- Gì đây?

Tôi ngơ ngác hỏi.

- Đợi tý, tôi thoa thuốc cho rồi băng nó vào, tay con gái không nên có sẹo, nhất là loại lùn cute như bà.

- Ờm!

Nói rồi hắn ta cầm lấy tay tôi, cẩn thận bôi thuốc.

Tôi chăm chú nhìn hắn đến phát cười.

- Bà lại làm sao?

Ngọc Nam có vẻ khó chịu, ngước mắt nhìn tôi.

- Chẳng sao cả, mà sao ông lại mang mấy thứ này.

- Không phải do bà hay quậy phá tới mức bị thương cũng chẳng biết sao?

Ừm thì, quả thật là tôi rất quậy.

Từ năm lớp 6 tới giờ, không ngày nào là không lôi Ngọc Nam đi nghịch phá cả.

Có bữa trèo tường hái trộm xoài bị rách cả mảng da, chẳng biết nó lôi đâu ra đống thuốc sát khuẩn rồi bôi cho tôi.

Đến bây giờ đã hơn năm năm rồi, cậu ta vẫn cứ đem theo chỗ thuốc đó.

- Nam này!

- Hở.

- Yêu mày nhứt!

Tôi phởn phởn nói, Ngọc Nam ngưng lại, tay cọ cọ mũi, mặt đỏ ửng lên, ấp úng nói.

- Bà với An là một cặp rồi, còn dám nói yêu tôi.

- Ông kệ thằng An đi, nó có Phương Uyên rồi, yêu đương đíu gì, mệt cả người.

" Cộp"

Tiếng sách vở vứt lên bàn mạnh bạo, tôi nhìn ra phía cửa, Hoàng An cùng Phương Uyên tay trong tay đi vào.

Dường như đã nghe được toàn bộ lời nói của tôi, cậu ta hằm hằm giận dữ tiến đến chỗ tôi lôi tay Ngọc Nam ra.

- Ông làm cái gì vậy!

Tôi hét lớn, cậu ta cũng không chịu vừa quát lại tôi.

- Bà nói tôi với Phương Uyên mờ ám, còn bà với cậu ta thì sao? Bà cũng vừa nói cái gì.

- Ê An, nãy Linh đùa tao mà.

Ngọc Nam cố gắng giải thích, nhưng tay An càng nắm chặt cổ tay cậu ta tới đau điếng.

- Ông buông tay Nam ra.

- Sao? Bà tiếc à, bà thương nó à?

Hoàng An châm chọc nhìn tôi.

Tôi nắm chặt hai tay thành quyền đấm mạnh vào mặt cậu ta khiến cậu ta đứng không vững loạng choạng về đằng sau, tôi lôi lấy tay Ngọc Nam về phía mình.

- Ờ, đúng vậy đó, rồi sao.

Ông đi với Phương Uyên chẳng lẽ tôi không có quyền chơi với bạn của tôi.

- Bạn? Vì nó mà bà đánh tôi.

Giọng Hoàng An có chút trầm xuống nói.

Tay tôi bắt đầu run lên, nhưng tâm trí vẫn còn đủ kiên cường.

- Ông cũng vì Phương Uyên mà lớn tiếng với tôi.

- Linh, mình xin lỗi cậu mà, thực sự mình với Hoàng An không có gì!

Vừa nói, Phương Uyên vừa sát lại gần tôi, nắm lấy tay tôi.

- Mày đi ra!

Tôi hét lớn rồi hất tay Phương Uyên ra.

Thực sự lực tôi tác động lên bả không hề lớn nhưng bả lại ngã nhào xuống đập đầu vào phiến sắt treo cặp đóng ở bàn.

Dòng máu đỏ chảy từ trên trán xuống, tôi trợn tròn mắt nhìn.

Chưa kịp định hình thì đã có bạt tay giáng xuống mặt tôi khiến trời đất trong tôi quay cuồng điên đảo.

Ngọc Nam không kịp đỡ lấy, tôi loạng choạng ngã ngửa về phía sau, nửa đầu sau gáy đụng vào bờ tường ở cửa sổ.

