Chu Tử Thu không cảm thấy Tống Yếm là loại người này, cũng không muốn tin rằng bé dâu sữa là loại người như thế. Vì vậy mà sau một hồi cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi qua đi, hắn siết chặt nắm tay, nỗ lực giữ bình tĩnh, lãnh đạm hỏi: "Có phải là ở đây đã có hiểu lầm gì rồi đúng không."

Có.

Hiểu lầm lớn.

Nhưng mà không phải hiểu lầm của tôi và cậu, mà là hiểu lầm giữa cậu và bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian.

1

Tống Yếm thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Cậu cảm thấy giữa chuyện cậu bị cắm sừng và chuyện người yêu qua mạng của cậu thật ra là con trai thì cái nào dễ tiếp thu hơn?"

3

Chu Tử Thu: "?"

"Nếu tôi nói bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian chỉ là do tôi tiện tay lôi ra đỡ đạn thì cậu có tin không?"

"??"

"Nếu cậu hỏi vì sao tôi lại kéo nó ra đỡ đạn, tôi chỉ có thể trả lời cậu rằng nó chính là người anh em tốt nhất của tôi, mà ID của nó thoạt nhìn tương đối giống con gái."

4

"......"

"Tóm lại là nó tên Thẩm Gia Ngôn, cái hôm tiễn Thương Hoài đi hai người đã từng gặp nhau."

"......?"

Chu Tử Thu cảm thấy mỗi chữ Tống Yếm nói ra hắn đều hiểu được, nhưng khi gộp lại với nhau, thì lại giống như không phải tiếng Trung.

3

Không đúng, không nên nói là không giống tiếng Trung.

Mà là thứ Tống Yếm nói ra vốn dĩ không phải tiếng người.

Người tên Thẩm Gia Ngôn kia hắn đã từng gặp, nhưng không có ấn tượng gì mấy.

Mơ hồ chỉ nhớ là dáng người không cao, làn da rất trắng, đôi mắt rất lớn, lông mi rất dài, mái tóc hơi xoăn, lúc ngồi trên ghế lại chẳng mấy thành thật, thích lắc lư hai chân, uống trà sữa còn thích cắn ống hút, nói thì nhiều còn rất hay cười ngây ngô, lúc cười rộ lên hai bên khóe miệng sẽ xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền.

85

Trừ cái này ra, không hề ấn tượng.

46

Và rồi ID của cậu chàng này cũng tên là bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian?

Vậy ghê lắm là trùng ID mà thôi.

2

Chu Tử Thu đối với cái này tin tưởng không nghi ngờ: "Bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian mà tôi nói là con gái."

1

"Cậu hiểu như vậy tôi cũng không trách." Con người Tống Yếm tương đối lạnh nhạt vô tình, trực tiếp mở miệng, "Nó bật máy biến âm, thích cosplay, đánh gà nhưng lại đặt nặng chuyện thắng thua, chỉ cần dẫn nó đi leo rank thì đều là anh trai, thậm chí kêu bằng ba cũng được nữa."

"......"

"Thích chơi Đát Kỷ."

"......"

"Chơi game trực tuyến tương đương với game thời trang."

"......"

"Ngày lễ ngày tết nhất định sẽ chúc phúc bằng nhiều lời khác nhau trước tiên, để người khác cảm nhận được vị trí của họ trong lòng nó luôn đứng thứ nhất."

"......"

"Nó chính là người như vậy."

Đúng thế.

Cô nàng chính là người như vậy.

Chu Tử Thu không cảm thấy trên thế giới này sẽ tồn tại tận hai bé dâu sữa giống nhau y đúc, vậy nên......

"Đây là lịch sử trò chuyện của tôi và nó, tự cậu xem đi."

Tống Yếm lạnh lùng vô tình đưa điện thoại tới, như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Chu Tử Thu trầm mặc nhận lấy, sau khi xem hết lịch sử trò chuyện của cậu và Thẩm Gia Ngôn xong, nhàn nhạt ừm một tiếng, tiếp đó mặt không cảm xúc trả điện thoại lại, một lời cũng chẳng nói mà đi về phía mái lều của mình.

