Ôn Húc Khiên đặt dao nĩa xuống, lẳng lặng nhìn Lạc Tranh ngồi ở phía đối diện. Chỉ chưa đầy một tuần lễ, hắn phát hiện ra sự quyến rũ của nàng dường như tăng thêm vài phần, khoé mắt đuôi mày đều long lanh như nước mùa xuân, vừa có chút thanh khiết lại đầy vẻ mê hoặc, giống như một thứ độc dược trí mạng hấp dẫn đàn ông…

Không kìm lòng nổi, hắn đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng nói, "Tranh Tranh, em có tâm sự, đúng không?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Lạc Tranh ngẩng lên, nhìn vào mắt Ôn Húc Khiên, trong tim bất giác nổi lên một hồi đau đớn, đôi môi anh đào hơi động, định nói ra lại thôi.

"Tranh Tranh, anh biết em có chuyện muốn nói. Nói đi, đối với anh không cần phải giấu giếm chuyện gì hết." Ôn Húc Khiên dịu dàng lên tiếng khích lệ nàng.

Lạc Tranh đã định thẳng thắn nói hết nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, nàng lại có chút do dự. Nhưng mà, nếu không nói ra, cả đời này nàng sẽ cảm thấy vô cùng bất an.

Suy nghĩ một hồi, nàng khẽ liếm cánh môi.

"Húc Khiên, anh... thật sự yêu em như vậy sao? Nhiều năm như vậy vẫn không hề thay đổi?"

Ôn Húc Khiên không ngờ tới Lạc Tranh lại hỏi câu này, buồn cười nhìn nàng, "Em có chuyện gì cứ nói đi. Tranh Tranh, em sao vậy? Từ khi em trở về đến giờ, thật sự rất lạ."

"Em..." Lạc Tranh cắn cắn môi, "Nếu như em nói, em... không xứng với anh thì sao?"

Ôn Húc Khiên lại càng không hiểu ra sao, "Tranh Tranh, sao em lại nói như vậy? Ở trong mắt mọi người, em vẫn luôn là người vô cùng ưu tú."

Tâm tình Lạc Tranh lúc này có chút khó chịu. Cái cảm giác muốn bộc bạch mà phải cố gắng đè nén thực vô cùng khổ sở. Loại cảm giác này quấn lấy nàng, khiến nàng bức bối muốn chết. Rốt cục, Lạc Tranh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Húc Khiên, thái độ vô cùng kiên quyết.

"Húc Khiên, em không muốn lừa dối anh, càng không muốn tổn thương anh, thật ra, em…" Ngón tay nàng bất giác run rẩy, thoáng ngừng lại, khẽ hít một hơi thật sâu, "Húc Khiên, thật ra em đã không còn…trong trắng rồi."

Bàn tay Ôn Húc Khiên đang nắm tay Lạc Tranh có chút cứng lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng hơi ngưng trệ. Nhưng một lát sau, hắn khẽ nở nụ cười, nhìn về gương mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, không hề thay đổi dù chỉ một chút, "Cô bé ngốc, bây giờ đâu phải thời cổ đại, anh cũng không phải đàn ông thời phong kiến, người anh yêu là em, em có còn trong trắng hay không đối với anh không quan trọng."

"Không..." Lạc Tranh vô lực lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng, "Húc Khiên, anh hiểu lầm ý của em, ý của em là... ở Paris, em cùng người đàn ông khác…đã phát sinh quan hệ."

Nụ cười trên môi Ôn Húc Khiên hoàn toàn đông cứng...

"Húc Khiên, em..."Lạc Tranh biết rõ lúc này dù có nói gì cũng là vô nghĩa, nhìn vào ánh mắt của hắn, trong lòng nàng càng thêm áy náy cùng khổ sở.

Hai người đều không nói gì. Lúc này, tiếng nhạc du dương trong nhà hàng vẫn nhẹ nhàng vang lên quả thực không chút phù hợp với đề tài mà họ đang nói.

"Chuyện này... xảy ra khi em đến Paris?" Một lúc sau, Ôn Húc Khiên mới mở miệng, giọng có chút khàn khàn, giống như đang cố đè nén một loại cảm xúc nào đó không bộc phát.

