Còn gì vất vả hơn lặn lội đường xa trong trời đông giá rét.

Tê Trì ngồi trong xe ngựa, than trong chậu vẫn cháy đỏ, ấy vậy mà chẳng cảm nhận được chút hơi ấm, thậm chí dù đã kéo kín rèm xe thì vẫn có gió lạnh lùa vào.

Nàng khép tay áo lại, tay lồng vào bên trong, đợi chà xát sinh nhiệt rồi mới giơ hai ngón tay rca, vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Trận tuyết nặng hạt hôm nay vừa ngớt, tuyết đọng vẫn chưa tan, một vùng trắng xóa bao phủ tầm mắt.

Dọc đường cây cối xơ xác khẳng khiu, đụn tuyết trắng nằm trên cành mục lá khô, gió thổi qua làm lá cây đung đưa, cũng làm bông tuyết rơi xuống lã chã.

Đây là thuộc địa Bắc quốc, thua xa những nơi nàng dừng chân trước đó, trong ấn tượng của mình, nàng chưa từng thấy tuyết dày như vậy bao giờ.

Kéo xe cho nàng đều là ngựa cao to đến từ Tây Vực, thế mà vó hạ xuống, tuyết cũng ngập đến nửa cẳng chân, đi lại vô cùng khó khăn.

Bỗng tấm rèm dày khẽ động, ngay tiếp đó có tiếng người vang lên, thị nữ lúc nãy ra ngoài nhìn đường cách rèm thấp giọng gọi: “Gia chủ đã ngủ chưa ạ?”

Tê Trì nhìn ra ngoài xe: “Chưa, có chuyện gì cứ nói đi.”

“Là thế tử…” Tân Lộ dừng lại, sau đó nói: “Thế tử sai nô tỳ đến truyền lời, nói muốn ngồi cùng xe với người.”

Tê Trì ngoái đầu nhìn chiếc xe ở phía sau rồi buông rèm xuống, không nói năng gì.

Người ngồi trong cỗ xe đằng sau là cháu trai nàng – Quang vương thế tử Lý Nghiên.

Tân Lộ ở ngoài cửa dựng lỗ tai lên, nhưng chờ mãi mà vẫn không chờ được câu trả lời.

Nàng là nô tỳ thiếp thân nên biết rõ mọi chuyện, thế tử còn nhỏ mà đã không cha không mẹ, một thân một mình được gia chủ nuôi nấng.

Trước đây gia chủ rất quan tâm đến cậu ấy, cưng chiều như bảo bối, thế mà lần này đường xá vất vả, gia chủ lại để cậu ngồi một mình một xe. Tân Lộ nghĩ, có lẽ là vì chuyện trước đó.

Thời gian trước tan học đi về, thế tử mang theo vết thương về nhà, kinh động trên dưới toàn phủ, nghe nói là sinh sự với người ta.

Rồi bỗng sau đó gia chủ hạ lệnh chuyển nhà, chuẩn bị qua loa hành trang đơn giản, ngàn dặm xa xôi đến Bắc quốc mênh mông, không biết có phải muốn noi theo mẹ Mạnh Tử chuyển nhà ba lần* không…

(*Mẹ của Mạnh Tử dọn nhà ba lần để chọn láng giềng tốt cho ông. Lần thứ nhất, nhà ở gần nghĩa địa. Lần thứ hai, nhà ở gần chợ mua bán. Cuối cùng bà dọn nhà một lần nữa để ở gần trường học, cho Mạnh Tử hoàn cảnh tốt về giáo dục.)

Vừa nghĩ đến đó, bất chợt nghe thấy Tê Trì trong xe lên tiếng: “Thằng bé còn đang bị thương, bảo nó ngồi một chỗ cho yên ổn, đừng lộn xộn nữa.”

Tức là không cho phép.

Tân Lộ thở dài đáp “vâng” rồi nghĩ xem nên trả lời thế tử thế nào. Cậu đâu biết dọc đường đi nàng đã phải nói bao nhiêu lời hay, vừa rồi vất vả lắm mới tìm được cơ hội mở miệng, nhưng sự vẫn không thành.

