Khương Vân Nhi sắc mặt rất khó coi, nàng chau mày, lui ba bước né lão Lưu, “Ta đã nói với ngươi, ta không biết ngươi, cũng không quen biết con trai của ngươi, cũng không có giao ước gì hết!”
Vừa dứt lời, nàng đã ngẩng đầu lên: “Quân đại thiếu gia, ngươi đây là có ý gì? Để thanh minh cho muội muội của ngươi, nên đã tìm nhân chứng giả để buộc tội ta sao?” Khương Vân Nhi nghiêm túc nói, vẻ mặt tức giận.
“Nhân chứng giả? lão Lưu, Khương nhị tiểu thư nói không biết ngươi, vậy chính là ngươi lại nói dối?” Quân Huyền Diệp lạnh giọng hỏi.
Lão Lưu kinh ngạc, toàn thân run rẩy, đứng dậy lao về phía Khương Vân Nhi...!Không, là Thu Nguyệt, nha hoàn phía sau Khương Vân Nhi: “Lão nô không nói dối.

Tất cả những gì lão nô nói đều là thật, Là nàng ấy, chính là nàng ấy! Đại nha hoàn này, chính nàng ấy đã đưa độc dược cho lão nô, để lão nô bỏ vào canh thuốc khiến Quân tiểu thư hôn mê…” Một câu nói, làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc.

Ai nấy cũng há hốc mồm, sững sờ trước tình cảnh đảo điên này.
Lão Lưu hiển nhiên đang đau đớn, hối hận về những việc làm của mình, khóc nói: “Lão nô không muốn, lão nô thật sự không muốn, nhưng con trai lão nô không biết suy nghĩ, đánh bạc thua rất nhiều tiền, bị người ta đánh cho què quặt, ăn trộm đồ của cô nương Vân Nhi, thậm chí còn làm vỡ chiếc vòng ngọc giá năm trăm lượng của cô nương Vân Nhi, lão nô chỉ có mình nó là con trai, nên lão nô không bỏ nó được, lão nô thực sự không bỏ được…
Nàng yêu cầu lão nô trả lại tiền, nhưng lão nô không có nhiều tiền như vậy nên đã bắt lão nô làm chuyện tày trời này, lão nô không còn cách nào khác đành làm theo.

Nàng ấy đã nói, độc dược sẽ không làm Quân tiểu thư chết, chỉ làm Quân tiểu thư bất tỉnh, lão nô mỗi ngày chỉ dám lấy một ít, sau khi Quân tiểu thư tỉnh lại, đại nha hoàn này lại tìm lão nô, để lão nô đút độc dược cho Quân tiểu thư uống, chỉ một lần thôi, liều lượng vừa đủ...!Ô ô ô, lão nô thật sự bị ép, con của lão nô còn ở trong tay bọn họ.” Lão Lưu khóc lóc thảm thiết.
Nhưng những lời này như giáng xuống cho Tâm Duyệt trà lâu một vụ nổ lớn.
“Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy? Ta ra lệnh cho ngươi khi nào, ngươi…” Khương Vân Nhi mặt biến sắc, nàng tức giận hét lên, nhưng còn chưa nói xong, nàng đột nhiên ý thức được một chuyện, suy nghĩ lại lời nói của lão Lưu, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn nha hoàn Thu Nguyệt, người được xem như máu mủ của nàng đang đứng bên cạnh.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thu Nguyệt, mắt mở to và dường như nàng đang run rẩy không kiểm soát.
Tim nàng lỡ một nhịp, rồi nặng trĩu.
Không, không phải như vậy… Tuyệt đối không phải như vậy.
“Khương Vân Nhi, ngươi còn muốn nói cái gì?” Quân Huyền Diệp lạnh lùng hỏi.
Khương Vân Nhi há to miệng, không thốt ra được một chữ, mồ hôi lạnh từ từ toát ra.

“Không, ta không có…” Khương Vân Nhi lắc đầu, mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy xuống.
“Không có? Xem ra ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà.” Quân Huyền Diệp nói, vẻ mặt luôn lạnh lùng, phất phất tay: “Mang người lên đi.”
Lời nói vừa dứt, một thuộc hạ dẫn một nam nhân đi vào, người nọ dung mạo tầm thường và gầy gò, nhưng đôi mắt của hắn ta hay đảo quanh, người này trông rất nhanh nhẹn, hoạt bát.
“Nam nhân này là một người bán thuốc ở phố Ngầm Hắc.” Quân Huyền Diệp giải thích với mọi người, sau đó nhìn người đàn ông gầy gò và nói: “Nửa tháng trước, có người đã mua An Hồn Lạc từ ngươi, rất nhiều người ở đây.

Mọi người, ở đây nhiều người như vậy, ngươi có nhận ra ai hay mua thuốc của nhà ngươi không?”
“Thưa đại nhân, tiểu nhân còn có thể nhận ra, khách mua An Hồn Lạc cũng không nhiều.

Nửa năm qua tiểu nhân đã lập một danh sách, nên biết rất rõ là đằng khác...”

“Ai?”
“Là nàng ấy.”
Người đàn ông gầy gò chỉ tay về hướng ở phía sau Khương Vân Nhi là Thu Nguyệt.
Đôi chân của Thu Nguyệt khuỵu xuống, ngã phịch xuống đất.
Sắc mặt trắng bệch như ma, môi run run, hai mắt đỏ hoe..