Phùng Thần nhanh chóng bước ra, toàn thân ướt sũng, nước trên người vẫn còn đang nhỏ giọt chảy xuống nền đất, trên khuôn mặt hắn tràn đầy nghi ngờ và hoang mang.
“Ta phải thay y phục đã, ngươi quay về đợi ta một chút.”
Tiêu Phong Hàn nói.
Phùng Thần hít sâu một ngụm, thật là….
“Ta đã say lắm rồi, muốn mặc thế nào cũng được, sợ đàn ông nhìn thấy sao? Nhìn đi, áo choàng của ta cũng đã ướt sũng rồi.”
Vù vù.
Vù vù.
“Vẫn chưa đi?”
Tiêu Phong Hàn đưa tay lên chạm vào mặt nước, Phùng Thần tức giận đến mức không còn gì để nói.
“Đừng khiêu khích nữa, ta đi, ta đi được chưa, sao? Ai không biết còn nghĩ rằng ngươi đang giấu cô nương nào đó ở đây đấy…”
“Ta đi, ta đi… ngươi cứ mặc đồ của ngươi đi.”
Phùng Thần tức giận rời đi, vốn định quay về thay đồ thật nhanh, hắn vừa rời đi liền nghe thấy có tiếng nước bắn lên, Tần Lam trồi lên khỏi mặt nước….

Phù phù phù…
Phù phù…
Phù…
Tần Lam thở hổn hển, toàn thân như bị ngộp thở.

Lúc này đầu óc trống rỗng, trước mắt mơ hồ, nàng bản năng hất nước vào bờ, bám vào thành bờ.
Cả người bủn rủn chân tay, trước mắt tối tăm.
Trong một khoảnh khắc Tần Lam thực sự nghĩ rằng mình sẽ bị ngạt chết.
Nhưng nàng chỉ có thể nghiến răng, lồ ng ngực sắp nổ tung, nàng nhịn không ló đầu ra lâu như vậy, không thể từ bỏ cố gắng trước đó a, nàng cũng không muốn Phùng Thần hiểu lầm.
Trì hoãn một lúc, Tần Lam cuối cùng cũng lấy lại sức lực.
Sau khi hoàn hồn lại, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám quay đầu lại nhìn Tiêu Phong Hàn, bởi vì nàng cảm thấy quá mất mặt rồi.

Nàng sống cả hai đời cũng chưa từng mất mặt như vậy.
“Quân Phi Yến, sợ bị phát hiện như vậy sao, vậy mà nửa tháng trước dám đi ngọc tuyền của hoàng thất dò thám bản vương?”
Thanh âm Tiêu Phong Hàn vang lên ở phía sau.
Thân hình Tần Lam cứng đờ, nàng cứng ngắc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Tiêu Phong Hàn dò xét nhìn thẳng vào nàng.
Trước sau bất nhất, sự tương phản này khiến người khác không thể không nghi ngờ.
Tần Lam hạ mắt xuống, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, không hiểu sao đột nhiên trở nên yếu ớt, nàng cũng không trực tiếp trả lời mà trèo lên bờ, toàn thân ướt sũng ngồi lên mặt đất.

“Ta không nhớ gì hết.”
Nàng đáp lại.

Đúng rồi a, nàng bị mất trí nhớ, quên rất nhiều sự tình trước đây, dùng đây làm cái cớ cũng không có gì sai.
“Huyền vương gia, thần nữ hôm nay tới đây có chuyện muốn khẩn cầu, tiểu muội của thần nữ trúng An Hồn Lạc, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.

Đêm hôm đã khuya, thuốc giải khó tìm, vì vậy nên thần nữ muốn khẩn cầu vương gia giúp đỡ.”
Tần Lam chầm chậm giải thích, trực tiếp nói mục đích xuất hiện ở đây tối nay.
Ánh mắt nàng cũng không nhìn thẳng Tiêu Phong Hàn, nàng ngại ngùng và không tự nhiên.
“Người nào dám hạ độc hai vị quý nữ phủ tướng quân, các ngươi rốt cuộc đã đắc tội với ai rồi?”
Chỉ nghe Tiêu Phong Hàn chầm chậm lên tiếng.
Giọng điệu hắn lạnh lùng lãnh đạm, tựa hồ như căn bản không hề quan tâm, cũng không để ý vấn đề vừa rồi.
Tần Lam kìm nén không lên tiếng.
Tiêu Phong Hàn nhìn bộ dáng Tần Lam trước mắt liền biết rõ nàng gấp gáp không còn thời gian nữa, đặc biệt là lúc này nhìn bộ dáng nàng vừa đáng thương vừa bướng bỉnh, Tiêu Phong Hàn không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
“Ngươi về trước đi, giải dược một lát nữa bản vương sẽ cho người mang tới.”
Tiêu Phong Hàn nói.
Tần Lam không nghĩ rằng Tiêu Phong Hàn sẽ trả lời như vậy, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy hắn dựa vào vách đá, trên người vẫn còn đọng nước, bộ dạng toàn thân lãnh đạm, Tần Lam liền nhớ tới khi bàn tay lành lạnh của nàng đặt trên vai hắn, nàng khẽ mím đôi môi đỏ mọng.
“Tạ ơn Vương gia.”

Suy nghĩ một chút lại nói:
“Độc trong người Vương gia đã bước vào giai đoạn cuối, sau này phát tác nếu Vương gia hạ quyết tâm có thể gọi thần nữ tới, thần nữ sẽ giúp Vương gia chẩn đoán.

Nếu như độc dược xâm nhập, thần nữ cũng sẽ bảo hộ người bình an.”
Nghe xong những lời này, Tiêu Phong Hàn nhướng mày.
Hắn hiểu ý của Tần Lam.
Nếu muốn biết độc tố trong người hắn là loại hàn cổ gì thì phải cần chờ độc dược phát ti3t, nhưng nếu cần thời gian quá dài thì nhất định phải uống loại độc dược cực độc để thức tỉnh cổ trùng trong người hắn.
Những lời này buổi sáng Tần Lam đã từng nói qua.
Nhưng lúc đó nàng không nói sẽ đảm bảo an toàn cho hắn.
Bây giờ nàng nói như vậy, rất rõ ràng đây là tạ lễ của nàng, biểu thị nàng sẽ cố gắng hết sức.
“Tối mai.”