Nhưng mà khối 11 trường Thực Nghiệm chỉ có sáu lớp.

Vì thế mà cuối cùng Tống Yếm và Hạ Chi Dã cũng vẫn không tránh được lưới pháp luật tuy tuy mà khó lọt, cả người lẫn lẩu bị lôi về tróc nã truy án.

Lúc Nguyễn Điềm nhận được tin tức tới bảo lãnh bọn họ ra, nhìn thấy hai nhóc con xấu xa đang rúc mình trong phòng bảo vệ ấm ấp, hai cặp chân dài ngoan ngoãn đặt trước ghế gấp, mặt đối mặt ngồi nhìn nhau.

Ở giữa là một cái bàn rất giản dị với hai cái ghế, hộp lẩu đặt trên tỏa khói nghi ngút, nước dùng đỏ rực thơm lừng.

Ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, hai người bọn họ ngồi ở nơi nóng hôi hổi, mỗi người ôm một cái chén nhỏ, ngồi ăn cay hít hà.

Còn rất biết hưởng thụ.

Nguyễn Điềm dùng ngón chân cũng có thể đoán được nhất định là do tên tội phạm Hạ Chi Dã sau khi bị bắt thì xảo ngôn lệnh sắc lời ngon tiếng ngọt bán thảm bán manh, lừa lọc mấy chú bảo an đơn thuần không rành thế sự xoay vòng vòng.

Quả nhiên, còn chưa đẩy cửa phòng bảo vệ, đã thấy chú bảo an rót một ly nước để nguội đưa cho Tống Yếm: "Nào, uống nước, đừng để bị cay, người phương bắc như con chắc không ăn cay được như người Nam Vụ bọn chú đúng không?"
Quả thật Tống Yếm không ăn được đồ cay, cho dù chỉ là nước sốt hơi cay thôi mà hai môi đã hồng hồng hơi sưng, nhưng nước lẩu với hương bơ thơm phức khiến cậu dừng không được, đang cay đến mức hít hà, chú bảo an đã đưa ly giấy đến trước mặt.

Vội vàng nhận lấy rồi nói một tiếng: "Cảm ơn ạ."
Chú bảo an hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói đến việc ở phòng phát thanh, lại nghe Hạ Chi Dã thêm mắm dặm muối nói Tống Yếm bị oan ức hãm hãi sau đó bị ép một mình rời xa quê hương Bắc Kinh đi đến Nam Vụ, cha không thương mẹ không yêu, thương tâm muốn chết hết lòng chỉ muốn ăn lẩu một bữa ra sao xong, ánh mặt nhìn Tống Yếm bỗng mang theo một lớp lự kính bé cải thìa trong đất vàng.

*Bé cải thìa trên đất vàng: Bắt nguồn từ một bài hát dân gian, kể về cuộc đời của một cô bé tội nghiệp, nhà nghèo, mẹ mất sớm, ba cưới vợ kế, sinh em trai, cuộc sống của cô bé càng thêm khó khăn.

Nhìn đứa nhỏ lớn lên trắng nõn xinh đẹp còn lễ phép như vậy, chợt nhớ đến lúc chiều bản thân mình thấy một học sinh khác nói ra mấy lời độc ác đó, nhịn không được thở dài trìu mến: "Không sao, con cứ uống chậm thôi, từ từ ăn, chờ giáo viên của hai đứa tới thì chú nói giúp cho."
Nguyễn Điềm vốn đang lo lắng hai người bị bảo an mắng, kết quả bảo an lại muốn vì bọn họ cầu tình, vừa bực mình vừa buồn cười.

Đẩy cửa ra, ngượng ngùng cười cười với mấy chú bảo an: "Ngại quá ạ, đã làm phiền mấy chú rồi."
Chú bảo an rộng lượng vẫy vẫy tay: "Không sao cả, không phải chỉ là con nít thèm ăn thôi à, chuyện bao lớn chứ.

Hơn nữa hai đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, còn giúp tôi sử điện thoại luôn đây này, cực kỳ tri kỷ, cô cũng đừng mắng hai đứa nhé.

Còn nữa, hai con ăn xong thì đi về với cô giáo đi, trở về thành tâm nhận sai với cô giáo nghe chưa?!"
Hai người bưng chén gật đầu: "Nghe rồi ạ."
Chẳng có bộ dáng ông lớn kiêu ngạo lạnh lùng như ngày thường chút nào cả.

Hạ Chi Dã thì thôi, nhãi con cool ngầu như Tống Yếm sao cũng bị trật đường ray rồi?
Nguyễn Điềm nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.

Đơn giản không thèm nghĩ nữa, xách một cái ghế gấp ngồi vào bên cạnh, cùng nhau ăn lẩu.

Chờ đến khi ăn xong dọn dẹp hết rồi mới dẫn bọn họ rời khỏi phòng bảo an.

Sân trường tối chủ nhật tuyết rơi lất phất, không có bóng dáng của ai cả, ba cô trò một người ở đằng trước hai người ở phía sau, mỗi người hai tay cắm túi, chậm rãi bước đi dưới ánh đèn đường mờ nhạt.

Nguyễn Điềm cũng lười quay đầu mà a một tiếng: "Nghe nói người nào đó phải về phòng luyện cách phát âm?"
Tống Yếm: "..."
"Còn người nào đó nữa, nói với giáo viên hướng dẫn trong nhà có việc, ngay cả tiệc ăn mừng cũng không tham gia, kết quả lại quay về đây ship lẩu hộp?"
Hạ Chi Dã: "..."
"Ha." Nguyễn Điềm cười lạnh một tiếng, dừng bước, quay đầu lại, nâng mắt, lạnh lùng liếc bọn họ, "Đừng tưởng rằng cô không biết mấy tâm tư nhỏ đó của hai em nhé."
Nguyễn Điềm luôn luôn dịu dàng dễ nói chuyện hiếm khi có lúc nghiêm túc và nghiêm khắc như vậy.

Hô hấp Tống Yếm bỗng nhiên cứng lại, trái tím cũng bất chợt giật thót, ngón tay đút trong túi áo cũng không tự giác mà nhéo lòng bàn tay, sợ giây tiếp theo Nguyễn Điềm sẽ chọc thủng chút tâm tư bí ẩn không thể bị phát hiện chả cậu.

