Mặc dù thường nói sau khi uống rượu người ta sẽ nói những lời thật thà xuất phát tự đáy lòng, nhưng là một người thuộc khối Tự nhiên thực sự cầu thị, chú trọng đến logic, Chu Lạc vẫn quyết định sẽ hỏi rõ ngọn ngành khi cậu ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Trước đây, ngoài sự giận dữ ra còn có thêm chút ghen tỵ, nên cô chưa từng nói chuyện rõ ràng, hiện tại có ai đó, sau một trận say rượu đã bị cảm nặng, xem chừng khí thế suy giảm nhiều. Hình ảnh mũi đỏ rực, mắt rưng rưng lệ không sao liên tưởng được với “Chàng Đông-gioăng chuyên lừa gạt tình cảm”, mà lại gợi lên sự thương cảm dạt dào sâu trong trái tim Chu Lạc.

“Thành thật khai ra mau, Phan Lan rốt cuộc là như thế nào?” Thùy mị vẫn thùy mị, nhưng nếu cậu dám không thức thời cứ giả ngốc giả nghếch hoặc cố tình dựng chuyện làm cô tức giận, cô sẽ cho cậu thấy một con mèo ốm khi giận cũng có thể biến thành hổ.

“Nhà họ Phan và nhà anh là hàng xóm, quan hệ giữa hai gia đình rất tốt. Hồi anh còn nhỏ, mẹ không được khỏe lắm, bác Phan rất nhiệt tình, rất quan tâm, chăm sóc anh em anh, trong thâm tâm anh em anh đều vô cùng cảm kích nhà họ Phan.”

Phan Lan là cô con gái duy nhất của cả hai nhà, vừa lanh lợi lại xinh đẹp, tất nhiên sẽ được các anh em nâng niu cưng chiều, ngay cả cậu em út nhỏ hơn Phan Lan cũng phải nhường cô ấy trong mọi việc. Anh trai cậu lại càng phát huy đầy đủ vai trò của một người anh cả, đối xử với cô ấy còn tốt hơn cả Phan Đông, anh ruột cô ấy. Về sau, khi lớn lên, dần dần nảy sinh thứ tình cảm trên mức anh em.

Chỉ tiếc một điều, tình cảm này dường như không đúng hướng. Tình cảm mà anh trai cậu dành cho Phan Lan từ nhỏ đến lớn rất sâu đậm, bố mẹ hai nhà đều biết và cũng mặc nhận như vậy. Còn Phan Lan lại thích cậu hai nhà họ Đổng, người chưa bao giờ chủ động lấy lòng cô. Điều đặc biệt nhất là, Phan Đông cũng nghĩ rằng cậu hai nhà họ Đồng đẹp trai, nhã nhặn thích hợp với em gái mình hơn. Anh em họ đồng tâm hiệp lực để cùng đạt được mục tiêu, sau khi cậu hai nhà họ Đổng đi học đại học xa nhà, hai người này hợp lực lại, rốt cuộc cũng theo Đại Đổng cùng lên thành Bắc Kinh.

“Sự việc sau này thế nào, em cũng biết rồi đấy.” Đại Đổng cười đau khổ, “Có Phan Đông ở bên trong phá đám, mối quan hệ cũng không tiến triển thêm chút nào, anh còn phải dành thời gian để báo cáo tình hình định kỳ cho anh trai”.

Chu Lạc mở tròn mắt nhìn cậu, “Thế anh thì sao, anh nghĩ gì về cô ấy?”.

Đại Đổng giơ tay lên thề thốt, “Những lời anh nói sau khi uống rượu hôm đó đều là sự thật. Hồi nhỏ anh nhiều lần bị đánh vì cô ấy, về sau này cứ mỗi lần nhìn thấy cô ấy là mông anh lại đau như phản xạ có điều kiện, em nói xem anh còn có thể có ý nghĩ gì về cô ấy chứ?”.

Chu Lạc suýt chút nữa bị sặc, giơ nắm đấm, liền bị Đại Đổng cười hì hì tóm chặt tay ấn vào lòng, cô làm bộ giằng ra nhưng không được, rồi cứ để yên.