Người khác nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì cả.

Trên thực tế thì ngay cả hắn cũng không biết bản thân mình nên có cảm xúc gì nữa.

Tức giận?

Dùng máy biến âm lừa hắn, hình như bản thân hắn quả thật nên tức giận.

Nhưng mà nghiêm túc suy xét, Thẩm Gia Ngôn có lừa gì hắn đâu?

Từ trước tới giờ người kia chưa từng nói thích hắn, cũng chưa hề nói phải làm bạn gái của mình, tuy rằng đóng vai con gái, nhưng từ trước tới giờ chưa từng đòi hỏi hắn bất kỳ thứ gì, ngược lại còn cho hắn rất nhiều.

Không lừa tài không lừa sắc, nếu nói là lừa tình ấy à, hình như cũng chỉ là do hắn tự mình đa tình, một bên tình nguyện mà thôi.

Vậy nên hắn có lý do gì mà tức giận cơ chứ.

Hoặc là nói cho dù hắn có tức giận vì chuyện đối phương giả nữ lừa mình, thì có ích lợi gì?

Bản thân hắn ở trong lòng Thẩm Gia Ngôn đơn giản cũng chỉ là một người chơi đồng hành mà thôi.

Tự mình tức giận, không vui, đối phương xóa kết bạn trong trò chơi, xóa kết bạn trên Wechat, từ đây không còn liên quan dù chỉ nửa mao tiền, cho dù hắn có tức chết, thì có thể làm sao?

Cũng khó trách gần đây bé dâu sữa đều không thèm vào game.

Vốn dĩ cho rằng cô nàng đang bận thi thố, bản thân còn hết lòng giúp cô nàng sửa sang tài liệu, kết quả người ta chỉ là đơn thuần không muốn quan tâm hắn mà thôi.

Chu Tử Thu ngồi trên ghế, lấy chiếc hộp hình chữ nhật mà hắn luôn mang theo bên người ra khỏi ba lô, nhìn mặt dây chuyên hình dâu tay đang an tĩnh nằm bên trong, cảm thấy bản thân tựa như một trò đùa từ đầu đến đuôi.

Đúng lúc có gió thổi qua, thổi bay tập tài liệu ôn tập còn chưa khô nét mực.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng trang giấy tung bay lả tả có vẻ có chút trào phúng.

Chu Tử Thu nhìn chiếc vòng cổ, nhìn một hồi lại đột nhiên cong môi, nhẹ nhàng cười đểu một tiếng, như đang trào phúng bản thân tự mình đa tình và không biết lượng sức.

6

Cùng lắm cũng chỉ là một tên lừa đảo thôi mà, hắn khổ sở cái gì? Xóa hết toàn bộ phương thức liên lạc, sau đó coi như từ trước đến nay chưa từng quen biết một kẻ lừa đảo như vậy, không phải là xong rồi à?

Dù sao thì người hắn thích chỉ là bé dâu sữa đáng yêu ngoan ngoãn lại có chút ngốc nghếch kia mà thôi, cũng đâu phải là tên con trai bật máy biến âm lừa gạt người khác, có cái gì mà rối rắm với khổ sở chứ?

2

Chu Tử Thu cảm thấy mình thân là một người đàn ông thành thục ổn trọng, hẳn là phải cầm được thì buông được, so với việc ngồi ở đây nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng hủy kết bạn chặn hết rồi lạnh nhạt rời sân, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Nghĩ thế, lấy điện thoại ra, vừa mới chuẩn bị mở Wechat ra hủy kết bạn, bỗng thấy tin nhắn "Bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian" gửi tới mười phút trước: Anh ơi ~ Em đến Nam Vụ rồi nè ~ Anh muốn tới khách sạn tìm em không ~

?

Cậu chàng đến Nam Vụ làm gì?

Hơn nữa đã trễ thế này, vừa mới đến Nam Vụ? Một mình ở sân bay?

Chu Tử Thu nghĩ tới việc bé dâu sữa ngốc nghếch lắm tiền như vậy, không nói hai lời, tạch một tiếng đứng lên, nhanh chóng chạy về mái lều, xách ba lô rồi vội vàng đi xuống núi.