Mà nếu Nguyễn Điềm thật sự chọc thủng thì cậu phải làm cái gì đây?
Phủ nhận, không thể phủ nhận.

Cậu không muốn phủ nhận tâm ý của Hạ Chi Dã, cũng không muốn phủ nhận tâm ý của bản thân.

Thừa nhận thì, quan hệ của cậu và Hạ Chi Dã không giống với chuyện yêu sớm bình thường, nếu quậy tanh bành...!
Không đúng.

Hiện giờ cậu và Hạ Chi Dã còn chưa có chính thức bắt đầu yêu sớm mà.

Nên là chẳng lẽ đoạn tình cảm của cậu và Hạ Chi Dã còn chưa kịp nở hoa đã phải vô tình bị bóp chết rồi à?
Nếu thật sự là như vậy, Hạ Chi Dã sẽ làm sao đây, hắn sẽ thích cậu chứ? Liệu hắn có thể từ bỏ vì cảm thấy quá áp lực hay không? Hắn là không đâu, vậy cậu cũng không...!
Nên là bọn họ có nên trực tiếp thừa nhận luôn không? Như vậy sẽ ổn chứ? Có tạo thành ảnh hưởng không tốt gì với Hạ Chi Dã không nhỉ?
Ngay khi trong đầu Tống Yếm đang suy nghĩ miên man toàn chuyện không đâu, Nguyễn Điềm tức giận nói ra câu tiếp theo: "Hai em chính là muốn lén lút ăn lẩu sau lưng cô!"
Tống Yếm: "."
Nguyễn Điềm rất tức giận: "Hai em muốn ăn lẩu thì nói với cô! Cô có thể dẫn hai em ra ngoài ăn mà! Hai em có biết thức ăn trong căng tin trường Thực Nghiệm khó ăn lắm không hả! Buổi tối cô còn chưa ăn no đâu!"
Nhìn Nguyễn Điềm nổi giận đùng đùng đứng trước mắt, Hạ Chi Dã và Tống Yếm mới nhận ra giáo viên chủ nhiệm chưa tròn 25 tuổi của bọn họ quả nhiên cực kỳ ngây thơ hồn nhiên.


Hạ Chi Dã: "..."
Tống Yếm: "..."
"Em thật lòng xin lỗi cô."
"Quên đi." Nguyễn Điềm thở phì phì nói, "Lầm nay cô tha cho hai đứa, nhưng mà ngày mai Hạ Chi Dã phải cút về chăm chỉ đi học cho cô, Tống Yếm thì lo chuẩn bị thi đấu, ngày mai thi xong rồi, cô sẽ mời hai đứa ăn lẩu, nghe chưa?"
Nói xong lại trừng mắt với Hạ Chi Dã: "Đặc biệt là em, ngày mai không được trốn học! Đừng tưởng rằng đạt được huy chương vàng là có thể vô pháp vô thiên, cơ mà..."
Nguyễn Điềm do dự một chút: "Cơ mà cô có thể viết giấy phép xin nghỉ tiết tự học buổi tối cho em, em đến làm người đại diện học sinh lên tặng hoa gì đó cho Tống Yếm đi."
Tống Yếm não bổ ra cái cảnh tượng đó, có hơi đau đầu: "Tặng hoa thì không cần."
"Sao lại không cần, trình độ này của em ít nhất cũng top ba, chẳng lẽ vẫn không xứng đáng được tặng hoa à?" Nguyễn Điềm đúng lý hợp tình.

Hạ Chi Dã đứng bên cạnh như là nghĩ đến việc gì đó, con người vừa nhìn đã biết là chứa ý cười xấu xa: "Vâng, em cũng thấy thế, tặng hoa đương nhiên là cần phải tặng, Điềm muội, cô yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em."
Nguyễn Điềm vừa lòng gật gật đầu: “Như vậy mới được chứ.

Được rồi, Tống Yếm, em tiễn Hạ Chi Dã ra cổng trường đi, cô còn phải về phòng chuẩn bị PPT ngày mai nữa."
"Vâng, bye bye Điềm muội."
Hạ Chi Dã một tay đút túi, một tay mua may vẫy vẫy, ý cười gian tà nơi đáy mắt đã hoàn toàn che giấu không được.

Tống Yếm cảnh giác trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Cậu đừng có gây sự."
Lúc cánh tay Hạ Chi Dã rũ xuống, thuận thế ôm chầm bả vai của Tống Yếm, cười nói: "Cậu yên tâm, Dã cưa cưa của cậu làm việc là đáng tin nhất thiên hạ, tuyệt đối không gây sự."
Có cái đầu quỷ mà tôi tin cậu.

Tống Yếm cũng lười để ý tới hắn, hai tay đút túi, tiếp tục mặt không cảm xúc đi về phía cổng trường, nhưng cũng chẳng nói gì, mặc cho Hạ Chi Dã kề vai sát cánh ôm ôm ấp ấp, thấp giọng cười nói bên tai.

Thẳng đến khi Hạ Chi Dã quay đầu nhẹ giọng khụ hai tiếng mới nâng mắt lên nhìn thử, vừa định hỏi Hạ Chi Dã có phải bị cảm hay không, kết quả vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cần cổ trống không của Hạ Chi Dã.

Bên ngoài mặc một cái áo khoác lông vũ màu đen dài đến mắt cá chân, khóa kéo lại không chịu gài đàng hoàng, lộ ra chiếc áo len dệt kim màu trắng gạo ở bên trong.

Có thể nhìn rõ một mảng xương quai xanh rộng lớn, cần cổ lộ ra bên ngoài, thỉnh thoảng còn có vài bông tuyết trắng xóa hôn lên hầu kết, lạnh băng tan ra, mới nhìn đã thấy lạnh.

Hắn không ho thì ai ho.

Tống Yếm bỗng dưng lạnh giọng: "Cậu không biết kéo khóa kéo hay gì?"
Hạ Chi Dã ỷ vào tuổi còn trẻ nên thân thể khỏe re, làm xằng làm bậy, không thèm để ý: "Kéo khóa quá cao, khó coi."
Muốn mình đẹp để cho ai nhìn.

