Nghe thấy Phùng lão nói, nhanh chóng đưa túi châm cho Tần Lam.

Tần Lam gật đầu biểu thị cảm tạ, mở túi châm ra, để ở trên tủ đầu giường, đưa tay bốc lên một cây ngân châm, ngân châm thon dài, ở dưới ánh mặt trời phát ra một chút ánh sáng.

Tạ Chi Quang vừa nhìn thấy tình hình này, đột nhiên tóc gáy toàn thân đều dựng lên: “Ngươi dám đụng tiểu gia một cái thử xem, ta không buông tha nữ nhân nhà ngươi, ngươi đừng tưởng ngươi che mặt lại thì ta không biết ngươi là người cực kỳ xấu xí, bây giờ ngươi thu tay lại vẫn còn kịp, tiểu gia ta….

ưm…”
Tần Lam đâm một châm xuống, tiếng la hét của Tạ Chi Quang ngừng lại.

Hắn ta câm rồi.

Chỉ nhìn thấy ở trên giường, Tạ Chi Quang trừng mắt, mở miệng, ở nơi cổ họng mộ cây kim đang đâm thẳng vào đó.

“Đây, đây…”
Khang Thân vương bị dọa đến nói lắp rồi.

“Khang Thân vương không cần lo lắng, cây châm này chỉ là tạm thời khiến thế tử mất tiếng, ngài ấy cứ kêu lớn như vậy ảnh hưởng đến chữa trị.


Tần Lam không kiêu ngạo không nịnh nọt nói.


Một châm đâm xuống, quả nhiên thật sự yên tĩnh đi rất nhiều.

“Ồ ồ, rất tốt, cũng rất tốt.


Khang Thân vương gật gật đầu, chỉ nhìn thấy nhi tử của nhà mình nằm trên giường liều mạng hướng về ông ta trừng mắt, nhanh chóng quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy.

Tạ Chi Quang trừng to mắt, nhìn thấy phản ứng của cha hắn xém chút nữa tức đến nổ ngay tại chỗ.

Ngay lúc này, thằng nhỏ sai vặt ở bên ngoài nhanh chóng lại báo: “Thân vương, thân vương phi, Huyền vương đến rồi.


Theo tiếng nói của thằng nhỏ sai vặt vừa dứt, tiếng chuyển động của xe lăn vang lên, mọi người quay đầu, liền nhìn thấy Tiêu Phong Hàn được thuộc hạ đẩy ngược chiều ánh sáng mà đi vào, mặc một cái áo choàng gấm màu xanh nhạt, bộ dạng kim tôn ngọc quý.

“Cảnh Hành, sao cháu rảnh rỗi đến đây rồi?”
Khang Thân vương và quận chúa Vinh Hoa nhìn thấy Tiêu Phong Hàn hiển nhiên rất vui mừng, nhanh chóng lên tiếp đón.

“Nhị hoàng thúc, hoàng thẩm, cháu đến đây để xem đường đệ, đệ ấy đỡ chút chưa?”
Tiêu Phong Hàn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.

“Ôi, đang làm ầm ĩ kìa, lúc này Quân…”
Vừa nói chữ Quân, quận chúa Vinh Hoa ở bên cạnh nhéo một cái thật mạnh vào cánh tay của Tiêu Chính, nhéo tới ông ta xém chút nữa kêu ra tiếng, nhanh nuốt những lời nói ở phía sau vào trong lại.


Lúc này cũng nhớ đến xung đột giữa cháu trai nhà mình với đại tiểu thư Quân gia.

Lại nhớ đến Quân gia không muốn phơi bày chuyện Quân Phi Yến biết y thuật.

Ông ta xém chút nữa đã phơi bày rồi.

May mà phu nhân của ông phản ứng nhanh, vặn ông một cái, nếu không tại sao nói ông ta yêu phu nhân nhà mình nhiều năm như vậy, luôn chê không đủ chứ.

“Quang Nhi không nghe lời, ta với hoàng thúc của cháu lại tìm đến một đại phu đang châm kim cho nó đây, Cảnh Hành cũng vào đây xem thử.


Quận chúa Vinh Hoa nói.

Tiêu Phong Hàn gật đầu, Lãnh Mục đẩy hắn vào trong phòng.

Vừa nhìn đã thấy Tần Lam đang đội mũ sa.

Ánh mắt của hai người cách một tầng nón sa chạm vào nhau.

Một người hờ hững, một người lạnh lùng.

Mà Tạ Chi Quang nằm ở trên giường hep nhìn thấy đường huynh nhà mình, đó quả thực giống như gặp được cứu tinh vậy, hướng về phía Tiêu Phong Hàn liều mạng nháy mắt.

Đường ca cứu mạng, đường ca cứu mạng…
Ở bên đây, Tần Lam thu lại ánh mắt, môi đỏ dưới lớp vải sa mím chặt, lúc này nhìn thấy Tiêu Phong Hàn trong đại não lại nhớ đến cảnh tượng ngượng ngùng ở suối nước nóng hôm qua, quả thực là chuyện mất mặt cả hai kiếp nàng cũng không muốn nhắc đến, càng đừng nhắc đến ác mộng đêm qua khiến nàng thức giấc.

Hơi thở của Tần Lam càng lạnh hơn, tay nắm chặt ngân châm, vèo vèo vèo đâm xuống….