“Rốt cuộc cậu sao vậy hả?” Thấy Tân Y Dật mãi băn khoăn do dự, Địch Tiểu Na lại bị cô khơi gợi lòng tò mò.

Đối mặt sự truy vấn từ Địch Tiểu Na, cuối cùng Tân Y Dật cũng lên tiếng: “Có một người mà mình không mong quan hệ với người đó tệ đi… Mình nghi cậu ấy có thiện cảm với mình, nhưng không biết nên đáp lại ra sao…”

Cô lựa lời hết sức cẩn thận, cũng không nhắc tới tên Hạ Lâm Tự, đằng nào Địch Tiểu Na cũng chưa chính thức gặp Hạ Lâm Tự bao giờ.

Tuy nhiên Địch Tiểu Na lại như mở thiên nhãn rồi vậy: “Ý cậu bảo cái cậu trợ lý đẹp trai trẻ tuổi của cậu kia thích mình?”

Tân Y Dật ngạc nhiên lắm: “Sao cậu biết là cậu ấy?!”

Vốn dĩ Địch Tiểu Na chỉ đoán thế thôi, song phản ứng của Tân Y Dật đã chứng thực phỏng đoán này. Địch Tiểu Na xì mũi: “Lần trước gặp mình đã cảm thấy rồi, nhưng cậu cứ không thừa nhận. Xem ra cảm giác của mình không sai.”

Tân Y Dật không lời cự cãi, lúc đó cô thật sự không nhận ra.

Địch Tiểu Na hỏi: “Thế cậu ta tỏ tình với cậu chưa?”

“Chưa chưa.” Tân Y Dật lắc đầu nguầy nguậy, “Mình chỉ lờ mờ cảm thấy thế thôi, rất có khả năng chỉ do mình tự đánh giá cao bản thân.”

Địch Tiểu Na nheo mắt. Không biết việc này có được coi là người trong cuộc u mê hay không, song xét từ tình hình trông thấy trong buổi họp lớp dạo trước, cô ấy cho rằng biểu hiện của Hạ Lâm Tự đã rất rõ ràng.

Cô ấy hỏi Tân Y Dật: “Thế bây giờ tại sao cậu nghi ngờ cậu ta thích mình?”

“Đêm hôm kia mình về Thượng Hải, chuyến bay bị hoãn, 3 giờ sáng mới hạ cánh… Mình không báo cậu ấy biết số hiệu chuyến bay, thế mà cậu ấy lại tự tra ra được, chạy tới sân bay đón mình… Lúc xe chạy tới nhà mình có thϊế͙p͙ đi mất, cậu ấy còn định bế mình khỏi xe…”

“Thế thôi à?”

Nghe giọng điệu cô nàng dường như không mấy để tâm, Tân Y Dật cảm thấy được an ủi ghê gớm: “Cậu cũng cảm thấy là mình nghĩ quá nhiều?”

“Ừ. Mình cảm thấy có lẽ cậu ta không thích cậu,” Địch Tiểu Na gật gù, “Mà khả năng là đời trước cậu ta nợ cậu, nên đời này phải trả bù.”

“……” Tân Y Dật lườm cô nàng, “Biến đi! Ai đùa với cậu đâu chứ!”

Địch Tiểu Na cười cười, biểu hiện đã không còn sa sút như lúc nãy. Cô ấy hỏi Tân Y Dật: “Ờ, thế cậu có thích cậu ta không?”

“Cậu ấy nhỏ hơn mình bảy tuổi!”

“Bảy tuổi vẫn đẹp mà.”

“Cậu có yêu đương với người nhỏ hơn mình bảy tuổi không?”

“Uầy, nếu là mình năm mười bảy tuổi thì không, mình năm hai bảy tuổi có thể suy xét, còn khi năm mươi bảy tuổi rồi, có nhỏ hơn mình mười bảy tuổi cũng ok.”

“…” Mợ nó chứ năm mười bảy tuổi thì không này!

Địch Tiểu Na nhận ra Tân Y Dật lảng tránh câu hỏi có thích Hạ Lâm Tự hay không. Nhưng âu cũng dễ hiểu, có lẽ Tân Y Dật không muốn trả lời, hoặc có lẽ cô chưa từng nghĩ tới chuyện ấy. Đằng nào Hạ Lâm chả đẹp trai như thế, tính cách lại tốt, có thiện cảm cũng là bình thường thôi. Tuy nhiên chỉ thiện cảm thôi lại không thể nói lên điều gì.

“Có nghĩa là, cậu không muốn thử với cậu ta?” Địch Tiểu Na hỏi.