Tống Yếm vốn muốn nói như thế nhưng lại cảm thấy quá chua, nên đổi thành một câu lạnh như băng: "Vậy cậu không biết đeo khăn quàng cổ à?"
Hạ Chi Dã đã có thể quen với việc đổi mấy lời lạnh nhạt của Tống Yếm thành sự quan tâm dịu dàng nhỏ nhẹ, cười cười ôm chặt Tống Yếm, thuận miệng nói: "Còn không phải là do tôi không có khăn quàng cổ hửm, thế nào, nếu không Yếm cưa mua cho tôi một cái nhé?"
Hạ Chi Dã nói xong thì quay đầu nhìn Tống Yếm, mặt mày hơi cong, giọng điệu thế mà có hơi giống như đang làm nũng.

Hắn vốn nghĩ hai ngày nữa là tới Giáng Sinh, còn là sinh nhật của mình nữa, cái khác hắn không dám mơ, nhưng nếu có thể lừa từ chỗ Tống Yếm được một món quà sinh nhật nho nhỏ là đã thấy mãn nguyện rồi.

Nhưng mà những lời này chui vào trong lỗ tai Tống Yếm, lại khiến cho đáy lòng cậu bỗng trở nên bủn rủn.

Lần này Hạ Chi Dã không có đi theo mọi người mà là tự mình mua vé về trước, tiền vé máy bay nhất định là do hắn chịu, hẳn là tốn không ít tiền.

Cho nên người này thậm chí không có tiền để mua một cái khăn quàng cổ, mà lại ship hộp lẩu tới đây cho mình, thật là một tên phá của.

Tống Yếm nghĩ như vậy, thu hồi tầm mắt, rũ mi, ừ một tiếng.

Hạ Chi Dã đầu tiên là sửng sốt, tại sao Tống Yếm lại dễ nói chuyện thế, sau đó mới chợt hoàn hồn, ở trong mắt Tống Yếm có khi chỉ là đang giúp đỡ người nghèo mà thôi.

Nhưng giúp đỡ người nghèo thì cứ giúp đỡ người nghèo thôi.

Dù sao thì chuyển tới chuyển lui cũng là tiền chả hai người bọn họ, chỉ cần có thể nhận quà sinh nhật của Tống Yếm là được.

"Cơ mà..."
Lúc bước đến cổng trường, Hạ Chi Dã bỗng dừng chân.

Tống Yếm cũng dừng theo, quay đầu nhìn về phía hắn: "Sao vậy?"
"Tôi nhớ rõ trước khi tôi đi hình như có người đã đồng ý với tôi rằng chờ đến khi tôi quay về sẽ cho tôi một câu trả lời, thế thì bây giờ tôi đã có thể nhận được chưa, bạn học Tống Yếm?"
Hạ Chi Dã cúi đầu nhìn cậu, ý cười trong mắt dịu dàng hơn cả ánh đèn màu tuyết phía sau lưng, đuôi mắt ánh lên tia sáng, mặt mày xinh đẹp tựa như hồ ly tinh quyến rũ mê người.

Tống Yếm lại bị nụ cười của hắn làm cho trong lòng giật thốt, đại não cũng có chút trống rỗng, há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì đó, phía cửa đã truyền đến một tiếng la to: "Hai người kia là ai! Muốn ra ngoài thì ra nhanh lên! Chúng tôi sắp đổi ca rồi!"
Sau đó bất chợt hoàn hồn, nhớ đến việc bản thân không có đem theo cái đồng hồ hoàng tử bé mà cậu mua cho Hạ Chi Dã, cứ như vậy mà nói ra câu trả lời, thì không được chính thức cho lắm.

Vì thế hốt hoảng trốn tránh tầm mắt, nhìn về nơi xa, làm bộ không thèm để ý: "Dù sao thì đợi hai ngày nữa là cậu sẽ biết."
Giọng điệu cực kỳ cao ngạo.

Đôi mắt bé xíu lại cực kỳ chột dạ.

Vừa nhìn là đã biết qua hai ngày nữa là sinh nhật của hắn, nên muốn chuẩn bị bất ngờ gì đó.

Xem ra cây vạn tuế nhỏ xinh nhà hắn thật sự sắp nở hoa rồi.

Vậy cứ chờ thêm một chút, nhìn xem cây vạn tuế bé xinh này có thể nở ra hoa gì đây.

Hạ Chi Dã cười đáp: Được, vậy tôi sẽ chờ thêm hai ngày, cơ mà cái này tôi cho cậu trước đó."
Tống Yếm nhìn Hạ Chi Dã móc một cái dây lụa màu đỏ thật dài không biết ở đâu ra, sửng sốt một hồi mới nhớ ra đó là đồ trang trí đóng gói trên hộp lẩu: "Câu đưa cái này cho tôi làm gì?"
"Chẳng hẹn như lúc cậu muốn biến bản thân thành quà tặng sinh nhật cho tôi nhưng lại không biết đóng gói như thế nào, thì có thể dùng cái dây này thắt một cái nơ con bướm lên người mình."
Nói, Hạ Chi Dã còn vòng dải lụa lên cổ Tống Yếm giống như đang làm mẫu, rồi muốn thắt một cái bao ngay tại chỗ.

Tống Yếm nhìn những ngón tay trắng nõn linh hoạt và dải lụa đỏ dính đầy mùi bơ dưới mí mắt mình, hít vào một hơi thật sâu, sau đó hung hăng dùng chân đá Hạ Chi Dã ra khỏi cổng trường Thực Nghiệm.

"Hạ! Chi! Dã! Cậu! Cút! Đi! Cho! Ông!"
Sau khi bị Hạ Chi Dã khiến cho cảm động một hơi, hết vui rồi buồn, sự phẫn nộ và nực cười lúc ban ngày đã hoàn toàn tan biến.

Giống như có vài người nhảy nhót lung tung như thế nào thì chẳng qua cũng là một vai hề không đáng có tên họ xuất hiện trong cuộc sống vội vã này mà thôi.

