Nguyên Phong xuống nhà lấy xe đi thẳng.

Bên quán ăn, Thế Tâm nhìn chầm chầm vào Trúc Ngọc rồi cười, Lan Chi cũng nhìn thấy tình trạng thù địch của Trúc Ngọc với mình rồi Ngọc Diệp thì im lặng cười cười khiến cho cô hơi ngột ngạt.

Đột nhiên từ xa Bách Lâm và Quang Tuấn đi xe ngang qua, Quang Tuấn ngồi trong xe:Anh xem, cảnh tượng này có chút…Bách Lâm nhìn ra thấy một màn này trong lòng phát sinh một chút cảm xúc:Hay thật.

Cậu thấy trường hợp này chúng ta nên làm gì?Anh muốn vào trong đó không?Không! Lái xe đi đi.

Ngày mai thông báo cho tôi hành trình của Việt Hoàng.

Tôi sẽ dẫn Trúc Ngọc đi cùng tôi.Quang Tuấn gật đầu lái xe đi thẳng.

Bên trong Lan Chi nhìn qua Ngọc Diệp lần nữa, trong ánh mắt của Ngọc Diệp ẩn chứa một nỗi buồn chán thê lương mà chỉ có Lan Chi nhìn vào mới hiểu, Ngọc Diệp giả vờ quay qua nói với Lan Chi:Chị chúc em hạnh phúc.Chị Ngọc Diệp!Nào uống với chị ly này, à sắp tới chị sẽ gửi thiệp mời cho em đến hội nghị.

Sẽ giúp được em trong công việc.Lan Chi không nhin được:Chị! Có phải chị thích…ngập ngừng.Lan Chi, em biết không chị và anh ấy quen biết đã nhiều năm.

Nhưng mà anh ấy.Em hiểu.Em không hiểu đâu.


Mà thôi đi.Hôm nay chị tìm em có việc gì?Không có gì.Ngọc Diệp nói không có gì nhưng thực chất là cô đang che dấu một âm mưu to lớn để dành lấy tình yêu không lối thoát của mình.

Lan Chi thì tâm trạng không khá hơn.

Cô nhìn ra ngoài đường xe cộ đông đúc trong lòng vẫn cứ không yên.

Lúc này Trúc Ngọc đứng lên nói:Em về trước đây.

Hẹn gặp lại chị Ngọc Diệp.Thế Tâm trêu chọc:Tôi đưa cô về.Trường Thanh hơi ngạc nhiên nhưng mỉm cười, Trúc Ngọc liếc anh một cái rồi đi ra ngoài luôn.

Hai cô bạn cũng đi ra theo.

Thế Tâm chán nản đứng lên quay lại hỏi:Hai người về chưa?Về! Cả hai người đồng thanh.Thế Tâm nhìn Lan Chi và Ngọc Diệp đi rồi thì quay lại nói với Trường Thanh:Sao hả? Hôm nay xem một màn mỹ nhân tâm kế thấy sao?Cái gì mà mỹ nhân tâm kế, em thấy như là mấy cái chuyện ghen tuông tầm phào phụ nữ.Thế Tâm cười:Chưa chắc đâu! Tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó sắp xảy ra và có liên quan đến Lan Chi.Anh hình như rất quan tâm cô ta?Không, tôi chỉ đang tò mò.Trường Thanh im lặng, Thế Tâm nói tiếp:Không có gì là bí mật cả.

Sớm muộn cũng sẽ được phơi bày.Trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn ngủ soi khắp căn phòng, tấm màn cửa phất phơ bay theo gió khuya, khung cảnh thoạt nhìn ấm áp nhưng trong lòng người phụ nữ đang ngồi đó có vẻ rất lạnh lẽo, bà Lan Hương ưu nhã trong bộ đồ ngủ màu thiên thanh ngã người lặng lẽ bên chiếc ghế mây, nhắm mắt lại nghĩ về quá khứ.

Giọt nước mắt rơi xuống ướt mặt bà, ngoài cửa phòng ông Quang Long hé cửa thấy vậy bỏ sang phòng tranh, cầm cây cọ lên vẽ, nhưng lại quăng cọ sang một bên và tiếp tục uống rượu.


Và ở một nơi khác ông Hoàng Tùng cũng ngồi trong phòng khách lặng lẽ nhắm mắt tựa hồ như ngủ nhưng mà từng nhịp thở rất nặng nhọc, gương mặt thoáng lên vẻ khó khăn, tâm trạng đè nén.

