Một giấy trước khi cuốn từ điển Anh Hán Oxford chuẩn bị hôn Triệu Duệ Văn, điện thoại trong túi Tống Yếm rung lên.

Lấy ra nhìn thử.

Ông già xấu tính: Cái đồng hồ con định tặng cho Hạ Chi Dã, ba cho người mua lại rồi, ra cổng trường lấy đi.

Ông già xấu tính: Còn có cái khăn quàng cổ xấu tàn nhẫn tàn canh của con nữa.

Từ những dòng chữ cũng không khó cảm nhận được sự không tình nguyện của Tống Minh Hải, nhưng lại không thể làm gì được.

Mặc dù bây giờ Tống Yếm không còn chấp niệm với cái đồng hồ kia như trước, nhưng chỉ cần Tống Minh Hải không vui, cậu sẽ rất sảng khoái, vì thế buông cuốn từ điển Anh Hán trong ta xuống, tạm thời bỏ dở con đường phạm tội lúc còn niên thiếu của mình, đứng lên: "Tôi ra ngoài cổng trường một lát."
Hạ Chi Dã đại khái đoán được đó là ai, lười biếng đứng lên theo cậu: "Tôi đi chung với cậu."
Tống Yếm trừng hắn một cái: "Rảnh rỗi?"
"Không phải là muốn chống lưng cho cậu à." Hạ Chi Dã cười cười ôm lấy bả vai Tống Yếm, Đi thôi, có anh Dã của cưng ở đây, bảo đảm không ai có thể bắt đầu Yếm Yếm của chúng ta."
Hai người kề vai sát cánh ve vãn đánh yêu bước ra khỏi lớp học.

Mà ở phía sau, Triệu Duệ Văn không hề hay biết bản thân vừa mới đến bờ vực sinh tử tham quan một chuyến, còn cực kỳ cảm khái đẩy đẩy cái mắt kính gần 800 độ của mình: "Tình cảm của Hạ gia và Yếm cưa thật tốt.

Tình nghĩa anh em quý giá như vậy cũng không thể bị phá hủy chỉ vì chuyện yêu đương được, thế nên buổi cắm trại tình nhân này, dù ra sao cũng phải tổ chức, tôi đi tìm Chu Tử Thu nói chuyện đây."
Nói xong tung ta tung tăng ra ngoài chạy thẳng về phía lớp mười ba.

Để lại tiểu Béo dù biết chân tướng nhưng lại hứa hẹn phải giúp bọn họ che cửa tủ: "..."
*Che cửa tủ: Gốc là 捂住柜门, câu này có liên quan đến cụm hidden in the closet thường in trên ảnh hoặc cờ của cộng đồng LGBT, ý chỉ người chưa comeout, hình nó cũng từng xuất hiện trong chương cả nhóm bắt gặp hai người trong phòng thay đồ ở trường Thực Nghiệm ý, nhưng lúc đó tiểu Béo nói che cửa nên tui nghĩ đơn giản là đóng cửa lại che để người khác không thấy hai người thôi.

Nếu Triệu Duệ Văn bị ám sát, bạn sẵn lòng hỗ trợ mai táng y ngay trong mùa đông lạnh giá này.

Cơ mà cũng may chỉ với tính cách của Tống Yếm, nhất định sẽ không đồng ý đi cắm trại chung với bọn họ, cho nên Triệu Duệ Văn hắn là vẫn có thể sống đến mùa xuân năm sau.

Tiểu Béo thở dài, xách theo một túi quà khổng lồ sắp bị trả lại, bước chân lên hành trình chậm rãi bảo vệ tình yêu của người khác.

Một người nếu biết được nhiều điều hơn người khác, thật ức sẽ sống rất mệt mỏi.


Vasil Levski Béo nói như thế đó.

Mà ở một đầu khác, lúc Tống Yếm đi đến cổng trường, phát hiện ngoại trừ hai thứ kia ra, thế mà còn một món đồ nhưng không phải đồ đang lỏng lẻo dựa vào cửa xe chờ trước cổng trường, không khỏi nói một tiếng đen đủi.

Tống Minh Hải không có để đồ đó rồi trực tiếp đi mất, chứng tỏ ông ta có việc muốn nói.

Mà những việc có thể do Tống Minh Hải há mồm nói ra, tám chín phần mười chính là việc Tống Yếm không thích nghe.

