Một tuần sau,Cùng lúc xảy ra các vấn đề ở ba tập đoàn.Tập đoàn Họ Trần,Ông Nguyên Lộc tức giận vời Nguyên Phong trong phòng chủ tịch, dáng vẻ oai nghiêm của ông Nguyên Lộc vẫn còn:con ….sao con lại hợp tác dự án bệnh viện Tâm Aí vời bên Growth Up mà không phải là bên Lý Gia?Nguyên Phong thãn nhiên, trầm tĩnh:Ba à! Bên Lý Gia không phù hợp với dự án này đâu!Con giỏi lắm, bây giờ con là tổng giám đốc nên con muốn làm gì là làm hay sao?Nguyên Phong có phần khó hiểu:Ba à! Sao hôm nay ba lại như vậy? Lúc trước ba nói là con được quyền cân nhắc mà.

Nhưng nếu không phải là Growth up thì con cũng không hợp tác với Lý GiaTại sao?Ba à! Con biết ba với bác Đạt đang tính toán cái gì.

Nhưng mà con nói rồi về thực lực Lý Gia sẽ không phù hợp làm dự án này! Con nói thật, vì nó liên quan nhiều vấn đề phức tạp lắm.Con chắc chắn Growth Up không tổn hại cho chúng ta à?Con biết ba ngại ngần vụ cổ phần nhưng hết cách rồi.

Về thực lực Growth up là lựa chọn hợp tác tốt cho chung ta trong dự án này.Bất lực trước con trai ông chỉ nhắm mắt thở dài:Con ra ngoài đi! Ba muốn yên tĩnh.Nguyên Phong nhìn ông rồi đứng lên bước ra khỏi cửa, có điện thoại:Alô!...được rồi em chờ đi anh sẽ đến!Nguyên Phong đồng ý đến chỗ hẹn với Ngọc Diệp.Tập đoàn Họ Trịnh,Ông Trịnh Viễn đang ngồi họp ở phòng họp nghe báo cáo các phòng ban, đột nhiên ông nhận được một tin nhắn, khiến ông lên cơn đau tim và phải ngất xỉu.


Khôi Nguyên vội vã hét lên:Gọi 115.Sau đó chạy tới:Ông nội ơi! Ông nội ơi!Phòng hợp nhốn nháo, bàn tán:Ông Viễn sao thế!Chủ tịch không sao chứ?Bác viễn không sao chứ?Sếp lớn không phải rất khỏe sao?Ông Đình Nghĩa thì hoảng hốt gọi điện thoại liên tục:Ba! Ba đừng có làm con sợ.Khôi Nguyên thì suy nghĩ:Ông nội mình…chẳng lẽ… ông đã biết.Trong lòng anh cảm giác rất lo lắng, cuộc họp nhanh chóng giải tán và ông Trịnh Viễn được đưa đi cấp cứuTập đoàn Growth up,Jack chễm chệ ngồi trong phòng, uống ly cà phê Thu Lan pha, sau đó nhìn cô:Em có chuyện gì à?Cô lắc đầu:Dạ không! Nhưng muốn hỏi khi nào Lan chi quay lại, cô ấy nghỉ đã lâu?Cô ấy sắp xuất viện sớm trở lại, mà sao hôm nay em thay đổi thái độ vậy? Chẳng phải trước giờ không hợp nhau sao?Dù sao cũng là đồng nghiệp, em quan tâm một chút thôi.Ừ! Thôi em ra ngoài đi.Thu Lan bước ra ngoài trong lòng vẫn còn hoài nghi suy nghĩ gì đó về thái độ của Jack dành cho Lan Chi.Thế Tâm thong thả bước vào thì gặp Thu Lan, anh lại buông ra lời cảnh cáo nhẹ nhàng:Thu Lan, anh hy vọng em đừng quên những gì anh nói lần trước.Vâng, em biết rồi! Anh đừng mãi nói em.Cô ta lại xoay người bước đi, Thế Tâm vào phòng Jack đóng cửa lại, anh hỏi ngay:Nguyên Phong chịu hợp tác với chúng ta rồi à?Ừ! Đúng là đã hợp tác.Chà chuyện này có liên quan gì đến mỹ nhân của chúng ta không? Tính ra tên Nguyên Phong đó cũng không đến nỗi nào!Cũng chưa biết được, nhưng lần này hợp tác với chúng ta với anh ta cũng tính là giải pháp tốt.

Mấy năm gần đây tuy rằng anh ta là shark đầu tư nhiều cho các công ty, nhưng mà giữa chừng gặp SSG chơi một vố hẳn là hơi đau.Uh! nghe đâu các dự án trước đó cũng gặp rắc rối nhưng hắn luôn che dấu.Anh ta che dấu để giữ danh tiếng cho tập đoàn thôi.Nếu đã đạt thành hợp tác vậy phải chúng ta nên ăn mừng không?Còn quá sớm, dựa trên tình hình tôi muốn lợi dụng tập đoàn họ Trần làm chút chuyện,Có cần tôi giúp không?Không cần! Khi nào Lan Chi xuất viện?Chiều nay!Được chúng ta nên đến đón cô ấy và cho cô ấy biết tình hình hiện tại.