Lại là một căn phòng sách khác ông Nguyên Lộc dựa vào chiếc ghế ngả ra sau, quay mặt ra cửa sổ nhìn ánh trăng mà lòng không thể nào yên ổn khi trên tay cầm một xấp tài liệu có vẻ hơi mơ hồ nhưng thật lòng ông đang thấy mình rất sợ hãi.

Mỗi một người điều mang trong lòng những chấp niệm khó mà buông xuống.

Hận rồi yêu, yêu rồi hận, thứ quan trọng nhất trong tình yêu là gì cho đến bây giờ cả bốn người bọn họ chắc là đã thấu hiểu.

Chỉ có điều ai cũng có một mặt cố chấp, ai cũng có sự lựa chọn cho mình vậy nên tới thời điểm này không ai quên được, mà đã không quên được thì cái nỗi đau quá khứ đó nó lại càng cắm rễ vào sâu trong lòng không cách nào từ bỏ.Tại nước Pháp xa xôi, một người đàn ông ngồi cô độc trong một căn phòng, nhìn chằm chằm vào một tập hồ sơ bị thiếu khuyết trong lòng suy tính.

Nghĩ xong ông gọi một cuộc gọi:Con trai!Papa!Chuyện quan trọng ta giao cho con thế nào rồi?Papa yên tâm đi.

Jack Nguyễn đã nhận nhiệm vụ, anh ta sẽ sớm tiến hành thôi.Ta nghe nói con đã làm vài chuyện nghịch ý ta.Papa con không hiểu ý người?Con tha cho Alan và lợi dụng cậu ta để tiếp cận với những người trong Ngô Thụy có đúng không? Và còn chuyện của Định Quân.Papa đúng là con để Alan làm việc cho con, Định Quân không có vấn đề gì, nếu papa không tin sao lại để cậu ta về đây?Không có gì là tuyệt đối.

Harry, papa từng nói gì con vẫn còn nhớ chứ?Papa, con không quên, nhưng mà papa cũng biết con còn mối thù sâu nặng, con cần phải tiếp tục thực hiện.Ta không ngăn cản con trả thù, ta chỉ nhắc cho con nhớ một điều, đừng để người ta nhìn ra điểm yếu của con.

Người khác không biết con là người như thế nào nhưng ta thì rõ ràng nhất.


Con đừng làm ta thất vọng.Dạ vâng! Con sớm sẽ hoàn thành việc người giao.Cúp máy, người đàn ông bên kia thở dài:Harry con không thể nào có điểm yếu được.

Ta sẽ giúp con loại bỏ nếu con không nghe ta, thì ta sẽ tự mình xử lý.

Mối thù của con ư? Sao bằng được mối thù của ta với hắn.Hà Phi bên này, nằm trên giường thu mình lại và gục mặt xuống, thấu hiểu nỗi đau và sự dày vò trong tâm hồn, không phải anh là người lạnh lùng và độc ác mà anh bị nỗi sợ hãi vây quanh, bị uy hiếp, bị bóng đêm đè nén, chỉ riêng anh mới hiểu được linh hồn của anh từ khi ba mẹ mất, bị bọn buôn người áp bức đến khi được gặp ba nuôi, bán linh hồn trở thành một người tàn nhẫn và độc ác, anh bây giờ không phải là anh nữa, linh hồn và thể xác điều bị khống chế bởi một người cha nuôi ác ma với một tâm hồn vô cùng đen tối đến không thể hình dung.Lại một ngày mới bắt đầu, ánh nắng xuyên qua từng tán lá, dòng người vẫn ngược xuôi trên đường tìm cách mưu sinh, Lan Chi vẫn theo thói quen đi xe buýt đến công ty, khi bước chân vào tòa nhà Lan Chi lại gặp Thế Tâm và Jack, ba người vào thang máy, Lan Chi nói cho hai người đàn ông một thông tin quan trọng là hôm nay sẽ hẹn được Việt Hoàng:Hai anh đoán xem hôm nay có tin gì?Tin gì? Jack sọt tay vào túi quần nhấn vào tầng 48.Thế Tâm khoanh tay dựa vào sau, đôi mắt hờ hững cười nhạt:Em hẹn được với phía Việt Hoàng rồi à? Thật giỏi đó.Ăn may thôi! Em nghe lời anh Jack nói đi tìm ông Hoàng Tùng, quả nhiên là ông ta không có tâm tư gì nhưng Việt Hoàng lại khác.Em đi một mình hay là…Jack muốn nói ‘hãy để anh đi cùng”...nhưng mà Lan Chi cắt ngang:Em đi một mình được.