Mà có người, mặc dù chỉ là một nụ cười đơn giản, một bữa cơm, hoặc thậm chí một cái liếc mắt xa xăm cách một bức tường, vẫn sẽ mang lại đầy ắp cảm xúc cho toàn bộ thế giới của bạn.

Cho nên cả cuộc đời này, ta phải học được cách không thèm để ý một số người, cũng phải học cách quý trọng một vài người.

Lúc cậu quay về ký túc xá, lấy hộp đồng hồ ra khỏi cặp sách, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hình ảnh hoàng tử bé, hy vọng Nam Vụ ngày 24 tháng 12 sẽ có thời tiết thật tốt.

Ông trời không chiều lòng người, tối ngày 23 tuyết rơi đầy trời.

Cũng may hai ngày thi đấu tiếp theo tiến hành rất thuận lợi.

Tống Yếm phát huy vô cùng ưu tú mà chẳng chút ngoài ý muốn, cho dù chưa có công bố thành tích nhưng cũng đã được mọi người mặc định là quán quân.

Cuộc thi kết thúc, Nguyễn Điềm là người đầu tiên vọt vào hậu trường, ôm chặt cậu hô to: "Tống Yếm! Em thật là tuyệt vời! Cô biết mình không nhìn lầm em mà! Giải nhất mà lúc trước emm đạt được quả là danh xứng với thực!"
Mặc dù cảm động thì cảm động, nhưng xung quanh người đến người đi, Tống Yếm vẫn có chút ngượng ngùng, sau khi cứng đờ đẩy Nguyễn Điềm ra thì bắt đầu nhìn khắp nơi, cứ như muốn tìm kiếm gì đó ở trong đám người.

Nguyễn Điềm liếc mắt một cái là hiểu: "Được rồi, đừng tìm, anh em tốt Hạ Chi Dã của em bị cô ép buộc chưa làm xong bài tập là không cho ra khỏi trường.

Với tốc độ của em ấy thì hẳn là 8 giờ sẽ làm xong, vừa lúc kịp tham dự lễ trao giải lúc 8 giờ rưỡi."
Tống Yếm bị nhìn thấu tâm tư, thu hồi tầm mắt, lúng túng đáp một câu: "Không tìm cậu ấy."
Nhưng mà vừa lúc có người gọi cậu một tiếng: "Tống Yếm! Cửa trường có người tìm cậu! Cậu mau ra đó đi!"
Tống Yếm lập tức ngẩng đầu: "Ừ, tôi ra ngay."
Nói xong thì tóm lấy cái áo khoác treo trên ghế rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, cứ như là sợ gặp đối phương trễ một giây vậy.

Đêm ông luôn đến rất sớm, cơ mà từ 7 giờ đến 8 giờ tối nhưng trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Cũng không biết khi nào mà tuyết đã rơi càng ngày càng nhiều, trên trời dày đặc những đám mây đen vừa to vừa nặng, bông tuyết bị gió lạnh thổi tung che trời lấp đất, thỉnh thoảng còn có vài bông rơi vào cổ áo, lạnh đến mức kinh hãi, lúc vừa chạy bộ vừa hô hấp, hơi lạnh chui vào mũi cũng khiến cậu thấy đau.

Tống Yếm lại không hề thả chậm tốc độ.

Thật ra Tống Yếm cũng không biết bản thân chạy làm gì, rõ ràng cậu biết Hạ Chi Dã chắc chắn sẽ đến, cũng chẳng hiếm lạ chút thời gian này, nhưng mà trong lòng ẩn ẩn như đang chờ mong bất ngờ nhỏ dù gợi đòn lại khiến người khác cảm động do Hạ Chi Dã lén lút chuẩn bị, cho nên cậu không muốn trì hoãn dù chỉ một giây.

Nhưng mà người ở điểm cuối chờ cậu lại không phải là Hạ Chi Dã.

Cuối cùng khi cậu thở hồng hộc chạy đến cổng trường, thứ cậu nhìn thấy lại là chiếc Maybach có biển hiệu A Bắc Kinh quen thuộc đang đậu ngoài cổng, Tống Yếm bỗng dưng giấu hết tất cả thần sắc sống động của thiếu niên, dừng bước.

Đây là chiếc xe Tống Minh Hải thường dùng ở công ty chi nhánh Nam Vụ.

Quả nhiên, giây tiếp theo, tài xế đã mở cửa ghế sau, cầm ô tiếp đón người đàn ông trung niên ăn mặc tây trang áo khoác sang trọng xuống xe.

Không thể không nói, sở dĩ Tống Minh Hải có thể kết hôn với người phụ nữ có điều kiện ưu tú như Đàm Thanh dù đang để tang vợ, hơn phân nửa công lao là do vẻ ngoài đẹp trai này.

Cho dù đã ngoài 40, dáng người vẫn cáo ráo thon dài như cũ, khuôn mặt vẫn điển trai như cũ, hơn nữa phong thái lại lịch lãm sang trọng, khiến cho mọi người xung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

"Đây là ai vậy? Đẹp trai ghê?"
"Ai, giống hết với nam sinh kia luôn kìa, chắc là ba của cậu ấy?"
"Nam sinh kia không phải là quán quân cuộc thi lần này à? Quả nhiên là gen di truyền."
"Đúng đó, tui đoán diện mạo và IQ đều được di truyền từ ba của cậu ấy đó."
"Hâm mộ ghê, tại sao tui không có người ba như thế này chứ."
Những lời thì thầm không có ác ý rơi vào tai Tống Yếm, cậu chỉ muốn cười lạnh.

Chuyện đáng buồn nhất chính là, rõ ràng cậu ghét cay ghét đắng Tống Minh Hải, nhưng trớ trêu thay trong thân thể lại có một nửa DNA của ông ta, thậm chí sự vinh dự mà cậu cố gắng đạt được cũng bị tính vào công lao của ông ta, xóa bỏ như thế nào cũng không được.


Có một đoạn thời gian rất dài, ngay cả bản thân mà Tống Yếm cũng cảm thấy ghê tởm.

Nên là họ cho cậu phúc phận này, cậu có muốn lấy hay không.

