“Đêm nay gọi mọi người đến đây, chỉ có một sự việc cần nói, phủ chúng ta từ trước giờ trừng trị nghiêm minh, nhưng thật không ngờ lại lòi ra nội tặc.


Một câu nói vừa phát ra, đám người liền tỏ ra khinh sợ khiếp vía như vậy.

Cái gì? Xuất hiện nội tặc? Vậy là mất đồ rồi sao?
“Thức ăn của nhị tiểu thư tướng quân bị người khác hạ độc, hiện nay đang trong tình cảnh nguy kịch.


Lại thêm một câu nặng lời phát ra.

Lần này, đám người thật sự thấy hoang mang rồi.

Nhị tiểu thư bị người khác hạ độc? Sinh mệnh nguy cấp.

Trời ạ!
“Lão phu nhân, nhất định phải điều tra, điều tra nghiêm minh là người nào đã ở trong bóng tối hại lấy Quân nhị tiểu thư, đúng thật là gan to bằng trời.



“Phải đó, là ai? Ai dám hại lấy nhị tiểu thư, đứng ra đây!”
Có hạ nhân trung thành lúc này phẫn nộ phát ra tiếng, lửa giận bùng bùng.

“Yên lặng.


Lão phu nhân giơ cao cánh tay.

Đám người láo nháo cãi nhau lập tức im lặng, như nhìn thấy được uy nghiêm của quy tắc trong phủ.

Tần Lam vẫn cứ đứng dưới chỗ mái che khu tại khu hành lang, lúc này nàng bước tiến về phía trước, vẫy tay chào.

Lập tức có hộ viện mang theo một chiếc chum đến xuất hiện trước mặt mọi người, rồi sau đó đặt nó lên trên bàn.

Chiếc chum lớn là màu nhọ nồi đậm, dùng để đựng rượu.

Có thể bỏ hai tay vào miệng chum.

Lúc này xuất hiện, đám đông đều nhìn về hướng nàng.

Ánh mắt của Tần Lam quét qua đám người này, nhưng không nhìn ra được điều gì.

Người hạ độc chính là một trong đám người này đang ẩn nấp sâu trong đây, hại nàng, hại cả Quân Linh Nhi.

Đây rốt cuộc là thâm thù đại hạn gì đây chứ?
Lúc này nàng đứng ra, bởi vì chính là để cho người hạ độc có tâm lý lo sợ, bởi vì người trúng độc chết đi mà không có tiếng động, chính là đứng tại nơi này, đầu tiên là tâm lý sẽ thấp thỏm, đây cũng là vì bước tiếp theo đặt nền móng trong việc tìm ra hung thủ của nàng.

Ánh mắt Tần Lam lạnh nhạt lướt qua đám người, trực tiếp mở miệng nói.


“Quân nhị tiểu thư trúng độc từng được ngự y xem qua, là một loại thuốc độc có tên là An Hồn Lạc, loại thuốc độc này có thể khiến người chết đi âm thầm khi còn trong giấc ngủ.


Đám người nghe xong liền nín thở, nhưng không có ai dám ngắt lời nói của Tần Lam.

Nhiều người đứng tại nơi này đều không dám lơ là, nín thở.

“Ta không biết về thành phần độc của An Hồn Lạc thì người hạ độc có hiểu rõ về nó hay không, nhưng ngự y nói rồi, An Hồn Lạc sau khi điều chế ra loại thuốc này là chưa thành bột, thành phần bên trong của nó là một loại cây thuốc độc gọi là hạt Thầu Dầu, vị đắng, màu đà nhưng loại dược thảo này trong lúc gặp phải nước men bột nở sẽ biến thành màu đen.

Nhân lúc Quân nhị tiểu thư đang hôn mê giấc ngủ, trên ngón tay của người hạ độc có dính lấy loại bột thuốc này, chỉ cần một chút ít, cho dù là có đem tay đi rửa sạch đi chăng nữa, trong nửa tháng chỉ cần đụng phải nước lên men bột thì ngón tay lập tức biến thành màu đen.


Tần Lam đứng tại nơi đó, một câu một chữ mà nói ra, ngữ khí chầm chậm đảm bảo rằng mỗi người đều có thể nghe thấy thật rõ.

“Ngày hôm nay thì trời đã tối, ta không có thời gian mà điều tra từng người một để lấy bằng chứng được, cho nên nhìn thấy được chiếc chum đặt trên bàn đó không? Bên trong có thêm nước men bột, tất cả các người lần lượt xếp hàng, bỏ tay vào trong nước men bột, nếu một trong đám người các người có ngón tay chuyển sang màu đen, thì chính là người đã từng tiếp xúc với An Lạc Hồn.

Cũng là người hạ độc, tất cả đều hiểu rõ hết chưa?
“Đã rõ rồi!”
Đám người hô lớn.

Tần Lam gật đầu: “Vậy bắt đầu từ đây đi.



Tần Lam chỉ tay đưa về hướng người đứng vị trí đầu tiên nói.

Người đó liền hướng về Tần Lam hành lễ, ngay thời điểm đó nhất chân bước về chiếc chum được để trên bàn, trực tiếp bỏ tay vào bên trong, rất nhanh lại rút tay ra về.

Màu sắc ngón tay bình thường.

“Đại tiểu thư, nô tài là trong sạch, nô tài đối với tướng quân luôn luôn trung thành, trời đất chứng giám.


Tên nô tài này nói, thuận miệng biểu đạt ra tấm lòng cận trung của mình.

Tần Lam gật đầu: “Đối với người trung thành với phủ Tướng quân, tất nhiên sẽ không chịu lấy sự bạc đãi, nhưng đối với người đã có lòng dạ không tốt, phủ tướng quân quyết chém không nương tay!”
Câu cuối nói ra, giọng của Tần Lam trở nên lợi hại hơn, làm cho đám người đấy kinh sợ trong lòng.

“Tiếp tục!”.