Quả nhiên, khi Tống Minh Hải đưa đồ cho cậu, thuận tiện chậm rãi ngầm thông báo nhiệm vụ: "Tết nhớ về Bắc Kinh ăn tiệc sinh nhật của ông ngoại, đến lúc đó tài xế sẽ tới đón con."
Ông ngoại Tống Nhạc Nhạc cũng đâu phải ông ngoại của cậu.

Tống Yếm mới vừa chuẩn bị lạnh lùng từ chối, cánh tay gác trên vai cậu bỗng siết chặt hơn một chút, như là đang trấn an.

Ngay sau đó, bên tai lập tức nghe thấy một tiếng cười khẽ lười biếng tự nhiên: "Chú Tống, việc này không phải quá trùng hợp à, Tống Yếm mới vừa nói sẽ đi cắm trại với con, ngay cả vé xe cũng đặt luôn rồi, lúc này lỡ hẹn có khi sẽ không được thích hợp cho lắm."
Ai muốn đi cắm trại với cậu chứ.

Tống Yếm vừa định phản bác, đã bị Hạ Chi Dã không hiểu ra sao siết chặt bả vai, vì thế đành phải nuốt mấy lời phản bác xuống bụng.

Tống Minh Hải nheo mắt đánh giá Hạ Chi Dã.

Nếu nói Tống Yếm bình thường hay tìm việc khiến ông ta không vui, là đối chọi gay gắt, đá chọi đá, cứng đối chứng, xỉa xót nhau vài câu, cũng xem như dễ giải quyết.

Thì Hạ Chi Dã lại là kiểu người giấu kim trong nụ cười, luôn cười nói mấy lời hay ho đúng lý hợp tình khiến người ta hết cách phản bác trực tiếp, có thể làm ông ta nghẹn một bụng lửa giận, thế nhưng lại có ông nội chống lưng, không thể đắc tội.

Mà Tống Minh Hải thân là một thương nhân, cân nhắc hai bên, rất nhanh đã đưa ra kết luận.

Quan hệ giữa Tống Yếm và Hạ Chi Dã càng tốt, việc ông ta tiếp cận ông Hạ càng tiện hơn.

Suy cho cùng, quan hệ của con cháu hai nhà thân thiết như vậy, làm trưởng bối, thường xuyên dẫn hai vãn bối đến thăm nhà, cùng nhau ăn cơm, cũng là việc thường thấy.

Mà việc làm ăn bên Nam Vụ, ông bà ngoại của Tống Nhạc Nhạc cũng không giúp được, tạm thời không cần phải lấy lòng.

Vì thế, ông ta tươi cười như một trưởng bối thông tình đạt lý nhất rồi mở miệng: "Nếu thế này, vậy phải làm phiền con chăm sóc Tống Yếm một chút, đứa nhỏ này không có năng lực tự chăm sóc bản thân, không thể so sánh với con được.

Chú sẽ giúp tụi con chuẩn bị dụng cụ cắm trại, sẽ đặt dưới ký túc xá của hai đứa, nhớ phải lấy nhé, đến lúc đó cũng phải nhớ chụp ảnh báo bình an cho chú."
"Vậy con cảm ơn chú."
Hạ Chi Dã dùng nụ cười thương mại lễ phép khéo léo gãi đúng chỗ ngứa nhưng lại chẳng chút thật lòng tiễn Tống Minh Hải đi.

Chờ đến khi ánh đèn xe Maybach hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Tống Yếm mới lạnh mặt xoay người đi về phía lớp học: "Muốn đi cắm trại thì cậu tự đi đi, tôi không đi."
"Vậy ảnh chụp báo bình an phải làm sao đây? Hơn nữa..." Hạ Chi Dã ôm vai Tống Yếm, cúi đầu, kề sát vào lỗ tai của cậu, cố tình đè thấp giọng nói, ngữ khí mang theo sự ái muội, "Hơn nữa cậu không muốn trải nghiệm dịch vụ cực hạn độc đáo mà nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần mang đến cho cậu à? Áu ---"
Mới vừa nói xong, đã bị Tống Yếm trở tay dùng cùi chỏ mạnh mẽ húc một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói một câu: "Hạ Chi Dã, cậu có thể giữ liêm sỉ chút được không."
Hạ Chi Dã nhìn vành tai bị trêu chọc đến nỗi đỏ bừng của cậy, ra vẻ đơn thuần: "Sao tôi lại không có liêm sỉ được? Không phải là tôi muốn giúp bạn trai của tôi dựng lều ngoại trời, đốt lửa, nấu cơm, nướng thịt thôi à, muốn phục vụ bạn trai của mình mà lại bảo là không có liêm sỉ?"
Tống Yếm hơi khựng.

