Góc quán bar May Acoustic, Tiệp Vũ đang nói chuyện vui vẻ với các vị khách và họ lần lượt rời đi, đột nhiên có người đẩy cửa vào, anh nhìn lên thì thấy một nam một nữ bước vô, anh niềm nở chào khách:Chào anh chị, anh chị uống gì?Helen Hồ cười nhìn qua Bách Lâm:Cậu uống gì?Bách Lâm thoải mái:Cô uống rượu hay cocktail?Helen Hồ cười:Chúng ta gọi một chai Rum Bacardi đi.Được!Nói xong hai người ngồi tại quầy bar luôn.

Lúc này Helen Hồ lại nhìn Bách Lâm cô dịu dàng hỏi:Này! Dạo này tình trạng của cậu đã có tiến triển nào không?Bách Lâm lắc đầu thở dài:Chuyện này kéo dài nhiều năm rồi, không phải do năng lực chữa bệnh của cô.Tôi không nghi ngờ khả năng của tôi, tôi chỉ lo lắng cho cậu.

Bản thân cậu phải vượt qua chướng ngại.Trong góc quán bà chủ quán May ngồi trầm tư, vẫn là dáng vẻ quyến rũ và mái tóc ngắn màu nâu, May cũng có những nỗi lòng khó nói, lặng lẽ quan sát, cô suy nghĩ một lúc sau đó nhắn tin cho Jack:Jack! Anh đang ở đâu?Tôi đang có chút việc.

May, sao cô biết số điện thoại này của tôi?Tôi muốn biết là biết! Hơn nữa sao anh biết là tôi?Tôi đoán! Cô muốn gặp tôi à?Đúng! Tôi sẽ gửi anh địa chỉ nhà tôi.Được! Gặp cô sau.Bên này Bách Lâm cứ ngồi uống rượu, Helen Hồ cũng không biết nói như thế nào nên cũng im lặng nhìn anh ta, cô lại hỏi thêm:Cuối cùng cậu vẫn chọn cách làm đó sao? Tình yêu không khiến được cậu phải từ bỏ mục đích xấu xa đó à?Có những thứ nó đã đi quá xa giới hạn rồi nên không thể quay lại.Helen thở dài:Cậu có biết trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà không thể lý giải được, nhưng tôi tin tình yêu sẽ làm cậu thay đổi, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu, tôi không thể giải quyết giúp cậu những điều mà chính cậu còn đang tìm lời giải đáp, tôi chỉ có thể ở đây nghe cậu giải bày, xem như một loại trị liệu mới.

Đến lúc nào đó cậu sẽ thông suốt.


Thôi trễ rồi, tôi tự về đây.

Cậu cũng đừng uống nhiều quá.Bách Lâm cười:Tôi đưa cô về!Thôi khỏi đi.

cậu ở chơi thêm chút đi, tôi có chút việc riêng.Vậy được.Helen Hồ bước ra khỏi quán,Bách Lâm rót ly rượu uống, May cất bước qua ngồi cạnh anh ta hỏi han:Có thể uống cùng anh ly rượu chứ?Tiệp Vũ hơi ngạc nhiên nhìn bà chủ mình, nhưng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Bách Lâm gật đầu rót cho May một ly rượu, sau đó anh hỏi:Cô chủ quán hôm nay có hứng thú với tôi à?May bật cười:Sao anh biết tôi là chủ ở đây?Tôi đoán thôi.Xem ra anh rất có mắt nhìn.

Anh là lần đầu ghé đây đúng không?Có thể nói như vậy.Anh thấy ở đây như thế nào?Đối với tôi thì quán bar nào cũng như nhau.

Cũng là nơi để giải sầu.May lại cười sau đó uống ly rượu trên tay, cô đang định rời khỏi đó nhưng quay sang nói với Bách Lâm:Rượu không giải sầu được đâu, uống chừng mực thôi.

Tuy tôi mở cửa kinh doanh nhưng không mong khách hàng của mình chết vì rượu.Bách Lâm nhíu mày rồi nhếch mép:Được! Cảm ơn bà chủ.Trên đường về nhà, Nguyên Phong không khỏi vui mừng vừa lái xe vừa cười Lan Chi nhìn qua bộ dáng của anh cũng cười theo, Nguyên Phong quay qua hỏi:Em cười cái gì?Không có gì? Không ngờ người cứu em là anh.Uhm.

