Nhưng Triển Nhạn Triều chẳng hề vì thế mà lo lắng.

Quý Tác Sơn thiếu gì thì cậu ta sẽ thay Quý Tác Sơn bù đắp thứ đó.

Triển Nhạn Triều biết rõ chính mình không phải đối thủ của Quý Tác Sơn, cũng biết Quý Tác Sơn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha mình, nhưng đợi đến khi mặc vào cơ giáp thì Triển Nhạn Triều lại trỗi dậy nhiệt huyết.

Có lẽ đây là lần cuối cùng cậu ta có thể mặc cơ giáp, cho dù thua thì cũng phải thua cho sảng khoái.

Khi thi đấu, để tránh trang bị chiếm ưu thế, ảnh hưởng đến tính công bằng, cho nên tất cả tuyển thủ dự thi sẽ dử dụng cơ giáp huấn luyện do bên ban tổ chức cung cấp.

Vũ khí của Triển Nhạn Triều là vũ khí quang học sơ cấp, cũng giống như vũ khí mà Quý Tác Sơn được phân phối.

…Cảnh tượng này cũng tương tự như mỗi lần bọn họ cùng nhau huấn luyện đối kháng.

Trên cơ giáp, vầng sáng màn hình lóa mắt khuếch trương trước mắt, cảm giác thân thể bắt đầu liên kết, Triển Nhạn Triều hơi siết nắm đấm, năng lượng như gợn sóng lướt đến từng tứ chi.

Trên sân thi đấu theo quy định, hai bên đứng lại, trọng tài tuyên bố bắt đầu.

Cuộc tranh tài này số người vây xem không ít, bọn họ đều đang chờ mong hai người này lời qua tiếng lại, tính toán chuyện cũ là ai có lỗi với ai rồi mới chính thức thi đấu.

Bởi vậy khi hai cơ giáp gần như cùng lúc phát động, va chạm cùng một chỗ thì tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, bao gồm cả Uông Tiểu Thanh và Uông Hệ Chu cố ý sắp xếp thời gian đến xem.

Triển Nhạn Triều vung tay phải vứt ra roi quang học, bay loạn xạ như rồng múa, Quý Tác Sơn chụp lấy, mặc cho roi quang học cuốn lấy tay trái của mình, phân nửa roi quang học vẫn còn ở trước mặt Triển Nhạn Triều, tay phải tức thì vung ra một vệt sáng, xoẹt xoẹt cắt đứng roi quang học —-

Vút—

Ngón tay trái bằng sắt của Quý Tác Sơn bắt lấy mũ bảo hiểm của cơ giáp Triển Nhạn Triều, mới vừa bắt lấy liền vang lên tiếng răng rắc giòn giã của kim loại vỡ vụn!

Triển Nhạn Triều bị áp chế từ chính diện, cũng không hoảng hốt né tránh, trong chớp mắt dùng chân móc ngược ra sau khuỷu gối của Quý Tác Sơn, khóa chặt lại, vung quyền chém về phía thái dương của cậu ấy!

Quả đấm của Triển Nhạn Triều rơi vào khoảng không.

Quý Tác Sơn thừa dịp Triển Nhạn Triều áp chế phía sau khuỷu gối của mình, mượn lực khẽ quỳ xuống, phản lực dưới chân phun ra lửa, đem cậu ấy trượt ra phía sau Triển Nhạn Triều, hạ thấp mình rồi xoay người, một kiếm chọc tới hệ thống hạt nhân ở xương cột sống của Triển Nhạn Triều.

Mà Triển Nhạn Triều ngay cả xoay mình cũng không kịp, trở tay ra phía sau, bật ra chiếc khiên trên hệ thống cánh tay, ngăn cản một kiếm như sấm sét của Quý Tác Sơn.

Mũi kiếm đâm vào tấm khiên xẹt ra tia lửa.

Tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, hai chị em nhà họ Uông đều trố mắt ngoác mồm.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Quý Tác Sơn đánh cận chiến.

Ngoại trừ ở sân tập huấn Quý Tác Sơn sử dụng tinh thần lực cực khủng, thì cậu ấy cũng chỉ dùng phương thức vô cùng đơn giản đánh bại lũ trùng tộc để giành chiến lợi phẩm.