"Hay là nói..." Hạ Chi Dã đè thấp giọng, "Yếm cưa của chúng ta liên tưởng đến dịch vụ kỳ kỳ quái quái nào đó?"
Tống Yếm bỗng dưng chột dạ muốn bùng nổ.

Hạ Chi Dã nhìn vành tai ba phần hồng bất chợt biến thành bảy phần đỏ của cậu, nhịn không được cười nhẹ một tiếng: "Xem ra Tống thiếu gia của chúng ta rất vừa lòng với sự phục vụ đêm hôm qua, nhưng kiểu phục vụ này không phải tùy tiện kêu là có, cần phải bỏ thêm tiền.

180 một lần, 350 hai lần, 420 ba lần, đăng ký thẻ thường niên có thể giảm giá 20%, mỗi tuần dùng ít nhất hai lần, nhiều hơn cũng không bị giới hạn, mua năm tặng hai, muốn thử không?"
"..."
Thử cái đéo!
Tống Yếm hung hăng dùng chân đá về phía hắn.

Nhưng mà Hạ Chi Dã sớm có phòng bị, nhanh nhẹn né tránh, thuận tiện còn quay đầu cười nói: "Đương nhiên, nếu cậu bằng lòng đổi lại, tôi cũng có thể trả giá gấp ba."
Gấp ba ông nội cậu!
Ông đây chỉ đáng giá 540 tệ?
Tống Yếm không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhấc chân lên lần nữa, đang chuẩn bị đá cho Hạ Chi Dã bệnh liệt nửa người, đã bị Triệu Duệ Văn vừa mới trở về từ lớp mười ba ôm chặt eo: "Bình tĩnh! Yếm cưa bình tĩnh! Cho Hạ gia một cơ hội nữa đi! Chúng ta cắm trại xong rồi nói sau! Tôi còn gọi Chu Tử Thu và người yêu của cậu ấy nữa, đến lúc đó mọi người vui vẻ chơi mấy ngày, tất cả mâu thuẫn đều được giải quyết dễ dàng!"
Mặc dù y không biết Tống Yếm và Hạ Chi Dã rốt cuộc có mâu thuẫn gì, nhưng mà cảm thấy khuyên nhủ trước sẽ không sai.

Mà sau khi Tống Yếm nghe thấy Triệu Duệ Văn nói xong, nhất thời cũng quên mất việc đánh Hạ Chi Dã, chỉ quay đầu lại, mặt mày từ trước đến giờ luôn lãnh đạm bỗng có một chút khiếp sợ không thể tin được: "Cậu nói cậu gọi ai cơ?"
"Chu Thử Thu và người yêu của cậu ấy."

"Cậu ấy đồng ý?"
"Đúng vậy, cậu ấy nói nếu các cậu đi, cậu ấy sẽ bảo người yêu đi chung luôn."
"..."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Tống Yếm rút chân về, gỡ tay Triệu Duệ Văn ra, khôi phục giọng điệu lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi không đi cắm trại được."
"Vì sao?"
Đối diện với đôi mắt nho nhỏ vô tội sạch sẽ của Triệu Duệ Văn, Tống Yếm chột dạ khẽ ngừng, sau đó đáp: "Tôi phải về Bắc Kinh chúc thọ cho ông ngoại."
"A...!Thế à..." Trong giọng nói của bạn học Triệu Duệ Văn đơn thuần tràn đầy sự tiếc nuối, y nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã, "Vậy Hạ gia, cậu thì sao?"
"Tôi à." Hạ Chi Dã vừa chuẩn bị nói xem thử Yếm cưa của các cậu, đã nhận được ánh mắt cảnh cáo hung dữ của Tống Yếm, vì thế sửa miệng, "Chắc tôi cũng đi không được."
"Tại sao?"
Triệu Duệ Văn lại chớp chớp đôi mắt nho nhỏ vô tội sạch sẽ của mình thêm lần nữa.