Lạc Tranh không dám vào ánh mắt bi thương của hắn, khẽ gật đầu, khó nhọc cất tiếng nói rất nhỏ, "Em….thực xin lỗi."

"Hắn ta là ai?" Giọng Ôn Húc Khiên bất giác chuyển lạnh.

Trái tim Lạc Tranh khẽ run lên, đôi môi anh đào hơi mấp máy, khó nhọc lên tiếng…

"Em... không biết hắn."

Sắc mặt Ôn Húc Khiên bỗng dưng biến đổi, siết mạnh lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, "Em nói cái gì?"

"Húc Khiên, em..." Lạc Tranh biết rõ hắn đang rất tức giận, khẽ liếm môi, "Đêm đó, em ở quán rượu uống say, khi tỉnh lại mới biết đã xảy ra chuyện, em cùng hắn….là tình một đêm. Hắn chỉ là một người xa lạ."

Vốn nàng muốn đem hết thảy mọi chuyện nói với Húc Khiên, giải thích rõ ràng người đàn ông kia chính là Thương Nghiêu, bạn tốt của hắn. Giải thích rõ từ khi biết Thương Nghiêu đến nay, hắn đã từng bước khi dễ nàng thế nào, giải thích rõ ý đồ xấu xa của Thương Nghiêu khi ở Paris, càng muốn giải thích rõ lúc ở Hong Kong, hắn lại mượn rượu giả say bỡn cợt nàng ra sao…

Nhưng mà...

Những lời này vừa dâng lên liền bị nàng nuốt trở lại…

Nàng đã phản bội Húc Khiên, khiến cho hắn bị tổn thương lớn như vậy. Nếu như hắn biết rõ người đàn ông kia là bạn tốt của hắn, hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ mất. Người phụ nữ Húc Khiên tín nhiệm nhất là nàng, người bạn hắn tín nhiệm nhất là Thương Nghiêu, hai người hắn tín nhiệm lại cùng nhau phản bội hắn, bảo hắn làm sao có thể chịu nổi?

Tay Lạc Tranh bị Ôn Húc Khiên bóp chặt, nàng cảm thấy xương cốt đều truyền đến từng hồi đau đớn, giống như sắp bị bóp nát vậy, Nhìn về phía hắn, chỉ thấy ánh mắt ôn nhu thường ngày giờ đã giăng đầy mây đen, từ đường gân nổi lên trên tay không khó nhìn ra hắn đang tức giận tới mức nào...

Qua nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của hắn.

"Húc Khiên... Thực xin lỗi, là em phản bội anh, em không muốn lừa dối anh, cũng không muốn đem chuyện này giấu giếm, em... em chỉ là..."

"Tại sao phải nói cho anh biết? Tại sao không tiếp tục lừa gạt anh?" Hàm răng Ôn Húc Khiên nghiến chặt lại, gân xanh trên trán nổi lên rõ ràng, sắc mặt cũng xanh mét, ánh mắt sắc bén như thể muốn giết người.

"Tranh Tranh, em biết rõ anh yêu em đến nhường nào, vậy mà em, lại đem tình cảm của anh coi như không khí, em... yêu anh như vậy sao?

"Thực xin lỗi..." Lạc Tranh biết mình đã sai, nàng cũng không biết nên nói gì để trấn an hắn, cổ họng đắng ngắt, thấp giọng nói, "Em biết rõ hành động này rất đáng xấu hổ, em cũng biết một khi nói cho anh biết chuyện đó, anh nhất định sẽ không tha thứ, cho nên…" Nói đến đây, trong lòng Lạc Tranh dâng lên một hồi dũng khí, nội tâm dường như thoát được nỗi đau đang đè nặng…

"Chúng ta chia tay đi, em không xứng làm vợ của anh..."

Hô hấp của Ôn Húc Khiên bỗng trở nên dồn dập, ánh mắt phẫn nộ tăng thêm vài phần.

"Đây là quyết định của em? Hay là nhiều năm nay, em đã không còn tình cảm với anh?"

"Không, Húc Khiên, em, em... sao em có thể không có tình cảm với anh? Em chỉ là... ngay bản thân em còn không thể chấp nhận chính mình, huống hồ là anh." Tâm tư Lạc Tranh lúc này vô cùng tuyệt vọng, đau đớn không thôi, "Em chỉ không muốn làm cho cả hai phải đau khổ."