1

Vừa đi vừa nhắn tin Wechat.

Chu Tiểu Thu đẹp trai nhất thế gian: Bây giờ đang ở đâu.

Bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian: Sân bay á.

Bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian: Người nhiều lắm, không thể xếp hàng chờ xe, muốn ngồi xe đen.

Nhóc ngốc nghếch như cậu mà còn dám ngồi xe đen?

Chu Tử Thu sắp bị tức chết rồi, trực tiếp trả lời: Đứng ở cửa trạm sân bay chờ đó, tôi sẽ đến ngay, tôi cách sân bay rất gần.

Cuối cùng, lại không yên tâm bổ sung một câu: Ai nói chuyện cũng đừng có quan tâm, đừng đi với bất cứ ai hết, cũng đừng quét mã QR mua đồ của người ta.

Bé dâu sữa ngọt ngào nhất thế gian: Ồ.

Thẩm Gia Ngôn đeo một cái ba lô cực kỳ to trên hai vai, đứng ở trước cổng, ngoan ngoãn trả lời.

Thật ra cậu chàng có chút chột dạ.

Vốn dĩ cậu chàng muốn dần dần xa cách Chu Tử Thu, tiến hành xử lý lạnh, sau đó sống chết mặc bay.

Nhưng mấy ngày nay xa cách Chu Tử Thu, cậu chàng cảm thấy cả người đặc biệt không dễ chịu.

Buổi sáng thường theo bản năng muốn gửi tin nhắn "Anh ơi ~ Buổi sáng vui vẻ ~" cho Chu Tử Thu nhưng không thể gửi được.

Buổi tối trước khi ngủ cũng không thể nhắn tin kể với Chu Tử Thu mấy chuyện thú vị trong thiên hạ, sau đó nói một tiếng "Anh ơi ~ Ngủ ngon ~".

Đã đổi tài khoản mới rồi giấu Chu Tử Thu chơi game, lại phát hiện ra không có người nào có thể bảo vệ cho mình.

Bé bi Cao Linh Căn vốn đã lên kế hoạch cũng chẳng có ai sinh với mình.

2

Mấy chuyện này vẫn chưa phải quan trọng nhất.

Quan trọng nhất chính là cậu chàng phát hiện ra bản thân có chút mê mẩn giọng nói của Chu Tử Thu.

Loại tiếng nói có hơi trầm thấp, nhưng không thô không dày, mang chút cảm giác thiếu niên, không quá lãnh đạm cũng không quá gián đoạn, chỉ ngẫu nhiên cười nhẹ một tiếng, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy vô an tâm, biến mất.

Thế cho nên ngày nào cậu chàng cũng cảm thấy cuộc sống thiếu một cái gì đó rất quan trọng.

Lúc ý thức được điều này, Thẩm Gia Ngôn bất chợt nhận ra, Chu Tử Thu ở trong lòng mình tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là một người chơi đồng hành có kỹ thuật tốt, mà là bạn thân của cậu chàng, là anh em tốt!

32

Cho nên vì bạn thân, vì anh em tốt của mình, cậu chàng đã không tiếc ngàn dặm xa xôi một thân một mình chạy tới Nam Vụ, chỉ vì muốn giáp mặt nói rõ hiểu lầm giữa bọn họ, rồi lại giáp mặt dỗ dành Chu Tử Thu, để duy trì tình bạn thuần khiết này.

Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Ngôn tự tin cầm hai cái quai đeo trên vai của mình.

Cậu chàng có mang theo thần khí để dỗ Chu Tử Thu, hôm nay nhất định có thể thành công.

Mà bạn học Chu Tử Thu thân là bạn tốt anh em thân thiết của cậu chàng lại đang ngồi trên xe taxi, xa xa nhìn thấy cậu chàng đang đứng ở ven đường.

Một cậu trai có vóc dáng không tính là quá cao, mặc áo lông cao cổ màu trắng, bọc áo bánh mỳ cũng màu trắng nốt, thành thành thật thật đeo ba lô, giống như bạn nhỏ trong nhà trẻ tan học đang chờ ba mẹ đến đón, ngoan ngoãn đứng đợi bên vệ đường.

