“Cố Ký Thanh! Anh…”

Chu Từ Bạch định quay về hỏi xem Cố Ký Thanh có yêu cầu gì đối với nhãn hiệu và mùi hương của sữa tắm cùng dầu gội đầu hay không, nhưng mới vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy quần lót của mình đang móc trên đầu ngón tay đeo găng của người nào đó.

Một cảm giác xấu hổ mãnh liệt nháy mắt lan ra toàn cơ thể.

Thế là con đường tư duy thường ngày cũng khá là nhanh nhẹn của cậu lập tức nghẽn mạch, chỉ có thể đứng nắm chặt tay nắm cửa ra vào, hai tai đỏ ửng, xấu hổ giận dữ nói không ra được một câu chỉ trích hoàn chỉnh nào.

Ngược lại, Cố Ký Thanh lại giống như không thấy có vấn đề gì, nhấc ngón tay về phía cậu, chớp chớp mắt: “Của cậu hả?”

Ngón tay anh đặc biệt dài nhỏ, mang theo găng tay cao su mỏng màu trắng sữa, tạo ra cảm giác cấm dục khó hiểu, lại làm cho đầu ngón tay lười nhác nâng miếng vải đen kia giống như đang khiêu khích, thậm chí còn có chút hương vị sắc tình.

Chu Từ Bạch nào có dám nhìn thêm, lại sợ anh làm ra chuyện khác thường, thế là cậu vội vàng đoạt lại, luống cuống tay chân nhét đồ vào trong chậu giặt, định đem những bộ quần áo khác giấu đi miếng vải nói nhỏ thì cũng không tính là quá nhỏ này.

Đáp án không cần nói cũng biết.

Chỉ là không ngờ một nam sinh nhìn qua rất cao ngạo bạc tình, lại vì một chiếc quần lót mà đỏ mặt thành như vậy.

Xem ra bạn cùng phòng mới dễ ở chung hơn tưởng tượng.

Cố Ký Thanh khẽ cong môi.

Chu Từ Bạch vừa mới thành công nhét quần lót xuống dưới cùng chậu quần áo bẩn quay người lại trông thấy nụ cười này, lập tức giận tái mặt: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì”. Đáy mắt Cố Ký Thanh còn mang theo chút ý cười: “Chỉ là cảm thấy rất tốt”.

Cái gì rất tốt?

Chu Từ Bạch nghe thấy hai từ này, phản ứng đầu tiên là sững lại, sau đó liên tưởng tới chuyện vừa rồi, cơn giận bùng lên trong lòng, chuẩn bị phát nổ.

Nhưng cậu chưa kịp mở miệng ra đã đụng trúng đôi mắt vô tội khó hiểu tại sao cậu không vui của Cố Ký Thanh, mấy lời nói chuẩn bị phun ra nghẹn lại, không nói nên lời.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể cố nén lại mấy câu từ không lịch sự trong lòng, cắn răng, ném ra một câu “Tôi đi mua đồ”, sau đó xô cửa xông ra ngoài thêm lần nữa.

Mà Cố Ký Thanh cũng thêm một lần nữa, khó hiểu nhướng mày nhìn theo chẳng rõ nguyên nhân.

Vừa rồi mình nói sai gì hả?

Không có mà.

Tuy nhiên, chất lượng cửa phòng ký túc xá tốt ghê đó.

·

Chu Từ Bạch một đường vùi đầu lao xuống tầng dưới, thở một hơi thật dài, sau đó mới lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ: [Một Gay xem quần lót của thẳng nam xong lại bảo rất tốt là có ý gì?]

Đáp án hiện ra: [Tỏ vẻ hài lòng với kích thước của bạn].

“…”

Mẹ nó.

Cuối cùng Chu Từ Bạch vẫn tự nói ra cái câu từ không lịch sự kia ở trong lòng.