Tống Yếm không cho rằng Tống Minh Hải đột nhiên xuất hiện ở chỗ này là chuyện tốt, xoay người muốn chạy, nhưng mà Tống Minh Hải đứng bên cạnh xe hơi lại cầm một cái hộp trắng quơ về phía cậu.

Chờ đến khi thấy rõ cái hộp đó là gì, đồng tử của Tống Yếm bỗng chợt co chặt lại.

Đó là đồng hồ câu mua cho Hạ Chi Dã.

Xem ra Tống Minh Hải đã ghé vào ký túc xá của cậu trước, hơn nữa lần này hẳn là có chuẩn bị mới đến, cậu muốn trốn cũng trốn không xong.

Vì thế lạnh mặt, đi qua, bước đến trước mặt Tống Minh Hải, sau đó tạm dừng, hờ hững nhìn thẳng về phía ông ta.

Chiều cao tương tự, mặt mày tương tự, ngay cả cách ăn mặc cũng là tây trang khoác áo khoác màu đen giống y như đúc.

Tống Minh Hải nhìn Tống Yếm đứng trước mặt, trong biểu cảm cũng chẳng có sự chán ghét hay không vui, ngược lại còn có một loại thỏa mãn khi đánh giá sản phẩm hoàn hảo do bản thân chế tạo ra: "Không tồi, không tính là xấu hổ."
Xem ra trường học đã thông báo mấy việc xảy ra trong hai ngày nay cho Tống Minh Hải.

Mà loại phản ứng không chịu tỉnh ngộ ra rằng lúc trước bản thân đã làm sai chuyện gì mà chỉ cảm thấy kết quả này có thể làm ông ta hãnh diện hơn giống vậy, quả thật đúng là phản ứng của Tống Minh Hải.

Trông cậy vào việc Tống Minh Hải đến đây con lỗi cậu gần như là ý nghĩ kỳ lạ.

Ông ta đột nhiên tới chỗ này chỉ đơn giản là do cuối cùng cậu cũng rửa sạch tội, có thể quay về Bắc Kinh làm một người con trai hoàn hảo của ông ta.

Tống Yếm hiểu rõ tâm tư của Tống Minh Hải hơn ai hết, một câu cũng không muốn nhiều lời với ông ta, cứ đơn giản tóm tắt rõ ràng: "Trả lại đồ của tôi cho tôi ngay."
"Đồ của con?" Tống Minh Hải cứ như là cảm thấy buồn cười, khảy hai cái lên vỏ hộp, "Đồ vật được mua bằng tiền của ba cho con, cũng coi là đồ của con à?"
Tống Yếm muốn phủ nhận cái này không phải là tiền do Tống Minh Hải cho cậu.

Nhưng cái đồng hồ Omega mà cậu đã bán quả thật là do Tống Minh Hải mua cho, nên là nói tới nói lui, hình như cũng là tiền của Tống Minh Hải.

Tống Yếm sẽ không càn quấy vì mấy chuyện như thế này, vì thế chỉ lạnh lùng nói: "Trả đồ cho tôi, tiền thì sau này tôi sẽ trả lại cho ông."
Như là nghe được điều gì đó buồn cười lắm, Tống Minh Hải lại nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng: "Yên tâm, ba không có hứng thú với mấy thứ đồ nhỏ nhặt như thế này của con, lên xe."
Ý bảo nếu không lên xe thì cũng đừng mơ đòi thứ này về được.

Dù sao thì không phải Tống Minh Hải không biết tính tình thằng con trai của ông ta ra sao, nếu không dùng chút uy hiếp, cậu sẽ không bình tĩnh ngồi xuống tâm sự với ông ta.

Mà lúc trước ông ta đã từng kiểm tra tài khoản của Tống Yếm, đã sớm không còn tiền, bây giờ lại tốn bốn vạn tệ mua một cái đồng hồ, nhất định không phải mua cho bản thân, bởi vì Tống Yếm không mê mấy thứ này, cho nên tất nhiên là mua tặng cho người khác, hơn nữa còn là một người mà cậu rất coi trọng.

Thế nên lấy món quà này để uy hiếp cậu thì hẳn là vẫn có chỗ dùng được.

Quả nhiên, Tống Yếm lạnh mặt mở cửa ghế phụ ra.

Tống Minh Hải cũng chẳng có hứng thú gì với các mối quan hệ cá nhân của Tống Yếm, chờ đến khi hai người ngồi vào ghế xong xuôi, lúc nâng kính che nắng lên thì đã trực tiếp đi vào chủ đề: "Kết thúc học kỳ này, con phải quay về Hội Anh."
Tống Yếm trả lời càng thêm trực tiếp: "Không."
"Điều kiện ở đây quá kém, chỉ cần quay về Hội Anh, hồ sơ của con sẽ chẳng là vấn đề gì khi đăng ký vào Ivy League cả."
"Tôi không cần học ở Ivy League."
"Nhưng ba cần một người kế nhiệm đã tốt nghiệp trường Ivy league."
Tống Minh Hải chẳng thèm che giấu mục đích của bản thân chút nào cả.

Hoặc là nói từ khi nhỏ ông ta đã chưa bao giờ che giấu mục đích của chính mình, cho nên mặc dù ông ta không chờ mong sự chào đời của Tống Yếm, cũng không có trả lại bất kỳ sự dịu dàng nào mà người làm cha nên có, nhưng ngay hồi còn bé, ông ta vẫn mời những giáo viên nước ngoài tốt nhất cho Tống Yếm, cho cậu học trường tốt nhất, cũng cho cậu điều kiện vật chất tốt nhất.

Kiếm thuật, cưỡi ngựa, Tae Kwon Do, golf, piano, giám định và thưởng thức hội họa, du học mỗi năm, hình như đều chưa từng bỏ qua.

Vấn đề vật chất cũng là cho cậu một tấm thẻ phụ.

Tống Yếm muốn mua cái gì muốn dùng cái gì, chỉ cần không phải chuyện trái với pháp luật và làm ông ta mất hết mặt mũi thì cứ quẹt thoải mái, Tống Minh Hải chưa bao giờ hỏi tới.

Chỉ cần một Tống Yếm vẫn luôn đạt hạng nhất là được.