“Cậu nói quái gì thế hả?” Tân Y Dật co đôi mày díu cả lại, “Mình chỉ coi cậu ấy như đứa trẻ thôi.”

“Thế, hay là cậu kiếm cớ giới thiệu cậu ta cho một văn phòng khác? Chứ nếu hai cậu cứ sớm chiều bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén là bình thường.”

Tân Y Dật mím môi, băn khoăn: “Nhưng cực lắm mình mới kiếm được cậu trợ lý đáng tin như thế… Vả lại cậu ấy là người cô Lưu giới thiệu cho, đuổi đi rồi mình biết ăn nói với cô Lưu thế nào.”

Địch Tiểu Na lại cười: “Thế hay cậu quyết đoán thử yêu đương với cậu ta xem? Chừng nào chia tay là có lý do đuổi cậu ta đi ngay ấy mà. Nhóc chó con đẹp trai như thế, mình thấy cậu không lỗ đâu.”

“…………” Tân Y Dật tức quá cười: “Sớm biết vậy mình đã chẳng kể với cậu!”

“Vốn dĩ cũng có phải cậu kể đâu.” Địch Tiểu Na so vai, “Là mình tự đoán được ấy chứ.”

“…… Cậu giỏi lắm.”

Địch Tiểu Na cũng chỉ đùa thế thôi. Mối băn khoăn của Tân Y Dật, dẫu cô ấy không được trải nghiệm toàn bộ song vẫn lý giải phần nào.

Năm nay họ đã hai mươi chín tuổi. Sống trong thành phố lớn phát triển như Thượng Hải này, còn làm việc trong cái ngành đầy cám dỗ như giới giải trí, mối lo do tuổi tác mang tới thể hiện khá rõ ràng trêи công việc, tuy vậy trong tình yêu lại không có ảnh hưởng quá lớn. Trong cái giới này, người ba bốn mươi tuổi mới kết hôn hoặc độc thân cả đời đầy rẫy ra đấy. Bất kể là cô ấy hay Tân Y Dật, họ đều không sốt sắng đưa việc tìm kiếm nửa kia vào kế hoạch đời mình.

Nhưng dù là như thế, đối với một người ở độ tuổi hai mươi chín, họ cũng không còn chỉ vì ai đẹp trai xinh gái ngoại hình vừa mắt mà đã vô tư bắt đầu một mối tình gà bông ngây thơ trong sáng nữa. Mỗi một việc họ làm đều cần phải suy xét trêи tình hình thực tế.

“Mà tính cách cậu ta ổn chứ?” Địch Tiểu Na hỏi.

“Khá tốt đấy…” Kiểu tốt tính chịu thương chịu khó.

“Cậu ta nhỏ tuổi, thế bình thường có ngây thơ ấu trĩ không?”

“Thi thoảng chăng…” Thật ra một số thời điểm cũng khá chín chắn.

“Vậy điều kiện nhà cậu ta thế nào?”

“Khá ngon cơm…” Kiểu ngon cơm có ông bố đẻ lên được bảng xếp hạng Forbes ấy.

“Rồi lịch sử tình trường của cậu ta dài không? Có lăng nhăng không?”

“Chưa hỏi…” Mà trông thái độ cậu chàng tới văn phòng đều như vắt tranh mỗi ngày, đoán hẳn cũng không dài nổi.

“Ờ.” Địch Tiểu Na đã hiểu cơ bản về thông tin của Hạ Lâm Tự, chỗ nào không hiểu thì trông biểu hiện của Tân Y Dật cũng đoán được tám, chín phần mười.

Cô nàng nhìn Tân Y Dật vô cùng chân thành tha thiết: “Cậu thử với cậu ta đi. Nhóc chó con ngon lành thế này, mình thấy cậu không lỗ đâu.”

“……………………” Quả nhiên cô không nên kể ra.

Tân Y Dật ra vẻ muốn đánh Địch Tiểu Na, Địch Tiểu Na cười tránh đi. Hai người rượt đuổi nhau một lúc, lại cùng ngả xuống lưng ghế.

“Rồi rồi, không chọc cậu nữa.” Cuối cùng Địch Tiểu Na đã thôi cười, thở nhẹ ra một hơi, “Ôi, thực ra từ hồi lên đại học mình đã cảm thấy cậu làm gì cũng cân đo suy xét nhiều quá, tính trước nghĩ sau, cứ phải chu toàn thấu đáo hết mọi ngả mới chịu.”