Vừa nhìn đã thấy có một loại sạch sẽ nói không nên lời, là kiểu sạch sẽ tản mát từ trong ra ngoài, đứng giữa dòng người lui tới, trông nổi bật lạ thường.

Khoảnh khắc ấy, Chu Tử Thu thậm chí sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt. --- Thật ra bé dâu sữa trong tưởng tượng của hắn, vốn dĩ nên có bộ dạng như thế này.

Nếu như cậu chàng không phải là nam.

Nghĩ đến việc này, Chu Tử Thu rũ mi, ý bảo tài xế tạm thời dừng lại, mở cửa, bước nhanh đến bên cạnh nam sinh thoạt nhìn là đã biết không mấy thông minh, nhận lấy vali của cậu chàng, thấp giọng nói: "Lên xe."

Thẩm Gia Ngôn vốn đang điên cuồng suy nghĩ xem nên làm như thế nào để Chu Tử Thu tin rằng mình chính là bé dâu sữa, mờ mịt ngẩng đầu, phản ứng trì độn mà chớp chớp hai mắt: "A?"

Bác tài xế thúc giục nhấn còi.

Chu Tử Thu không có thời gian giải thích cho nhóc ngốc nghếch này hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể một tay xách hành lý, một tay nắm cổ tay của cậu chàng, dẫn người nào đó bước nhanh về phía xe taxi.

Sau đó mở cốp xe, sắp xếp hành lý xong xuôi, mở cửa, nhét Thẩm Gia Ngôn vào trong, đóng cửa lại, rồi ngồi lên ghế phụ, hỏi: "Địa chỉ."

Cả người Thẩm Gia Ngôn đều ngốc hết cả rồi, nhơ ngác a một tiếng.

Chu Tử Thu kiên nhẫn lặp lại một lần: "Địa chỉ khách sạn."

Thẩm Gia Ngôn lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng báo địa chỉ cho bác tài xế, sau đó nhìn về phía Chu Tử Thu, thật cẩn thận nói: "À ừm...... Cậu......"

Chu Tử Thu nhìn ngoài cửa sổ, đáp rất bình tĩnh: “Tống Yếm nói cho tôi nghe hết rồi, không có gì, cậu không cần để trong lòng."

"Ồ."

Thẩm Gia Ngôn nắm lấy hai quai đeo ba lô trên trên, ngoan ngoãn ồ một tiếng.

Chu Tử Thu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy cậu chàng vẫn còn đeo cái ba lô to bự kia, bất đắc dĩ thở dài: "Cậu không chê nặng à? Còn nữa, đai an toàn."

"A? Ồ." Thẩm Gia Ngôn mới nhớ ra bản thân còn đeo ba lô, vội vàng gỡ xuống, thắt chặt dây an toàn, ôm cặp vào trong lồ ng ngực, ngoan ngoãn không chịu nổi.

2

Chu Tử Thu quan sát tất cả chuyện này qua gương chiếu hậu, nhắm mắt lại, nhéo nhéo giữa mày.

Tại sao người này chỉ biết a với ồ vậy?

Còn bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn như thế nữa, cứ như là hắn bắt nạt cậu chàng không bằng.

Ý xấu và lá gan khi dùng máy biến âm, giả làm con gái, mở miệng ra là "Anh ơi ~" đâu mất rồi?

Mà Thẩm Gia Ngôn cũng chỉ dám ôm ba lô, lén lút xuyên qua kính chiếu hậu để đánh giá Chu Tử Thu đang nhắm mắt dưỡng thần.

Khuỷu tay chống bên ven cửa xe, ngón tay chống trên thái dương, mắt nhắm nghiền, lông mày hơi nhíu lại, làn da rất trắng, có chút lạnh lẽo, ngón tay phá lệ thon dài cân xứng, đốt ngón tay rõ ràng gãi đúng chỗ ngứa, có cảm giác như miếng ngọc lạnh, theo kiểu đẹp mắt đến độ có thể đi làm mẫu ảnh.

Thẩm Gia Ngôn thân là một người nghiện tay có thâm niên, không tự giác mà nhẹ nhàng nuốt nước miếng: "Ê nè...... Chu Tử Thu......"