Mọi thứ trước mắt tôi tối thui, tôi chỉ nghe thấy tiếng Hoàng An cậu ta gọi Phương Uyên, rồi nhập nhèm dáng cậu ta đỡ lấy Phương Uyên chạy ra ngoài phía cửa.

Muốn đưa tay để níu cậu ta lại, nhưng tất cả thần thức của tôi đều bị một lực hút nào đó cuốn đi, đi mãi, mãi đến một hố đen sâu thẳm.

" Tích tắc, tích tắc"

Tiếng đồng hồ vang lên rõ ràng từng nhịp quanh tai tôi.

Tôi nhíu nhíu mày mở mắt ra, bao trùm tầm nhìn của tôi là một màu trắng xóa.

Có lẽ đây là bệnh viện đi.

Tôi đưa tay xoa xoa đằng sau gáy, chỗ ấy bị đập tới đau điếng.

Chẳng biết Phương Uyên có làm sao không, còn Hoàng An nữa.

cậu ta.

cậu ta lại vì Uyên mà tát tôi như vậy.

Lật tấm chăn mỏng ra, tôi dựa vào thành giường lần mò từng bước đi xuống.

Hành lang vắng lặng, trống trải như chỉ có mình tôi độc hành vậy.

Đi một lát cuối cùng cũng tới một căn phòng có ánh sáng.

Tôi chỉ tính vào để hỏi thăm một chút, nhưng lại bắt gặp ba má tôi ngồi bên trong.

Giật mình.

Tôi liền đè nén cơ thể núp vào cánh cửa bên ngoài.

Bên trong tiếng bệnh án dày cộp được dỗng xuống phát ra âm thanh khô khan.

- Từ trước tới giờ cháu nhà đã phải vào viện điều trị cái gì bao giờ chưa.

Một bác sĩ có tuổi nâng nâng gọng kính đặt xuống hỏi.

Má tôi hơi gấp gáp trả lời.

- Có.

Năm cháu lên 6 tuổi, có bị ngã tới hôn mê nên phải vào viện.

Tôi đứng bên ngoài nghe tiếng, từ từ định thần nhớ lại.

Đúng là năm 6 tuổi tôi tinh nghịch trèo lên tầng với với chậu hoa bằng thủy tinh của má tôi.

Kết quả là tôi trượt chân ngã xuống, kéo theo chậu hoa vỡ tan tành.

Khi má phát hiện thì cũng là lúc tôi nằm giữa vũng máu.

Nhưng kì lạ thay, năm ấy tôi không chết, cũng coi như cái mạng này của tôi còn dài!

- Có thể là năm đó mất máu quá nhiều nhưng bác sĩ điều trị cho bệnh nhân chưa trị tận gốc.

Kết quả kiểm tra huyết học hiện tại cho thấy cơ chế tạo máu của bệnh nhân đang có vấn đề.

Thêm nữa, đập gáy vào tường với lực mạnh như vậy mà bệnh nhân còn có thể sống đã là một may mắn, bên chúng tôi không thể đảm bảo sẽ không có di chứng gì!

Tim tôi hụt một nhịp, má tôi ngồi không vững, bàn tay run lên nức nở dựa vào ba.

Chỉ có ba, người đã lâu năm trong quân đội vẫn còn đủ can đảm mà nói.

- Bác sĩ, dựa vào những kiểm tra bây giờ đang có, bác có thể dự đoán một số di chứng giúp tôi được không?

- À, cái này thì không nói trước được, nhẹ có thể không sao, thêm chút thì bị máu bầm tụ một chút, nặng hơn có thể mất trí, u máu, chảy máu não,.

Chúng tôi cũng không thể nói trước, hiện giờ gia đình nên chăm sóc tốt cho bệnh nhân, tránh kích động, suy nghĩ nhiều, thấy có bất thường thì quay lại bệnh viện.

Ba tôi gật gật đầu, đỡ lấy má tôi đứng dậy.

Tôi quay lưng đi trở lại phòng.

Với tôi, chưa chết là may rồi, mấy cái đó thực sự không quan trọng.

Ngắn hay dài của cuộc đời, từ nhỏ tôi vốn không quan tâm, cái tôi để ý nhất là sống làm sao cho thoải mái, làm sao cho sau này khi nhắc lại tôi không phải dùng hai chữ " giá như"