"Đây chỉ là cái cớ của em thôi." Ánh mắt Ôn Húc Khiên chuyển thành bi thương, "Tranh Tranh, em biết rõ, thân thể có đi chệch hướng cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là trong lòng thay đổi."

Lạc Tranh kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu không nói gì.

"Tranh Tranh, anh hỏi em, hôn sự của chúng ta, em có thông báo cho bác gái chưa?" Giọng của Ôn Húc Khiên trở nên trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.

Lạc Tranh giống như bị điện giật, thân thể khẽ run rẩy, một lúc sau, vô lực lắc đầu... Trong khoảng thời gian này nàng quá bận rộn, bận rộn xử lý công sự, bận rộn ứng phó người đàn ông kia, bận rộn... Nhưng quả thực nàng đã quên đem hôn sự của mình thông báo mẹ biết.

Ôn Húc Khiên tuyệt vọng nhìn nàng, đau lòng cất tiếng, "Tranh Tranh, thật ra, em căn bản không sẵn sàng để lấy anh, nếu không em sẽ không quên thông báo cho bác gái, quên mất anh đang chờ em ở Hongkong, quên mất những việc mà một vị hôn thê cần phải làm…Nói cho cùng, em không hề yêu anh."

Lạc Tranh cảm thấy thật sự khó thở, đầu ong ong như muốn nổ tung. Kể từ khi tốt nghiệp đại học rồi bước chân vào luật giới, tất cả những chuyện nàng đã làm đều không hề thấy hối hận. Nhưng hôm nay, ngoại trừ cảm giác áy náy cực độ, còn có một cảm giác thống hận, nàng hận bản thân mình không thể kìm chế, hận sự vô lực của bản thân.

"Húc Khiên, em biết việc này gây tổn thương rất lớn cho anh. Trên đường trở về Hongkong, em đã suy nghĩ rất nhiều, em không cầu xin anh tha thứ, là em tự làm tự chịu. Húc Khiên, cho tới bây giờ, em đã rất rõ ràng, em không có tư cách gả cho anh nữa..."

Ôn Húc Khiên nhìn nàng, vẻ mặt tràn ngập sự tức giận cùng bi thương.

Trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh, phảng phất một loại hương vị vô cùng khó diễn tả thành lời.

"Đây là quyết định của em sao?" Một lúc lâu sau, Ôn Húc Khiên mới mở miệng, từ nắm tay đang siết chặt của hắn, không khó để nhìn ra hắn đang phẫn nộ tới mức nào.

Lạc Tranh gắt gao cắn môi, khẽ ngẩng đầu, gương mặt tràn ngập vẻ áy náy.

"Húc Khiên, xin lỗi anh..."

Ôn Húc Khiên đứng bật dậy, gân xanh trên trán hằn lên, lồng ngực phập phồng, vẻ mặt tràn đầy đau khổ nhìn Lạc Tranh. Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi, sau đó, hắn không nói gì thêm, giận dữ quay người bỏ đi…

Trong nhà hàng chỉ còn vài người đang dùng bữa, bất giác đều lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía họ…

Tim Lạc Tranh lúc này hoàn toàn chỉ còn cảm giác trống rỗng cùng đau đớn như thể bị cào xé. Một nỗi đau đớn, bi thương không thể nói thành lời. Nàng cũng không lập tức rời đi, vô lực cầm lấy chút đồ ngọt tráng miệng, nhưng mà….

Nước mắt, đã tuôn rơi từ khi nào, nhỏ xuống món tráng miệng. Trong miệng nàng lúc này chỉ còn lại cảm giác đắng chát…

***

Hongkong, toà án tối cao.

Trong không khí vô cùng trang nghiêm, phiên toà chính thức bắt đầu. Toà án vẫn luôn là nơi diễn ra các trận đấu trí vô cùng căng thẳng.

