Lúc trước Hạ Chi Dã cho rằng Tống Yếm ngoại trừ miệng ra thì chỗ nào cũng mềm, bây giờ mới biết ngay cả miệng của Tống Yếm cũng rất mềm.

Còn là kiểu mềm không thể tưởng tượng được.

Hơi lạnh, rất mỏng, mang theo vị ngọt thanh của quả đào đầu mùa, khẽ cắn một miếng, nước quả tràn ra bốn phía, khiến người khác nhịn không được muốn cắn thêm miếng nữa, để nếm thử nơi mềm nhất sâu nhất có thể ngọt ngào đến mức nào.

Đây cũng là lần đầu tiên Tống Yếm được chiêm nghiệm ​​khả năng hô hấp của quán quân chạy đường dài rốt cuộc tốt như thế nào, và sức lực của nam sinh ở tuổi này tốt biết bao nhiêu.

Gần như là không có đường sống nào để chống đỡ, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nhiễm đầy hormone và cảm giác xâm lược mạnh mẽ trên người đối phương, sau đó liên tục bại lui.

Mãi cho đến khi cuối cùng cũng hít thở không được nữa, mới chộp được một khe hở mỏng manh, quay đầu đi: "Hạ Chi Dã, cậu không để yên đúng không."
Một câu rất hung dữ, nhưng giọng nói lại hữu khi vô lực, còn mang theo tiếng thở dốc khàn khàn, nghe vào chẳng có chút uy hiếp nào cả, con ngươi đen nhánh cũng như chứa đầy sương mù, màu môi vốn hơi nhợt nhạt lúc này lại được da thịt trắng ngần tôn thêm sắc đỏ mĩ diễm.

Hạ Chi Dã một tay ôm eo cậu, một tay nhẹ nhàng vân vê vành tai hơi nóng của cậu, cổ họng khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn: "Hôn thêm một chút."
Một chút của Hạ Chi Dã sợ là muốn hôn đến khi hừng đông.

Hơn nữa nam sinh tuổi này vốn dĩ tựa như củi khô, đừng bảo đốt lửa, mà là hai thanh củi vừa chạm vào một chút cũng có thể bùng cháy.

Tống Yếm không nghĩ tên lưu manh như Hạ Chi Dã sẽ là Liễu Hạ Huệ gì đó, cũng không cảm thấy bản thân là một người đàn ông có chức năng sinh ký không hoàn hảo, nếu hôn thêm nữa thì tối nay tuyệt đối không có khả năng để dừng lại.


*Liễu Hạ Huệ: Nhân vật nổi tiếng về câu chuyện ôm một người phụ nữ suốt cả đêm để sưởi ấm cho người kia nhưng không may mảy động lòng trước sắc dục.

Ông là tấm gương về sự nghiêm khắc giữ mình, thủ giữ tiết tháo và đức hạnh.

Vì thế lạnh mặt đẩy Hạ Chi Dã ra: "Muốn hôn thì tự hôn một mình đi, sáng mai tôi còn phải đi học."
Giọng điệu vừa lạnh lùng vừa trào phúng, hai tai là đỏ bừng nóng hổi, ánh mắt trốn tránh cũng đã bán đứng sự chột dạ trong nội tâm.

Hạ Chi Dã thấp giọng cười nói: "Ý cậu là chờ đến cuối tuần thì được?"
"..."
Được cái đầu quỷ ý.

Tống Yếm chỉ não bổ một chút thôi, khí huyết đã chảy ngược lên đầu, dùng sức đẩy Hạ Chi Dã ra xa, "Tránh ra!"
Nói xong thì xoay người đi vào phòng, hùng hổ, không thèm quay đầu lại.

Kết quả đi đến cổng sân mới phát hiện rằng cổng chưa mở, chỉ có thể quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Chi Dã, nhằm duy trì tôn nghiêm đứng đắn của bản thân.

Quả thật chết thảm.

Trong lòng Hạ Chi Dã nhịn không được cười khen đáng yêu, sau đó khom lưng nhặt dù lên, chậm rãi lắc lư bước qua đó, nhưng không có mở cửa mà chỉ đứng trước mặt Tống Yếm, rũ mắt cười nhìn cậu: "Xòe tay."
"?"
"Có bất ngờ."
"??"
Nghe thấy ba chữ đó, Tống Yếm lập tức dùng ánh mắt cảnh giác hoài nghi nhìn về phía hắn.