Số lần đối kháng với cơ giáp ở Vết Tích của cậu ấy rất ít, mà thanh danh lại vang dội như vậy, cho nên những tổ đội khác mà nhìn thấy cơ giáp huấn luyện màu xanh đậm nghênh ngang đi khắp nơi thì bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn so với khi thấy trùng tộc.

Bởi vậy hai chị em họ Uông không ngờ Quý Tác Sơn có thực lực như vậy, cũng như bọn họ không đánh giá được thực lực của Triển Nhạn Triều.

…Hai người này rõ ràng chỉ trong 3 giây ngắn ngủi mà đã giao thủ khủng bố đến cỡ nào.

Tình huống như thế chỉ khi cả hai có thực lực siêu mạnh mới phát sinh.

Người xem náo nhiệt vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng áp đảo một bên, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Tiếng kim loại đụng nhau kích thích nồng độ adrenaline tăng lên kịch liệt.

Một đòn không thành, Quý Tác Sơn chẳng hề ham chiến, lập tức lui lại.

Đúng như dự đoán, chiếc khiêng của Triển Nhạn Triều biến thành một thanh kiếm, hai tay nắm chặt cán kiếm, từ phía sau chọc tới, xẹt ngang qua bụng của Quý Tác Sơn, chỉ cách nửa tấc là chém trúng.

Sức sát thương của vũ khí quang học đủ để xuyên thấu lớp kim loại bên ngoài của cơ giáp huấn luyện, Triển Nhạn Triều trụ một chân, xoay người chém ngang, lại phát hiện Quý Tác Sơn không còn ở sau lưng.

…Cái gì?

Quay đầu lại đã không kịp, Triển Nhạn Triều cảm giác thân thể của mình đang lơ lửng giữa không trung.

Quý Tác Sơn dùng một cái móc sắt nhỏ dài móc vào sau lưng Triển Nhạn Triều, vung cậu ấy lên trời rồi đập xuống đất: “Cẩn thận sau lưng, cậu luôn luôn không phòng ngự được cú tập kích lần thứ hai từ phía sau…Mười hai.”

Uông Tiểu Thanh vẫn còn chưa hiểu thói quen chỉ đạo của Quý Tác Sơn trong mấy ngày nay: “Anh ấy đang nói gì vậy?”

La Thiến cười mà không đáp, chỉ nói: “Cầu tôi đi.”

Uông Tiểu Thanh: “…” Hừm.

Khi tiếng ầm ầm đập xuống đất vang lên, Triển Nhạn Triều cũng cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể, nhưng cậu ấy không hề phẫn nộ, trái lại còn dâng trào nhiệt huyết.

Cậu ấy lăn qua một bên, để lộ sàn nhà bị hõm xuống.

Loảng xoảng —–

Một giây sau, nơi cậu ta vừa nằm liền bị một quyền đập xuống, hoàn toàn vỡ nát.

Triển Nhạn Triều còn chưa đứng vững thì liền có cảm giác, lập tức nhấc tay đỡ mặt, đúng như dự đoán, đùi phải của Quý Tác Sơn mang theo tiếng gió mà quét ngang tới.

Triển Nhạn Triều vốn cho rằng mình có thể ngăn cản.

Nhưng đùi phải của Quý Tác Sơn chỉ là một chiêu giả, mới vừa gạt ra cánh tay phải của Triển Nhạn Triều thì lập tức mượn lực xoay người, chân trái quét ra, đập mạnh vào mặt Triển Nhạn Triều!

Khi tất cả mọi người cho rằng Triển Nhạn Triều sẽ ngã xuống thì Triển Nhạn Triều lại vững vàng đỡ lấy đòn này, tay trái và tay phải cùng bắt lấy mắt cá chân cơ giáp, mấy sợi quang học len lên chân cơ giáp, nhìn dáng dấp có vẻ cậu ấy muốn noi theo động tác của Quý Tác Sơn vừa rồi đã làm với mình, quật ngã Quý Tác Sơn xuống sàn.

Phản lực trên chân của Quý Tác Sơn đẩy đến mức cao nhất, Triển Nhạn Triều không hề bị lay động, vững vàng khống chế sợi quang học, không để tuột tay.

