Lần gặp mặt sau đó của Tân Y Dật và Lục Dung Tuyết là vào cuối tuần. Trước khi đi cô hỏi Giả Thuần Thuần: “Cô không đi gặp bên sản xuất với chị thật hả? Không cần nói gì hết, ngồi nghe thôi cũng được mà.”

Còn đang hết sức hào hứng vì dự án mới tiến triển thuận lợi, vừa nghe câu này nét mặt Giả Thuần Thuần đã héo hắt, đầu như sắp rụt lún vào trong cổ: “Em em em, em không đi được đâu. Mọi người đàm phán xong về nói em biết được rồi…”

Tân Y Dật thở dài trong câm lặng.

Biên kịch không phải công việc chỉ cần vùi đầu viết kịch bản là xong, thậm chí có khi những việc bàn giấy chỉ chiếm một nửa khối lượng công việc. Cô rất muốn giới thiệu cho Giả Thuần Thuần nhiều mối quan hệ hơn, để con bé tham gia vào nhiều việc hơn, chỉ tiếc Giả Thuần Thuần thực sự rất ghét việc giao tiếp với người lạ, cũng không có hoài bão sự nghiệp quá lớn lao. Cô nàng này chỉ muốn tránh hết giao tiếp, đủ ăn đủ uống là được.

Thế là Tân Y Dật đành một mình thu dọn rồi xuất phát.

Lần này họ vẫn hẹn gặp nhau trong quán cà phê. Khi Tân Y Dật tới nơi, Lục Dung Tuyết đã đợi sẵn.

Trông Lục Dung Tuyết có vẻ rạng ngời phơi phới. Dự án này có thể thuận lợi tiến hành, chị ta cũng hết sức vui vẻ.

Hai bên chào hỏi tâng bốc nhau một lượt chuẩn bài rồi cũng chạm tới chủ đề chính.

“Thế chúng ta bàn về nhuận bút của em nhé.” Lục Dung Tuyết nâng ly cà phê nhấp một ngụm, cất giọng đủng đỉnh, “Công ty bên chị đã họp bàn, kịch bản này tầm một trăm bảy mươi ngàn một tập, em thấy được không?”

Tân Y Dật không tỏ thái độ gì, cũng nhấc sô cô la nóng nhấp một hớp.

Thù lao của biên kịch và diễn viên đều được tính theo tập vậy nên khi kí hợp đồng tất nhiên bên sản xuất sẽ mong số tập phim càng ít càng tốt. Nhưng đến khi phim công chiếu, vì muốn kiếm nhiều tiền hơn nên lại muốn cắt ghép phim ra càng dài càng vui. Muốn khiến tình tiết phim không tới nỗi lan man dong dài, tình tiết kịch bản tất phải vô cùng dư dả chất lượng.

Bởi từng nếm quả đắng tương tự nên ngay từ đầu Tân Y Dật đã hỏi rất rõ ràng. Phim này tuy nói bốn mươi tập nhưng thực tế phải viết nội dung cho thời lượng bảy mươi tập, gần như gấp đôi, nếu thế cái giá này đã không đủ hấp dẫn.

Sau chốc lát cô buông cốc, nói một cách uyển chuyển: “Nếu là sau thuế thì em thấy cũng được.”

“Sau thuế à…” Lục Dung Tuyết nhếch mày, ánh mắt ẩn trong bóng râm.

Hai bên giằng co mấy giây, đều cùng uống đồ uống trong im lặng là vàng.

Hồi sau, Lục Dung Tuyết nói: “Vậy thế này nhé, em cho chị một mức giá trước thuế, chị về công ty hỏi xin lại cho em. Văn phòng em làm thuế được chứ?”

“Tất nhiên rồi ạ. Em có thể xuất hóa đơn giá trị gia tăng cho bên chị, thế cũng có thể giúp đoàn phim tiết kiệm ít chi phí.”

“Thế đợi chị về công ty trao đổi lại rồi nhắn tin cho em sau. Chị sẽ cố gắng thuyết phục giúp em…” Lục Dung Tuyết khựng lại vài giây, “Tin chắc em sẽ không làm chị thất vọng đâu, đúng không?”

Câu này đã là lời khẳng định với vụ hợp tác lần trước, cũng là một kiểu áp lực tăng thêm cho đối phương.

“Chị Dung Tuyết yên tâm, em sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.” Tân Y Dật nói một cách trịnh trọng rồi chớp mắt đã lại nhoẻn cười, “Cám ơn chị.”

