Tần Lam hỏi ngược lại.
Nàng nói chuyện thẳng thắng, người trong trà lâu này cũng không phải kẻ ngu, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy thật sự là có chuyện như vậy.
Vì sao?
Vì Quân gia cậy thế hại người cũng đâu phải ngày một ngày hai, lời nàng ta nói cũng rõ ràng, đấy không phải là lời nói dối.

Nếu nàng muốn bắt lỗi thì y phục hôm nay ngươi mặc không đẹp, trang điểm cũng không đẹp làm chướng mắt nàng, nhiêu đó đủ để kiếm chuyện gây sự, không cần phải gõ trống khua chiêng làm liên lụy Huyền Vương và Lục hoàng tử đúng không?
Vì vậy nên chuyện hôm nay thật khó nói, Quân tiểu thư cũng không phải không biết nặng nhẹ tự tìm phiền phức cho mình phải không?
Chẳng lẽ đó thật sự là bút tích của nhị tiểu thư Khương gia?
Ánh mắt của mọi người trở nên vi diệu, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng không có chứng cứ, sẽ không có ai đứng ra chỉ trích.
“Đúng vậy.” Giữa những tiếng xì xào bàn tán không rõ, Tiêu Phong Hàn trầm giọng nói, thản nhiên nói.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Lời vừa rồi của Huyền vương là có ý gì?
Vẫn có cảm giác chuyện này không đúng.
Con ngươi Tiêu Thành Vũ co lại, nhìn thoáng qua thất hoàng đệ rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống.

Hắn ta cảm thấy thất hoàng đệ lúc đó cùng đại tiểu thư Quân gia không phải là chán ghét như mọi người vẫn nghĩ, mà là… Là loại cảm giác không thể nói rõ.
Hai người bạn họ nhìn thì lạnh lùng, nhưng lại hài hòa một cách lạ lùng.
Khương Vân Nhi đột ngột ngẩng đầu lên, nàng ta cũng không ngốc, có thể ra ý trong lời nói của Tiêu Phong Hàn, là cũng đồng tình với lời nói của Quân Phi Yến?
“Huyền Vương, lời nói của Quân Phi Yến là già mồm cãi láo, Vân Nhi nói không lại.

Nhưng Vân Nhi dám lấy đầu mình cam đoan, Vân Nhi chưa từng cùng Quân tiểu thư đánh cược.”

Khương Vân Nhi vẻ mặt kiêu ngạo trong sạch, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Dám lấy đầu ngươi ra đảm bảo? A…”
Chỉ nghe Tiêu Phong Hàn khó hiểu lặp lại, sau đó nói: “Chuyện hôm nay bổn vương cũng có liên quan, dù cho có chuyện gì bổn vương cũng nên đưa ra bằng chứng, chứng minh một bên vô tội đúng không?”
Khương Vân Nhi ngẩng đầu, Tần Lam cũng nhìn sang.
Chứng cứ?
Tiêu Phong Hàn có chứng cứ?
Ngay sau đó, Tiêu Phong Hàn nói: “Thống lĩnh ngự lâm quân, mang chứng cứ của ngươi vào đi.”
Lời Tiêu Phong Hàn vừa dứt, ở cửa trà lâu hiện lên bóng của một nam nhân, hắn ta bận y phục của ngự lâm quân, thân hình cao lớn, mặt mũi anh tuấn, ánh mắt sâu thẳm bị lửa giận nhuộm đỏ, khí thế quanh thân như một thanh bảo kiếm sắc bén tràn ngập sát khí.

Là đại thiếu gia Quân Gia Quân Huyền Diệp, tay hắn ta còn kéo một người, đó là bà lão lớn tuổi, tóc tai bù xù, đứng cũng không vững, là bị Quân Huyền Diệp kéo vào.
Tần Lam liếc mắt liền nhận ra, đó là lão Lưu, bà ta là người cùng Quân Linh Nhi chơi đàn cầu siêu cho nàng.
“Là đại đường ca.”
“Đại thiếu gia.”
Quân Linh Nhi và Lục Trúc kích động.
“Đại ca.”.