Hạ Chi Dã cười thản nhiên: "Bởi vì tôi phải ở lại làm dịch vụ xã hội?"
"? Dịch vụ xã hội? Dịch vụ xã hội gì vậy?"
Đừng nói Triệu Duệ Văn, lần này ngay cả tiểu Béo cũng ngơ ngác, đây là từ ngữ cao cấp gì thế?
Chỉ có Tống Yếm lập tức hiểu ngay, cắn răng cấm phía sau, tranh thủ giải thích trước khi Hạ Chi Dã nói ra mấy lời không biết xấu hổ: "Hạ Chi Dã định xuất ngoại, tài liệu xin ứng tuyển có xem xét việc này, vô cùng quan trọng."
"Ồ...!Thì ra là thế..."
Hai người cái hiểu cái không.

Nhưng dù sao ngay cả tiểu Béo cũng bị hai lý do này lừa cho tin sái cổ.

Xem ra Tết Nguyên Đán Hạ gia và Yếm cưa thật sự có việc.

"Vậy hai cậu xác định sẽ không đi à?"
Triệu Duệ Văn ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi.

Tống Yếm không chút do dự: "Ừ, chúng tôi xác định sẽ không đi."
"A, vậy thì đáng tiếc thật đó, suối nước nóng Đông Sơn vào mùa này rất thoải mái." Triệu Duệ Văn cực kỳ tiếc nuối.

Tống Yếm ra vẻ tự nhiên hỏi: "Các cậu đến Đông Sơn cắm trại?"
Triệu Duệ Văn thành thật trả lời: "Ừ, thuận tiện đi tắm suối nước nóng."
"Mấy giờ ra nhà ga?"
"Hẳn là bảy giờ tối ra trạm đông đón xe buýt."
"Ừ, được."
"Sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, chúc các cậu thuận buồm xuôi gió, đi chơi vui vẻ."
Tống Yếm nói xong ngồi xuống chỗ ngồi, lấy điện thoại ra, mở Baidu, đang tìm kiếm chiến lược cắm trại gần Nam Vụ, chợt nhận được tin nhắn Wechat của người nào đó đang ngồi bên cạnh.

Tên siêu ngốc: Cậu thật sự muốn về Bắc Kinh chúc thọ ông ngoại à?
Tống Yếm mặt không cảm xúc trả lời: Tôi có bệnh mới về chung với Tống Minh Hải.

Tên siêu ngốc: Vậy cậu không đi cắm trại, đến hồi đó không có ảnh chụp, định nói sao với ba cậu đây?
YAN: Đâu có nói không đi cắm trại, chỉ là không đi cắm trại chung với bọn họ thôi.

Tên siêu ngốc: Thế nào, Yếm cưa của chúng ta muốn trải qua thế giới hai người với tôi à? Sau đó hưởng thụ sự phục vụ cực hạn của tôi?
YAN: Cút.

Tên siêu ngốc: Nếu không thì còn có thể là gì đây?
YAN: Vì anh em của cậu và anh em của tôi.

Tên siêu ngốc:?
YAN: Có lẽ cậu chưa biết, người yêu qua mạng cảu Chu Tử Thu là Thẩm Gia Ngôn.

Tên siêu ngốc:???
YAN: Không sao, Chu Tử Thu cũng không biết người yêu mình là Thẩm Gia Ngôn.

Tên siêu ngốc:...!
YAN: Mà hôm qua Thẩm Gia Ngôn mới biết bọn họ đang yêu qua mạng.

Tên siêu ngốc:......!
YAN: Tôi đã bảo Thẩm Gia Ngôn chủ động thẳng thắn, nhưng mà trước khi nó giải quyết xong chuyện này, cậu cảm thấy Chu Tử Thu muốn biến ảo thành thật có thích hợp không đây?
Nghĩ đến đầu óc như sinh vật đơn bào của Thẩm Gia Ngôn lúc bình thường.

Nghĩ đến bộ dáng từ đến chí cuối đều biểu hiện như cô bé loli ngọt ngào của Thẩm Gia Ngôn.


Lại nghĩ đến người anh em tốt mười mấy năm trời chưa từng động lòng cũng tin tưởng chắc chắn bản thân là trai thẳng hơn nữa còn hoàn toàn không có cách nào chấp nhận đồng tính luyến ái của mình.

Hạ Chi Dã đại khái có thể tưởng tượng ra cả một câu chuyện, sau đó trầm mặc.