Lục Dung Tuyết cũng cười.

Bầu không khí lại trở về nhẹ nhõm. Lục Dung Tuyết hỏi: “Thế hiện em còn dự án nào khác không? Cuối tháng này có thể hoàn thành đại cương chứ? Vấn đề hợp đồng chị sẽ cố gắng làm nhanh, bên em cũng phải đẩy nhanh tiến độ. Em biết là đề tài kiểu này không thể kéo dài lâu rồi mà.”

Mọi đề tài điểm nóng đều phải đẩy nhanh tiến độ. Một là sợ tiêu điểm nóng nguội mất, hai là sợ bị đối thủ cạnh tranh cướp trước.

Tân Y Dật ɭϊếʍ ɭϊếʍ hàm trêи. Phim trước chính là đoàn phim đang quay mà không ngừng có yêu cầu sửa chữa gửi tới kia. Thật ra trong đoàn phim còn có biên kịch khác đi theo, cô hoàn toàn có thể bỏ mặc không tiếp, nếu không lại thành chủ động tự rước việc vào thân. Nhưng dù sao cũng từng ăn quả đắng ở “Tàu bay”, cô vẫn không thể yên lòng phẩy tay giao hết cho người khác.

Mà về ngành viễn thông có đề cập tới trong phim “Thời đại bứt phá” sắp viết này cô lại chưa từng tìm hiểu trước đó, trước khi khai bút còn có một lượng lớn tài liệu và sách cần đọc, còn phải đi thực tế khảo sát và phỏng vấn một số người, thời gian sẽ vô cùng cập rập.

Nhưng đã nhận thì không có lý nào lại thoái thác, chỉ đành rút rỗng ép dẹp thời gian ngủ. Dù gì cô cũng đã quen với cường độ công việc thế này. Thế là cô hít một hơi sâu, gật đầu nói: “Hôm nay về em sẽ bắt đầu ngay.”

Hai người lại thống nhất một vài chi tiết. Lục Dung Tuyết còn có việc nên rời đi trước.

Lục Dung Tuyết đi rồi, một mình Tân Y Dật vẫn ngồi yên trong quán cà phê. Niềm vui vì nhận dự án mới đã phai bớt, bây giờ cô cảm thấy hơn cả là áp lực.

Cô bắt buộc phải tìm trợ lý mới một cách nhanh nhất nếu không chắc chắn sẽ bị lượng công việc sắp tới đè chết dí…

Đúng lúc ấy điện thoại cô thình lình reo chuông. Cô cầm lấy xem thử, là Lưu Thủ Văn gọi tới.

Cô vội nhận máy: “Cô Lưu, có việc gì cô gọi em vậy ạ?”

“Tiểu Dật à,” Lưu Thủ Văn vào thẳng chủ đề, “Sinh viên cô giới thiệu cho em lần trước ấy, em thấy thằng bé thế nào?”

“À, khá ổn ạ.” Người là do cô Lưu giới thiệu nên tất nhiên không thể nói là không tốt được, nếu không lại thành không nể mặt cô giáo.

“Hôm nay cô có gặp Tiểu Tự trong trường, hỏi thì thằng bé bảo gặp xong không thấy em liên lạc gì nữa? Em không hài lòng với Tiểu Tự hả?”

“Ờ… Không phải ạ, cậu ấy rất tốt mà.” Tân Y Dật vuốt mũi, “Tại gần đây em bận mấy dự án quá nên chưa để ý chuyện này được.”

“Ra là thế à!” Lưu Thủ Văn không nhận ra ý lấp ɭϊếʍ của cô, thở phào một hơi rồi lại vui vẻ nói, “Ha ha cô đã nói rồi mà, thằng bé đó đẹp trai cỡ vậy, ai gặp mà không thích được cơ chứ?”

Tân Y Dật: “…” Này này, cô còn là giảng viên đứng đắn đấy!

“Thế em bận xong đợt này thì liên lạc với Tiểu Tự đi nhé? Cô nói nghe nè, thật ra ngoài kia có nhiều nơi muốn nhận thằng bé vào lắm đấy, có cả mấy công ty điện ảnh truyền hình muốn kí hợp đồng diễn viên với nó nữa! Khổ nổi thằng bé đấy không thích…”

Tân Y Dật ậm ờ nhận lời, trong bụng lại càm ràm hết nước. Thật hay giả vậy? Được săn đón như thế thì việc gì còn cứ chạy tới chỗ cô?