Mà khi còn nhỏ, Tống Yếm vẫn luôn nỗ lực giành hạng nhất, bởi vì chỉ có khi cậu đạt giải nhất, thái độ Tống Minh Hải đối với cậu mới hòa hoãn được một ít.

Chờ đến khi trưởng thành, Tống Yếm vẫn luôn giành hạng nhất, bởi vì cậu muốn chứng minh bản thân không thua kém Tống Minh Hải, một ngày nào đó, cậu có thể hoàn toàn đánh bại ông ta.

Có một lần, Tống Yếm đã từng cảm thấy Tống Minh Hải chính là bóng ma mà cả đời này cậu không vứt đi được.

Nhưng cho đến bây giờ, cậu không muốn lãng phí tình cảm của mình cho những người như vậy, cậu chỉ muốn dành tình cảm cho những người xứng đáng.

Vì thế cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm đáp lời: "Tôi sẽ không nối nghiệp ông đâu, dù sao thì ông cũng đâu phải chỉ có một người con trai là tôi."
Tống Minh Hải nghe thấy lời này của cậu, chỉ khẽ nâng tay: "Không phải chưa từng suy xét, nhưng mà Nhạc Nhạc không được, nó bị mẹ nó chiều hư rồi, đến bây giờ mà vẫn chưa đạt được cấp tám dương cầm, thi thố thì chưa bao giờ lọt vào top mười, sau này không thể trông cậy vào được."
Tống Yếm nhịn không được quay đầu lại: "Tống Nhạc Nhạc mới tám tuổi, hơn nữa công ty của ông là do dì Đàm dùng tài chính để cứu đó."
Lúc nói xong lời này, điện thoại của Tống Minh Hải vừa lúc vang lên, ông ta nhìn tên Đàm Thanh ở trên màn hình, mặt mày lộ ra một chút không kiên nhẫn và chán ghét, sau đó mới bắt máy, giọng điệu không vui: "Cô lại làm sao nữa."
Đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Tống Yếm không nghe rõ, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy người luôn dịu dàng ôn hòa như Đàm Thanh hình như cũng đang nổi giận.

Mà sau khi Tống Minh Hải nghe xong, chỉ nói một câu: "Đàm Thanh, cô quả thật là càng ngày càng không hiểu chuyện."
Sau đó lập tức cúp điện thoại.

Như là việc vặt quấn thân, không có hứng thú tranh chấp vô vị với Tống Yếm, trực tiếp dùng thủ đoạn đàm phán khi bàn bạc việc làm ăn: "Nếu con không muốn quay lại cũng được, nhưng mà từ hôm nay trở đi, ba sẽ cắt đứt mọi nguồn thu nhập của con."
Tống Yếm cũng không nuốt nổi chiêu này của ông ta, giọng điệu lãnh đạm bình tĩnh: "Ông đừng quên, tài sản hiện giờ của ông cũng có một phần của mẹ tôi, trong di chúc của bà ấy viết rất rõ ràng, toàn bộ đều để lại cho tôi."
Tống Minh Hải cũng chẳng phủ nhận: "Nhưng mà người giám hộ của con là ba, cho nên trước lúc con đủ 18 tuổi, con sẽ không có quyền độc lập sử dụng số tài sản này, con vẫn phải nghe lời của ba, hiểu chưa?"
"Đương nhiên." Tống Minh Hải hơi dừng một chút, bổ sung, "Theo quy định của pháp luật, cho dù cắt đứt nguồn thu nhập tài chính của con, ba vẫn phải thực hiện nghĩa vụ nuôi nấng, thế nên học phí và chi phí phụ khác của con thì ba sẽ gửi đúng hạn, mỗi tháng cũng sẽ chuyển cho con 800 tệ tiền tiêu vặt dựa vào tiêu chuẩn sinh hoạt tối thiểu, sẽ không để con sống không nổi đâu."
Tống Minh Hải đúng lý hợp tình đến nỗi cứ như ông ta mới là người chiếm giữ đỉnh cao nhất của đạo đức.

Mà sau khi nói xong còn nhìn xuyên qua gương ngược thưởng thức vẻ mặt của Tống Yếm: "Thế nào? Không phục à? Không phục cũng chẳng còn cách nào.

Bởi vì Tống Yếm à, đây là sự bất lực của kẻ yếu."
Đây là sự bất lực của kẻ yếu.

Bởi vì cậu còn chưa thành niên.

Bởi vì cậu bị người khác giám hộ.

Cho nên mặc dù cậu có cố gắng đến đâu, cũng không thắng nổi một câu bất lực nhẹ nhàng bâng quơ.

Tống Yếm nhìn phía trước, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay của mình, nỗ lực khiến bản thân không tức giận, chỉ duy trì tư thái khéo léo ngạo mạn: "Được, ông nói cái gì thì là cái đó vậy, chỉ là hy vọng tốt nhất ông nói được làm được."
"Nếu đây là lựa chọn của con thì ba lấy làm đáng tiếc." Tống Minh Hải mở cái hộp trong tay, lấy đồng hồ ra, nhìn thoáng qua, khẽ nhếch đuôi lông mày, "Đáng tiếc."
Tống Yếm nhìn xuyên qua kính phản quanh thấy hành động này của ông ta, lập tức xoay người duỗi tay giành lại, nhưng mà Tống Minh Hải đã hạ cửa xe xuống trước cậu một bước, ném chiếc đồng hồ ra ngoài xe.

Đúng lúc có chiếc xe chạy qua, rộp một tiếng, hoàn toàn nghiền nát.

Đây là món quà mà Tống Yếm cảm thấy thích hợp với Hạ Chi Dã nhất.

Đây là đáp án cậu muốn dành cho Hạ Chi Dã.

Kể từ khi mua nó về, hàng đêm cậu đều mong đợi Hạ Chi Dã sẽ có phản ứng như thế nào sau khi nhận được món quà này, nó cũng tiêu tốn gần hết số tiền tiết kiệm của cậu.

Nhưng mà bây giờ lại bị nghiền nát nhẹ nhàng như vậy.

Tống Yếm nhìn mặt đồng hồ bể nát vỡ vụn nằm trên mặt đường, trên tay lại không thể mở cửa xe ra được, chỉ cảm thấy đôi mắt đau xót.