Tân Y Dật tưởng Địch Tiểu Na đang phê bình mình, không ngờ Địch Tiểu Na lại khẽ thở dài: “Thật ra cậu như thế rất tốt… Thật đấy. Vậy nên cậu luôn luôn tiến bộ. Nếu mình làm việc gì cũng nghĩ thấu đáo, nghĩ rõ ràng được như cậu, có lẽ đã không tới nông nỗi như hôm nay.”

Tân Y Dật nghe giọng điệu cô ấy lại chùng sâu, giật mình, ngồi thẳng người lại.

“Thôi thôi, không nói mấy cái này nữa.” Tân Y Dật bưng cốc uống một hơi cạn sạch, “Chúng ta uống rượu!”

Địch Tiểu Na lại rót rượu cho cô, rót đầy cho cả mình, cụng vào ly cô: “Cạn ly.”

“Cạn ly!”



Uống rượu xong, Tân Y Dật tìm một tài xế chạy xe hộ mình về văn phòng.

Tài xế dừng xe rồi bỏ đi. Tân Y Dật xuống xe, lại không về nhà ngay lập tức. Cô chưa uống say, song đã ngà ngà, đầu lơ mơ váng vất. Gió ban đêm ấm dịu, cô muốn hóng gió một lát hẵng về phòng.

Chẳng biết đã đứng bên xe bao lâu, bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói quen tai.

“Đàn chị?”

Tân Y Dật ngoái lại nhìn, là Hạ Lâm Tự đang vận bộ đồ thể thao. Cô từng nói tối nay mình phải đi gặp bạn, bảo cậu không cần tới văn phòng. Có vẻ là đúng lúc cậu chạy bộ ngang qua đây.

Bộ độ thể thao khiến cậu trông trẻ trung lại đầy sức sống.

“Cậu còn chạy bộ cơ hả?” Tân Y Dật vuốt mái tóc bị gió thổi rối.

“Thi thoảng có tập.” Hạ Lâm Tự nói, “Dạo này hơi lười, một tuần chỉ chạy có hai, ba lần.”

“…” Một tuần hai ba lần còn là thi thoảng? Có phải cô có hiểu lầm gì với từ thi thoảng rồi không?

Hạ Lâm Tự tới gần cô, ngửi thấy mùi rượu trêи người cô: “Đàn chị uống rượu ạ?”

“Ừ.”

Đèn đường lờ mờ soi rọi những đường nét của Hạ Lâm Tự trông thật dịu dàng. Cặp mắt cậu in bóng đốm đèn vàng nom như một mầm lửa, có thể đốt rụi tất thảy mọi thứ. Tân Y Dật cụp mắt, nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình.

Hạ Lâm Tự thấy Tân Y Dật đứng cạnh xe, đoán cô đã lái xe về. Cậu hỏi: “Bạn của đàn chị không đưa chị về à?”

Nếu là hai hôm trước, có lẽ Tân Y Dật sẽ không cảm thấy lời này có vấn đề gì. Nhưng hiện tại cô lại nhận ra Hạ Lâm Tự đang biến tướng dò hỏi xem tối nay cô đi gặp ai.

“Thuê người lái hộ.” Cô đáp đơn giản, nét mặt hờ hững.

“À…” Hạ Lâm Tự lại tiếp lời, “Đàn chị dự định khi nào nộp kịch bản.”

“Mai tôi chỉnh sửa lại lần nữa rồi giao.”

Hạ Lâm Tự còn định nói gì, Tân Y Dật đã khép cổ áo: “Ngoài này hơi lạnh, tôi về nghỉ trước.”

Hạ Lâm Tự đứng ngây như phỗng. Cậu lờ mờ cảm nhận được thái độ của Tân Y Dật có thay đổi, hơi hoang mang.

Tân Y Dật quay gót đi vào khu nhà, khi sắp đi qua cánh cửa Hạ Lâm Tự bỗng gọi với đằng sau.

“Đàn chị…”

Tân Y Dật ngoái đầu nhìn lại.

Cậu thoáng ngập ngừng: “Tâm trạng chị không tốt ạ?”

“Không. Tôi uống hơi nhiều, muốn đi nghỉ sớm.”

Hạ Lâm Tự bán tin bán nghi.

Tân Y Dật đợi vài giây chưa thấy cậu nói tiếp, bèn xua tay: “Tôi về trước đây. Cậu cũng về nghỉ sớm đi.”

“Dạ…”

Cánh cổng khép lại.

Hạ Lâm Tự ngơ ngác trông cánh cổng đóng kín một lúc, tận khi không nghe thấy tiếng động gì nữa mới chậm rãi chạy đi.



