Mười lăm phút sau, Tân Y Dật ngồi lên xe của Hạ Lâm Tự.

Hạ Lâm Tự vẫn rất căng thẳng, cứ thậm thụt liếc Tân Y Dật mãi, sợ cô lại khóc nữa. Nhưng lúc này cảm xúc của Tân Y Dật đã ổn định.

“Điện thoại tôi mất rồi.” Cô bỗng nói.

“Dạ?” Hạ Lâm Tự chưa hoàn hồn ngay được.

“Tôi bị hoãn chuyến cả ngày trời, lại đang không được khỏe. Mới hạ cánh đã phát hiện ra điện thoại không thấy đâu, trêи người còn không có tiền mặt… Thật sự xui tận mạng, tôi đoán đây chính là số sao chổi người ta hay nói rồi.”

Hạ Lâm Tự ngớ ra vài giây mới kịp hiểu là Tân Y Dật đang giải thích với mình nguyên nhân cô khóc ban nãy.

Cậu chậm chạp “à” một tiếng, trong bụng lại thầm thở phào.

Ban nãy cậu còn lo là vì người đã hẹn tới đón không thể tới, Tân Y Dật buồn khổ vì người đó nên mới khóc. Nghĩ tới khả năng này, cậu lại nản lòng thoái chí. Nhưng vẫn may, hóa ra chỉ là mất điện thoại…

Cậu lại chuyển sự chú ý sang lời Tân Y Dật mới nói mình không khỏe, vả lại sắc mặt cô quả cũng rất tệ. Cậu lo lắng hỏi: “Đàn chị bị ốm ạ?”

Tân Y Dật ngại nói ra nguyên nhân thật sự, chỉ đành lắc đầu đáp qua loa: “Chỉ là không thoải mái lắm thôi.”

Hạ Lâm Tự lơ mơ một chốc, tự dưng sáng dạ hiểu ra, im lặng chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe lên cao.

Xe bon bon chạy về nhà, Tân Y Dật dựa vào ghế xe mềm mại, bên cạnh là Hạ Lâm Tự đang lái xe khiến cô cảm thấy an tâm lạ thường. Áp lực suốt bao ngày qua bỗng chốc tiêu tan, cộng với nhiệt ấm khiến người ta thư thả trêи xe, dù không uống thuốc ngủ thì cô cũng bắt đầu mơ màng thϊế͙p͙ đi.

Đường phố rạng sáng chỉ lác đác bóng xe, Hạ Lâm Tự dừng xe trước một khúc đèn đỏ, lặng lẽ liếc Tân Y Dật một cái, nhận ra cô đã nhắm mắt ngủ mất. Cậu nhẹ tay nhẹ chân kéo lớp áo đang đắp cho cô lên cao hơn, rồi từ ấy không còn phát ra tiếng động gì nữa.

4 giờ 45 phút rạng sáng, xe dừng lại bên ngoài căn hộ loft của Tân Y Dật.

Tân Y Dật vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn ôn tồn. Nhờ đèn đường, Hạ Lâm Tự lặng lẽ quan sát cô. Rèm mi cô không dài nhưng rất dày, sống mũi cao thon gọn, nom rất dễ thương; đôi môi cũng căng đầy, chỉ là bây giờ trông không còn sắc máu làm tim kẻ nhìn chộn rộn, muốn nhuộm đẫm nó, khiến nó bóng loáng ánh hồng…

Nghĩ hoài nghĩ mãi, mặt Hạ Lâm Tự không dưng nóng phừng, chột dạ lảng mắt đi, hạ cửa sổ xe cho gió từ ngoài thổi lùa vào.

Một lát sau, cậu lại không giữ được mình, vụng trộm quan sát Tân Y Dật.

Cậu rất thích bầu không khí hiện giờ. Tuy bình thường thời gian cậu và Tân Y Dật bên nhau cũng không ít, song cơ hội ở riêng lại tìm mòn mắt mới ra. Cậu có thể ngồi thế này suốt đêm dài, tuy vậy cậu không thể để Tân Y Dật ngủ cả đêm trong xe như thế, vì nếu làm thế đến mai vai gáy cô sẽ rất nhức mỏi.

Cậu không nỡ đánh thức Tân Y Dật, ngần ngừ một thoáng, cậu mở đai an toàn của cả hai, xuống xe vòng ra cửa bên ghế phụ lái, nhẹ tay nhẹ tay định bế Tân Y Dật ra khỏi xe.