Trước đây anh không tin vào duyên phận lắm, nhưng từ khi anh cứu em, anh tin là có duyên phận, nên chúng ta ngày càng xích lại gần nhau.Em cũng nghĩ là chúng ta thật có duyên.uhm! nhưng mà tại sao em gặp tai nạn vào đêm khuya như vậy?Em cũng không biết.Lan chi, em còn chuyện gì chưa nói với anh đúng không? Lần trước chuyện em bị đâm…và cả…Anh đừng hỏi em, em không biết mà.Thôi được rồi, khi nào em sẵn sàng cho anh biết thì nói vậy.Á sắp tới anh có buổi giao lưu đá bóng phải không? Hôm trước em có nghe được anh Jack bên em nói thế.Đúng rồi! Chắc là mấy ngày nữa.

Em thích xem đá bóng không.Thích chư! Em sẽ cổ vũ cho mọi người.Được! Hôm đó sẽ rất vui đấy vì có nhiều người tham gia lắm.Vậy à? Có những ai?Đến lúc đó em sẽ biết.Hai người cười vui vẻ thì đã đến khu chung cư nhà của Lan Chi, Nguyên Phong xuống xe rồi vòng qua mở cửa xe cho Lan Chi, cô bước xuống nói vài câu tình cảm với Nguyên Phong:Anh! Anh về sớm đi, cảm ơn anh về buổi tối hôm nay.Uhm! Chỉ thế thôi hả?Được rồi, anh là người đã cứu em hôm đó và hiện tại là bạn trai của em, anh muốn được trả ơn như thế nào?Nguyên Phong đang sọt tay vào túi quần dựa vào xe nhưng đột nhiên đứng thẳng dĩu tay ra:Lại đây! Anh nói cái này nè.Lan Chi hơi ngạc nhiên nhưng mà cũng đi tới, sau đó Nguyên Phong ôm cô vào lòng:Như vậy là được rồi!Hơi bối rối Lan Chi đẩy anh ra rồi nói:Ở đây nhiều người không tiện như vậy đâu.


Anh về đi, sang tuần chắc là chúng ta sẽ gặp nhau ở buổi ký kết hợp tác, anh Thế Tâm sẽ gọi thông báo cho anh đó.Uhm! vậy lúc đó em có thể thường xuyên ở công ty với anh.

Chuyện này anh rất mong đợi.Đúng vậy! Anh vui chưa?Vui rất vui.

Thôi em lên nhà đi.

Hẹn gặp em sau.

Ngủ ngon!Anh cũng vậy nhé, lái xe cẩn thận.

Ngủ ngon.Nguyên Phong lái xe đi rồi, Lan Chi vào thang máy sau đó đi lên nhà, đối diện phòng là phòng Uyển Nhi, cố gõ của định vào nói chuyện với Uyển Nhi nhưng gõ mãi mà không thấy co lại suy nghĩ:Uyển Nhi lại đi đâu nữa rồi.Lan Chi bước vào nhà bật đèn lên đi thẳng đến bàn rót nước uống và suy nghĩ.Bên dưới lầu, từ lâu Bách Lâm đã đậu xe đứng đằng xa nhìn thấy Lan Chi và Nguyên Phong thân mật, trong lòng anh khó chịu và tức giận, nhưng anh không xuống xe, cũng không muốn cho người khác biết.


Anh đang muốn gì? Rõ ràng là mọi việc đang tiến hành tốt đẹp nhưng tại sao? Tại sao cô ấy lại ở bên cạnh Nguyên Phong, từ lâu anh đã biết sớm muộn anh cũng phải đối diện với Nguyên Phong trên thương trường, nhưng không ngờ ngay cả người con gái quan trọng trong lòng anh ta cũng đã bị Nguyên Phong từ từ cướp đi.

Không trách được chỉ trách bản thân mình, anh ta đã quen biết Lan Chi bảy năm, vậy mà cô ta chẳng hề rung động.

Nếu Lan Chi rung động liệu có thay đổi cục diện này không? Bách Lâm có từ bỏ dã tâm đi vào Ngô Thụy và chiếm lợi ích không? Có sẵn sàng dùng chân tình đối đãi với Lan Chi không? Nếu như Lan Chi biết được, bảy năm trước anh tiếp cận cô là vì mục đích khác, cô có xem anh là bạn nữa không? Trên đời đâu có nhiều cái nếu như, đã là vậy, anh ta chỉ còn cách đi thẳng về phía trước.

Dù sao phải tính kế lấy được 5% cổ phần từ tay của Lan Chi..