Một chốc sau, Tê Trì hỏi: “Còn xa nữa không?”

Tân Lộ đáp: “Còn chưa đến mười dặm nữa ạ.” Rồi không nói gì thêm.

Nhất thời bầu không khí trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng bánh xe lọc cọc cán qua tuyết dày.

Tê Trì ngồi thẳng lưng, kỳ thực trong lòng cũng đang nhớ cháu.

Đó là một đứa bé đáng thương, là độc đinh của Quang vương – ca ca của nàng.

Ngày trước khi lâm bồn, tẩu tẩu của nàng là Quang vương phi đã qua đời vì khó sinh, thậm chí còn chưa kịp nhìn con đã nhắm mắt xuôi tay.

Ca ca nàng lao vào phòng, ôm con trong lòng, nước mắt giàn giụa vái lạy trước thi thể vương phi, thề độc nhất định sẽ nuôi nấng cốt nhục của hai người thật tốt.

Nhiều năm sau cũng không cưới thêm vợ.

Mãi tới tận năm ngoái, khi cha con hai người đến mộ Quang vương phi bái tế, trên đường về gặp lũ bất ngờ, tùy tùng không một ai sống sót.

Ca ca nàng ôm chặt đứa trẻ trong lòng, bảo vệ con trai chu toàn, lúc được cứu ra thì bùn lầy nhấn chìm toàn thân, đã sớm bất tỉnh nhân sự, sau khi về phủ thì không xuống giường được nữa.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, Tê Trì được một tay ca ca nuôi nấng. Ca ca rất chiều nàng thương nàng, cho nàng rất nhiều tự do, dù hằng năm ra ngoài đi xa, y cũng không can thiệp vào những chuyện nàng làm bên ngoài.

Chẳng ngờ trong khoảng thời gian nàng rời nhà thì y lại gặp tai kiếp. Nàng vội vã chạy về đến nơi, chỉ thấy rường cột phủ Quang vương đã đổ, vinh quang tụt thẳng ngàn trượng.

Không còn cách cứu chữa, chỉ biết sống qua ngày.

Cuối quãng thời gian ấy, ca ca nàng chỉ khắc khoải hai điều: một là con trai, hai là hôn sự của muội muội.

Ngày hôm đó, y trịnh trọng nói với Tê Trì mình đã gửi thư thúc giục người của phủ Hà Lạc hầu đến.

Tê Trì và thế tử của phủ Hà Lạc Hầu ở Lạc Dương có hôn ước nhiều năm, được đính hôn khi che mẹ nàng còn tại thế.

Bảo là có lần Hà Lạc hầu đến phủ viếng thăm, trông thấy nàng thì kinh ngạc ngỡ là tiên giáng trần, bèn mở miệng cầu hôn cho con trai.

Dĩ nhiên đó là lời của Hà Lạc hầu, lúc ấy Tê Trì còn rất nhỏ, không có chút xíu ấn tượng nào, cũng không biết vì sao ông ta có thể khen mình như thế.

Phủ Quang vương đã gửi thư đi, song mãi không thấy người của hầu phủ tới.

Cuối cùng cũng có người đến sau hơn ba tháng đằng đẵng đợi chờ, ấy vậy mà lại đến để từ hôn.

Nghe nói thế tử Hầu phủ đã có ý trung nhân, Hà Lạc hầu cũng không còn cách nào nữa.

Người của hầu phủ cáo lỗi liên tục, đền bù rất nhiều tiền bạc quà cáp, nhưng vẫn làm ca ca nàng nổi trận lôi đình.

Thậm chí y còn cương quyết muốn xuống giường, không nghe lọt một ai khuyên ngăn, muốn viết tấu chương dâng lên đương kim thánh thượng, thỉnh cầu ban hôn cho muội muội.

Có lẽ vì thánh thượng nhân từ nên chẳng mấy chốc đã chọn được người, chính là An Bắc Đại Đô hộ* Phục Đình của đương triều.