Song Tân Y Dật cũng không ngủ say, chỉ mới dùng chút sức là cô đã mơ màng mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người chỉ ở gần sát rạt, đôi bên đều có thể cảm nhận nhiệt ấm tỏa ra từ mặt người kia. Tân Y Dật nhìn cánh tay mình được đặt vắt qua vai đối phương, lại ngó bàn tay cậu vòng qua khoeo chân mình, thộn mặt.

Hạ Lâm Tự: “…”

Cậu buông phắt tay lùi khỏi khoang xe. May sao giờ trời tối đen, Tân Y Dật không thấy được gương mặt đỏ au như tôm hùm đất nấu chín của cậu.

“Ơ, đàn chị tỉnh rồi à.” Giọng cậu vẫn khá bình tĩnh.

“Ờ…”

“Đến nơi rồi, em thấy chị còn ngủ nên ngại gọi. Sắp 5 giờ sáng rồi, chị mau về nghỉ đi.”

“Ờ…”

Tân Y Dật hãy chưa tỉnh hẳn, lơ ngơ một lát mới chui ra khỏi xe. Cô đã mệt quá, dây thần kinh thui chột hết cả, chẳng có khái niệm gì với chuyện mới xảy ra ngay đây. Ngập trong óc cô chỉ có một ý nghĩ: Lên giường! Đi ngủ!

Cô bước những bước nhẹ hẫng vào tòa nhà, thậm chí chẳng chào tạm biệt Hạ Lâm Tự. Cứ thế cánh cổng lớn khép chặt ngay trước mắt Hạ Lâm Tự.

Hạ Lâm Tự đứng như trời trồng nhìn cánh cổng đóng chặt, bẵng đi một lúc mới giơ tay vuốt mặt, quay về nghỉ ngơi.



Giấc này Tân Y Dật ngủ tới tận tối hôm sau mới tỉnh.

Khi tỉnh giấc, thấy bầu trời ngoài kia vẫn tối mịt, chợt cô có cảm giác không rõ đêm nay là đêm nao. Cô định lấy điện thoại ra xem thời gian nhưng tay sờ soạng hết lượt mặt tủ đầu giường cũng không tìm được điện thoại, bấy giờ kí ức của hôm qua mới nối nhau ùa về trong não.

Cô ngồi dậy, gõ gõ đầu mình: Đêm qua là do Hạ Lâm Tự đưa mình về đây ư?

Một lúc sau, cô bò dậy đi tắm nước nóng, suy nghĩ đã tỉnh táo hơn, bấy giờ mới mở cửa xuống tầng.

Giả Thuần Thuần đang ngồi viết cái gì đấy dưới tầng, thấy cô xuống, bảo ngay: “Lão đại, chị tỉnh rồi!”

“Ừ.” Tân Y Dật nhớ mình còn chưa báo mất sim, lo điện thoại bị người xấu nhặt được, vội nói, “Điện thoại chị mất rồi, cho chị mượn điện thoại gọi tí nhé.”

Giả Thuần Thuần lại vơ một cái điện thoại trêи bàn lên quơ quơ: “Lão đại, Tiểu Tự Tử cầm về cho chị rồi này.”

Tân Y Dật nom cái điện thoại thân quen mà ngạc nhiên lắm: “Cậu ta lấy đâu ra vậy?”

“Hình như bảo là chị làm rơi điện thoại trêи máy bay, thành viên phi hành đoàn nhặt được. Sáng sớm nay Tiểu Tự Tử gọi vào số chị xong lại chạy một chuyến tới sân bay lấy về.”

Tân Y Dật vui mừng quá đỗi: Cái điện thoại cô tưởng đã đi tong rồi, không ngờ còn tìm về được, đúng là tốt quá!

Cô vội chạy lại nhận điện thoại của mình, sau một ngày một đêm, hiện đã có không ít tin nhắn mới và cuộc gọi nhỡ. Cô nhanh chóng hồi âm những tin quan trọng. Ngoài ra Ninh Dương cũng gọi tới mấy cuộc, gửi vài tin nhắn.

Nhìn thấy cái tên Ninh Dương, Tân Y Dật khẽ nhíu mày.

Cô mở tin nhắn Ninh Dương gửi tới.

“Tiểu Dật, cậu về tới nhà chưa?”

“Cậu tắt máy rồi à? Vẫn ổn chứ? Thấy thì liên lạc với mình nhé, mình rất lo cho cậu.”

“…”

Tân Y Dật đọc hết mấy tin nhắn của Ninh Dương, nghĩ một lát rồi nhập vào khung chat: “Trước đó điện thoại làm rơi trêи máy bay, mới nhận lại được. Mình vẫn bình an, không cần lo lắng.”

