Lúc này vẻ mặt Khương Vân Tử khiếp sợ, nàng ta cực kỳ áp lực, nhưng hai mắt vẫn phiếm hồng như trước.

Nha hoàn trước mặt này từ nhỏ đã đi theo nàng ta, quan hệ của hai người rất tốt, nàng ta đối với Thu Nguyệt cũng rất tín nhiệm.

“Hu hu hu… Xin lỗi tiểu thư, tất cả đều là tại nô tỳ sai.


Thu Nguyệt nức nở, nước mắt rơi như mưa, liên tục lắc đầu.

Tất cả mọi người lạnh mặt nhìn một màn này.


Bên này Quân Linh Nhi nhíu mày bước đến trước mặt đường tỷ nhà mình, nhỏ giọng nói: “Đường tỷ, tình huống này là thế nào vậy?”
Nàng ta không hề biết chuyện mình bị trúng độc, tối hôm qua khi đến phủ bắt người, nàng ta vì trúng độc mà rơi vào hôn mê.

Tần Lam không giải thích gì với nàng ta, chỉ là chỉ về phía Lục Trúc.

Lục Trúc liền tiến đến bên cạnh Quân Linh Nhi nhỏ giọng giải thích sinh động như thật, Quân Linh Nhi nghe xong liên tục hít khí lạnh, cái gì? Đêm qua nàng ta bị trúng độc, suýt chút nữa đi đời nhà mà sao? Cái gì? Trong lúc đường tỷ hôn mê cũng bị người ta đút thuốc độc cho sao? Chuyện này thật sự là, không phải là đại đường ca tìm người lừa gạt…
Quân Linh Nhi nháy mắt liền nổi giận.

Nàng ta một khi đã giận thì hơn bất kỳ kẻ nào.

Bởi vì người ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều biết chuyện xảy ra trong đó, nhưng Quân Linh Nhi lại chẳng biết cái gì cả, cũng không tham gia quá trình bắt hung thủ hạ độc, cho nên đột nhiên biết được sự thật, có thể thấy bị chấn động lớn cỡ nào, giây tiếp theo chỉ nghe Quân Linh Nhi hét lên giận dữ: “Ngươi được lắm Khương Vân Tử, Quân Linh Nhi ta thật đúng là đã coi thường ngươi rồi, ngươi thế mà ở sau lưng hạ độc ta và đường tỷ! Khương gia là nuôi dạy con gái như vậy đấy à? Ngoan độc đến như vậy, lại còn làm bộ là tịch không chịu thừa nhận sao? Ta coi như đã rõ ràng rồi, ngươi đã lừa gạt đại tỷ của ta đến ngọc tuyền của hoàng gia để chịu chết, ngươi sợ chúng ta tố cáo ngươi, sợ Huyền vương gia cũng tìm ngươi gây phiền phức, đơn giản là ở sau lưng hại chết hai chúng ta, lòng ngươi cũng đen quá rồi đó!”
Quân Linh Nhi giận dữ mắng thì là một châm thấy máu.

“Không phải đại tiểu thư, là nô tỳ, thật sự là nô tỳ làm…”
Thu Nguyệt vội vàng dập đầu nói, cả người cũng tiều tụy lại đáng thương.

“Hả? Không được chủ tử sai đi, một con nha hoàn như người mà cũng dám tự mình làm chủ sao? Ngươi cho rằng những người ở đây sẽ tin lời ngươi nói sao?”

Quân Linh Nhi lạnh lùng nói.

“Trời ạ, thật sự không ngờ tới chân tướng của chuyện này là như vậy, vậy Khương nhị cô nương thoạt nhìn dáng vẻ thanh thanh ngạo ngạo, không ngờ tới sau lưng lại ác độc như vậy.


“Cũng không phải, trước đó còn giả bộ vô tội hay sao, nói lời chính đáng, thật đúng là biết diễn kịch quá.


“Sao đột nhiên lại cảm thấy Quân gia đại tiểu thư đáng thương thế nhỉ? Ài, nhìn như vậy mới thấy, Quân gia đại tiểu thư là thật sự vô tội.


“Vậy các người nói xem Lục hoàng tử có biết chuyện này không?”

Tiếng thì thầm nho nhỏ như lưỡi dao sắc bén cắt vào cơ thể Khương Tử Vân, thanh danh mà nàng ta đã mất nhiều năm xây dựng như vậy hôm nay sẽ bị hủy trong chốc lát, không, không phải là vấn đề thanh danh, mà là lương thiện thế nào…
“Không phải ta, thật sự không phải là ta, ta không sai nha hoàn đi hại các người, thật sự không phải, ta không phải một kẻ ngốc, sao có thể là ra loại chuyện giết người này chứ? Ta thừa nhận chuyện hôm đó đánh cược ở Vân Trang Các với các người, nhưng thật sự ta không hề nghĩ tới các người sẽ đến ngọc tuyền của hoàng gia thật, sau đó biết được ngươi chọc giận Huyền vương gia, bị đánh đến nỗi trọng thương, ta sợ không chịu nổi một ngày, sợ Quân gia và Huyền vương gia tới tìm ta… Nhiều ngày bình yên không có việc gì, ta biết các người không nói việc đánh cược ra cho người khác biết, nghe nói ngươi tỉnh lại, lòng ta bối rối mấy ngày nay, nhưng ta cũng biết, nếu thật sự các người tới tìm ta, ta cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì ta không để lại nhược điểm.


Dù sao cũng chỉ là một lời nói đùa mà thôi, không có nhân chứng, chỉ cần ta không thừa nhận, vậy thì chuyện này chẳng liên quan gì đến mình nữa, nên tuy là ta có hơi hoảng hốt, nhưng không đến mức tuyệt vọng, cho nên các người tìm tới Tâm Duyệt trà lâu, ta cũng không hề hoảng hốt, chỉ cần ta không thừa nhận là được.

Cho nên ta không cần phải giết người, ta không hề muốn hạ độc các ngươi, không phải là ta sai đi, thật sự là không phải ta mà.

”.