Sau khi thống nhất chỉnh sửa đề cương phân tập chi tiết Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Tự nộp lên một lần nữa, toàn bộ đề cương phân tập đã hoàn thành. Tân Y Dật đóng gói bản thảo, gửi cả cho bên A.

Quá trình duyệt lần này khá thuận lợi, bên A xét duyệt hai ngày đã cho bản thảo thông qua.

Tiếp theo là chính thức viết kịch bản.

Tuy trêи hợp đồng có nói kịch bản và đề cương chi tiết đều nộp mỗi lần hoàn thành mười tập, song khi nhà sản xuất tuyển diễn viên và đàm phán với bên đối tác đều cần ba tập đầu, thế nên ba tập đầu tiên của kịch bản là vô cùng quan trọng, công ty phim hết sức quan tâm tới nó.

Vì vậy Tân Y Dật lại bắt đầu những ngày tháng họp hành sửa chữa liên miên.

Mới vỏn vẹn một tuần cô đã bị kéo đi mở họp tới ba lần. Mỗi lần họp xong về nhà vò đầu bứt tai mới rặn ra được mấy tình tiết thì bên công ty phim đã gọi điện thúc giục. Đợi khi cô cực khổ nhọc nhằn dốc hết tâm huyết viết xong một tập đã lại bị kéo luôn đi mở họp bàn tiếp, họp xong về nhà lại tiếp tục cắm đầu vào sửa.

Họp hành liên miên mãi không hết làm cô váng đầu nhức não. Mỗi lần bị chà đạp xong đều bị người bên công ty phim kéo đi phục vụ ăn uống, cô hóa đau thương thành thèm ăn, ngốn nghiến tất tật, hận không thể ăn thêm vài bữa cho bên A nhẵn túi!

Kết quả cuối tuần bước lên cân, kí rưỡi lần trước chưa kịp giảm đã lại tăng thêm một kí lô nữa!

Cân xong, cô âu sầu tuyệt vọng ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Hạ Lâm Tự và Giả Thuần Thuần ngồi châu đầu ghé tai trước máy tính, chẳng biết đang hú hí chuyện gì.

Tân Y Dật về vị trí của mình, mở weibo. Đã rất lâu cô không đăng nhập, dạo trước cuối cùng “Tàu bay” đã chiếu xong, rốt cuộc cô cũng dám lên weibo xem tin tức.

Ai ngờ mới vào web, lượng bình luận và tin nhắn riêng xổ ra đã khiến cô run bắn mình.

Bấy giờ Giả Thuần Thuần đối diện chợt gọi: “Lão đại…”

“Hả?” Tân Y Dật vừa đáp vừa điều khiển chuột, định xóa hết mấy thông báo, không ngờ tay bỗng run lên, vừa hay bấm vào bình luận.

“Lão đại, Từ Tiểu Yến nhận một cuộc phỏng vấn… Chị tới xem đi…”

Tân Y Dật xem nội dung trêи màn hình, mí mắt bỗng giật mạnh. Cô lập tức thoát trang web, dịch sang bên Giả Thuần Thuần: “Cô nàng nói gì rồi?”

Hạ Lâm Tự cũng ngồi trước máy tính của Giả Thuần Thuần. Cậu dịch sang bên cạnh, để cho Tân Y Dật có thể chen vào.

Tân Y Dật va phải ánh mắt cậu, lập tức lảng đi. Cô vòng qua cậu ngồi vào bên kia Giả Thuần Thuần, mắt nhìn máy tính.

Hạ Lâm Tự ngắm sườn mặt cô ngơ ngẩn.

Giả Thuần Thuần không để ý hành động của hai người, mở đoạn video quay buổi phỏng vấn Từ Tiểu Yến.

Một tuần nay do sự việc giải Cây Chổi Đen và Mặt Trời Vàng, Từ Tiểu Yên vẫn luôn đứng trêи đầu sóng ngọn gió. Cô nàng bị cộng đồng mạng trào phúng lên hotsearch mấy lần, còn bị chế rất nhiều clip ngắn, đủ loại biểu tượng cảm xúc, meme mặt đen kín khắp trêи mạng. Để châm chọc cô ta nhận giải nhờ bàn tay đen tối phía sau, thậm chí cộng đồng mạng còn đặt cho biệt danh là “Yến Đen”.

Tân Y Dật còn tưởng đoàn đội của cô nàng cố tình muốn lợi dụng phản ứng của dư luận khi quyết định nhận giải, song giờ trông Từ Tiểu Yến có vẻ căm giận trong video, xem chừng họ vẫn chưa chuẩn bị tốt.