Gõ xong cô không gửi đi ngay, sợ Ninh Dương cà kê hỏi chuyện lại bỏ thêm một câu: “Xin lỗi, giờ mình đang bận, để nói sau nhé.” Đoạn mới nhắn cả hai câu này đi.

Song cô chỉ mới ấn phím gửi được mấy giây chuông điện thoại đã chợt reo vang, là Ninh Dương gọi tới.

Cô nhíu mày nhìn điện thoại, đến khi chuông reo được mấy hồi mới lắc đầu chậc một tiếng, cuối cùng chỉ đành nhận máy.

“Tiểu Dật,” nghe giọng Ninh Dương có vẻ dè chừng, “Cậu giận rồi à? Do tối qua mình không tới đón sao?”

“Không phải, sao mà thế được?” Tân Y Dật cố hết sức khiến giọng mình nghe thật nhẹ nhàng, “Thật sự mình đang bận – Giờ mình đang họp bàn về kịch bản, tuần sau là phải nộp bản thảo rồi, dạo này nhiều việc lắm.”

“À…” Ninh Dương khựng lại hai giây, dường như đang phân vân xem cô nói thật hay nói dối. Chốc lát sau, anh ta nói, “Xin lỗi, vậy đợi cậu bận xong mình lại tìm nhé.”

“Để sau bàn vậy.”

Cô cúp máy, thở ra một hơi.

Quả thật cô từng dao động vì tấm lòng của Ninh Dương mấy năm qua, cũng từng nghĩ có lẽ có thể thử một lần, xem xem liệu mình có thể thích anh ta không. Nhưng bây giờ cô lại cảm giác dường như nó không còn cần thiết nữa.

Không phải sự cố đêm qua khiến cô trút giận vào Ninh Dương – vốn là do cô không muốn người ta tới đón, và cũng thấy rất may vì người ta đã không tới thật. Với trạng thái của cô đêm qua, thật sự không có tâm trí nào đối phó với người không thân thiết.

Chỉ là việc hôm qua bỗng khiến cô ý thức được hóa ra mình sẵn chẳng có bất cứ chờ mong gì với Ninh Dương. Một người cô buộc phải lên tinh thần để đối phó chứ không muốn gần gũi từ trong chính nội tâm, dẫu không ác cảm cũng quyết không phải người cô thích.

Đã nghĩ rõ ràng điều này, vậy không cần lãng phí thời gian của người khác nữa.

Sở dĩ cô không nói rõ ràng trong điện thoại, là vì hiện tại cô vẫn chưa khỏe hẳn, thực sự không dư sức vòng vo tam quốc. Nếu để Ninh Dương hiểu lầm là cô đang tức giận nên nói lẫy, khiến anh ta xin lỗi giải thích thì cô lại phải tốn sức nói rõ hơn, sau cùng khiến mọi người đều không được đẹp mặt… Đúng là nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.

Ninh Dương là người thông minh lý trí, có những lời tổn thương người khác không nhất thiết phải nói ra, cứ lần lữa mấy lần, điều nên hiểu tất sẽ hiểu hết.

Xong cuộc gọi với Ninh Dương, Tân Y Dật gọi điện cho Hạ Lâm Tự. Đối phương nhận máy gần như ngay lập tức.

“Đàn chị?”

“Tôi dậy rồi này!” Tân Y Dật nheo mắt cười, “Mang cả máy tính của cậu tới đây đi.”

“Dạ, năm phút nữa em tới.”

Hiện giờ Hạ Lâm Tự ở ngay gần đây, nên chỉ qua thời gian chưa đầy năm phút mà bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Giả Thuần Thuần chạy ra mở cửa, Hạ Lâm Tự ôm máy tính đi vào, quan sát Tân Y Dật, thấy sắc mặt cô đã khá hơn đêm qua.

“Vào đi,” Tân Y Dật nói, “Bản thảo của cả hai tôi đã đọc hết rồi, giờ chúng ta bắt đầu luôn.”

Nội dung giao cho Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự lần này là mấy tập cuối, nội dung có dính dáng tới cả ba mươi mấy tập đầu, hiểu biết về hình tượng nhân vật và cốt lõi câu chuyện của mọi người lúc này cơ bản không còn mấy khác nhau do đó thành quả Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự nộp lên đã ít phải sửa chữa hơn trước đó.

Tân Y Dật xác nhận lại với cả hai, đã làm rõ những yếu tố cốt lõi, chỉ còn dư vài tiểu tiết vụn vặt. Cả ba nói chuyện một hồi thì bắt đầu lạc đề.

“Lão đại,” Giả Thuần Thuần chống cằm, ngước mắt mong ngóng, “Tân Cương vui không ạ?”

