Chỉ vừa mới nghe được hai từ thanh lãnh, nam tử áo trắng điểm mũi chân, chớp mắt đã bay lên khỏi tầm nhìn của Tần Lam.
Tần Lam đứng ngây ra trên mặt đất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Nam tử áo trắng kia rốt cuộc là có thân phận như thế nào a?
Vừa mới nghĩ tới chuyện hỏi danh tự của hắn thì hình như ánh mắt của hắn vừa lướt qua nàng, ánh mắt đó nói sao nhỉ? Rất ôn nhu, thậm chí còn có pha chút ý vị phức tạp.
Nhưng đến cuối cùng hắn cũng không để lộ danh tính của mình.
Tần Lam nhéo nhéo mi tâm, nghĩ đến bóng tối vừa rồi bao trùm lấy mình, tim của nàng vẫn còn đập thình thịch.
Giờ khắc này, Tần Lam ý thức sâu sắc được, ở những nơi nàng không nhìn thấy được quả thực có rất nhiều nguy hiểm, nếu như nàng không trở nên mạnh mẽ hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể thể bị kẻ trong bóng tối lấy mạng.
Nàng cũng không vì lần ám sát này mà tự dọa chính mình.

Để trở thành Quân Phi Yến, vậy phải gánh vác được những gì mà Quân Phi Yến phải gánh vác.
Luyện võ trở thành việc mà Tần Lam cực kỳ muốn làm.

Chỉ có khi trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể tự bảo vệ bản thân mình, cũng có thể làm được những gì mình muốn làm.
……
Trời dần tối, Tần Lam về đến Quân gia.
Vừa tới cửa phủ đã thấy người từ trong phủ chạy ra.

“Đại tiểu thư về rồi, đại tiểu thư về rồi.”
Âm thanh như muốn chấn động cả trời xanh.
Rất nhanh, bóng dáng Quân Lôi Đình đã xuất hiện ngay trước cửa, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, ông bước nhanh đến trước mặt nàng:
“Nha đầu này, con đi đâu lại về muộn như vậy…”
Mắt vừa lướt qua thấy trước ngực Tần Lam vẫn còn dính vết máu, sắc mặt ông nhất thời đại biến từ vẻ lo lắng biến thành kinh ngạc:
“Tại sao ở đây lại có vết máu, xảy ra chuyện gì? Nha đầu, con bị thương sao?”
Vừa nói ông vừa nhìn một lượt từ trên xuống dưới để xem Tần Lam có bị thương ở đâu hay không.
“Phụ thân, con không sao.

Là máu của người khác thôi, trên đường về nhà con bị người ám sát, may mà được người khác cứu giúp nên mới may mắn thoát khỏi.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Quân Lôi Đình giận dữ quát lớn:
“Ám sát?”
“Tên khốn nào dám ám sát con?”
Quân Lôi Đình cực kỳ tức giận.
Tần Lam mím môi không nói gì, cùng Quân Lôi Đình tiến vào phủ sau đó đóng cửa lại.
“Được rồi, đây là vì có người muốn gây sự với Quân gia chúng ta, vừa rời khỏi nhà đã bị ám sát.


Muội muội của con cũng bị hạ độc hiện vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh.”
Quân Lôi Đình dù rất tức giận nhưng cũng không quên chuyện quan trọng.
Tần Lam nghe xong tim đập thình thịch.

Trúng độc? Bất tỉnh? Quân Phi Yến chỉ có một muội muội duy nhất là Quân Linh Nhi.
“Người đâu?”
Tần Lam vội hỏi, thanh âm có chút gấp gáp.
“Đang ở Ngô Đồng Uyển.”
Tần Lam nâng váy vội vàng chạy đến Ngô Đồng uyển.
Hai viện trong tướng phủ liền kề nhau, viện thứ hai có cửa viện riêng biệt, nhưng vẫn thông với đại viện.
Ngay khi Tần Lam bước vào viện lập tức nhìn thấy nhị thúc Lôi Quân Sơn của nàng đang đi lại trong viện, vẻ mặt lo lắng.
Vừa thấy Tần Lam xuất hiện, ánh mắt ông lập tức sáng lên:
“Đại chất nữ, muội muội con nó….”
Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã rơi xuống.
Tần Lam gật nhẹ đầu.
“Con đã biết rồi, nhị thúc, trước tiên con sẽ đi xem Linh Nhi thế nào rồi.”
Tần Lam rất nhanh bước vào trong phòng, lão phu nhân và nhị thẩm Diêm Như Mai đang ở bên trong.

Vừa mới nhìn một cái, trái tim Tần Lam như muốn siết lại, khuôn mặt tổ mẫu tiều tụy, cả người giống như già đi rất nhiều, chưa kể hai mắt nhị thẩm sưng như cá vàng, phải biết rằng phòng hai chỉ có duy nhất một đứa con này, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì….
“Tổ mẫu, nhị thẩm…”.