Chương 5: Đàm phán với quỷ.


Đêm cùng ngày Tô Mạt Mạt đeo lên Phật châu Tô Tứ Phương đã tặng, sợ hãi trong lòng vơi đi rất nhiều bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp. 


Tô mẫu không yên lòng nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng Tô Mạt Mạt thăm dò một lần, thấy con gái ngủ say trong lòng mới thoáng nhẹ nhõm chậm rãi đóng lại cửa.


Tô Mạt Mạt ngủ ngon một đêm, không có ác mộng cũng không có nữ quỷ, sáng sớm tin thần thoải mái duỗi cái eo lưới, nhìn bầu trời tươi đẹp ngoài cửa sổ, nghĩ: Sau này nếu cứ như vậy thật tốt.


Đã trải qua sự việc quỷ dị, Tô Mạt Mạt cảm thấy có thể bình thường sinh hoạt là một loại hạnh phúc.


Chỉ là trong lòng Tô Mạt Mạt có một loại cảm giác: nữ quỷ chắc chắn sẽ lại tìm tới mình, trong lời nói của vị cao tăng hôm qua ít nhiều cũng nhắc tới việc này.


Tô Mạt Mạt vuốt Phật châu trên cổ tay, thở dài một hơi, nghĩ: Chỉ cần nữ quỷ không có suy nghĩ hại mình là tốt rồi, nếu cô ấy thật sự có tâm nguyện chưa xong....chỉ cần không trái pháp luật và đạo đức mình sẽ cố gắng giúp cô ấy, giống như vị cao tăng kia đã nói, không chừng giữa mình và cô ấy thật sự có thiện duyên?


Cái này không phải Tô Mạt Mạt nổi lên tính Thánh Mẫu mà là nàng đã thử nhiều cách để đuổi nữ quỷ đi nhưng đều không được, đối phương nếu lại muốn xuất hiện bản thân mình có cản cũng cản không xong thì chi bằng thuận nước đẩy thuyền, thoả mãn nguyện vọng của nữ quỷ để nữ quỷ chủ động rời đi.


Nghĩ thông suốt rồi Tô Mạt Mạt thoải mái hơn nhiều, nàng nhớ rõ nữ quỷ kia nhìn rất trẻ tuổi, tuổi trẻ mất sớm ôm theo tâm nguyện rời bỏ nhân thế về tình về lý cũng đáng để tha thứ một lần.


Giọng của Tô mẫu ngoài cửa vang lên: "Mạt Mạt, ăn cơm."


"Dạ!"


Tô Mạt Mạt lấy dây buộc tóc ở đầu giường, vòng ba vòng đem mái tóc buộc cao, rửa mặt xong ra bàn ăn ngồi đợi.


Bữa sáng dinh dưỡng cân đối, Âu Á kết hợp. Có cháo bắp, thịt, trứng chiên bánh quẩy, bánh bao và chút đồ ăn kèm.


Tô Mạt Mạt chủ động múc hai chén cháo đặt trước mặt ba mẹ, hai vợ chồng Tô gia giấu không được vui mừng trên mặt, Tô mẫu cố tình chọn miếng trứng chiên ngon mắt nhất gắp cho Tô Mạt Mạt.


Tô Mạt Mạt nhìn cha mẹ, nàng biết trận tai nạn xe này làm hai người lo sợ rất nhiều, suy nghĩ một chút nói: "Ba mẹ."


"Ừm?"



"Con muốn dọn về chung cư."


Tô mẫu có chút mất tự nhiên đưa mắt nhìn chồng.


Tô phụ nuốt xuống thức ăn,hỏi: "Sao gấp vậy con? Ở nhà thêm mấy ngày đi."


"Không được, mấy ngày nữa con định tìm việc làm, nhà mình cách nội thành xa quá, không tiện." Tô gia ở ngoài thành thành phố Sơn Dương, Sơn Dương từng là thành phố nổi danh nhất về công nghiệp, nội thành bụi quá nhiều, Tô mẫu không thích nên mới mua nhà ở ngoại ô. 


Ở dưới bàn Tô mẫu đá chân Tô phụ, Tô phụ nói tiếp: "Con mới xuất viện vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều đi, để mẹ con bồi bổ cho con."


"Tốt nghiệp cũng được một thời gian rồi, bạn học con ai cũng đã có công việc. Tốt nghiệp khoa này tuy dễ tìm công việc nhưng mà chỗ làm thích hợp không nhiều, càng để lâu càng khó tìm."


Tô mẫu lại muốn khuyên: "Con gái..."


Tô phụ nói: "Cũng được, dành chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa, nếu không có vấn đề ba chở con về "


"Cám ơn ba ba."


Tô Mạt Mạt thật ra muốn ở bên cạnh ba mẹ nhiều thêm chút nữa, nhưng nữ quỷ rất có thể sẽ lại tìm đến nàng, nàng không thể không đi.


Tuy Tô Mạt Mạt không quá rành rõi nhưng đạo lý người ma khác biệt nàng hiểu, ba mẹ lớn tuổi khả năng kháng cự không cao, không chịu nổi nữ quỷ quậy phá.