Lưu Thủ Văn nói: “Nhưng thằng bé lại tự chủ động muốn tới chỗ em. Em là biên kịch độc lập, lại là đàn chị khóa trêи, đi theo em thì sẽ trưởng thành nhanh hơn. Giờ em phát triển tốt vậy, giúp đỡ dìu dắt mấy em khóa dưới, về sau bọn nó có tiếng tăm cũng mang tới cho em nhiều cơ hội hơn mà.”

Có thế Tân Y Dật mới giác ngộ. Cũng phải, đi theo biên kịch độc lập tuy không ổn định bằng vào đoàn đội lớn nhưng lại có thể tiếp xúc với nhiều công việc sớm hơn. Thảo nào Hạ Lâm Tự muốn chen vào cái văn phòng bé tí của cô.

Xưa nay Lưu Thủ Văn luôn là người rất nhiệt tình, nhớ khi xưa cũng nhờ cô giáo tiến cử với nhiều nơi nên mới giúp Tân Y Dật trưởng thành nhanh đến thế. Bây giờ đương nhiên Tân Y Dật không thể quên ân cũ, cũng đành đồng ý hết lời.

Cúp điện thoại rồi, Tân Y Dật mở khung chat với Hạ Lâm Tự, trong bụng khó nén được hoài nghi.

Mặt mũi thằng nhóc này tất nhiên là đẹp thật, nhưng để cô Lưu nhiệt tình đến thế chắc hẳn không thể chỉ vì nhan sắc không thôi. Nghe thì có vẻ như cô Lưu rất thích cậu ta.

Đúng là lạ lùng, đến cùng thì tên đó có sức hút cỡ nào?

Do dự một hồi, cuối cùng Tân Y Dật gõ một hàng chữ vào khung chat rồi bấm gửi.

Tân Y Dật: “Mai cậu có thời gian không?”

Hồi âm có ngay sau vài giây.

Chó: “Có ạ.”

Tân Y Dật: “Nếu cậu muốn làm trợ lý biên kịch của tôi thì chiều mai tới văn phòng báo danh. Chúng ta bàn về chế độ sau khi nhận việc.”

Tin nhắn gửi đi rồi, cô nhắm chặt mắt, không nói rõ được là đến cùng mình mong Hạ Lâm Tự nhận lời hay từ chối. Tạm không bàn việc cô có thích Hạ Lâm Tự hay không, riêng Giả Thuần Thuần nếu biết tin này chắc hẳn sẽ rồ dại… Nhưng quả thực cô không còn thời gian để đợi người tới ứng tuyển mới…

Chốc lát sau, điện thoại rung rung. Tân Y Dật mở bừng mắt.

Chó: “Vâng ạ, đàn chị.”

Chó: “[Chó shiba gật đầu.gif]”

Tân Y Dật: “…” Mắc mớ gì tên nhóc ác bá này lại dùng biểu tượng cảm xúc dễ cưng dữ vậy (╯‵□′)╯︵┻━┻



2 giờ chiều hôm sau, Hạ Lâm Tự lại xuất hiện bên ngoài căn loft của Tân Y Dật.

Đại đa số công ty đều thích dồn hết mọi việc vào buổi sáng nhưng đối với biên kịch phải hàng đêm thức khuya cày bản thảo, hẹn gặp buổi sáng không khác gì hành động thất đức phản nhân loại. Đó là nguyên do mà cả hai lần Hạ Lâm Tự đều tới vào buổi chiều.

Cậu bấm chuông cửa. Mười mấy giây sau, cửa mở hở ra gương mặt đầy hằn học của Giả Thuần Thuần.

Hạ Lâm Tự:?

Giả Thuần Thuần liếc cậu chàng một cái thật nhanh rồi rời mắt cũng nhanh hệt vậy, giọng bực dọc: “Vào đi.”

Chưa đợi Hạ Lâm Tự bước vào, cô nàng đã chạy tót vào trong trước.

Hạ Lâm Tự vào phòng. Tân Y Dật đang ngồi trêи ghế xoay đưa mắt đánh giá, nét mặt cao nhân khó đoán.

Không biết cô có ý gì, Hạ Lâm Tự chỉ đành trưng luôn vẻ mặt cao nhân khó đoán hệt vậy.

Tân Y Dật đang im lặng đánh giá cách ăn mặc của cậu ta. Lần này Hạ Lâm Tự vẫn mặc rất bình thường, trêи là áo len màu ngà, dưới là quần dài màu xám nhạt, gọn gàng thanh lịch, đủ để nhận ra giá cả không rẻ. Bộ đồ lần này có phong cách tương tự như lần tới văn phòng trước đó, so với lần trước cổng trường nọ thì hệt như hai người.