Em chỉ muốn biết rõ chi tiết về dự án của anh ta như thế nào, em cảm thấy đột nhiên lại có một dự án tốt và nhiều việc xảy ra đằng sau nó khiến em hơi lo.

Em cần phải đánh giá nó.Nhưng mà Việt Hoàng lấy danh nghĩa của hiệp hội doanh nhân mà tổ chức buổi conference đó nhưng lại không thấy anh ta xuất hiện chỉ giao lại cho ông giáo sư Hoàng Tùng, chứng tỏ anh ta rất là có thế lực.Uh! Nghe nói đằng sau đó là người của chú x nhưng chưa biết.

Jack chau mày.Chú x là ai? Lan Chi hơi lo lắng.Một người bí ẩn trong hồ sơ điều tra.

Thế Tâm hơi căng khi nhắc tới chú x.Lan Chi suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra nên càng thê nheo mày lại trong lòng cũng thắc mắc chú X là ai.

Thế Tâm nhìn chăm chăm vào cô:Em đang thắc mắc về chú x?Đúng là vậy.Tiếng mở thang máy dừng lại, vừa bước ra Jack nói:Lan Chi lát nữa chúng ta phải tham gia cuộc họp ở tập đoàn họ Trần.Vâng lát nữa em và anh cùng sang đó.Được!Nói xong Jack đi thẳng về phía phòng giám đốc, Thế Tâm nhìn cô rồi thở dài:Em đừng nghĩ nhiều, chú x là một nhân vật trong thành phố này, nhưng mà ông ta…Lan Chi im lặng chờ đợi:Thôi em biết ít thôi.

Sẽ tốt cho em.

Sẽ có ngày em biết chú x là ai.

Nhưng mà khi gặp Việt Hoàng chúng ta nên đi cùng, anh sẽ không để em đi một mình đâu.Thu Lan đứng một góc nghe được câu chuyện nhắn tin cho Mr.Bí ẩn:Cô ta vừa nhắc đến chú x.Tại sao? Chú X cái tên mà chúng ta định…Không biết, nhưng mà sẽ liên quan đến dự án bệnh viện.Được rồi, dẫn mấy người đó đi một vòng lớn, đùa nhiêu cũng đủ rồi.


Chốt hạ đi.Ý ngài là? Xử lý chú x?Cô thông minh như vậy hãy biết cách làm gì chứ?Vâng tôi biết.

Nhưng chỗ của chú X không dễ đối phó, vẫn là nên hỏi ngài.Tôi sẽ bảo một người làm chuyện đó, cô yên ổn ở đó đi.

Để ý hành động.Vâng.Người đàn ông trầm mặc đứng lên đi đến giá sách quay mặt vào xong chăm chú nhìn lên giá sách có chiếc hộp, người đàn ông khoanh 2 tay lại sờ cằm:Được rồi! cứ làm gì như thế.Người đàn ông này lại thở dài, có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đặt đồ ăn sáng trên bàn trà, ung dung trong bộ vest trắng:Anh vẫn nên ăn một ít sau đó làm việc.

Đừng quá sức.Uh! Ra ngoài đi.Được.Người phụ nữ đó chừng hơn 40 tuổi nhan sắc yêu kiều, máu lai Pháp Việt, nhìn rất có khí chất, người này ở lại bên cạnh Philip như một tình nhân rất nhiều năm.

Ba cô ta là một trang chủ của hàng loạt vườn hoa Lavender và nho xanh.

Philip giữ người phụ nữ này bên mình hai mươi năm để hành sự trọng đại trong các vụ tiệc xã giao, Hà Phi gọi là dì Ivy.

ông Philip cười ngồi xuống bàn mở máy laptop ra gửi một email.

Ông ta dù giao quyền cho Hà Phi nhưng luôn phái thuộc hạ khắp nơi theo dõi và kiềm chế Hà Phi.

Hà Phi biết nhưng không bao giờ để ý, cũng chưa đủ khả năng phản kháng.

Lần này ông ta muốn ám sát một người được gọi là chú x..