Một giây sau, Qúy Tác Sơn liền động.

Cậu xoay người lại, hai tay hướng về hai vai của Triển Nhạn Triều.

Uông Tiểu Thanh ở ngoài sân xem thi đấu mà căng thẳng đến mức sôi sục nhiệt huyết, nắm lấy hai tay của La Thiến.

Uông Hệ Chu nhìn chị mình, xung phong nhận việc: “Chị, chị đừng sợ, anh Quý sẽ không thua đâu. Nếu chị căng thẳng thì có thể nắm lấy tay em nè.”

Uông Tiểu Thanh cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Cái tay như chân gà của em có cái gì hay đâu mà nắm.”

Uông Hệ Chu nhìn ngón tay mềm mại tinh tế của mình: “…”

La Thiến nói: “Đừng tiếp tục dùng sức.”

Uông Tiểu Thanh: “Đau hả?”

La Thiến thành khẩn nói: “Còn nắm nữa là tôi cứng luôn đó.”

Uông Tiểu Thanh: “…” Đồ lưu manh, hừ.

Uông Hệ Chu đực mặt ra.

Hệ thống vũ khí được bắn ra trong bàn tay của Quý Tác Sơn cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Triển Nhạn Triều, chỉ là ở đầu vũ khí có gắn đinh, lướt qua vai của Triển Nhạn Triều, trực tiếp tiến vào bên trong cơ giáp.

Triển Nhạn Triều: “…” Hỏng bét!

Trước khi da thịt của Triển Nhạn Triều sinh ra phản ứng thì vũ khí quang học trong tay Quý Tác Sơn lại rút trở về trong lòng bàn tay, cũng vang lên âm thanh khiến người ta sởn gai ốc.

Tiếp ngay sau đó, cơ giáp của Quý Tác Sơn lộn ra phía sau lưng Triển Nhạn Triều, khi sợi quang học trên hai chân lướt qua gáy của Triển Nhạn Triều, Quý Tác Sơn liền lưu loát xoắn chân một cái, sợi quang học liền hóa thành hình chữ X, quấn quanh trên cổ của Triển Nhạn Triều!

Trước khi sợi quang học quấn lấy cổ, Triển Nhạn Triều nhanh chóng thu hồi vũ khí, Quý Tác Sơn lại nhanh hơn cậu một bước, không mang theo động tĩnh mà rơi xuống ngay phía sau Triển Nhạn Triều, ôm lấy eo cơ giáp của Triển Nhạn Triều, ngay sau đó chính là những cú đánh liên tiếp như vũ bão bằng khuỷu tay.

Khi bị áp chế không thể động đậy, Triển Nhạn Triều lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Quý Tác Sơn ngay bên tai: “Sau khi chịu thiệt sẽ luôn muốn tìm cách trả thù y chang như cũ…Hai mươi, hai mươi mốt, hai mươi hai…”

Đánh đủ ba mươi lần, Quý Tác Sơn dường như có cảm giác, thả người nhảy về phía sau.

Khi mọi người đang kinh ngạc tại sao Quý Tác Sơn lại buông tha cơ hội tốt như thế mà không chịu thừa thế xông lên, thì bọn họ liền nhìn thấy Triển Nhạn Triều đã đứng dậy, không khỏi hít một hơi lạnh.

—Cậu ta cầm một cây súng quang học, đặt vào ngay vị trí bờ vai của mình.

Nếu như lúc nãy cậu ta tích trữ đủ năng lượng cho khẩu súng thì có thể bắn một phát, e rằng vai của cậu ta và Quý Tác Sơn đều sẽ bị xuyên thủng một lỗ.

… Thật là một kẻ điên!!

Quý Tác Sơn không phê bình hành động này của cậu ta, thậm chí còn thoáng gật gật đầu.

Nếu Quý Tác Sơn đã rời đi thì Triển Nhạn Triều cũng không còn do dự, xoay người liền bóp cò súng về phía đầu cơ giáp của Quý Tác Sơn.

Quý Tác Sơn lại không động đậy, để mặc luồng đạn kia bắn thẳng đến gần người, nhưng luồng đạn kia lại không có cách nào tiến thêm bước nữa!!