Thật ra Tân Y Dật cũng từng đồ rằng liệu có phải lần đấy chỉ do sinh viên của Học viện Hí kịch đang diễn kịch không. Nhưng cô đã lên mạng tìm kiếm Hạ Phong ông bố Hạ Lâm Tự lôi ra để khè cậu mắt kính, quả thật đó là một ông chủ xí nghiệp gia tài bạc triệu, dáng vẻ kêu la thảm thiết của cậu mắt kính hôm đó cũng thực sự không giống như đang diễn. Quan trọng hơn nữa là, một sinh viên khoa Biên kịch như Hạ Lâm Tự thì dù muốn đóng phim gì thật cũng đâu tới lượt?

Dẫu trong bụng có nghi hoặc nhưng đã sống trong cái giới này lâu như thế, giữ chặt miệng mình không ngồi lê đôi mách chuyện riêng của người ta chắc chắn là thói quen tốt để giữ mình một cách sáng suốt. Bởi vậy, Tân Y Dật không có ý định tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Cô nhếch một nụ cười tạm coi là thân thiện, chỉ vào cái ghế trước mặt mình: “Tới đây ngồi đi, chúng ta bàn chuyện.”

Hạ Lâm Tự đáp à rồi bước tới ngồi xuống.

“Là thế này,” Tân Y Dật thẳng thắn vào luôn chủ đề, “Tôi sắp bắt đầu dự án mới nên cần một trợ lý biên kịch giúp mình sắp xếp tài liệu và viết kịch bản. Nếu cậu đã tới, tôi nghĩ chắc cậu cũng có hứng thú với công việc này?”

Hạ Lâm Tự gật đầu.

“Giờ cậu còn học nữa không? Bao giờ thì có thể bắt đầu công việc?”

“Em hết học rồi, bao giờ bắt đầu cũng được.”

“Thế thì không thể tốt hơn rồi.” Tân Y Dật nói, “Bên tôi không có tiền lương cố định, cũng không đóng bảo hiểm. Thù lao cho cậu là ba ngàn tệ mỗi tập kịch bản. Tôi sẽ viết trước dàn phân cảnh mỗi tập, chỉ cần viết chi tiết mở rộng nó theo đúng quy cách kịch bản là được. Trước mắt mọi việc cậu làm không được kí tên tác quyền. Đương nhiên, nếu làm tốt thì tôi sẽ dần giao thêm việc, ngày sau cũng sẽ giúp cậu có một ô kí tên.”

Biên kịch là một nghề cần kinh nghiệm phong phú. Một đoàn phim có từ cả trăm cả ngàn người tạo thành phải làm việc xoay quanh kịch bản trong suốt thời gian từ hai đến ba tháng đòi hỏi biên kịch buộc phải hiểu thấu rõ mọi phân đoạn sản xuất phim, bằng không sẽ tạo thành tai nạn mang tính hủy diệt. Thế nên biên kịch mới vào nghề cần có tiền bối dẫn dắt để dần quen với tất cả mọi việc sau đó mới có cơ hội nhận công việc độc lập.

So với thù lao, quan hệ và kinh nghiệm mới là thứ quý giá nhất. Huống hồ thù lao Tân Y Dật đưa ra đã được coi là khá ổn trong ngành này.

Hạ Lâm Tự gật đầu: “Được ạ, đàn chị.”

“Chúng ta làm nghề tự do, ý nghĩa của nghề tự do tức là không có thời gian làm việc cố định, đương nhiên cũng không có ngày nghỉ. Tôi sẽ giao việc cho cậu, không quan tâm mỗi ngày cậu làm việc vào lúc nào, làm việc mấy tiếng, nhưng nhất quyết phải hoàn thành nhiệm vụ trước hạn deadline. Rất nhiều công việc cậu có thể làm ở nhà, nếu cần gì tôi sẽ gọi lên văn phòng sau.”

“Dạ.”

Thấy cậu không có dị nghị, Tân Y Dật mở hộc tủ lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn đẩy sang: “Thế cậu đọc hợp đồng lao động, không có vấn đề gì thì kí tên đi.”

Hạ Lâm Tự đọc rất nhanh, đoạn cầm cây bút đặt trêи bàn quyết đoán kí tên mình vào.