Lúc đầu cậu cảm thấy cho dù có một Gay ở cùng phòng ký túc xá với mình, chỉ cần đối phương không có suy nghĩ đó với cậu, hai bên chú ý một chút về hành vi cử chỉ, coi như cũng chẳng là vấn đề gì lớn.

Nhưng sự thật hiện giờ hiển nhiên không phải như vậy.

Đàn ông con trai bình thường, cho dù là Gay, chỉ cần không cố ý, sao có thể đang yên đang lành nói bẻ cong là bẻ cong ngay được? Tại sao lần đầu gặp mặt quần áo đã không chỉnh tề, còn dùng cái giọng điệu không đứng đắn đó hết gọi người ta là em trai rồi lại đến anh trai?

Càng không có khả năng tùy tiện sờ vào đồ lót của người khác, còn khen rất tốt nữa.

Lúc Chu Từ Bạch suy nghĩ đến những thứ này, cậu hoàn toàn không nhớ đến chuyện Lộ Bình cùng Trần Kỷ thường xuyên tắm rửa xong, quần áo cũng chẳng mặc, có việc là gọi hết anh trai lại em trai, đồ lót loạn xạ bay đầy trời. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn tràn ngập hai từ “rất tốt” mà Cố Ký Thanh đã nói.

Sau đó cậu cảm thấy hai tai mình nóng cháy dữ dội.

Cậu không tự luyến đến mức cảm thấy mọi Gay đều thích mình, chỉ là mỗi tiếng nói mỗi cử động của Cố Ký Thanh đều làm cho cậu cảm thấy không tự nhiên, không tự nhiên đến mức cả người khô nóng.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác người ta chẳng hề vượt quá giới hạn, cậu cũng không thể dựa vào một chút cảm giác bên ngoài liền ưỡn ngực nghiêm mặt nói người ta đừng nghĩ đến chuyện bẻ cong mình.

Nghĩ ngợi chưa xong, Wechat đúng lúc bắn ra một tin nhắn có nhắc tới cậu.

Chu Từ Bạch mở ra xem, vẫn là tin nhắn từ nhóm chat phòng ký túc.

[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: @Lão Tứ, tao đem tài liệu tham khảo đến cho mày nè! Mau xem đi!]

Chu Từ Bạch hiện giờ nào còn tâm tư học tập, định bỏ qua luôn.

Một giây sau, màn hình lập tức hiển thị:[Tập tin nhóm – Hướng dẫn cần thiết dành cho 0: Làm thế nào để bẻ cong một thẳng nam]

“…”

Một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào yên lặng.

Chu Từ Bạch mở tập tin ra.

[Điều 1: Trước tiên phải tuyệt đối không được để cho đối phương phát hiện ra ý đồ muốn bẻ cong của bạn, nếu không chắc chắn bạn sẽ nhận được sự phản cảm từ đối phương. Nếu đối phương đã phát hiện thì bạn phải mau chóng giải thích].

Chu Từ Bạch vừa mới nghe lời giải thích của Cố Ký Thanh: “…”

[Điều 2: Ngay lúc đối phương chưa kịp đề phòng, hãy sử dụng một số bộ phận cơ thể nhỏ lẻ nhìn qua rất bình thường nhưng lại cực kỳ gợi cảm đem ra thăm dò đối phương, quan sát phản ứng của họ. (ví dụ: lộ mắt cá chân, lộ bắp chân, hoặc lau tóc lộ cổ)].

Chu Từ Bạch mới được ngắm hết cái cổ của Cố Ký Thanh: “…”

[Điều 3: Nếu như điều 2 đạt được hiệu quả, có thể tiếp tục sử dụng thêm một vài câu nói trêu chọc để thăm dò, ví dụ như khen dáng người hoặc điều kiện cơ thể của đối phương, tiếp tục quan sát phản ứng của họ].