Chu Lạc thở phào nhẹ nhõm, với cách cư xử của Đại Đổng và tình cảm đối với anh em, cậu có thể cam tâm tình nguyện vào tù nhận tội thay em trai, làm sao có thể kể xấu anh trai mình được, trừ phi cậu cũng có ý định gì đó với Phan Lan, dù có đi nữa cũng không cho phép bản thân mình làm vậy.

Cô không biết, được chứng kiến mặt đó của con người cậu, đối với bản thân cô là may mắn hay bất hạnh. Chỉ có điều, ngay từ đầu là sự ngưỡng mộ coi trọng, thận trọng, bây giờ là nói cười gây lộn, không kiêng nể gì, tình hình lẽ ra nên phát triển theo chiều hướng tốt chứ? Uể oải tựa người vào Đại Đổng, cô có cảm giác cậu nhẹ nhàng cẩn thận, lại nhất quyết ôm chặt lấy, cho tới khi cậu phản kháng mới thôi. Cậu thu tay về ôm chặt eo cô từ phía sau, cằm tì lên vai cô, má áp sát vào cô thì thầm nói, “Lạc Lạc, anh thật may mắn và cũng thật hạnh phúc khi gặp được em, anh lại ngốc nghếch suýt nữa để mất em, hãy cho anh thêm một cơ hội được không?”.

Chu Lạc cố gắng kiềm chế không để cho khóe miệng nhếch lên, nói, “Xem biểu hiện của anh thế nào đã”. Nói xong vùng vẫy thoát ra trong nháy mắt, nhảy khỏi ghế sô pha, hối thúc: “Chúng ta nên đi thôi, chẳng phải là anh cần đến Cục bảo vệ môi trường lấy tài liệu sao, hôm nay em cũng có việc phải làm”.

Nhìn thấy ánh mắt thất thần của Đại Đổng, cô đột nhiên phát hiện ra, làm một cô gái nghiêm túc, cho dù là cố ra vẻ nghiêm túc cũng đều rất vui.

Nguồn ebook:

Những ngày tiếp sau đó, ban ngày mỗi người đều bận việc của mình, buổi tối hoặc là đi ăn các món đặc sản, ăn xong lại đi dạo trên phố đi bộ, hoặc là ăn những món đích thân Đại Đổng vào bếp nấu, ăn xong lại nằm trên ghế sô pha hay trên nền nhà xem phim, cuộc sống thật vui vẻ.

Chỉ là đôi lúc đi qua những chỗ tối hoặc trên phim xuất hiện những cảnh quay nhạy cảm, cảm giác bức xúc của người đàn ông nào đó ngày càng tăng, người phụ nữ nào đó nửa muốn từ chối nửa muốn đón nhận để người kia nắm tay, ôm hôn. Tiếp sau đó vừa luyến tiếc lại vừa kiên quyết từ chối, lý do là mình rất cổ hủ, từ chối “Hành vi xxx trước hôn nhân”. Sau đó nhìn thấy bộ mặt buồn phiền, nuối tiếc, khóc dở mếu dở đành phải thỏa hiệp của anh chàng đó, trong lòng cô dễ chịu vô cùng.

Cuối cùng công việc của mỗi người cũng giải quyết xong, Đại Đổng về nhà vừa nhìn thấy Chu Lạc liền đưa cô hai tấm vé máy bay. Chu Lạc nhận lấy, ngắm nghía, gật đầu nói: “Ừm, cũng nên về thôi. Bác gái ngày kia ra viện rồi, may mà vẫn kịp đi đón”. Còn cô bé Châu Châu nữa, bây giờ đã biết cách gọi điện thoại, mỗi ngày đều nói chuyện với cô ít nhất nửa tiếng đồng hồ. Đại Đổng luôn đứng ngồi không yên, giả vờ bấm nhầm rồi nghe điện, thấy đúng là một cô bé thì mới yên tâm, khi cô nghe điện lại luôn cố ý tìm cớ gì đó để nhanh chóng cúp máy.