1

Giọng nói mang theo sự dò xét thật cẩn thận.

Không biết tên lừa đảo này lại muốn giở trò gì nữa đây.

Chu Tử Thu ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng mà ừ một tiếng.

Thẩm Gia Ngôn bèn kề sát đầu hắn nhỏ giọng nói: "Có người nào từng nói rằng tay của cậu rất đẹp chưa? Đẹp theo kiểu cực kỳ cực kỳ đẹp ấy."

11

Tiếng nói không phải là sự ngọt ngào của một cô gái sau khi sử dụng máy biến âm, nhưng giọng nói vẫn có cảm giác nhẹ nhàng sạch sẽ của thiếu niên, giọng điệu nghiêm túc đến cực điểm, nghe vào giống như một câu cảm thán thốt ra từ nội tâm đơn thuần ngây thơ.

Chu Tử Thu bất giác thu ngón tay lại.

Ngay sau đó lại nghe được một câu: "Hơn nữa lông mi của cậu cũng dài thật á, rất xứng với đôi mắt mí lót của cậu, thật là đẹp mắt."

"Cậu cao bao nhiêu vậy? Tôi cảm giác cậu ít nhất cũng cao hơn tôi tận mười mấy centimet, lúc cậu đi về phía tôi ấy, tôi thấy chân cậu dài ơi là dài."

1

"Trên hầu kết của cậu thế mà có một nốt ruồi kìa, thật gợi cảm."

11

"Mũi cậu cũng cao thật đó, sườn mặt đẹp ơi là đẹp."

Thẩm Gia Ngôn trời sinh nói nhiều, lúc ở một mình cũng sẽ lầm bầm lầu bầu lải nhải không ngừng, chứ đừng nói ở đây còn có một người khác.

2

Hơn nữa từ trước đến giờ cậu chàng là một tuyển thủ chơi bóng thẳng, nhìn thấy cái gì là nói cái đó, nghĩ đến cái gì sẽ nói cái đấy, chưa bao giờ nghĩ đến việc sau khi lọt vào tai người khác có lẽ sẽ biến thành ý nghĩa gì.

Vì thế mà cậu chàng mới đơn thuần nói ra hết những gì mình thấy và mình nghĩ.

Nhưng mà Chu Tử Thu ngồi phía trước nhắm hai mắt dưỡng thần lại cắn chặt răng hàm sau.

Người này biến trở về thành nam rồi mà cũng không quên việc đi ghẹo trai à?

Cậu chàng có biết mình đang nói cái gì không hả?

Phàm là nếu hắn không phải thẳng nam, bây giờ người này đoán chừng đã bị bắt trở về rồi tử hình ngay tại chỗ.

Cũng may là hắn thẳng tắp.

88

Chu Tử Thu hít sâu một hơi, có chút tức giận mở miệng: "Chưa từng có ai khen, có thể yên lặng được không?"

"Ồ, được." Thẩm Gia Ngôn ngoan ngoãn câm miệng, ba giây sau lại nhịn không được mở miệng, "Cơ mà giọng nói của cậu cũng hay thật á, mỗi lần mở mic là tôi thích nghe giọng cậu nhất. Mỗi lần cậu nói "Lại đây, lấy lam buff đi", rất phê, cực phê, thật đấy, đến nỗi lỗ tai của tôi sắp mang thai luôn, thật sự là chưa từng có người nào khen cậu sao? Không thể nào......"

2

Sinh vật đơn bào điên cuồng xuất ra.

Chu Tử Thu cảm thấy thanh máu của mình đã tới cực hạn.

Hắn đã nghĩ tới một vạn tình huống khi hai người gặp nhau.

Nhưng không có bao gồm viễn cảnh Thẩm Gia Ngôn dùng ngoại hình của nam sinh, dùng tiếng nói mát lạnh của thiếu niên, dùng ngữ khia ngây thơ nhất đơn thuần nhất nói ra lời nói trực tiếp nhất, điên cuồng trêu ghẹo mình.

Tôi là trai thẳng.

Tôi là trai thẳng.

Tôi là trai thẳng.