Ăn xong cơm sáng Tô Mạt Mạt và Tô phụ cùng đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả báo cáo hết thảy đều bình thường, về đến nhà Tô Mạt Mạt bắt đầu thu dọn hành lý, ngày hôm sau quay về chung cư của mình.


Trước khi nàng về nhà, Tô mẫu đã cho người quẹt dọn sạch sẽ, Tô Mạt Mạt về tới phòng nhỏ, Tô mẫu luyến tiếc mấy lần muốn nói lại thôi.


Tô phụ biểu tình thoải mái hơn, trước khi lôi kéo Tô mẫu rời đi không quên dặn dò: "Cuối tuần không có gì làm thì về nhà, con cần gì thì gọi điện cho mẹ con."


"Dạ, để con đưa ba mẹ xuống dưới lầu."


Tô phụ vẫy tay: "Không cần, ba mẹ tự đi được, con ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."


...


Cửa nhà vừa  đóng lại, Tô Mạt Mạt liền có chút sợ hãi, vươn tay ve vuốt Phật châu hít sâu một hơi.


Trong nhà trước sau đã được công ty quét dọn và mẹ của nàng dọn tước hai lần, toàn bộ căn nhà không chút bụi bặm, không cần Tô Mạt Mạt làm thêm cái gì.


Tô Mạt Mạt ngồi trên sofa nhìn quanh nhà mình, mặt tường phòng khách treo đầy khung ảnh, Tô Mạt Mạt đứng lên đi lại gần, trên ảnh có hình ba mẹ khi còn trẻ, có hình một nhà ba người, cũng có một nhà bốn người, mốc thời gian cũng thật rõ ràng.


Tô Mạt Mạt nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng nàng có cảm giác màu bức tường này và bức tường trong trí nhớ của nàng có vài điểm không giống lắm, nhưng khác nhau ở đâu thì nàng nghĩ không ra.

2

Tô Mạt Mạt nhíu mày, ý muốn tìm kiếm chút manh mối.


Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng thiếu nữ: "Có phải cô muốn gặp tôi?"


Tô Mạt Mạt rùng mình, giọng nói bất thình lình vang lên trong đầu làm nàng sợ muốn xỉu, yết hầu Tô Mạt Mạt căng cứng trái tim đập như vỗ trống siết chặt Phật châu trong tay, nàng biết nữ quỷ đã tới.


Tô Mạt Mạt đứng yên không động một lúc, trong lòng không ngừng lập lại câu nói Tô Tứ Phương đã nói, hít sâu một hơi.


Suy nghĩ trong nội tâm của Tô Mạt Mạt Lãng Tinh Thần biết rất rõ, cô không sốt ruột, cô biết Tô Mạt Mạt muốn dọn về chung cư là vì muốn nói chuyện rõ ràng với mình.


Quả nhiên Tô Mạt Mạt chậm rãi xoay người, hai mắt nhắm chặt toàn thân căng cứng dựa vào tường.


"Là cô sao...."


"Không phải cô muốn cùng tôi nói chuyện sao? Tôi tới rồi, cô sợ cái gì???"


Nghe nữ quỷ nói vậy Tô Mạt Mạt nhịn xuống sợ hãi trong lòng, gắt gao siết chặt Phật châu ti hí hai mắt, lẩm bẩm nói: "Cô thật sự có thuật đọc tâm hả?"


Lãng Tinh Thần nghĩ không ra mạch não kỳ quặc của Tô Mạt Mạt, sợ hãi muốn chết còn không quên phỏng vấn mình.



"Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm của người sống."


"Cô ...cô sẽ không hại tôi chứ?"


"Sẽ không, tôi có chuyện xin cô giúp."


 Nghe được đáp án của nữ quỷ, Tô Mạt Mạt thoáng yên tâm, nàng mở mắt mím mím môi, hỏi: "Tôi là Tô Mạt Mạt, xưng hô với cô thế nào?"


Lãng Tinh Thần chăm chú nhìn Tô Mạt Mạt, bình thản đáp: "Không có tên, cô kêu tôi thế nào cũng được."


Tô Mạt Mạt vừa định dò hỏi đã nghe nghe Lãng Tinh Thần nói: "người sau khi chết sẽ dần quên đi chuyện lúc còn sống, tôi chết đã lâu... không nhớ rõ tên của mình"


"Cô thật sự có thuật đọc tâm!!"


"Vấn đề này không phải vừa hỏi hả? Tôi không có lừa cô."


Tô Mạt Mạt ôm ngực, bị người ta đọc thấu suy nghĩ...thật sự ngượng muốn chết.....


Lãng Tinh Thần lại nói: "Chỉ cần cô nguyện ý giúp tôi, tôi có thể đồng ý với cô sau này sẽ không nhìn trộm tâm tư của cô."


"Thật hả?" Tô Mạt Mạt bán tín bán nghi.


Lãng Tinh Thần gật đầu.