Giả Thuần Thuần đang co cụm trong góc mở to mắt nhìn cậu chàng kí tên vào hợp đồng, muốn khóc mà nước mắt không chảy nổi: Ngày sau phải làm đồng nghiệp với tên nhóc này thật rồi…

“Đàn chị,” Hạ Lâm Tự hỏi, “Vậy bây giờ có việc gì giao em không ạ?”

“Có.” Đã nhận cậu trợ lý này, bất kể cậu ta là ai, Tân Y Dật cũng sẽ không khách sáo. Công việc đã dí sát tới ʍôиɠ, cô phải giơ cao roi sắt của tầng lớp tư bản bóc lột người mới một cách vô tình.

Cô quay ghế lùi về thao tác với máy tính một hồi. Điện thoại Hạ Lâm Tự rung rung, cầm lên xem thì thấy là hai tệp tài liệu Tân Y Dật mới gửi tới. Tệp đầu tiên là dàn ý tình tiết của “Thời đại bứt phá”, tệp thứ hai thì là một tờ liệt kê tên sách.

Tân Y Dật nói: ““Thời đại bứt phá” là phim mới tôi sắp viết. Phim này là phim chuyên sự nghiệp tập trung vào nữ chính, từ câu chuyện của nhân vật để dẫn dắt tới biến đổi ba mươi năm của ngành viễn thông. Đồng thời vì để thỏa mãn yêu cầu của bố già bên A, nó còn là một bộ phim tình cảm. Dàn ý tình tiết tôi đã viết xong, chính là tệp đã gửi cho cậu, chỉ có ba ngàn chữ, về đọc trước đi nhé. Trước cuối tháng này, chúng ta cần hoàn thành đại cương kịch bản cho bốn mươi tập. Danh sách tôi gửi có tổng cộng năm mươi cuốn sách, toàn là những sách liên quan tới ngành viễn thông – Tốc độ đọc sách của cậu thế nào?”

“Chắc là cũng được?”

“Thế trong một tuần kế tiếp, tạm thời cứ đọc hết năm mươi quyển này đi.”

Hạ Lâm Tự điếng người: “Ờ…”

“Có vấn đề gì à?”

Hạ Lâm Tự khẽ nhíu mày: “Cuối tháng là phải giao đại cương, vậy tức chỉ còn có thời gian hơn nửa tháng? Đọc hết chỗ sách này trong một tuần, có kịp không ạ?”

Tưởng cậu chê số sách quá nhiều, Tân Y Dật lạnh giọng hỏi lại: “Cậu rành ngành viễn thông lắm hả?”

Hạ Lâm Tự lắc đầu.

“Nếu đã không hiểu, thế phải mau mau đọc cho hiểu.” Tân Y Dật nhấc ngón tay chỉ vào kệ sách cách đó không xa, “Những sách có tên đằng kia đều đủ cả, giờ cậu có thể bắt đầu đọc rồi đấy.”

Hạ Lâm Tự: “…”

“Em không có ý đấy…” Vốn định nói, song nghĩ một hồi thì lại thôi, chỉ “à” một tiếng rồi đi đến bên giá sách rút một quyển, lại quay gót đi về hướng sô pha.

Tân Y Dật vội nói: “Cậu có thể đem sách về nhà rồi đọc, chỗ tôi không cần làm việc tại văn phòng.”

Hạ Lâm Tự hẩy hẩy quyển sách trong tay, nhíu mày: “Em ở kí túc của trường, ngày nào mấy thằng bạn cũng chơi game ồn lắm, ở đây yên tĩnh hơn. Em không được đọc ở đây ạ?”

“Thì được…” Thật ra Tân Y Dật cũng không để ý lắm, nhưng vừa dứt lời cô đã lập tức cảm thấy ánh mắt uất thầm từ Giả Thuần Thuần.

Cô bỗng nhẫn tâm, không nói tiếp nữa. Dù sao cũng không tránh được, chỉ đành để Giả Thuần Thuần tự thích ứng sơm sớm vậy ==

Thế là Hạ Lâm Tự đã im lặng chiếm chỗ chình ình trêи sô pha đọc sách.

Một hồi sau, điện thoại Tân Y Dật reo chuông, là phụ trách chung của đoàn phim trước gọi tới. Sợ ảnh hưởng tới Hạ Lâm Tự đang đọc sách, cô đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Tân Y Dật vừa rời đi, Hạ Lâm Tự đã lập tức đặt quyển sách đang cầm xuống rồi sải dài chân bước tới trước Giả Thuần Thuần. Giả Thuần Thuần giật mình nhảy dựng, nhìn cậu với thái độ rõ là cảnh giác: “Cậu cậu cậu, cậu muốn làm gì?”