Chu Từ Bạch mới được Cố Ký Thanh khen rất tốt: “…”

[Điều 4: Nếu như làm xong điều 2 và điều 3, đối phương đều có phản ứng, thì chúc mừng bạn, đối tượng công lược có khả năng cao là đã bị bạn chinh phục (phản ứng trốn tránh hoặc ghét bỏ một cách quá kích động cũng được coi là phản ứng tích cực, dù sao thì kỳ thị cũng có khi là kẻ sợ comeout, thẳng nam bình thường chỉ tỏ ra hờ hững) cho nên sau này bạn có thể giả vờ vô tình bày tỏ lời mời thân thể với đối phương, kích thích ham muốn cơ thể của người đó].

Chu Từ Bạch vừa mới chạy trối chết trước mặt Cố Ký Thanh: “…”

Cái linh ta linh tinh gì vậy.

Kỳ thị có khi là sợ comeout?

Kỳ thị chính là kỳ thị, sao lại móc nối được đến chỗ người sợ comeout là thế nào.

Hướng dẫn công lược tình cảm này vừa nhìn đã biết là tài liệu kiểm tra trí thông minh, kẻ nào ngốc mới tin vào nó.

Chu Từ Bạch xem ba điều đầu tiên còn cảm thấy nó có chút giá trị tham khảo, xem đến điều thứ tư thì lập tức thoát khỏi tập tin, lạnh mặt, nhanh chóng trả lời: [Thôi đi, đừng suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm như vậy, nên làm gì thì đi làm cái đó đi, đừng kiếm cớ gây sự, Cố Ký Thanh nào có thể ăn được chúng mày].

Gửi đi xong, cậu ấn tắt điện thoại di động, lúc này mới hơi bình tĩnh lại hơn chút.

Đúng vậy, Cố Ký Thanh làm sao có thể ăn cậu được.

Hơn nữa những chuyện Cố Ký Thanh đã làm, nếu đổi cái mặt và thân thể của Lộ Bình Trần Kỷ lên thì đúng là hành động không thể nào bình thường hơn của đám nam sinh trong ký túc xá, không tìm ra được chút sai trái nào.

Chỉ là không giống nhau.

Cụ thể không giống ở chỗ nào thì cậu lại không thể nói ra được, nhưng cảm giác chính là không giống.

Nghĩ đến đó, Chu Từ Bạch cảm thấy hơi phiền, dứt khoát lười không nghĩ nữa, cất điện thoại đi, đến siêu thị mua cho Cố Ký Thanh một chai dầu gội đầu và một chai sữa tắm, sau đó quay về ký túc xá.

Dù sao thì cậu cũng không thể thích con trai, càng không có chuyện cậu sẽ nảy sinh ham muốn với một cậu con trai khác được, Cố Ký Thanh thích thế nào thì làm thế ấy.

Chỉ cần không chạm tới ranh giới cuối cùng của cậu, cậu có thể nhịn tất.

Lúc mở cửa phòng ra, Chu Từ Bạch trông thấy Cố Ký Thanh đang kiễng chân, giơ tay lên, định đặt chiếc vali Rimowa 27inch lên trên nóc tủ quần áo.

Cố Ký Thanh không lùn, có lẽ vào khoảng một mét tám, nhưng người lại gầy yếu cực kỳ, cánh tay kia nhấc lên, tay áo thuận theo trượt xuống, lộ ra một đoạn da thịt trắng tinh, giống như chỉ cần không cẩn thận một cái là sẽ gãy lìa.

Thế là khi cái vali kia lung lay một cái, Chu Từ Bạch còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chân bước hai bước về phía trước, lướt qua Cố Ký Thanh, đưa tay đỡ cái vali kia lại hộ anh.

Nam sinh trẻ tuổi vừa mới vận động xong mang theo hơi thở ấm áp và mùi hương cỏ đuôi chuột cùng muối biển thoang thoảng đột nhiên bọc kín Cố Ký Thanh.