(*Đô hộ: chức quan của nhà nước phong kiến đặt ra để cai trị nước phụ thuộc.)

An Bắc Đô hộ tay nắm trọng binh, nhưng vì Phục Đình có xuất thân hàn vi, nên nếu bàn về xuất thân thì không hề xứng với người hoàng tộc tông thất như Tê Trì.

Lúc nhận được tin, nàng biết không phải bản thân nhận được ân đức, mà trái lại đã trở thành quân cờ để Thiên gia lôi kéo quân phiệt.

Nhưng ý chỉ đã hạ, buộc lòng phải tuân theo.

Có lẽ thế cũng tốt, chí ít vị Đại Đô hộ đó không nhúng tay vào hôn sự, nói rằng mình bận quân vụ và cũng không hiểu nhiều về “phép tắc hoàng gia”, nên giao hết mọi chuyện cho phủ Quang vương.

Thế là hôn sự được tổ chức ở Quang Châu, ngày lành được chọn cũng là vào ngày Quang vương chuyển biến tốt, để ca ca nàng tận mắt nhìn thấy mà yên tâm.

Đáng tiếc một điều, hôn lễ lại không có sự vui tươi nên có. Trong đêm thành thân, Quang vương đột nhiên hấp hối, chuyển biến tốt cũng chỉ là một thoáng hồi dương.

Tê Trì vội vã rời khỏi thanh lư*, chạy thẳng vào trong phòng y. Lúc này Quang vương đang nằm ngửa, mặt trắng bệch như giấy.

(*Thanh lư được xem là nơi tốt lành nằm ở góc Tây Nam trong nhà, chuẩn bị cho tân nương.)

“A Trì…” Y lần tìm nắm lấy tay Tê Trì: “Không biết huynh sắp xếp như vậy… có phải hại muội không…”

Quang vương thuở trẻ chưa bao giờ bị số mệnh bào mòn sự cứng cỏi kiên quyết, vậy mà lúc này lại xanh xao gầy yếu vô cùng.

“Sao có thể chứ, muội rất hài lòng, với hôn nhân này.” Nàng cẩn thận nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của ca ca, hòng ủ hơi ấm cho y.

“Phủ Quang vương sau này… đành nhờ vào muội cả rồi.”

“Muội biết mà ca ca, muội biết mà.”

“A Nghiên…” Chợt lời tắt ngúm, hơi thở mong manh.

Khoảng giờ Tý ngày hôm ấy, có người đến bẩm rằng Đại Đô hộ nhận được quân báo, ngay trong đêm đã trở về đất Bắc.

Tới khi hừng đông hửng sáng, Tê Trì trút bỏ váy cưới, khoác lên áo vải, bắt đầu gánh vác toàn bộ phủ Quang vương

***

Một âm thanh lớn đột ngột vang lên, Tê Trì lập tức hoàn hồn từ hồi ức.

“Thế tử!” Tân Lộ ở ngoài xe thét lớn.

Ngựa hí dài, rất nhiều người vội vã la hét.

Tê Trì xốc rèm lên, thò người ra nhìn.

Phu xe và Tân Lộ đã chạy ra cỗ xe phía sau.

Dấu chân trên tuyết vô cùng hỗn loạn, đôi ngựa kéo xe lệch hẳn trong tuyết, hai con ngựa đang bất an đào bới tuyết, trên mui xe là một cành cây to lớn nằm vắt ngang.

Đại thụ bên đường gãy cành, đúng lúc rơi xuống mui xe đi ngang qua.

Gần nửa thùng xe bằng gỗ đã bị đập vỡ, nhũ mẫu của thế tử là Vương ma ma vốn ngồi cạnh cửa nay đã ngã xuống, một tay che đầu, một tay vỗ ngực thốt lên “ôi trời ơi”.

Quang vương thế tử vẫn còn ở trong xe.

Mọi người lật đật chạy đến cứu, Tê Trì lại giật thót mình.

Hình ảnh ca ca hấp hối đêm đó lại hiện lên trong đầu, điều cuối cùng mà y nhớ đến là: “A Nghiên…”

Nàng siết chặt tay y trả lời: “Nhất định muội sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt.”