Tên Nguyên Phong đó giờ đang mê mệt Lan Chi.Jack, anh sẽ không lấy Lan Chi làm công cụ cho việc gì đó chứ?Cậu nghĩ nhiều rồi! Sao tôi có thể chứ!Thế thì tôi yên tâm.uh!Tại một diễn biến khác ở Thành phố Cần Thơ,Ngôi biệt thự của ông Thái Bảo vắng lặng, bà Quỳnh Thư thấp thỏm lo âu, ngồi trên sofa đứng ngồi không yên, gọi điện thoại cho ông Thái Bảo không được vì được đưa vào vùng sâu xa trong rừng U Minh ở Cà Mau, rừng thiêng nước độc, bà có chút chạnh lòng, suy nghĩ hồi lâu lấy điện thoại ra gọi:Chị hai! Chị giúp em được không?Bà Thái Hà cười ngây ngất:Thím năm đang nói cái gì vậy? Giúp cái gì hả?Chi hai à! Chị đừng có như vậy.

Giờ chỉ có chị mới giúp được anh Bảo.

giọng bà đang có vẻ cầu xin.Bà Thái Hà nghiêm túc trở lại:Làm sao tôi giúp thím được chứ? Thím biết trước giờ quyết định của ba là không thay đổi mà, hơn nữa lần này chú năm phạm sai lầm nghiêm trọng.

Tôi với ông Diệp không dám động tay.

Hay là…hay là…Xin chị hai chỉ bảo!Thường ngày bà Quỳnh Thư vẫn có chút đanh đá, mưu mô, đóng kịch nhưng với tình trạng hôm nay bà đành phải xuống nước cầu khẩn, bà Thái Hà cười nhẹ qua điện thoại:Thím ba nên đi tìm thím út! Lời nói của bên chú Vỹ sẽ có trọng lượng hơn tôi, thím quên rồi à? Chú út mới là tổng giám đốc công ty.Chuyện này…Thím cứ thử xem.


Vậy thôi nhé.Cúp máy bà Quỳnh Thư đăm chiêu nhếch môi:Biết ngay là bà ta chẳng tốt lành gì mà giúp mình, những người cần gặp thì lại không ở đây, Thái Hà ơi Thái Hà, chẳng qua chị đang lấy lòng để dành chút lợi cho thằng con trai của chị thôi.Bên này bà Thái Hà cúp máy cười to:Chết mất! Tôi không thể nào nghĩ đến chuyện cô ta gọi điện cầu xin tôi.

Mà rất tiếc…rất tiếc là không giúp được.Phòng tranh trong biệt thự Ngô Thụy,Ông Quang Đại bước vào nhìn những thứ ngổn ngang, lòng có chút chán nản, tuy rằng ông Quang Long hay dùng rượu giải sầu nhưng cơ bản ông vẫn là họa sĩ tài ba, nét bút rất đẹp hài hòa, pha màu rất chuẩn bức tranh nào cũng sống động như thật, cho nên đã giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế.

Ông Quang Đại có chút tiếc nuối là vì ông Quang Long không đi theo con đường sự nghiệp gia đình, vì phần tư chất thông minh và tài năng thì hơn hẳn người khác, một người đàn ông đang trầm mặc bên bức tranh không quay lại nhưng cất giọng trầm trầm lên:Ba tìm con có việc gì sao?Ba định tìm con ra ngoài hiên đình trò chuyện, đánh với ba ván cờ tướng.Ba đợi con một chút, con sẽ ra.Được! Ba ra đó trước!Ông Quang Long bỏ cây cọ xuống sau đó đi ra ngoài hiên đình.

Bên ngoài không khí thật trong lành, hai người ngồi chơi cờ với nhau, bà Lan Hương thì trong một căn phòng khác đang thấp thỏm lo âu vì các công việc ở Ngô Thụy, ông Gia Huy vẫn chưa trở về khiến bà bất an với số tiền kia.

Hơn nữa dạo gần đây bà bị giới hạn quyền lực không thể liên lạc với các cổ đông nhỏ mà thu mua cổ phần, hiện tại bà đang sở hữu 5% cổ phần Ngô Thụy nhưng nó không là gì cả, bà cần phải nắm ít nhất là 22% mới có thể lật ngược tình thế, chuyện này bà ấy đã nhờ Bách Lâm phối hợp nhưng mà bà không ngờ anh ta cũng có lòng riêng muốn một bước đi thẳng vào Ngô Thụy, nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như anh ta nghĩ trước đó, bà Lan Hương nhìn ra được dã tâm của anh ta nhưng vì chuyện cấp bách bà phải tin rằng anh ta sẽ giúp được, hiện tại anh ta đã giúp bà mua được 10% cổ phần dưới tên anh ta.


Và người bán chính là ông Thái một cổ đông già của công ty, ông ấy bán cho Bách lâm vì nể tình cũ ngày xưa Bách Lâm có một lần cứu con trai ông ấy trong quán bar ở Sài Gòn vào một năm trước, ông ta là người ân oán phân minh.

Nhưng anh ta còn đang muốn lấy luôn 5% cổ phần của Lan chi, tuy rằng chưa biết được anh ta sẽ làm gì tiếp theo nhưng bà Lan Hương vẫn cảm thấy Bách Lâm là người chỉ nên hợp tác có mức độ, tuyệt đối không để anh ta có mối quan hệ với Lan Chi, anh ta quá thâm sâu.

Bà Lan Hương cảm thán”nhất định mẹ sẽ bảo vệ tốt cho con, Lan Chi con nhất định phải bình an”.Nhưng mà chuyện đời thường khó nói, bà không ngờ đến những bi kịch sắp đến còn thê thảm hơn bây giờ rất nhiều lần..