Hạ Chi Dã lại cười vừa dịu dàng vừa thần bí: "Xòe tay ra cậu sẽ biết, lần này thật sự là đồ tốt."
"..."
Tống -rõ ràng đã bì lừa rất nhiều lần- Yếm vẫn nửa tin nửa ngờ vươn tay ra.

Bàn tay Hạ Chi Dã cũng trùm lên tay cậu, ngay sau đó có một vật thể lạnh lẽo nào đó rơi xuống lòng bàn tay của cậu, giống như kim loại, hình dạng cũng rất quen thuộc.

Chờ đến khi thu tay về nhìn thử, phát hiện quả nhiên là một cái chìa khóa.

Tống Yếm giương mắt nhìn về phía Hạ Chi Dã.

.

Được copy tại — TRUM tгuyen.оR G —
Hạ Chi Dã quơ quơ một chiếc chìa khóa màu đen khác giống y như đúc trong tay mình: "Cậu một cái, tôi một cái, sau này ở đây chính là nhà của hai chúng ta."
Nếu có một người sẵn lòng đưa chìa khóa nhà của mình cho một người khác, đủ để chứng minh sự tin tưởng và tầm quan trọng của mối quan hệ thân mật này.


Chỉ là cái từ nhà này quá nặng nề, quá chính thức đối với Tống Yếm, cậu thích Hạ Chi Dã, tin tưởng Hạ Chi Dã, nhưng cậu không cảm thấy bản thân đã chuẩn bị xong xuôi việc chào đón một ngôi nhà chân chính.

Cậu hơi mím môi dưới, cuối cùng vẫn trả chìa khóa: "Tôi chưa thể nhận nó được."
Không phải không muốn nhận, mà là chưa thể nhận được.

Hạ Chi Dã tựa như đã nhìn thấu nỗi niềm băn khoăn của Tống Yếm, lập tức khôi phục lại ý cười vô lại cà lơ phất phơ: "Không đời nào, đã nói là sau này tôi nuôi cậu, thứ tôi có cậu cũng phải có."
Nói xong, nắm tay Tống Yếm dùng chìa khóa mở cửa: "Cậu xem, chiếc chìa khóa này cậu đã dùng rồi, nói đã không còn trong sạch, cho nên cậu cần phải chịu trách nhiệm với nó, sau này nó sẽ là của cậu."
"??"
Tống Yếm đã từng gặp logic trộm cướp, nhưng chưa từng gặp logic trộm cướp như vậy bao giờ.

Còn chưa kịp phản bác, đã bị Hạ Chi Dã nửa ôm nửa đẩy dụ vào phòng: "Được rồi, cất chìa khóa đi, coi như giúp tôi quản lý một chiếc chìa khóa dự phòng, sau này không muốn giữ thì trả lại cho tôi là được."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, vào nhà trước đi, nếu không gió lớn như vậy, công chúa Yếm Yếm của chúng ta lại bị cảm lạnh nữa đó."
"..."
Yếm công chúa cái đít!
Tống Yếm nghe thấy mấy chữ đó, bỗng dưng quên sạch đề tài vừa rồi, xách cái gối ôm đặt trên ghế sofa ở bên cạnh rồi ném vào người Hạ Chi Dã, "Hạ Chi Dã, có phải cậu muốn bị đánh đúng không!"
Hạ Chi Dã cười cười đỡ gối: "Chỉ cần trước khi bị đánh cậu cho tôi hôn một cái là được.

Dù sao chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, công chúa Yếm Yếm của chúng ta ít nhất cũng là một đóa mẫu đơn cực phẩm.

Tôi không lỗ."
"...!Hạ Chi Dã!"
Rốt cuộc cậu là lão lưu manh thuộc chủng loại gì vậy!
Tống Yếm hoàn toàn quên mất đề tài chiếc chìa khóa vừa rồi, toàn bộ máu xấu hổ và giận dữ chảy ngược lên đầu, vung nắm tay cứng ngắc về phía Hạ Chi Dã.

Mà Hạ Chi Dã chỉ một bên cười cười để cậu đánh dù không đau cũng chẳng ngứa, một bên lại nhận cơ hội ấp ấp ôm ôm ăn chút đậu hủ.