Nghe được lời bảo đảm đó, ca ca nàng mới nhắm mắt.

Nhưng giờ đây, người lại gặp chuyện ngay dưới mí mắt àng.

Nàng kéo vạt áo lên, nhấc chân toan xuống xe thì chợt thấy có một bóng người lẻn ra khỏi thùng xe bên kia, Vương ma ma lập tức nhào đến: “Thế tử! Ngài dọa chết nô tỳ rồi!”

Lý Nghiên che mũi ho khan, phủi tuyết đọng trên áo, trấn an bà vài câu rồi quay sang nhìn Tê Trì, hét lên: “Cô yên tâm, cháu không bị gì hết!”

Tê Trì khựng lại, nhìn cậu chằm chằm một hồi, lúc này con tim treo cao mới về vị trí cũ. Nàng buông vạt áo, lùi dần vào trong xe.

Vừa ngồi xuống thì có người vào theo, không phải Lý Nghiên thì là ai đây?

Tuy còn nhỏ nhưng cậu đã thắt búi tóc, đội kim quan, áo khoác dày quấn chặt lấy người, rụt cổ lại, chóp mũi đỏ ửng, bên trán còn sưng một cục. Cậu ngồi cạnh nàng, vừa nhìn nàng vừa chà xát hai tay: “Cô ơi…”

Tê Trì cụp mắt, xoa nhẹ ngón tay, nàng đang hóa giải sự sợ hãi vừa rồi, vừa nãy vì sợ quá mà níu chặt vạt váy.

Tầm mắt nàng rơi lên chậu than, rồi nàng nghiêng người nhìn lướt qua đôi ủng gấm trên chân cháu trai, đây là món quà đầu tiên nàng đem từ ngoài về tặng cậu bé.

Lý Nghiên hỏi: “Cô lạnh không ạ?” Dứt lời lại nói tiếp: “Chứ cháu lạnh lắm.”

Tê Trì không trả lời, nhưng bàn chân thoáng cử động, đẩy chậu than đến gần cậu.

Lý Nghiên biết cô thương mình, tìm cơ hội dịch đến gần: “Cô ơi, lỗi do cháu hết, hôm đó cháu không nên gây chuyện với người ta ở trường, cô nhìn cháu đi mà.”

Tê Trì nhích ra sau, dựa vào vách xe: “Như thế sao có thể gọi là gây chuyện?”

“Cháu bị thương tức là gây ra chuyện rồi ạ.” Lý Nghiên xấu hổ nói.

“Rõ ràng là cháu bị đánh, sau có thể nói mình là người gây chuyện?” Tê Trì không muốn làm cậu mất mặt, sợ bị người dưới nghe thấy nên nhỏ giọng nói: “Cháu đi học ở phủ Thứ sử ở Quang Châu với bảy người khác, nhưng có Ung vương thế tử cầm đầu, bốn đứa trong đó đều dám bắt nạt cháu. Bị bắt nạt hơn nửa năm mà cháu không nói năng gì, nếu không phải lần này bọn chúng ra tay làm cháu bị thương, cô chắc cháu sẽ còn giấu giếm nữa.”

Lý Nghiên im lặng cúi gằm đầu.

Bọn chúng luôn mắng sau lưng cậu là đồ sao chổi, khắc chết mẫu thân, liên lụy phụ vương qua đời, trời sinh là kẻ xui xẻo. Cậu càng nhịn thì tụi nó càng lấn tới, càng ngày càng không coi ai ra gì, thậm chí còn dám bắt nạt ngay mặt.

Hôm đó vừa tan học, bọn chúng lại chặn đường cậu chọc ghẹo, cuối cùng còn nhắc đến cô của cậu.

Nói dù gì cô cô cũng là huyện chủ được chiếu phong chính thức, thế mà không một nam nhân nào cần, chỉ có thể để thánh thượng làm chủ gả cho một vũ phu xuất thân bần hàn, nhất định cũng bị tên sao chổi là cậu phá hoại.