“Nếu về Bắc Kinh…”

Chu Lạc quay đầu lại áng chừng hành lý của mình. Đã mua nhiều đồ, có vẻ như túi hành lý cũ không đủ dùng. Nghe thấy Đại Đổng nói chuyện, cô bối rối quay đầu lại, phát hiện thấy khuôn mặt cậu hơi đỏ, trông rất căng thẳng, nhìn mình với vẻ mong đợi, cô hỏi: “Anh vừa nói gì vậy, em nghe không rõ”.

Đại Đổng hắng giọng, nói lại một lần nữa với chút ngượng ngùng, “Về Bắc Kinh mình đi đăng ký kết hôn nhé”.

“Muốn kết hôn á, ai cơ?” Chu Lạc hỏi bừa.

Sắc đỏ trên khuôn mặt Đại Đổng càng đậm hơn, hít một hơi thật sâu, lại phồng má lên rồi đẩy khí ra ngoài, cuối cùng cũng xong công tác chuẩn bị, mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Lạc, “Lạc Lạc, chúng mình làm đám cưới nhé”. Thấy Chu Lạc không có chút phản ứng nào, cậu liền vội vàng lấy bó hoa giấy sau lưng, và chiếc hộp nhung trong túi áo ra, nói tiếp: “Đây là nhẫn cưới”.

Chu Lạc vẫn không có động tĩnh gì, Đại Đổng đưa tay lên dùng mu bàn tay lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng hồi tưởng lại cảnh nam diễn viên chính cầu hôn trong bộ phim đã xem tối hôm qua, bỗng quỳ xuống.

Thấy Chu Lạc đang tròn xoe mắt vì kinh ngạc, Đại Đổng buồn bực vỗ đầu rồi vội vàng đứng lên, lần này đổi thành quỳ một chân, ngước lên nhìn Chu Lạc, nói lại lần nữa: “Lạc Lạc, lấy anh nhé”.

Chu Lạc hai tay nắm chặt để phía trước người, vẫn tiếp tục tròn mắt nhìn cậu, cho đến lúc Đại Đổng nghi ngờ hay là mình quỳ sai chân, Chu Lạc không nhịn được liền cười ha hả.

Chu Lạc cười đứt cả hơi, Đại Đổng vừa xấu hổ vừa lúng túng, không biết có nên ngốc nghếch tiếp tục quỳ nữa hay là đứng dậy. Nghĩ tới việc Chu Lạc vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của mình, nên không dám đứng dậy, rốt cuộc bị cười đến mức không thể chịu đựng nữa, liền hét lên: “Em nghiêm túc chút đi, không thấy người ta đang cầu hôn sao!”.

Chu Lạc dừng một lát, nghe xong câu này lại cười tiếp, ôm bụng cười tới mức ngã lăn trên sô pha, dường như lần này cô cũng không có chút dũng khí nào ngẩng lên nhìn cậu.

Đại Đổng ngao ngán, đành phải đặt hoa và nhẫn lên bàn, đỡ Chu Lạc dậy, vỗ lưng giúp cô lưu thông khí huyết.

“Anh đáng cười vậy sao?”, giọng điệu vô cùng ai oán u uất.

Chu Lạc từ từ thở đều trở lại, quan sát kỹ cậu một chút, cuối cùng như thể đã chắc chắn điều gì đó, kinh ngạc nói: “Anh thật lòng chứ?”.

Đại Đổng sững sờ trong giây lát, bỗng nhiên lửa giận phừng phừng, nhanh chóng đẩy cô ra, “Em nghĩ anh đùa à?!”.

Chu Lạc lo lắng, vội sát lại gần vỗ cậu an ủi, “Không phải thế, chỉ có điều, lúc nãy…”, đang nói, không nhịn được cô lại cười phá lên, “Ý em là, không biết từ khi nào trong anh lại có sự hài hước đó, kỹ năng diễn xuất còn hơn cả Châu Tinh Trì, ha ha… thì ra là tài năng diễn xuất… ha ha”.