Mà người khởi xướng chỉ lấy khăn giấy xoa xoa đầu ngón tay, vẻ mặt vô tội: "Nếu là tiền của ba mua thì ba có quyền xử trí, con nói phải không, Tống Yếm."
Cực kỳ khiêu khích miệt thị.

Ngón tay Tống Yếm gắt gao nắm lấy cửa xe bên cạnh, cắn chặt răng, khắc chế toàn bộ xúc động không lý trí.

Nếu không phải nghĩ đến việc ngày mai là sinh nhật của Hạ Chi Dã.

Nếu không phải nghĩ đến việc có lẽ Hạ Chi Dã vẫn đang cầm hoa chờ cậu.

Nếu không phải nghĩ đến việc Hạ Chi Dã sẽ lo lắng khổ sở, Tống Yếm cảm thấy có khi bản thân cậu đã giơ nắm đấm lên hung hăng đánh nhau một trận với Tống Minh Hải.

Cái kiểu không chết thì không ngừng ấy.

Nhưng cậu hiểu Tống Minh Hải, nếu cậu thật sự làm vậy, bị Tống Minh Hải tự tay đưa đến đồn công an cũng không phải không có khả năng.

Thế nên cậu không thể làm vậy.

Bởi vì bây giờ có rất nhiều người sẽ lo lắng cho cậu.

Vì thế Tống Yếm nuốt tất cả cảm xúc vào bụng, lạnh lùng nói: "Ờ, ông nói đúng, đồ của ông thì ông đương nhiên có quyền xử trí, nên là cứ làm theo lời ông đi.

Nếu ông có thể nói được làm được, vậy làm phiền tài xế của ông mở cửa xe ra."
Tựa như là chắc chắn Tống Yếm chỉ là giận dỗi nhất thời, Tống Minh Hải mỉm cười giơ ngón tay lên.

Khóa cửa mở ra.

Tống Yếm kéo cửa xe ra, bước xuống.


Mà ngay khoảnh khắc đóng cửa xe, cậu giống như nhớ đến điều gì đó, đỡ cửa, cúi người, lộ ra một nụ cười vừa vô vị vừa ngạo mạn.

"Ồ, đúng rồi, Tống Minh Hải, có một chuyện tôi quên nói với ông.

Ông thật sự có quyền tùy ý xử lý đồ vật của ông, nhưng tôi không phải đồ vật của ông, nên tôi hy vọng ông giữ chặt sự kiêu ngạo trong một năm cuối cùng trước khi tôi thành niên, bằng không tôi sợ đến lúc đó ông sẽ không nói được mấy câu kẻ yếu thì bất lực giống như bây giờ đâu.

Thuận tiện..."
Khẽ dừng.

"Tháng mười hai, tôi cũng chúc ông năm mới vui vẻ, chúc ông sớm ngày thê ly tử tán, cô độc sống hết quãng đời còn lại, chết không tử tế.

Còn bao lì xì và tiền mừng tuổi thì tôi không cần, chỉ mong ông cảm nhận được thành ý của tôi là được."
Nói xong, Tống Yếm lễ phép kéo cửa xe lên.

Sau đó thở ra một hơi thật dài, vùi đầu nhóc nhanh về phía sau xe.

Cứ như nếu ngây ngốc thêm một giây thì sẽ cậu bại trận.

Nhưng sau khi cậu nói xong những lời này, nhịp thở hỗn loạn mà cậu nhẫn nhịn trong lòng nãy giờ cuối cùng cũng thoát ra một hơi thật dài.

Không cần tiền của Tống Minh Hải thì không cần tiền của Tống Yếm thôi, cậu có tay có chân nên cũng chẳng đến nỗi khiến cho bản thân chết đói.

Chỉ cần cậu có thể ở lại Nam Vụ, vẫn luôn ở bên cạnh người cậu muốn ở cùng là đã rất tốt rồi.

Nhưng cậu không thể tặng quà cho Hạ Chi Dã được nữa.

Cảm xúc thờ ơ khắc chế mà khi vẫn luôn kiềm nén khi buông lời hung ác với Tống Minh Hải bây giờ lại bỗng nhiên uất ức xông ra hết.

Cậu quay đầu, chiếc Maybach A Bắc Kinh đã rời đi, chỉ còn lại thi thể của chiếc đồng hồ bị xe dẫm nát nằm trên đường nhựa ở bên cạnh.

Tống Yếm bước qua đó, ngồi xổm xuống nhặt lên, nhìn mặt số đồng hồ đã nát bét đến nỗi không còn nhìn được nữa và hoàng tử bé bị hư hỏng ở mặt sau, cố nén cảm giác chua xót trong hốc mắt.

Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc chọn quà tặng cho Hạ Chi Dã.

Tốn gần hết số tiền tiết kiệm của cậu.

Cậu còn chưa kịp tặng cho hắn, nói với hắn rằng cậu cũng thích hắn, mà đã bị nghiền nát dễ như trở bàn tay như vậy.

Có vẻ như phần tâm ý này của cậu dường như rất bé nhỏ không đáng kể.

Cơ mà không sao cả, không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi à, lần này không có, sau này sẽ có.

Sau này nhất định cậu có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, mua cho Hạ Chi Dã thật nhiều thật nhiều đồng hồ, thật nhiều thật nhiều quà tặng.

Tính tình của Hạ Chi Dã tốt như vậy, hẳn là sẽ không tức giận.

Tống Yếm nghĩ thế, đứng lên, nhưng mà vừa quay đầu lại không cẩn thận đụng phải một chiếc xe vận tải ba bánh.

Cũng may mặc dù xe tải ba bánh phanh kịp nhưng bởi vì quán tính nên hàng hóa trên xe rơi xuống không ít.

Tống Yếm vội khom lưng nhặt lên, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Cổng trường vốn đẫ cực kỳ trống trải, dân cư thưa thớt, ông lão lái xe ba bánh cũng chỉ là vừa lúc đi ngang qua chỗ này để về nhà, nên cũng không có sốt ruột.

Nhìn thiếu niên trước mặt có vẻ là đã gặp chuyện gì đó, hốc mắt có hơi đỏ, vội vàng an ủi: "Không có gì, không có gì, đừng khóc.