Vì thế chờ đến khi đánh xong, một người phát tiết hết tất cả xấu hổ và giận dữ xong xuôi, cưỡi trên người Hạ Chi Dã bình phục lại sự tức giận, một người năm ở trên giường, một tay gối ót, một tay tay đỡ đối phương không để cậu bị ngã, vẻ mặt thỏa mãn như vừa ăn xong sạch sẽ.

Thế mà cái người đánh xong kia sau khi bình tĩnh thì lại cảm thấy có hơi ngượng ngùng, xụ mặt chột dạ hỏi: "Vừa nãy tôi xuống tay có nặng lắm không?"
Mà cái người từ đầu chí cuối không hề bị đánh đau nào đó lại bày đặt tỏ vẻ rộng lượng tôi rất đau nhưng tôi không nói bảo: "Không sao, vẫn ổn."
"..."
Tống Yếm đột nhiên cảm thấy tính tình của bản thân kém xa Hạ Chi Dã, mím môi, cứng rắn nói ra mấy chữ: "Sau này tôi sẽ chú ý."
Mỗi lần Tống Yếm trưng ra bộ dáng tôi lạnh lùng ngầu lòi nhất nhưng thực chất lại là nhóc ngốc nghếch dễ lừa nhất, từ tận đáy lòng, Hạ Chi Dã bỗng cảm thấy bản thân không phải là người nữa.

Nhưng mà lần sau hắn vẫn còn dám nữa.

Bởi vì Tống Yếm như vậy thật sự quá đáng yêu.


Hạ Chi Dã nhịn không được cười nói: “Không có việc gì, không cần chú ý, dù sao tôi cũng là gãi tai mà."
"?" Tống Yếm không hiểu, "Việc này có liên quan gì đến gãi tai?"
Hạ Chi Dã: "..."
Lúc này hắn mới nhớ tới việc mình giải thích với Tống Yếm từ gãi tai có nghĩa là miệng toàn nói phét.

Vì thế sau một hồi im lặng ngắn ngủi, hắn quyết định sử dụng chiến thuật rút lui rồi tính tiếp, bóp eo Tống Yếm, ôm cậu xuống khỏi người mình, đặt ngay bên cạnh, đắp chăn đàng hoàng: "Tôi đi tắm trước đây."
Nói xong thì nhanh chóng chạy vào phòng tắm khóa trái cửa.

Để lại Tống Yếm nằm trong chăn: "???"
Hạ Chi Dã chạy làm gì?
Sự xuất khác thường tất có yêu, trong đó tất nhiên có điều giả dối.

*Sự xuất khác thường tất có yêu: Những chuyện bất bình thường nhất định sẽ điều kỳ lạ.

Tống Yếm có một dự cảm bất hảo, cảnh giác ngồi dậy, lấy điện thoại ra, chuẩn bị tra Baidu xem thử cái từ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Kết quả vừa mới mở khóa màn hình điện thoại, giao diện vừa lúc dừng trên vòng bạn bè Wechat, đầu ngón tay quẹt một phát theo quán tính, vòng bạn bè được làm mới, đầu ngón tay lại đột nhiên khựng lại.

Bài đăng mới nhất trong vòng bạn bè.

Autumn: Giáng Sinh vui vẻ.

Ảnh chụp: Một quả táo được đóng gói tình xảo, một đôi bao tay cashmere thêu hình trái tim màu hồng nhạt, một tấm thiệp chúc mừng, viết: Đêm Giáng Sinh vui vẻ nhé anh!
Ký tên: Bé dâu *^o^*
Nhìn giọng điệu gọi anh quen thuộc này rồi lại thấy chữ ký bé dâu kia, nhớ đến việc hình như Thương Hoài đã chuyển đơn chơi game cho Chu Tử Thu, nhớ cả biểu hiện của Chu Tử Thu khi Nguyễn Điềm nhắc đến chuyện yêu qua mạng khi ăn lẩu vào lúc tối.

Một suy nghĩ không quá chắc chắn nhưng lại vô cùng đáng sợ xuất hiện trong đầu Tống Yếm.

Quả nhiên, vừa làm mới thêm lần nữa.

Bé dâu ngọt ngào nhất thế gian: Anh thích là được! Chụt chụt!
*Chụt chụt: Nói đúng hơn nó có biểu tượng cảm xúc như thế này nè: (^..