Anh thật sự đẹp mắt, không thể nghi ngờ, chính là khí chất… thật không dám tâng bốc.

Nhưng mà tại sao anh lại ở chỗ này? Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt thật muốn nhanh chóng đứng lên bỏ chay.

“Luật sư Hoắc, cậu Hạ.” Lương Duy Phong kinh ngạc đứng dậy, bắt tay cùng hai người.

Chẳng qua là khi đưa tay đến Hoắc Anh Tuấn thì Hoắc Anh Tuấn chỉ lười biếng chớp mắt.

Dừng như vậy mấy giấy sau, cho đến khi Lương Duy Phong lúng túng, cho là anh ta sẽ không bắt tay với mình, Hoắc Anh Tuấn lại đưa tay ra cầm một chút: “Xin lỗi, tâm tình của tôi hôm nay không được tốt lắm.


Lương Duy Phong cùng vị luật sư này có qua lại mấy lần, nhất là khi anh ta đích thân đến mời anh giải quyết một vụ kiện kinh doanh, ban đầu đã thỏa thuận xong, nhưng sau đó luật sư bên kia lại nói là không có rãnh.

Nói thật, anh ta không hài lòng với Hoắc Anh Tuấn cho lắm.

Nhưng trong giới luật sư, Hoắc Anh Tuấn là luật sư giỏi, danh tiếng lẫy lừng, nên vẫn phải để cho một ít mặt mũi, hơn nữa nói không chừng tương lai còn có cơ hội hợp tác.

Vì vậy anh ta cười nói: “Là người nào đắc tội đại luật sư Hoắc rồi?”

Ngón tay xương xương của Hoắc Anh Tuấn lấy cánh hoa hồng trong bó hoa trên bàn ra đem chơi: “Phụ nữ ai cũng thích mấy thứ thô tục này à?”

Khương Tuyết Nhu có một loại dự cảm cực kì xấu.

Lương Duy Phong sắc mặt nho nhã cứng lại, dẫu sao hoa này cũng là lúc nãy anh ta tặng cho Khương Tuyết Nhu, không bao lâu lại bị người khác cho là “thứ thô tục”, đây hoàn toàn là không cho anh ta mặt mũi gì.

“Đối với luật sư Hoắc mà nói có thể nó thô tục, nhưng đối với bất kỳ một người phụ nữ nào mà nói, thì hoa vĩnh viễn luôn làm cho trong lòng thoải mái.

“Khó trách”. Hoắc Anh Tuấn nháy mắt, lông mi thật dài đặt ở trên mí mắt dưới tạo nên một tầng bóng mờ. “Có thể cũng là bởi vì tôi không hiểu những thứ này lắm, vậy nên vợ tôi mới có thể cắm sừng tôi ở bên ngoài.”

“Phụt” Đang khẩn trương uống nước trái cây, Khương Tuyết Nhu trực tiếp phun ra ngoài.

Lương Duy Phong vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cô, cô cúi đầu nhận lấy: “Cảm ơn.”


Hoắc Anh Tuấn trơ tráo không cười nghiêng đầu nhìn cô: “Cô gái này, cô kích động như vậy để làm gì?”

Khương Tuyết Nhu âm thầm cắn răng, chịu đựng một bụng, cười híp mắt nói:

“Thưa anh, tôi cho là anh quá cực đoạn rồi. Chính mắt anh thấy bà xã mình hôn người đàn ông khác sao, hay là lên giường? Nếu như không có, nói chuyện nên chú ý chừng mực, cũng đừng tùy tiện đội nón xanh lên mặt người khác, chỉ làm mất mặt mình thôi.”

Trong nháy mắt đó, khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn ở dần trở nên âm trầm.

Bầu không khí giữa anh cùng Khương Tuyết Nhu thật là căng như cung tên lên dây.

Lương Duy Phong ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói: “Luật sư Hoắc, Tuyết Nhu, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô có thể giải thích cho tôi được không, thật là ngại quá.”

Tuyết Nhu?

Gọi thân mật biết là bao. Người phụ nữ của mình vẫn để

người đàn ông khác gọi thân mật vậy. Ha, hóa ra xem mình là người chết rồi sao?

Hoắc Anh Tuấn “ha” bật cười một tiếng, chỉ có người quen thuộc như Hạ Văn Trì mới biết được nụ cười khẩy này xen lẫn biết bao nhiêu tức giận, đây là điềm báo sắp có bão táp đến.

Hạ Văn Trì cũng vội vàng kéo một cái ghế khác ra ngồi ở chỗ trống, dùng giọng đùa giỡn cười hỏi: “Cô gái, cô cùng tổng giám đốc Lương có quan hệ như thế nào, các người không biết là…”


Anh ta dừng lại, vội vàng nháy mắt cho Khương Tuyết Nhu một cái, ý là để cho cô nghĩ ra một biện pháp giải thích rõ một chút.

Khương Tuyết Nhu không muốn mình bị gài trở thành tội nhân, giải thích: “Công ty của chúng tôi gần đây nhận một hạng mục biệt thự của tổng giám đốc Lương, gần đây công trường xuất hiện chút vấn đề, chúng tôi đang bàn chuyện.”

Hoắc Anh Tuấn trong lòng cười nhạt, bàn chuyện cần gì phải trò chuyện thân mật vui vẻ? Bàn chuyện cần gì đến nhà hàng tây?

“Cậu Hạ cũng biết Tuyết Nhu?” Lương Duy Phong có chút tò mò.

“Dĩ nhiên, thành phố Thanh Đồng | nhỏ như vậy, tham gia vài buổi tiệc với là ăn cơm có đụng phải vài lần.” Hà Văn Trì cười hì hì nói: “Hôm nay hiếm thấy có thể gặp phải, cũng là có duyên, hay là ăn chung đi.”

Lương Duy Phong: “..”

- ----------------------