Cuộc trò chuyện rơi vào tai của Tần Lam, nàng ngẩn ngơ đứng đó, cả người như đang bị ngâm trong nước đá.

Không có ai nhận ra nỗi uất hận cùng với nội tâm nghiêng trời lệch đất của nàng.

“Lục hoàng tử điện hạ.


Quân Linh Nhi hành lễ với Tiêu Thành Vũ, sắc mặt có hơi khó coi, bởi vì Tiêu Thành Vũ đứng ở nơi đó, rõ ràng là đi cùng với mấy người Khương Vân Tử, khi xảy ra xung đột, Lục hoàng tử này sẽ không bàng quan mà đứng nhìn, nhưng nếu nàng ta đến đây, vậy thì chuyện này sẽ không thể tính toán đơn giản được.

Chỉ nghe Quân Linh Nhi nói: “Lục hoàng tử điện hạ, hôm nay Linh Nhi là tới tìm Khương Vân Tử, mong rằng Lục hoàng tử sẽ không nhúng tay vào chuyện của chúng ta.


Quân Linh Nhi trực tiếp mở miệng nói thẳng ra.


Nghe thấy Quân Linh Nhi không có chút khách khí nào nói ra, sắc mặt Tiêu Thành Vũ trước sau vẫn ôn hòa, trên mặt không tỏ ra sắc lạnh, chỉ nghe hắn nói: “Bổn hoàng tử cảm thấy có lẽ giữa Quân nhị tiểu thư và Khương cô nương có hiểu lầm, không bằng vào nhã gian ngồi lại đi, có hiểu lầm gì cũng có thể ngồi xuống cùng giải quyết.


Hắn nói.

Tần Lam nhìn nam tử thanh tuấn ôn hòa ở lầu hai thông qua khăn che mặt, nàng biết tên Tiêu Thành Vũ này tâm tình rất cứng cỏi, sẽ luôn luôn che giấu cảm xúc của mình, hiện giờ tuy rằng hắn ta đứng bên cạnh Khương Vân Tử, nhưng nếu hắn chưa làm rõ được ngọn ngành mọi việc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đứng về phía nào đó.

Tiêu Thành Vũ, là hoàng tử sinh ra khi hoàng thượng say rượu ngoài ý muốn mà sủng hạnh cung nữ, ở trong cung hắn ta đã nhận hết sỉ nhục, từ nhỏ đã phải gian nan sinh tồn, như một lớp băng mỏng manh, hắn ta đi được đến hôm nay cũng không dễ dàng gì, cho nên cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với người khác.

Một bên là Khương gia, thư hương môn đệ, thế gia trăm năm.

Một bên là Quân gia, đứng đầu võ tướng, chiến công hiển hách.

“Dân nữ và Khương Vân Tử không có bất kỳ hiểu lầm gì cả, hôm nay dân nữ đến tìm nàng ta là để tính sổ, cho dù nàng ta thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng thế, nàng ta nợ đường tỷ của ta, hôm nay ta nhất định phải đòi lại.


Quân Linh Nhi nhíu mày mở miệng, đôi mắt như mũi tên bắn thẳng về phía Khương Vân Tử.

“Khương Vân tử, bổn cô nương hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có thừa nhận mình đã từng nói qua hay không? Nếu ngươi thừa nhận, vậy bây giờ ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu nhận sai với đường tỷ của ta, gọi tỷ tỷ của ta một tiếng cô, còn nếu không thừa nhận, vậy thì ta sẽ đánh ngươi đến khi nào ngươi thừa nhận thì thôi.


Giọng nói vừa ra, roi trong tay giơ lên, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

Sắc mặt Khương Vân Tử, có hơi khó coi.


“Quân nhị cô nương là người ỷ thế hiếp người như vậy sao? Vốn chưa từng nói qua, vậy thì sao có thể thừa nhận chứ?”
Lời lẽ của Khương Tử Vân rất chính đáng, hoàn toàn phủ nhận, còn chụp một cái mũ ỷ thế hiếp người lên đầu của Quân Linh Nhi, hỏa khí của nàng ta cũng dâng lên đến đỉnh điểm, nhấc chân liền muốn đi lên lầu hai.

“Nhị tiểu thư, ngươi đừng xúc động, Lục hoàng tử còn ở đây đó.


Lục Trúc vội giữ chặt nàng ta, nhỏ giọng nói.

“Vậy thì làm sao chứ?”
Giọng của Quân Linh Nhi rất lớn, ngữ khí không tốt lắm, thở hồng hộc nói: “Lục hoàng tử ở đây thì cũng đúng lúc, vừa hay cũng có thể thấy rõ được Khương Vân Tử này là một ả trong ngoài bất nhất, âm hiểm ngoan độc, tâm cơ sâu kín, còn tự xưng là tiểu thư thế gia, quả thực là ghê tởm, loại người tàn nhẫn độc ác như ngươi thế này mà cũng muốn làm Lục hoàng tử phi gì chứ, hừ… Bạch liên hoa, không biết xấu hổ.


Quân Linh Nhi mỗi một câu đều rất độc địa, đầy trào phúng.

Lời này thật là khó nghe, gương mặt của Khương Vân Tử không còn có thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa, nha hoàn phía sau Khương Vân Tử bước lên trước một bước, nhíu mày nói: “Quân nhị cô nương, nô tì là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư Thu Nguyệt, ngày ngày đều ở bên cạnh tiểu thư, mấy ngày trước đây nô tì và tiểu thư đúng là đã có đi qua Vân Trang Các, nhưng lúc ấy chỉ hàn huyên với Quân đại tiểu thư mấy câu mà thôi, còn tiền đặt cược gì đó hoàn toàn là lời vô căn cứ, không biết vì sao mà Quân nhị tiểu thư lại cứ vu oan cho tiểu thư của ta như vậy.



Lời lẽ của nha hoàn kia rất chính đáng, ngữ khí cũng chắc chắn gãi đúng chỗ ngứa, còn mang theo vài phần bất bình cho tiểu thư nhà mình khi bị bắt nạt.

“Lục điện hạ, Quân gia nhị tiểu thư thật quá đáng, nô tì không biết sao đại tiểu thư lại đắc tội với Quân nhị tiểu thư, sao lại cứ nhất định phải hắt bát nước bẩn này lên người nhị tiểu thư, nhị tiểu thư không giỏi ăn nói, không thể cãi lại, xin Lục điện hạ làm chủ cho nhị tiểu thư.


Nha hoàn tên Thu Nguyệt kia bụp một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Tiêu Thành Vũ.

“Thu Nguyệt, ngươi đứng lên, đừng có khiến cho điện hạ khó xử.


Chỉ thấy Khương Vân Tử khẽ mắng một tiếng, sau đó ánh mắt chuyển qua nhìn về phía Tiêu Thành Vũ, hành lễ nói: “Lục điện hạ, chuyện hôm nay là việc riêng của Vân Tử và Quân nhị tiểu thư, điện hạ đừng nhúng tay vào, Vân Tử có thể giải quyết tốt, vốn là bị oan uổng, chỉ cần làm rõ được mục đích của Quân nhị tiểu thư thì tốt rồi.

”.