Toàn trường ồ lên!

Uông Tiểu Thanh kinh ngạc đứng bật dậy.

Cô ấy vốn cảm thấy có chút mất mặt nhưng nhìn xunh quanh đã có vô số người cũng đứng bật dậy giống cô ấy, ngay cả tham mưu quân đội của trung ương đang ngồi ghế trọng tài cũng bỗng nhiên đứng dậy, chăm chú nhìn Quý Tác Sơn trong sân.

Có tinh thần lực chống đỡ súng đạn như vậy rốt cục có nghĩa gì?

Rất nhiều người ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Có người vì cảm thấy thú vị liền phát sóng trực tiếp cuộc tranh tài này lên mạng, xưng là “Cuộc chiến báo thù”.

Quý Tác Sơn đã sớm xuất hiện trong danh sách những người chiến thắng tại lần tập huấn ở Vết Tích, hơn nữa còn là nhân sinh duy nhất, còn là một nhân sinh phản chủ nhân, thân phận như vậy rất được những tầng lớp bên dưới ưu ái, có vô số người đều yên lặng nhớ kỹ cái tên này, nhưng cũng có một số người xuất thân từ tầng lớp quý tộc đã quen nhìn nhân sinh một mực cung kính với mình, nên rất khịt mũi coi thường Quý Tác Sơn.

Một nhân sinh thấp hèn làm sao có thể ra tay với chủ cũ của mình như vậy?

Cuộc thi đấu thành niên vốn là đại sự được cả nước để ý, video livestream của Quý Tác Sơn vừa được tung lên thì lập tức có người thảo luận, đương nhiên cũng có người đến xem trò vui, có người âm thầm hy vọng Quý Tác Sơn có thể làm nổ tung Triển Nhạn Triều, cũng có người tràn đầy mong đợi Triển Nhạn Triều đánh bại cái tên nhân sinh không biết điều này, để đám nhân sinh đang cổ vũ đến mức không an phận này kiềm chế một chút.

Thế nhưng, khi Quý Tác Sơn dễ như trở bàn tay dựng lên bức năng lượng chống đạn, tin tức trên mạng tựa như bom rớt xuống mặt nước, ầm ầm nổ tung.

Trong nháy mắt, bình luận trong video đột phá một trăm ngàn, cũng dùng tốc độ bão táp mà tăng lên nhanh chóng.

Làm sao có khả năng?

Điều này có nghĩa gì? Có nghĩa là tinh thần lực của Quý Tác Sơn đã tinh tế đến mức có thể điều khiển từ trường rồi!!

Điều này có nghĩa là gì?

Kỳ tích, hy vọng, còn có tương lai!

Khắp chốn sôi trào, chỉ có La Thiến còn có thể ngồi vững, lầm bầm lầu bầu: “Tinh thần lực tiến hóa lên 3S từ lúc nào rồi mà cũng không nói cho mình biết. Đúng là không phải bạn chí cốt mà.”

Hiện tại, người “bạn không chí cốt” Quý Tác Sơn giơ tay lên, như đang nghiền nát thứ gì đó.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, viên đạn bị phân giải thành từng hạt bi tròn đang hội tụ trở lại.

Người bình thường lúc này đã bị dọa sửng sốt. Trước đó những kẻ bị Quý Tác Sơn đánh bại cùng với những kẻ từng ở sau lưng nói xấu cậu ấy đều nhịn không được mà lau mồ hôi lạnh.

Rất nhiều người đang nghĩ, nếu bọn họ là Triển Nhạn Triều thì hiện tại e rằng đã mất sạch ý chí chiến đấu, xụi lơ trên đất.

Nhưng sau khi súng của Triển Nhạn Triều tích đủ năng lượng, tính toán chính xác thời gian, bắn thêm một phát, khi luồng đạn lơ lửng giữa không trung thì liền thay súng thành roi, roi uốn lượn như rồng, quất lên mặt Quý Tác Sơn.

Có người cười Triển Nhạn Triều điếc không sợ súng, mà có người lại âm thầm kính phục cậu ấy anh dũng chiến đấu đến cùng.

