Lục Trúc vừa nói vừa nhai bánh, thấy Tần Lam cau mày nhìn mình, liền cười nói:“Lão phu nhân thưởng cho ta đó a!”
Tần Lam:
“…”
“Ai tới tìm ta?”
Tần Lam hỏi.
“Khang Thân Vương đến rồi.”
Lục Trúc nói.
Tần Lam vừa nghe thì sửng sốt một lúc, Khang Thân Vương đến đây làm gì?
“Người đang ở đâu?”
“Ở tiền sảnh, lão phu nhân đang chiêu đãi người rồi.”
Tần Lam nắm lấy Lục Trúc kéo người đến tiền sảnh.

Ở tiền sảnh, Khang Thân Vương không biết nói gì, lão phu nhân cười cong cả mắt, nhìn có vẻ giống như hai người rất vui vẻ.
“Tổ mẫu.”
“Khang Thân Vương.”
Tần Lam bước vào sảnh đường, hành lễ chào hỏi, nhất cử nhất động đều đoan trang nhã nhặn.
“Đã ăn sáng xong hết chưa?”
Lão phu nhân cất tiếng hỏi.
Tần Lam nhẹ nhàng gật đầu,
“Dạ con chưa đói.”
“Chưa đói cũng phải ăn chút gì lót dạ.

Điểm tâm này là do Khang Vương mang đến, là món ăn được làm thủ công do chính tay đầu bếp hoàng gia đã nghỉ hưu ở phủ chuẩn bị, vị rất mềm và ngon, rất vừa miệng, đến đây ăn thử đi.”
Lão phu nhân ra hiệu nói.
Tần Lam tiến lên phía trước, ngồi xuống ghế, trên chiếc đ ĩa trước mặt có bốn cái bánh ngọt nhỏ, Tần Lam cầm một cái lên vừa cắn vào một miếng liền nếm được hương vị, bên ngoài bánh cũng được làm rất khéo léo, ở giữa còn điểm chút màu hồng nhạt, Tần Lam cắn thử hai miếng, mùi thơm còn vương lại trong miệng.
“Rất ngon, đây là bánh do Lưu ngự trù làm.

Thật không ngờ Lưu ngự trù sau khi rời cung dưỡng già lại đến phủ của Khang Thân Vương.”
Tần Lam mỉm cười, đặt điểm tâm trong tay xuống.
“Bổn Thân Vương trước nay không thích gì khác, chỉ thích thưởng thức thức ăn ngon, xem ra Quân nha đầu ở phương diện ăn uống cũng là người rất chú trọng, có thể nếm ra tay nghề của Lưu Sơ Ngọc.


Không sai, đây đúng là điểm tâm chính tay Lưu Sơ Ngọc chuẩn bị.

Sau khi hắn xuất cung, bổn Thân Vương ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể mời hắn về phủ đệ a.”
Khang Thân Vương vừa cười vừa nói, nhắc tới đồ ăn cả người hắn cũng có chút vui vẻ.
“Nha đầu này từ khi nào lại am hiểu ẩm thực như vậy a? Trong cung có tới tám mươi đầu bếp, ngươi làm sao biết được tay nghề Lưu Sơ Ngọc chứ?”
Lão phu nhân nhìn nàng cười nói, ngữ khí tùy ý cưng chiều, nhưng trong lòng Tần Lam vẫn không tự chủ được mà đập thình thịch, sau đó lại có chút đau xót, nàng biết đến món bánh của Lưu Sơ Ngọc đều là do khi nàng còn là trưởng nữ của Tần gia đã từng ăn qua rất nhiều lần.

Mỗi lần Tiêu Thành Vũ tiến cung đều sẽ mang về một ít, hắn biết nàng thích ăn món này, cho nên sẽ nói Lưu Sơ Ngọc làm một ít.
Nghĩ lại chuyện trước đây, đột nhiên nàng thấy điểm tâm trong tay không còn ngon nữa, Tần Lam đẩy đ ĩa bánh ra một chút, không tiếp tục ăn nữa.
“Tổ mẫu, con chỉ mới ăn qua một hai lần mà hương vị vẫn còn nhớ mãi.”
Tần Lam cười với Quân lão phu nhân một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Khang Thân Vương, trực tiếp chuyển chủ đề khác.
“Khang Thân Vương gia, Tạ thế tử vẫn khỏe chứ?”
Câu hỏi này vốn không có gì đặc biệt, nhưng lại thấy lông mày của hắn nhíu lại với nhau:
“Quân nha đầu, nói thật với ngươi, hôm nay ta đến đây là muốn làm phiền ngươi đến phủ của ta một chuyến, tên tiểu tử đó vừa tỉnh lại đã la hét ầm ỹ, không chịu uống thuốc cũng không để cho ai đến gần.”

Nói xong hắn nặng nề thở dài một hơi.
“Như vậy a.”
Tần Lam nói, liếc nhìn tổ mẫu nhà mình, lại thấy Quân lão phu nhân nhấc chén trà nhấp một ngụm, tỏ ý bà chiều theo ý nàng.
Tần Lam đứng lên.
“Vậy Khang Thân Vương chờ một chút, ta thay y phục sau đó sẽ đi cùng người.”
“Được, được, làm phiền Quân nha đầu.”
Tần Lam quay về thay y phục, đội mạng che mặt sau đó quay lại, chủ yếu do nàng không muốn để lộ thân phận trước mặt Tạ Chi Quang, nếu không, dựa vào mối hận sâu sắc giữa hắn và Quân Phi Yến, rất có thể hắn sẽ tức chết.
Khang Thân Vương cưỡi ngựa, xe ngựa của Tần Lam rất nhanh đã tới phủ Khang Thân Vương.
Khang Thân Vương Phi dĩ nhiên đã chờ từ rất lâu rồi, không ngờ Phùng lão cũng đang ở đây, vừa nhìn thấy Tần Lam thì hai mắt sáng lên.
“Quân nha đầu, cuối cùng ngươi cũng đến, lão phu đã chờ ngươi lâu rồi.”.