“Khá thú vị. Tân Cương đẹp quá chừng luôn!”

“Có hình ảnh không ạ?”

“Có, chụp nhiều lắm.” Tân Y Dật mở điện thoại đưa hai người xem, “Chị chụp suốt cả đường đi. Phong cảnh từ Aksu tới Taklamakan chỗ nào cũng đẹp hết!”

Hai cái đầu châu lại cùng dán mắt vào màn hình, ngắm cảnh sông núi nước non hùng vĩ dọc đường đi, ngắm cảnh sa mạc cát trải tới vô cùng, không nén được tiếng kêu thán phục.

Khi lướt tới tấm ảnh chụp chung của Tân Y  Dật và một người đàn ông râu rậm, ngón tay Giả Thuần Thuần dừng lại.

“Lão đại, chú này là ai vậy?”

Hạ Lâm Tự cũng lé mắt ngó sang.

Tân Y Dật nhìn tấm hình: “Đây là tài xế kiêm hướng dẫn viên của căn cứ bọn chị. Cũng không tới nỗi gọi là chú, người ta còn chưa tới ba mươi, mỗi tội để râu hơi rậm tí thôi…”

Giả Thuần Thuần à một tiếng, đang định lật những tấm hình phía sau ra coi tiếp thì Tân Y Dật lại nói: “Đừng trông người ta lôi thôi cục mịch mà lầm, chuyện của ổng lãng mạn phết đấy.”

“Dạ?” Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự nghe có chuyện đằng sau đều ngẩng đầu dỏng tai lắng nghe.

Vì vậy Tân Y Dật bèn kể câu chuyện nghe được từ anh tài xế râu rậm cho hai người, kể anh ta đã yêu một cô gái vốn chưa từng quen như thế nào, để tìm kiếm người thầm thương mà bôn ba đến tận sa mạc, ở lại bằng ấy năm ra sao.

Giả Thuần Thuần nghe mà thổn thức, cầm điện thoại quan sát kĩ càng anh chàng râu rậm một lượt, thở than: “Uầy, không nhìn ra đó. Thế này gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong đúng không? Lãng mạn ghê…”

Hạ Lâm Tự một tay chống cằm, chẳng biết đang nghĩ đẩu đâu.

Đúng lúc Tân Y Dật nhận lại điện thoại từ Giả Thuần Thuần, định lật tiếp tới tấm ảnh phía sau bỗng nghe Hạ Lâm Tự buông một tiếng thì thào thật khẽ.

“Em cũng làm được mà…”

Tân Y Dật nghe thấy, tò mò muốn hỏi cậu làm được chuyện gì? Chẳng lẽ cậu cũng sẽ vì người trong lòng mà tới sa mạc sống vài năm? Song lời chưa thoát khỏi đầu môi, chẳng biết sao cô bỗng ngẩn người.

Chợt cô nhớ lần trước Lưu Thủ Văn đã nói, Hạ Lâm Tự sẵn đã thích tác phẩm “Mười hai” của cô từ trước khi vào đại học; chợt cô nhớ lời Hạ Lâm Tự đã nói khi khắc khẩu với bạn nữ cùng lớp để bảo vệ  mình; chợt cô nhớ địch ý lờ mờ không rõ nguyên do của Hạ Lâm Tự với Ninh Dương, nhớ tấm áo cậu phủ lên vai mình, nhớ cậu tới sân bay lúc 3 giờ rạng sáng, cả lúc dường như cậu định bế cô ra khỏi xe đêm qua…

Cậu nói mình làm được, có phải cũng sẽ lựa chọn nghề nghiệp vì người mình thích…

Vậy người cậu thích…

Trong chớp mắt vô số những tiểu tiết từng bị lờ đi ùa tràn tâm trí, Tân Y Dật nắm chặt điện thoại đứng ngây tại chỗ như phỗng.

“Đàn chị?” Thấy cô thất thần, Hạ Lâm Tự duỗi tay quơ quơ trước mắt cô.

Tân Y Dật giật mình hồi tỉnh, mắt chạm vào mắt cậu lại tức tốc lảng ngay đi như phải bỏng.

Hạ Lâm Tự nhận ra phản ứng khác thường của cô, cũng ngơ ngác bối rối.

Hai giây sau, Tân Y Dật nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cười lật sang hình ảnh tiếp theo: “Chúng ta xem hình này, là hoàng hôn sa mạc tôi chụp đó, có phải đầy sức rung cảm lắm không?”

Giọng cô rất tỉnh táo, nhịp tim lại rối loạn.