Quý Tác Sơn bình thản nói: “Chọn lựa thời cơ không đúng…Hai mươi sáu.”

Khi nói chuyện, roi quang học chạm lên vách ngăn do Quý Tác Sơn dùng tinh thần lực ngưng tụ thành lá chắn, nát thành vài đoạn.

Mà Triển Nhạn Triều lúc này lại bay người lên, dùng động cơ phản lực đẩy mình vào giữa sân, nắm lấy một mảnh vỡ roi quang học, ngưng tụ thành dao găm, một tay giống như đang xoay bút nhắm ngay phía dưới, đâm xuống vai của Quý Tác Sơn!

Đây không phải đòn công kích khéo léo, mà phải nói đây chính là tư thế liều mạng.

Quý Tác Sơn lùi lại nửa bước, lập tức rút lá chắn tinh thần lực về, hai viên đại hóa thành bột phấn rơi rào rào xuống đất.

Trước khi ra tay, cậu ấy lại chỉ ra vấn đề của Triển Nhạn Triều: “Không nên tùy tiện lơ lửng ở trước mặt tôi.”

Quý Tác Sơn ung dung tính toán số lần so chiêu với Triển Nhạn Triều

Một trăm, năm trăm, bảy trăm.

Khi đếm đến số 709, hệ thống vũ khí trong hai tay của Triển Nhạn Triều đã báo hỏng, nhưng cậu ấy vẫn muốn đứng lên, lại bị Quý Tác Sơn đạp xuống đất, hệ thống động lực trên vai trái đột nhiên mất chức năng.

Còn thiếu một chút chính là 710.

Khi ngửa mặt ngã xuống, toàn bộ nhược điểm trên người Triển Nhạn Triều đều lộ ra trước mặt Quý Tác Sơn.

Cậu ấy thậm chí còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Sảng khoái. Hòa nhau.

…Tiểu Quý, lúc này đến lượt tôi làm nhân sinh cho cậu.

Nhưng mà cơn đau trong tưởng tượng của cậu ấy vẫn chưa kéo đến.

Cơ giáp huấn luyện của cậu ấy bị tinh thần lực của Quý Tác Sơn đánh nứt từng khớp, chính xác đến từng linh kiện nhỏ bé nhất, nhưng thân thể bên trong cơ giáp vẫn hoàn hảo không bị tổn thương.

Triển Nhạn Triều còn tưởng chính mình xuất hiện ảo giác, hoang mang ngồi dậy, liền thấy vô số mảnh vỡ trên cơ giáp từ từ rơi xuống khỏi thân thể.

Đám quần chúng vây xem: “…” Nghiền nát, dùng tay mở khoang.

Triển Nhạn Triều nhìn thẳng người đang đi đến bên cạnh mình.

“Cậu là binh sĩ tương lai của tinh cầu.” Quý Tác Sơn ôn hòa nói, “Tôi sẽ không hủy diệt một binh sĩ ưu tú.”

Không phải vì tình cũ, không phải vì vẫn còn ảo tưởng, chỉ là vì Triển Nhạn Triều lúc chiến đấu vẫn là một người đáng được kính trọng.

Nói xong, Quý Tác Sơn cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng của cậu ấy, Triển Nhạn Triều đau đến cả người phát run.

Người chói mắt như vậy, tốt như vậy, tại sao lúc trước mình lại đánh mất.

Tại sao hiện tại chỉ chừa lại một bóng lưng cho mình.

Mà trên màn hình của Trì Tiểu Trì, trị giá hối hận của Triển Nhạn Triều tăng thẳng một mạch lên 72.

“Chờ! Chờ một chút—”

Triển Nhạn Triều giãy dụa đứng lên, ôm lấy lồng ngực vẫn mơ hồ hơi đau, hô to: “Tiểu Quý, như vậy cậu thì sao? Năng lượng chuyển đổi thành Alpha của cậu không đủ…”

Quý Tác Sơn dừng lại, xoay nửa khuôn mặt qua, khóe môi hơi nhếch lên thành một nụ cười: “Không cần lấy năng lượng trên người các cậu, tự tôi có thể chuyển đổi được rồi.”

…..

P/s: Có luôn hint bách hợp =)))