Nếu con thấy ngại quá thì nhìn xem có muốn mua cái gì đó giúp ông không."
Lúc ông lão nói ra lời này, Tống Yếm vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy trên kệ để hàng có treo hai cái khăn quàng cổ.

Một cái đỏ thẫm, một cái xanh đậm, phía cuối khăn quàng cổ còn in logo Iron Man vac Captain America bản lậu kém chất lượng, trông rất giống với hai cái áo hoodie mà bọn họ từng mặc lúc đi công viên giải trí.

Hơn nữa hình như Hạ Chi Dã từng nói hắn không có khăn quàng cổ.

Hắn đeo cái màu đỏ hẳn là sẽ rất đẹp.

Vì thế Tống Yếm nhìn về phía ông lão: "Hai cái khăn quàng cổ này bán bảo nhiêu tiền vậy ông?"
Ông lão dựng thẳng một ngón tay: "Một trăm."
Tống Yếm nghe thế thì móc điện thoại ra, phát hiện thẻ ngân hàng quả nhiên đã bị người giám hộ báo mất giấy tờ.

Mà toàn bộ tài sản của cậu chỉ còn 164.52 tệ trong Alipay và 800 tệ có lẽ sẽ được Tống Minh Hải chuyển vào ngày 1 tháng 1.

Khó trách Tống Minh Hải sẽ dùng chuyện này uy hiếp cậu, bởi vì cậu thật sự là một đại thiếu gia không có khái niệm về tiền bạc và chi tiêu hợp lý, cho nên sẽ luôn rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Tống Yếm cắn răng, sau đó không chút do dự nhìn ông lão: "Vậy ông lấy giúp con cái màu đỏ với ạ."
Nói xong thì thanh toán tiền.

Ông lão như là nhìn ra điều gì đó, cười tủm tỉm hỏi: "Có phải là mua để tặng quà Giáng Sinh cho bạn gái đúng không con."
"..."
Tuy rằng không phải là bạn gái, nhưng cũng gần gần như thế.

Tống Yếm: "Vâng."
"Vậy thì không thành vấn đề, hai cái này vốn dĩ phải bán một cặp, mua một tặng một, con mua màu đỏ, ông sẽ tặng cho con luôn cái màu xanh, có phải là vừa lúc hay không hả?" Ông lão cười cười lấy hai cái khăn quàng cổ xuống rồi nhét vào trong tay Tống Yếm, thuận tiện còn sờ sờ đầu của cậu, "Ngày mai là ngày lễ, đừng khóc, những chuyện không vui, ngủ một giấc thì sẽ qua hết thôi, không sao cả."
Giọng nói địa phương đậm đặc của ông lão cứ như là chất xúc tác cho cảm xúc.

Tống Yếm cố nén xúc động, cúi đầu, vâng một tiếng: "Cảm ơn ông ạ."
"Thế này mới đúng chứ, tuyết rơi, về nhà sớm một chút nhé con."
Ông lão vừa lòng cưỡi lên chiếc xe ba bánh rời đi trong đêm tuyết.

Mà Tống Yếm lại cúi đầu nhìn hai cái khăn quàng cổ thô ráp được đan thủ công và được làm nhái hư thư thực thực đang nằm ở trên tay, cố nén sự chua xót trong khóe mắt.

Cậu chẳng thể tin được, người bị bố ruột của mình tát một cái, lại có thể nhận được sự chữa lành ấm áp từ một người xa lạ chưa từng quen biết.

Trước giờ cậu luôn ghét bỏ những cảm xúc làm màu làm mè đó, không hiểu tại sao có người động một chút là khóc, không hiểu tại sao có người lại phá bỏ hàng phòng thủ ngay lập tức chỉ vì thấy cảm động.

Nhưng mà hình như cậu đã dần dần phát hiện, ngoại trừ bóng tối như Tống Minh Hải, thì cũng không phải không có khả năng gặp được ánh mặt trời trong cuộc đời này.

Chẳng hạn như tên siêu ngốc mặc đồ màu đỏ rất đẹp nào đó.

Đang nghĩ ngợi, phía sau đã truyền đến một tiếng Tống Yếm vừa lạc giọng vừa sốt ruột lại vừa có chút thất thố.

Mới quay đầu lại, đã nhìn thấy Hạ Chi Dã đang ôm một bó hoa linh lan thật to nhanh chóng lao về phía cậu trong đêm tuyết bay tán loạn đầy trời, không đợi cậu nói một lời, thì đã bị Hạ Chi Dã dùng sức gắt gao ôm chặt vào lòng.

Từng hơi thở nặng nề nóng hổi phả vào cổ và tai của Tống Yếm, mà mỗi lần thở dốc, lực độ khi ôm của hai tay lại siết chặt hơn một chút, cứ như đang bảo vệ món đồ quý giá nào đó đã từng mất đi rồi chợt tìm lại được.

Tống Yếm bị hắn ôm đến nỗi sắp hít thở không thông: "Cậu sao vậy?"
Giống như là nghe thấy giọng nói của cậu mới chắc chắn xác nhận rằng cậu vẫn còn đó, Hạ Chi Dã mới đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cậu, giúp cậu sửa sang lại vài cọng tóc mái, tiếng nói có chút khàn khàn trầm thấp: "Tôi tưởng cậu đã đi rồi."
Tôi tưởng cậu đã đi rồi.

Sáu chữ ngắn ngủi, lại cứ như nói ra hết toàn bộ sự trân trọng trên thế gian.

Khóe mắt ướt át mà Tống Yếm cố nhịn hồi lâu, cuối cùng một bông tuyết bé nhỏ cũng rơi xuống rồi nhanh chóng tan biến.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã, y hệt một đứa trẻ chịu oan ức rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ dựa sau khi đã chịu đựng hết mọi sự oan ức, hỏi một câu đã lấy hết toàn bộ sự can đảm của cậu.

"Tôi không có đi, nhưng mà Hạ Chi Dã, bây giờ tôi chỉ có một cái khăn quàng cổ không được đẹp cho lắm, cậu có còn bằng lòng ở bên cạnh tôi nữa không?".