Đôi đồng tử đen bóng của Hạ Lâm Tự sáng ngời, đánh giá Giả Thuần Thuần một lượt trêи dưới rồi mào đầu hết sức tự nhiên: “Ờ, chị cũng là trợ lý của đàn chị ạ? Em xưng hô với chị thế nào nhỉ?”

Giả Thuần Thuần ấp úng đáp: “Tôi tên Giả, Giả Thuần Thuần.”

“À. Thế em gọi chị là chị Tiểu Thuần nhé?”

Tên gì mà nghe ngây thơ trẻ con thế… Giả Thuần Thuần thầm xổ nho: Đây cóc có phải trẻ con ngây thơ đâu nhé, rõ ràng đây hơi bị bựa đấy nhé! (giới hạn chỉ với người thân quen)

Dưng mà… có ý kiến cô cũng đâu dám nói đâu…

Vốn vóc dáng Hạ Lâm Tự đã rất cao, Giả Thuần Thuần ngồi Hạ Lâm Tự đứng, chênh lệch độ cao cực lớn gây ra áp lực khổng lồ khiến cô thậm chí không dám hít thở mạnh.

Nhận thấy nét mặt là lạ của Giả Thuần Thuần, Hạ Lâm Tự nheo mắt ngờ vực. Hình như đã nhận rõ điều gì, cậu im lặng lùi về sau hai bước, khoanh chân ngồi xuống đất.

Hành động im lặng này khiến Giả Thuần Thuần không còn căng cứng như vừa rồi.

“Chị Tiểu Thuần,” Hạ Lâm Tự vẫn làm như quen thân lắm, “Hình như đàn chị không thích em, chị có biết vì sao không?”

Giả Thuần Thuần không theo kịp chủ đề của cậu chàng, đớ ra một hồi mới mù mờ lắc đầu: “Không, không biết.”

Hạ Lâm Tự hơi nhíu mày: “Chị không biết thật ạ?”

“Không biết thật mà…”

Tân Y Dật chưa từng kể với Giả Thuần Thuần về sự việc trước cổng trường hôm ấy nên thực sự cô nàng không hay biết gì. Nhưng cô vẫn cảm nhận được thái độ của Tân Y Dật với Hạ Lâm Tự có gì rất khó nói, chí ít không phải thiện cảm gì.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô nàng đáp không mấy chắc chắn: “Có phải cậu nói sai gì rồi không?”

“Có ạ?” Hạ Lâm Tự nghĩ kiểu gì cũng không thông. Tổng cộng họ chỉ mới nói với nhau có mấy câu, sao có thể đã đắc tội người ta được?

Chốc lát sau, không nghĩ nổi kết quả, cậu chàng quyết đoán bỏ qua: “Thôi vậy. Thế nếu chị biết là tại sao thì nhớ nói em với nhé, em mời chị uống trà sữa được không?”

Giả Thuần Thuần nai con ngơ ngác gật đầu.

Hạ Lâm Tự lại vuốt cằm: “Tuy nói thế này thì có hơi gợi đòn nhưng em lớn từng này rồi mà hiếm gặp ai không thích mình lắm. Nên cũng có hơi để ý.”

Giả Thuần Thuần lại được phen ngạc nhiên vì da mặt dày cộp của cậu ta, nhẫn nhịn nửa ngày rồi cũng không nhịn nổi nữa: “… Cậu có từng nghe hai chữ khiêm tốn viết thế nào không vậy?”

Hạ Lâm Tự cười toe, nhún vai: “Em vẫn hay bị bạn cùng phòng đánh hội đồng vì khiêm tốn quá đấy ạ. Hầy, làm người đúng là khó quá.”

Giả Thuần Thuần: “… … …” Cô hoàn toàn cạn lời.

Thấy thái độ của cô nàng với mình đã không còn đầy cảnh giác và địch ý như mới đầu, đuôi mắt Hạ Lâm Tự bất giác cong cong, cười tươi khoe nguyên hàm răng trắng loáng: “Thế em không quấy rầy chị làm việc nữa. Chị biết được gì thì nhớ nói em đấy nhé, em đi đọc sách trước.”

Cậu nhảy bật dậy, phủi phủi bụi trêи ʍôиɠ rồi quành về sô pha.