Cậu không chịu nổi nữa, trừng mắt lên với chúng, thế là bị đẩy đập trúng vào góc bàn, trán sứt một mảng to, đứng lên định trả đũa nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn.

Có điều vết thương quá nổi bật, không giấu được, vừa về phủ đã bị phát hiện.

Thật ra khi ban nãy xe ngựa bị cành cây đánh trúng, thậm chí cậu nghĩ liệu có khi nào đúng như bọn chúng nói không, mình thật sự là đồ xui xẻo nên mới gieo họa.

Nhưng cậu cũng chỉ nghĩ thoáng qua thôi, nếu để cô biết cậu có suy nghĩ bi quan như thế thì chắc chắn sẽ quở trách cho xem.

Cậu không ngẩng đầu, chỉ ngập ngừng thưa: “Thôi mà cô, cũng không phải chuyện gì to tát, cháu không sao mà.”

Tê Trì nói: “Cháu thu xếp cũng hay đấy.”

“Cháu biết.” Lý Nghiên càng cúi thấp đầu, “Giờ phụ vương không còn, chúng ta cũng không vinh quang như trước, cháu không thể gây thêm rắc rối cho cô được…”

Tê Trì không khỏi nhìn cậu.

Một đứa trẻ mới mười một tuổi lại được ca ca nàng dạy dỗ trở nên quá hiểu chuyện, không chút yếu đuối, nhưng cũng vì thế mà càng khiến nàng không dễ chịu.

Cũng bởi vì Ung vương có máu mủ gần với đương kim thánh thượng, nên dù con trai ông ta đi học trên địa bàn của bọn họ thì vẫn kiêu căng phách lối.

Khoan nhắc đến chuyện con trai Ung vương là hậu duệ hoàng tộc, nhưng những kẻ đứng đằng sau nanh vuốt nó là ai mà dám ăn hiếp một thế tử thân vương như thế.

E cũng chỉ vì cậu bé là thế tử.

Khi ca ca nàng qua đời, đáng nhẽ con trai sẽ kế thừa tước hiệu của phụ thân, nhưng thánh thượng cứ lần lữa mãi chưa hạ chiếu sắc phong, chỉ tuyên hoạn quan đến chia buồn, ban thưởng x trấn an. Nói là thánh thượng bị bệnh lâu ngày, đợi thế tử lớn lên rồi sắc phong cũng không muộn, nhưng rõ ràng ngày trước lúc ca ca nàng tập tước, huynh ấy cũng chỉ mới mười ba tuổi thôi mà.

Bất công đến thế, lại thêm phủ Quang vương đang trong tình cảnh nguy cập, thử hỏi xem có kẻ nào không bắt nạt được?

Ngày trước chỉ mới chế giễu bằng lời, mà nay đã động thủ, vậy sau này thì sao?

Tê Trì buồn bã xót xa, thở dài thườn thượt: “Cô nói cháu đấy, một mình ngồi xe cũng không nghĩ ra cô đang giận cháu điều gì.”

Lý Nghiên lặng lẽ nhìn nàng: “Cô yên tâm, sau này cháu tuyệt đối sẽ không gây sự với người khác nữa.”

*Oái* một tiếng, cậu co chân lại, vì Tê Trì đá vào chậu than làm tia lửa nhảy ra, suýt thì bén vào vạt áo cậu.

Cậu mở to mắt, khó hiểu nhìn cô.

“Đứa ngốc này, cô giận cháu là vì cháu không đánh trả!” Tê Trì rít lên: “Cháu đang ở tuổi khinh suất, sau này ai ức hiếp cháu thì cháu cứ đánh trả, cần gì kiêng dè ai hả, dù xảy ra chuyện thật, cháu vẫn có thể dựa dẫm vào cô.”

Lý Nghiên ngẩn người, chóp mũi càng đỏ hơn, không biết là vì lạnh hay vì tủi thân: “Cháu biết cô thương cháu, nhưng nếu có chuyện thật, thì việc gì cô phải dẫn cháu rời khỏi Quang Châu?”