23

Chu Tử Thu nhắm hai mắt, ngón tay để ở giữa mày, cắn răng hàm sau, hít thở từng hơi từng hơi thật sâu, trong lòng đọc đi đọc lại.

Chờ đến khi chiếc xe rốt cuộc chạy đến mục đích, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hoả tốc cởi bỏ đai an toàn, xuống xe, lấy va li hành lý ra, dẫn Thẩm Gia Ngôn, xử lý thủ tục, đưa lên phòng, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi, thoát khỏi cái nơi khảo nghiệm và tra tấn nhân tính này.

1

Nhưng mà Thẩm Gia Ngôn lại không biết sống chết mà gọi hắn: “Cậu phải đi ngay bây giờ hả?”

Lần này Chu Tử Thu rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, xoay người, cúi đầu nhìn đối phương, giọng điệu không được tốt lắm: “Bằng không?”

Thẩm Gia Ngôn khẽ nâng mặt, đón nhận tầm mắt của hắn, chớp mắt: “Tôi còn chưa nói xin lỗi cậu đâu.”

“......”

“Tuy rằng cậu không nói, nhưng tôi nhìn ra được là cậu đang tức giận.” Thẩm Gia Ngôn đeo ba lô của mình, hơi mím khóe môi, thoạt nhìn rất áy náy, “Chuyện này là tôi sai, tôi không nên dùng máy biến âm giả làm con gái, nhưng ý định ban đầu của tôi thật sự chỉ là muốn tìm một cái đùi để kéo điểm mà thôi, không phải muốn cố ý lừa cậu......”

Không phải muốn cố ý gạt tôi.

Nhưng mà cũng là lừa gạt.

Hơn nữa đây không phải vấn đề mà xin lỗi có thể giải quyết được.

Trừ khi Thẩm Gia Ngôn trả cô nàng mà hắn thích thiệt lòng kia lại cho hắn, bằng không đây là hiềm khích mà giữa bọn họ vĩnh viễn không có khả năng giải hòa.

“Không có việc nào khác thì tôi đi trước, sau này cũng không cần liên lạc." Chu Tử Thu lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy, xoay người rời đi.

Lại bị Thẩm Gia Ngôn bắt lấy cổ tay: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cậu đừng có cắt đứt liên lạc với tôi. Mấy ngày nay không nói chuyện với cậu tôi thật sự không quen, ngày nào cũng muốn nhắn tin Wechat với cậu hết, cùng chơi game với cậu, còn nữa, dược phẩm để sinh bé con Cao Linh Căn tôi cũng đã thu đủ, chúng ta quay về online là có thể sinh luôn, cậu đừng có cắt đứt liên lạc với tôi mà."

Thẩm Gia Ngôn nói vừa nhanh vừa sốt ruột, trong giọng nói chút nào không thêm che giấu sợ hãi cùng lo lắng, Chu Tử Thu nghe mà trong lòng vô cùng bủn rủn.

Người này rốt cuộc là ngu thật hay là giả ngu?

13

Cậu chàng có biết nói ra những lời này là có ý gì không?

Tuy rằng sau khi Hạ Chi Dã và Tống Yếm ở bên nhau, hắn đối với đồng tính luyến ái cũng không có bài xích gì mấy, nhưng không đại biểu rằng hắn thật sự có thể chấp nhận việc mình và một người con trai khác ở......

“Tôi thật sự rất thích cậu, vậy nên tuy rằng tôi không phải con gái, nhưng mà sau này chúng ta cũng có thể làm bạn thân, làm anh em tốt, mỗi ngày đều chơi game cùng nhau!”

...... Cùng nhau.

Giọng điệu của Thẩm Gia Ngôn vừa thành khẩn vừa bức thiết.

Cảm giác bủn rủn trong lòng Chu Tử Thu nháy mắt vơi đi một nửa.

Ai muốn làm anh em tốt bạn bè thân thiết với cậu?

Ai lại kết hôn sinh con trong game với anh em tốt của mình chứ?

Chu Tử Thu trực tiếp lạnh mặt ném tay ra: “Không cần.”

Sau đó lại lần nữa xoay người rời đi.