Vừa lúc Triệu Duệ Văn ngồi bàn trước bỗng quay đầu lại thêm lần nữa: "Hạ gia, anh Yếm, các cậu thật sự không đi?"
Hạ Chi Dã không chút do dự: "Ừ, không rảnh, tôi phải làm dịch vụ xã hội, Tống Yếm phải về Bắc Kinh chúc thọ ông ngoại."
Buổi cắm trại tình nhân tập thể là ý kiến hay.

Nhưng nếu buổi cắm trại tình nhân thập thể sẽ gây ra cái chết của một thiếu nam, vậy thì cũng không có tuyệt vời cho lắm.

Hắn và Tống Yếm, hai người ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào, cô nam quả nam hoa tiền nguyệt hạ cũng rất tốt.

*Hoa tiền nguyệt hạ: Ý chỉ những chỗ yêu đương hẹn hò của lứa đôi.

Vì thế, cùng ngày 31 tháng 12, Hạ Chi Dã và Tống Yếm xách theo dụng cụ cắm trại xuất hiện trước chuyến xe buýt chuẩn bị đến Tây Sơn đúng vào lúc sáu giờ.

Một sáu một bảy, một đông một tây, nhưng kết quả vẫn rất tuyệt.

Dù sao cũng có thể một mình đi du lịch với Tống Yếm, còn qua đêm ở bên ngoài nữa, hẳn là trải nghiệm không tồi, nói chung vẫn ổn hơn khi có đám bóng đèn không có mắt nhìn chạy tung tăng bên cạnh.

Hơn nữa, một đám người ra ngoài cắm trại thì là cắm trại thật, còn hai người ra ngoài cắm trại thì gọi là hẹn hò.

Hạ Chi Dã nghĩ, hân hoan ôm chầm bả vai của Tống Yếm: "Bạn trai, cậu nói xem chuyến này có được tính là lần đầu tiên chúng ta hẹn không?"
"Ai hẹn hò với cậu, còn nữa, ở bên ngoài có thể chú ý coi chừng chút không, đừng có luôn miệng gọi bạn trai."
Tống Yếm nói, nghiêng vai qua một bên, run rớt tay Hạ Chi Dã ra, tự mình nhấc chân bước lên bậc thang xe buýt.

Hạ Chi Dã cười đuổi theo: "Đừng thẹn thùng mà, ở đây cũng đâu có người khác, hơn nữa lần đầu tiên hẹn hò chẳng lẽ không nên nắm tay...!Hả? Tại sao không đi nữa?"
Tống Yếm vốn đang đi đàng hoàng ở đằng trước đột nhiên ngừng bước ngay khi ngẩng đầu lúc vừa lên xe buýt.

Hạ Chi Dã nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cậu, sau đó cũng dừng chân.

Dưới hàng ghế cuối cùng của xe buýt, có ba người mà giờ khắc này bọn họ không muốn nhìn thấy nhất lại đang vai kề vai ngồi thình lình cạnh nhau.

Mà ba người vốn dĩ phải xuất hiện trên chuyến xe buýt đi đến Đông Sơn lúc bảy giờ cũng đang nhìn về phía bọn họ.

Mười mắt nhìn nhau, xấu hổ trầm mặc đối diện với nhau.

Tiểu Béo: "Không rảnh?"
Triệu Duệ Văn: "Chúc thọ?"
Chu Tử Thu: "Dịch vụ xã hội?"
Tống Yếm: "..."
Hạ Chi Dã: "..."
Giây phút đó, Tống Yếm đột nhiên nhớ ra lâu ơi là lâu trước kia Thẩm Gia Ngôn có tìm đại sư tính cho cậu một quẻ.

Cậu ở Nam Vụ mệnh phạm Thái Tuế.

Hết chương 68.

Tác giả có lời muốn nói:
Tống Yếm và Hạ Chi Dã không có ý giúp đỡ Thẩm Gia Ngôn lừa Chu Tử Thu, là lúc trước Tống Yếm đã từng bảo Thẩm Gia Ngôn sớm ngày thẳng thắn, cho nên mới để bọn họ tự giải quyết việc của mình, chứ không phải nối giáo cho giặc!
Quá trình tình cảm của CP phụ sẽ không viết trong chính văn, chỉ là nhân cơ hội thúc đẩy CP chính phát triển thôi, viết không hết sẽ hẹn gặp ở phiên ngoại!.