Anh quay người theo bản năng, lọn tóc quẹt qua chóp mũi của Chu Từ Bạch, cảm giác lành lạnh như có như không cọ sát khóe môi của cậu.

Nhẹ nhàng, thoảng qua, cứ như tất cả chỉ là ảo giác.

Chu Từ Bạch cảm thấy điện giật toàn thân, nóng bỏng đến mức vội lùi thẳng về phía sau một bước: “Anh…”

“Sao thế?”

Không đợi Chu Từ Bạch nói xong, Cố Ký Thanh đã ngước mắt nhìn về phía cậu, mí mắt hơi nâng lên, lộ ra đường cong đầy đặn của đôi mắt, mang theo mấy phần vô tội không rõ chuyện gì.

Mấy lời chỉ trích giận dữ xấu hổ của Chu Từ Bạch kẹt lại trong cổ họng.

Lại nữa.

Lại là cái ánh mắt này.

Mỗi lần Cố Ký Thanh nói mấy lời tùy tiện, làm vài hành động không đúng thì sẽ bày tỏ cái ánh mắt này ra, để Chu Từ Bạch sinh ra một ảo giác tất cả đều là suy nghĩ bẩn thỉu của một mình cậu.

Hết lần này tới lần khác người chủ động tới gần là cậu, Cố Ký Thanh chỉ phản ứng theo bản năng, có muốn trách cũng không thể đem trách nhiệm đổ lên đầu anh được.

Chu Từ Bạch có xấu hổ đến đâu, có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đứng im tại chỗ, nhìn Cố Ký Thanh, cắn răng đối mặt một lúc, nghẹn ra một lời: “Lần sau cần chuyển thứ gì thì gọi tôi một tiếng”, sau đó xoay người ‘Rầm’ một cái, nặng nề khép lại cánh cửa phòng tắm.

Tiếng nước ào ào nhanh chóng truyền ra.

Cố Ký Thanh cảm thấy có chút khó hiểu.

Sao cậu trai này dễ đỏ tai, đỏ cổ, lại còn kích động như vậy? Có phải thần kinh hay thân thể có vấn đề ở chỗ nào đó hay không? Có khi nào phải đến bệnh viện kiểm tra một chút không nhỉ?

Chẳng qua mình đưa ra lời đề nghị như thế thì không được lịch sự cho lắm, vẫn nên đợi cơ hội thích hợp khác thì hơn.

Dù sao hôm nay bận bịu tới lui, thật sự hơi mệt mỏi mất rồi.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn đen đặc, hệ thống sưởi ấm của ký túc xá mở vừa đủ, làm cho nỗi mệt mỏi ủ rũ từ trong xương ùa tới.

Cố Ký Thanh dọn sạch đồ đạc xong liền thay đổi đồ ngủ trèo lên giường.

Giường của anh ở vị trí bên trái ban công, giường cạnh bên chính là giường của Chu Từ Bạch, mà bên cạnh giường của Chu Từ Bạch lại là công tắc đèn treo trong phòng và máy lọc nước.

Giường của Cố Ký Thanh ở phòng cũ chính là nơi đó.

Bởi vì tính tình anh tốt, xưa nay không hề mất kiên nhẫn với chuyện bật đèn tắt đèn nhờ vả lấy nước cho, hiện giờ chỗ ngủ bị thay đổi, làm anh có chút không quen.

Thực ra Cố Ký Thanh là một người không thích sự thay đổi, bởi vì anh khó mà quên được thói quen đã hình thành từ quá khứ.

Thế nhưng là hết lần này tới lần khác anh cứ phải gặp gỡ với những chuyện thay đổi như thế này.

Vì thế thay đổi cũng dần trở thành một thói quen, không còn cảm thấy quá khó khăn nữa.

Ánh đèn bên ngoài đường xuyên thấu qua khe hở rèm cửa, cả căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh tí tách của dòng nước trong nhà tắm.

Cố Ký Thanh nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.