"Cô Tề Giai Hân, trong đơn kiện của cô có nhắc tới việc ông Từ Hào Sỹ đã lén lút cho người tới tìm cô hoà giải, có chuyện này hay không?" Trên toà, một luật sư mặc tây trang cao cấp, thân hình khá to lớn, chiều cao ít ra cũng phải 1m85, toàn thân toát ra vẻ ngạo khí, dáng vẻ vô cùng ưng nhã, khuôn mặt hắn là sự kết hợp hài hoà giữa đường nét Á Âu, mặt mũi anh tuấn nhưng toát lên vẻ trầm tĩnh, khẽ mím môi để lộ nụ cười nhẹ nhàng.

Hôm nay là ngày mở phiên toà vụ giám đốc Từ. Từ Hào Sỹ mà luật sư bên nguyên vừa nhắc tới chính là thân chủ của Lạc Tranh, cũng là bị cáo trong vụ kiện này. Lạc Tranh tham gia lần này với tư cách luật sư biện hộ, Tề Giai Hân là nguyên cáo của vụ án, không những tố cáo Từ Hào Sỹ quấy rối tình dục, hơn nữa tội danh còn tăng thêm vì có hành vi hối lộ và nguỵ tạo chứng cứ.

Tề Giai Hân ngồi ở vị trí giành cho người được thẩm vấn, thái độ vô cùng kiên quyết nhìn luật sư đại diện của mình, "Đúng vậy, ông ta lén lút tới tìm tôi, còn có cả luật sư đại diện của ông ta nữa."

Luật sư bên nguyên khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Lạc Tranh, hỏi, "Chính là luật sư bên biện đang có mặt ở đây phải không?"

"Không, không phải là cô ấy, là một luật sư khác!"Tề Giai Hân thường ngày dung mạo khá xinh đẹp, nhưng do chịu áp lực không nhỏ từ phiên toà này, hiện sắc mặt đang rất tiều tuỵ.

"Lúc đó họ đã nói gì với cô?" Luật sư bên nguyên thong thả hỏi.

Tề Giai Hân phẫn hận nhìn thoáng qua Từ Hào Sỹ, ánh mắt như muốn bốc lửa, "Lúc ấy bọn họ tìm được tôi, cố gắng muốn lén lút hoà giải nhưng tôi không đồng ý. Sau đó, họ Từ liền uy hiếp tôi, nói họ nhất định phải thắng vụ kiện này, cho dù bọn họ có nguỵ tạo chứng cứ cũng không để tôi giành phần thắng."

"Nói cách khác, ban đầu là họ dụ dỗ cô, sau đó chuyển sang uy hiếp?" Luật sư biện hộ khẽ nhún vai.

"Đúng vậy!"

"Điều kiện họ đưa ra là gì?"

"Năm triệu đô la Hongkong!" Tề Giai Hân hừ lạnh nói. Sau khi nói xong câu đó, những người có mặt trên toà đều xôn xao cả lên, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Gương mặt luật sư biện hộ vẫn vô cùng bình thản, nhẹ nhàng cười, "Tại sao cô lại từ chối?"

"Bởi vì tôi không muốn để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật! Tôi muốn toàn bộ đất Hongkong này đều biết, hắn là kẻ đê hèn đến cỡ nào." Tề Giai Hân chỉ vào Từ Hào Sỹ cách đó không xa, nét mặt như thể muốn giết người.

Cơ mặt Từ Hào Sỹ bất giác biến dạng, vô cùng khó coi.

Luật sư biện hộ nghe vậy, gật đầu, nhìn về phía quan toà, "Ngài chánh án, tôi đã hỏi xong." Nói xong, anh ta trở lại vị trí của mình, ánh mắt có chút hăng hái nhìn về phía Lạc Tranh đang ngồi ở chỗ dành cho luật sư biện hộ cách đó không xa.

Lạc Tranh không cần nhìn cũng biết luật sư bên nguyên đang hướng ánh mắt về phía nàng. Khẽ thở dài, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Tề Giai Hân cũng thay đổi luật sư biện hộ, mà người này không phải ai khác, chính là luật sư nổi tiếng trong giới luật pháp quốc tế - Kỳ Ưng Diêm.

Lạc Tranh trước giờ chưa từng quen biết với anh ta. Cho tới nay, thành tích bất bại của Kỳ Ưng Diêm nàng đều biết rõ. Tuy nói nàng cũng chưa từng biết đến thua kiện, nhưng mà đối mặt với một luật sư kinh nghiệm phong phú như vậy, đương nhiên không thể coi thường.