Đây là lần thứ ba Tô Mạt Mạt và nữ quỷ gặp nhau, cũng là lần đầu tiên Tô Mạt Mạt nghiêm túc đánh giá nữ quỷ, người trước mặt đây cùng người sống không có gì khác biệt, cũng không có vẻ mặt kh ủng bố như trên tv điện ảnh , nếu không phải trước đó bị doạ mấy lần, Tô Mạt Mạt sẽ tuyệt đối cho rằng người trước mặt cũng là người sống bình thường như nàng.


Tô Mạt Mạt đi tới sofa làm tư thế mời ngồi: "Ngồi đi."


"Cám ơn."


Lãng Tinh Thần không có ngồi trên sofa, sofa nhà Tô Mạt Mạt không lớn hai người cùng ngồi kiểu gì cũng sẽ chạm vào nhau, hơn nữa trong mắt Lãng Tinh Thần, Phật châu trên cổ tay Tô Mạt Mạt tản ra kim quang lấp lánh, kim quang giống như cái vòng bảo vệ bao trùm lấy Tô Mạt Mạt, sau khi biến thành quỷ hồn khí tràng trên người cũng sẽ thay đổi, tuy Lãng Tinh Thần có du dương thư hộ thể nhưng theo bản năng vẫn sẽ cách xa những thứ có niệm lực.


Lãng Tinh Thần cách bàn trà ngồi đối điện Tô Mạt Mạt, tuy rằng vẫn hoàn toàn lơ lửng trên không nhưng tư thế y như đang ngồi.


Tầm mắt từ Phật châu thu hồi lại, cô nói với Tô Mạt Mạt: "Phật châu cô đeo trên tay là bùa hộ mệnh có uy lực rất mạnh, cẩn thận đừng để mất."



Tô Mạt Mạt vẫn luôn không ngừng sờ sờ Phật châu nghe nữ quỷ nói vậy kinh hỉ hỏi: "Thật sao?"


"Ừm."


"Vậy cô không sợ hả?"


Lãng Tinh Thần liếc nhìn Tô Mạt Mạt, kiên nhẫn giải thích: "Năng lực trên Phật châu tương đối ôn hòa, tôi không có ác ý với cô nó sẽ không chủ động thương tổn tôi."


Năng lực của Phật châu được nữ quỷ thừa nhận, Tô Mạt Mạt giống như vừa uống được thuốc an thần: "Tại sao cô đi theo tôi?"


"Bởi vì cô thấy được tôi, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ."


"Cô lợi hại như vậy mà, có thể xuyên tường có thể đọc tâm còn cần tôi giúp sao?"


Lãng Tinh Thần nghiêng người, vươn tay, bàn tay xuyên qua ly nước trên bàn: "Hiểu chưa? Người chết không sờ hay chạm vào đồ vật trên dương gian được, vậy nên tôi không làm được gì cả."


"vậy tôi có thể giúp gì cho cô? Nhưng nói trước, chuyện phạm pháp hoặc sai đạo đức tôi sẽ không làm, vượt khỏi năng lực phạm vi của tôi cũng không được luôn."


"Sau khi tôi chết từng đến địa phủ đi đầu thai, nhưng Phán Quan nói chấp niệm của tôi quá sâu không thể vào luân hồi nên cho tôi tạm thời quay lại dương gian hoàn thành tâm nguyện sau đó lại đi đầu thai."


Buông xuống sợ hãi, Tô Mạt Mạt trần ngập tò mò với nữ quỷ trước mặt, nàng vốn định hỏi địa phủ trong như thế nào, người sau khi chết sẽ thật sự đi đầu thai? Nhưng nghĩ kỹ thì thấy hỏi vậy không phải phép, mình và nữ quỷ không thân, đi hỏi chuyện riêng của người ta thật sự không tốt. Nhịn xuống tò mò trong lòng, Tô Mạt Mạt hỏi: "Vậy tâm nguyện của cô là gì?"


Ai ngờ Lãng Tinh Thần lắc đầu: "Tôi quên rồi." 


Tô Mạt Mạt trừng lớn hai mắt, kiểu này mình giúp sao đây?!


Lãng Tinh Thần giải thích: "Thật sự mà nói dương gian không phải là nơi thích hợp để quỷ hồn sinh tồn, du đãng lâu ngày sẽ dần dần quên mất vài thứ, cho nên tôi muốn đi theo cô một đoạn thời gian, nhớ được cái gì thì làm cái đó, có lẽ trong lúc vô thất sẽ có thể hoàn thành tâm nguyện."


"Còn có cách khác không?"


"Không có, tôi đi nhiều nơi rồi, chỉ có mình cô thấy được tôi."


~~~~


Xú mẹ ghẻ có lời muốn nói: Câu chuyện này thật ra là loại chuyện xưa dịu dàng, không kh ủng bố hay gì gì cả, ta muốn thử một lần viết ngọt văn hi vọng mọi người cổ vũ cho ta.


Mị: Thật ra hành cũng có vị ngọt nha~ chứ mị hửi thấy mùi hành hơi nồng rồi đó :))~ gì chứ xú lão Tiếu nói HE thì chúng ta (éo) nên tin tưởng nha nha nha :))~