Nhìn dáng vẻ của anh thì có cảm giác là một người nhiều bệnh, nhiều nỗi buồn, dễ tỉnh ngủ, nhưng thực tế anh luôn ngủ rất say.

Chỉ là ban đêm thường hay có nhiều giấc mơ tiến tới, lặp đi lặp lại không thể ra cũng không thể vào, thường xuyên làm anh tỉnh giấc, lúc tỉnh rồi phải dừng lại suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra mình là ai, mình đang ở chỗ nào, đây lại là nơi đâu.

Mà trong giấc mơ cũng luôn luôn là những chuyện phiền lòng không có gì mới mẻ đó.

Chờ khi Cố Ký Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại thêm lần nữa, anh cảm thấy cả cơ thể mình nóng bừng bừng, đầu óc choáng váng, miệng khô khốc.

Anh hơi nhíu mày, ngồi dậy, nghĩ một hồi lâu, dường như không thể tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hệ thống sưởi bật quá nóng, vì thế anh theo bản năng đạp quần dài ra, lại nhắm mắt lại, mò mẫm xuống giường.

Anh rót một cốc nước lạnh, ừng ực ừng ực nuốt xuống, sau đó để cái cốc lại trên bàn, một lần nữa quay trở lại giường, lại phát hiện chăn của mình không trong tầm với.

Chăn của anh đâu mất rồi.

Anh quỳ gối trên giường đơn, mơ mơ màng màng, muốn sờ soạng tìm ra mép chăn, đột nhiên mắt cá chân lại bị người ta tóm được, cảm giác nóng hổi lập tức bao trùm lên đó, dùng sức bóp chặt.

Cố Ký Thanh ngẩn người, ai đang tóm chân anh vậy.

Anh ngây ngốc nâng mắt lên, sau đó liền đối mặt với ánh mắt cũng hơi ngây ngốc tương tự của Chu Từ Bạch ở trên giường.

Cố Ký Thanh mờ mịt khẽ chớp mắt.

Đầu ngón tay của Chu Từ Bạch lập tức bóp chặt thêm.

Người trước mặt đang quỳ trên giường cậu, nửa người trên mặc áo ngủ bằng tơ tằm xộc xệch, eo lưng hơi hạ xuống, lộ ra phần mông với đường cong đầy đặn, ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu trên đôi chân, trắng đến chói mắt.

Nơi nào cũng lộ ra hương vị quyến rũ người ta.

Lại không biết mình mang theo một đôi mắt ngây thơ mờ mịt mà quyến rũ nhìn người khác, cứ như chính mình không biết đang sai ở chỗ nào.

Cảm giác trong tay y như cậu tưởng tượng, mảnh khảnh yếu ớt, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt cũng có thể khống chế hoàn toàn, giống như đồ sứ mỏng manh, làm cho người ta không nhịn được muốn che chở, lại không nhịn được muốn phá hủy nó.

Tấm chăn tơ tằm mỏng manh nổi lên một đường cong rõ ràng dưới ánh sáng bình minh mùa đông đang dần ló rạng.

Trong chớp mắt đó, đầu Chu Từ Bạch chỉ còn lại một câu.

[Điều 4: Giả vờ vô tình bày tỏ lời mời thân thể với đối phương, kích thích ham muốn cơ thể của người đó].

Nếu như khiêu khích bẻ cong trước mặt kia là hiểu lầm, lau tóc lộ cổ là chuyện ngẫu nhiên, giúp cậu giặt đồ lót xuất phát từ lòng tốt, môi chạm trán là trùng hợp, vậy hiện giờ quần áo xộc xệch như thế này chủ động trèo lên giường cậu, phải giải thích thế nào đây?!

Cuối cùng Chu Từ Bạch cũng không nhịn được nữa, đỏ mặt, nắm chặt mắt cá chân Cố Ký Thanh, gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.

“Cố Ký Thanh, tôi không có hứng thú với con trai”.

__________