Nàng càng không có nghĩ tới, chỉ là một vụ kiện quấy rối tình dục nho nhỏ, đối phương lại có thể mời được luật sư nổi danh như Kỳ Ưng Diêm làm đại diện, bởi trước giờ anh ta vốn hiếm khi xuất hiện tại Hongkong và chỉ nhận các vụ kiện có tính quốc tế.

Xem ra, hôm nay ở trên toà nhất định sẽ có một trận đánh ác liệt. Bởi vì nàng nghe nói, Kỳ Ưng Diêm này ở trên toà rất biết tận dụng sơ hở của luật sư đối phương. Mà muốn tìm được sơ hở của anh ta, cơ hồ không có khả năng, anh ta cũng chưa từng để lộ sơ hở khiến cho luật sư đối phương có cơ hội phản công.

Lạc Tranh bất chấp ánh mắt dò xét của Kỳ Ưng Diêm, đứng dậy, thong thả bình tĩnh đi về hướng Tề Giai Hân, khẽ hít sâu một hơi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên.

"Cô Tề Giai Hân, cô nói 8h tối ngày 12 nhận được điện thoại của thân chủ tôi, yêu cầu hoà giải. Cô đã đồng ý, hơn nữa còn đến chỗ hẹn do thân chủ tôi chọn, đúng không?"

Tề Giai Hân hít sâu một hơi, gật đầu, "Đúng vậy!"

Trước khi lên toà, Tề Giai Hân đã nghe nói Luật sư Lạc này là người rất lợi hại, luật sư đại diện của cô ta đã dặn trước cô ta những điều nên nói và những điều không nên, chính là để cho Lạc Tranh không thể tìm được sơ hở.

Lạc Tranh nghe vậy, gật đầu, nhưng cũng không tiếp tục xoáy vào đề tài này, ngược lại chuyển ngay sang một câu hỏi khác.

"Cô rất hận ông ta?"

"Phải!" Tề Giai Hân siết chặt nắm tay, phẫn hận nhìn Từ Hào Sỹ, toàn thân run rẩy, "Hắn đã huỷ hoại tôi! Huỷ hoại sự trong sạch của tôi! Tôi sắp kết hôn rồi, vậy mà lại bị hắn cưỡng bức!"

Tim Lạc Tranh bất giác co thắt lại, trong lúc nhất thời có chút khó thở, thoáng ổn định lại tâm tình, lạnh lùng nhìn về phía Tề Giai Hân.

"Nếu để cho cô dùng một vài từ để hình dung ông Từ Hào Sỹ, cô sẽ dùng từ ngữ thế nào?"

"Cầm thú, súc sinh, tên khốn kiếp không bằng heo chó!" Tề Giai Hân bất giác mất kiểm soát, tâm trạng vô cùng xấu, "Tôi hận không thể giết hắn cho rồi..."

"Cộp cộp cộp!"

"Phản đối!" Kỳ Ưng Diêm bộ dạng có chút lười biếng đứng dậy, tiếng nói vang lên đồng thời với tiếng gõ búa của chánh án, "Tôi phản đối luật sư biện hộ có ý đồ cố tình kích thích tâm tình của nguyên cáo."

"Phản đối hữu hiệu." Quan toà chấp nhận ý kiến phản đối của Kỳ Ưng Diêm, nhìn về phía Lạc Tranh, "Luật sư bên biện, xin chú ý câu hỏi của mình."

Lạc Tranh khẽ nghiêng mình về phía chánh án, nhưng ánh mắt sắc bén lại quét qua Kỳ Ưng Diêm cách đó không xa. Quả nhiên danh bất hư truyền, so với dáng vẻ sắc sảo của nàng lúc này, hắn lại tiếp tục duy trì bộ dạng lười biếng ban đầu, như thể không đếm xỉa tới bất cứ chuyện gì.

Qua một hồi giao thủ, Lạc Tranh có thể nhận ra hắn là người thâm sâu khó lường, xem ra, trận này nàng đã gặp đối thủ thú vị trong đời…