Lại tiếp tục bị Thẩm Gia Ngôn túm chặt cổ tay.

Bực bội quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt to tròn chớp chớp của Thẩm Gia Ngôn: “Tôi dỗ cậu nhé, cậu đừng tức giận có được không.”

5

Sự bực bội tức khắc nghẹn ở trong lòng mà không thể giải tỏa ra ngoài.

Nếu giờ này khắc này người túm tay hắn đổi thành một người nào đó bất kỳ, hắn nhất định sẽ không chút lưu tình tẩn cho một trận, sau đó lạnh nhạt rời đi.

Nhưng khí nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Gia Ngôn, hắn chỉ đứng im tại chỗ, lựa chọn trầm mặc.

Thẩm Gia Ngôn nhận thấy được chút thoái nhượng tạm thời này, vội vàng vui vui vẻ vẻ mà gỡ ba lô trên vai xuống, mở khóa kéo ra, đưa đồ vật bên trong đó cho Chu Tử Thu xem: “Cậu nhìn nè! Tôi mang theo cái này! Kinh ngạc không! Bất ngờ không!”

Chu Tử Thu đối với cái gọi là bất ngờ ấy không hề có chút hy vọng nào cả.

Hờ hững rũ mắt.

Sau đó ngây ngẩn cả người.

Tóc giả màu hồng nhạt.

Lỗ tai hồ ly màu hồng nhạt.

Vảy nhỏ màu hồng xanh đan xen.

Còn có đuôi lông xù xù màu hồng nhạt.

13

Cùng với tất chân dài quá đầu gối màu trắng tinh.

4

......

Tuy rằng hắn là thẳng nam, nhưng dù sao cũng là thiếu niên nghiện internet, cho nên vừa nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra trong túi là một bộ đồ cosplay, bộ cos đó vừa lúc là skin hầu gái tiệm cà phê của Đát Kỷ trong Vương Giả Vinh Diệu.

3

Chu Tử Thu còn chưa kịp phản ứng điều bất ngờ này có nghĩa là gì.

Thẩm Gia Ngôn đã vô cùng cao hứng mà giải thích: “Gần đây tôi mới vừa mua này bộ đồ cosplay này đó, vốn dĩ không định mặc, nhưng không phải là cậu thích trang phục hầu gái của Đát Kỷ nhất sao? Mỗi lần ở trong game tôi gạt cậu, chỉ cần mặc bộ skin này sau đó vây quanh cậu nhảy múa là cậu sẽ lập tức hết giận, còn cười nữa. Cho nên tôi nghĩ lần này lừa cậu một vố lớn như thế, vậy thì dùng Đát Kỷ phiên bản đời thực đi nhảy nhót để bồi thường, có phải là cậu sẽ hết giận ngay không ~"

40

“......”

Chu Tử Thu nghe giọng điệu vui sướng ngây thơ đơn thuần của Thẩm Gia Ngôn, nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn của cậu chàng, tưởng tượng đến bộ dáng khi bộ quần áo này được mặc lên người của Thẩm Gia Ngôn, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Thẩm Gia Ngôn.”

“Ừm ừm ~”

“Có lẽ cậu không ý thức được rằng tôi là một thằng đàn ông?”

“Hả?”

“Là một thằng đàn ông đang trong thời kỳ tráng niên.”

“......”

“Còn là một người đàn ông đang độ tráng niên đã từng thích cậu và chuẩn bị tỏ tình với cậu hơn nữa vào giờ này khắc này còn cùng cậu cô nam quả nam ở trong một phòng khách sạn?”

2

“......”

“Vậy nên bây giờ cậu đã biết rõ là tôi có ý gì chưa?"

Chu Tử Thu mở mắt ra, cúi đầu nhìn về phía Thẩm Gia Ngôn.

Thẩm Gia Ngôn đón nhận tầm mắt nhìn xuống đầy áp bức của nam sinh, khẩn trương đến nỗi nuốt nước miếng, sau đó ôm bộ đồ nữ của mình rụt rè lui về phía sau một bước.

Nếu cậu chàng đã nhận ra sai lầm của bản thân, vậy bây giờ chạy có còn kịp không?