương Tuyết Nhu nghe, chỉ nói thầm trong lòng. "Nhưng mà nếu như anh ấy biết được thì nhất định sẽ tức giận đấy?" Khương Tuyết Nhu vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. "Tức giận cái gì chứ. Nếu tớ là đàn ông ấy, buổi sáng thức dậy thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung nằm bên cạnh mình thì nhất định sẽ cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần. Hơn nữa Hoắc Anh Tuấn cũng là đàn ông bình thường thôi.”

Khương Tuyết Nhu bị Lâm Minh Kiều thuyết phục.

Chỉ một lúc sau Hoắc Anh Tuấn đã trở lại.

Nhưng vừa đi tới cửa đã bị một người đàn ông xa lạ kéo lại: "Ngài Hoắc, nghe danh đã lâu. Thật ra tôi luôn ngưỡng mộ ngài, hôm nay tôi muốn kính ngài một ly." "Tự anh uống một mình đi, tôi không có" Từ nhỏ đến lớn, anh đã gặp vô số trường hợp như vậy rồi. Hoắc Anh Tuấn nói xong thì nhấc chân bước đi. "ấy ấy ấy, ngài như vậy là không nể mặt tôi rồi." "Tránh ra!" Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhìn qua người đàn ông kia, ánh mắt trầm xuống, nói: "Cút."


Sau đó anh lại gặp vài người như thế, Hoắc Anh Tuấn không hề nể mặt bất kỳ ai. Lâm Minh Kiều đang đứng nhìn trộn Hoắc Anh Tuấn cảm khái nói: "Xong rồi, chồng của cậu thật sự là một người tài ở trong giới nha, hoàn toàn không nể mặt bất kỳ ai. Đến tận bây giờ còn chưa uống một ly rượu nào. Chậc chậc, người không biết chuyện còn tưởng anh ta là người nhà họ Hoắc - nhà giàu số một của Nguyệt Hàn nữa."

Gương mặt Khương Tuyết Nhu cũng lộ vẻ đồng cảm. Với tính cách này của Hoắc Anh Tuấn, rốt cuộc anh dựa vào cái gì để thành lập công ty đa quốc gia vậy?

Dựa vào giá trị nhan sắc? Hay là dựa vào tài năng vậy?

Thật hâm mộ. "Cho nên nha... Phải dựa vào bản thân cậu rồi." Lâm Minh Kiều vừa cổ vũ vừa đẩy Khương Tuyết Nhu ra ngoài.

Hoắc Anh Tuấn rất nhanh đã nhìn thấy cô, Khương Tuyết Nhu đành phải lặng lẽ đi qua.

Cô nghĩ Hoắc Anh Tuấn sẽ bận rộn giao tiếp, nói chuyện với người khác về việc làm ăn, dù sao bây giờ cũng là buổi tiệc sinh nhật của giới thượng lưu. Mọi người thường sẽ mượn cơ hội này để bàn chuyện làm ăn, mở rộng vốn đầu tư. Có lẽ Hoắc Anh Tuấn mang cô theo trong buổi tiệc này chỉ để làm bình phong, ngồi nhàn nhã uống trà cho anh mà thôi. "Anh không đi xã giao với mọi người sao? Tôi thấy có mấy người có tên tuổi trong giới tài chính đấy." Cô muốn thử khuyên anh đi xã giao một chút, anh không đi thì cô không có cơ hội ra tay được nha. Thật gấp mà. "Không có hứng thú." Hoắc Anh Tuấn đan hai chân vào nhau, thong thả uống trà. Mấy cái người gọi là có tên tuổi gì đó anh còn mắt. Lúc trước, khi ở bên anh cùng lắm chỉ là chân chạy vặt thôi.

Khương Tuyết Nhu chớp chớp mắt nói: "Thế có muốn uống rượu không? Tôi lấy cho anh? Hương vị của rượu ở đây không "Cô thích uống thì tự mình uống đi. Uống rượu say thì tự trở về."


Khương Tuyết Nhu ngồi yên một lúc rồi đứng lên nói: "Tôi đi lấy ít đồ ăn cho anh, cả tối nay anh chưa ăn cái gì rồi." "Không cần." Hiện tại ngoài trừ cô thì Hoắc Anh Tuấn anh chưa có hứng thú với cái gì khác. "Vậy không được. Người là thép, cơm là sắt. Dù không muốn ăn cũng phải ăn một chút gì đi chứ, chẳng may đói bụng thì phải làm sao? Tôi sẽ đau lòng đó." Khương Tuyết Nhu nói xong lập tức đi ra ngoài lấy ít hoa quả và hải sản.

Cô vụng trộm động tay động chân. Sau khi trở về thì để đĩa thức ăn xuống trước mặt Hoắc Anh Tuấn, gắp một miếng thịt dê thơm ngon để lên miệng anh.

Lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu làm loại chuyện xấu này nên cô cực kỳ bất an. Nhất là khi ánh mắt sâu thầm của Hoắc Anh Tuần dừng trên mặt cô thì tay Khương Tuyết Nhu bắt đầu run lên.

Cô thề, nếu như Hoắc Anh Tuấn không ăn thì cô sẽ vứt nó đi, không làm loại chuyện này nữa.