Phóng viên hỏi: “Tiểu Yến, bây giờ trêи mạng có rất nhiều bình luận nói cô chỉ biết diễn vai ngốc nghếch nai tơ, không xứng với giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô có lời nào muốn nói để đáp lại bình luận này không?”

Từ Tiểu Yến nhếch mép cười: “Tôi chỉ là một diễn viên, biên kịch đưa cho vai diễn thế nào thì phải diễn vai đấy. Nếu cộng đồng mạng không thích vai diễn này, xin mời ý kiến với biên kịch.”

Tân Y Dật ngỡ ngàng.

Phóng viên lại hỏi: “Ý cô là sở dĩ trêи mạng bầu cô là nữ diễn viên tệ nhất giải Cây Chổ Đen, nguyên nhân không phải vì diễn xuất của cô không tốt mà là do vốn dĩ vai diễn này, theo như kịch bản đã không được lòng người xem?”

Từ Tiểu Yến so vai, ngầm thừa nhận câu hỏi này: “Khi trước tôi cũng từng thể hiện một số vai diễn rất tốt mà? Tôi cảm thấy cộng đồng mạng, khi thấy một diễn viên mà có vai diễn tốt, vai diễn không tốt, hẳn có thể phân biệt là do vấn đề ở khâu nào, chứ không phải có gì cũng đổ cho diễn viên.”

Xong chủ đề này, phóng viên bắt đầu hỏi những câu hỏi khác, Giả Thuần Thuần cũng bấm nút tạm dừng.

Giả Thuần Thuần bất bình: “Chẳng lẽ vai diễn khác thì cô ta diễn tốt lắm à? Việc này mà còn có thể đổ cho biên kịch?”

Từ Tiểu Yến là tiểu hoa đang nổi, không phải diễn viên được đào tạo bài bản, diễn xuất dù không “tệ nhất” thì cũng chẳng tốt được là bao. Lúc trước gặp được đoàn đội tốt, quả thật đã từng thể hiện một số vai diễn khá ổn. Còn giờ khi không còn đoàn đội giúp sức, lập tức cô ta lộ nguyên hình ngay trong “Tàu bay”.”

Bấy giờ Tân Y Dật biết ngay tại sao mới nãy vào weibo lại có nhiều bình luận và tin nhắn riêng chửi mắng như vậy, lại còn ghê gớm hơn cả khi công chiếu “Tàu bay”. Xem ra đều là fan “vì chính nghĩa” của Từ Tiểu Yến. Té ra là đám đấy cảm thấy thần tượng của mình bị mắng đều do biên kịch hại.

Tân Y Dật lắc đầu: “Dại dột.”

Những lúc thế này chỉ nên khiêm tốn tự chê, thế mà Từ Tiểu Yến còn nói lời chối bỏ trách nhiệm. Cô ta nói thế chỉ gây được ảnh hưởng tới fan hâm mộ của mình thôi, còn những người ngoài cuộc hóng hớt ắt sẽ khiến cô ta phải nhận nhiều lời trào phúng hơn nữa.

— Cứ cho cô ta vì “Tàu bay” mới bị bình chọn là nữ diễn viên tệ nhất, song chẳng lẽ cộng đồng mạng bỏ phiếu chưa có ai từng xem phim khác của cô ta? Chẳng lẽ lại có người bình chọn một diễn viên thực lực chỉ mới diễn một bộ phim nát lên bảo tọa Cây Chổi Đen?

Cô ta nhận giải Cây Chổi Đen, bất kể nhận do bộ phim nào cũng chỉ nói rõ người xem không công nhận diễn xuất của cô ta. Chỉ có thế.

“Lão đại, mới nãy em thấy dưới weibo chị có nhiều người mắng mỏ lắm, liệu có ảnh hưởng gì tới chị không?” Giả Thuần Thuần lo lắng.

“Không ảnh hưởng gì hết.” Tân Y Dật lắc đầu, “Toàn là fan của Từ Tiểu Yến thôi. Chị không lên weibo là được.”

Cô kiếm cơm bằng thực lực chứ đâu phải dựa vào fan. Nhà sản xuất mời cô viết kịch bản sẽ chỉ nhìn vào thành tích trước đó của cô, chứ chẳng quan tâm người ta lên weibo cô bình luận những gì.

Hạ Lâm Tự đứng một bên im lặng nhìn cô, cuối cùng vẫn chẳng hó hé gì.

Lời tác giả:

Chó: Đàn chị bắt đầu lánh mặt tui rồi, làm gì đây? Gấp lắm, online chờ!