Tính cách Đại Đổng ôn hòa, hành động mang dáng vẻ trẻ con, nhưng rốt cuộc vẫn là người đàn ông đích thực, làm sao có thể bỏ qua việc cô năm lần bảy lượt khiêu khích mình. Tức quá hóa giận liền xoay người đẩy ngã người phụ nữ đang vui mừng không xiết, không biết sống chết nào đó, đè chặt, kèm theo sự uy hiếp dữ tợn, “Nếu em không đồng ý, thì chúng ta sẽ động phòng trước!”.

Bị cơ thể Đại Đổng đè chặt, cảm nhận thấy thân thể rắn chắc sau lớp quần áo, cường tráng và tràn đầy sức sống, vẻ mặt vô cùng kiên định cứng rắn, những điểm này kết hợp với vẻ ngoài nhã nhặn, điển trai của cậu, không những có cảm giác hài hòa mà còn là vẻ hài hòa vô cùng đặc biệt. Hai người áp sát nhau, gần tới mức tai cô có thể nghe được rõ nhịp tim của cậu, có thể cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của cậu phả lên mặt, mũi có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cậu, còn có thể lại cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi của bộ phận nào đó ở thân dưới của Đại Đổng, lúc này, cô có phần mụ mị.

Cô nghĩ, nếu như cậu muốn làm chuyện ấy thật thì cô cũng không thể nào chống cự được.

Việc nằm ngoài dự đoán là sau khi hai người áp sát vào nhau hồi lâu, Đại Đổng không thực hiện những động tác tiếp theo, cũng không giống như ngày thường nhân cơ hội để lợi dụng, ngược lại, lại xoay người và ngồi dậy, còn thuận tay kéo Lạc Lạc lên, nhìn cô nói: “Có lẽ, chúng ta nên đi gặp bố mẹ em trước”.

Chu Lạc không cười nữa, sắc mặt trắng bệch, cắn môi lạnh lùng nói: “Không cần, việc của em không liên quan gì đến họ”.

Đại Đổng khuyên nhủ: “Dù thế nào thì họ vẫn là bố mẹ của em…”.

Không ngờ còn chưa nói dứt câu đã bị Chu Lạc chặn lại, “Có phải anh định nói, cho dù có thế nào đi nữa cũng vì họ muốn tốt cho em?”.

Đại Đổng nhìn cô gật đầu, “Họ đang đối tốt cới em theo cách của mình, cho dù có thể không được em thừa nhận”.

“Tốt cho em? Thực sự đối xử tốt với em, bỏ mặc em ở nhà một năm trời không ngó ngàng gì tới, chờ khi em lớn lên mới quay trở lại để khua chân múa tay chỉ bảo? Hiện tại em không phải do họ nuôi dưỡng, dựa vào đâu phải nghe họ chứ?!” Sau môt hồi kích động, giọng của Chu Lạc cũng dịu lại.

Đại Đổng nghĩ rồi nói tiếp: “Anh cảm thấy lúc đầu có thể là do họ bận công việc, thấy em còn nhỏ, dù sao đã có người khác chăm sóc, cũng có thể là do họ cố gắng phấn đấu để em có một cuộc sống tốt đẹp hơn…”.

“Thôi đủ rồi!” Đại Đổng một lần nữa bị ngắt lời, Chu Lạc giận dữ, cay nghiệt nói, “Anh nói đỡ cho họ như vậy, có phải đã nhận lợi lộc gì từ họ hay không? Có phải anh cho rằng chỉ cần em hòa hợp với họ, thì anh đường đường là con rể sẽ không cần phải vờ làm cháu như hiện tại? Anh có thể hô mưa gọi gió phát triển xưởng thép một cách thuận lợi?”. Tiếp đó cô cười mỉa mai, “Em khuyên anh nên từ bỏ đi, nếu như em nghe lời họ thì hai chúng ta đã không thể gặp nhau, xem ra tham vọng của anh hoàn toàn thất bại rồi!”.

Nhìn Đại Đổng nghe xong câu này, sắc mặt tái nhợt đi, Chu Lạc ngay lập tức thấy hối hận. Lời đã nói ra trong lúc tức giận thì làm sao thu lại được, cô quay đi với vẻ mặt tựa như cố chấp.