Không biết vì sao mà tâm lý chống đối của Triệu Hòa Thanh càng ngày càng nghiêm trọng.

Ví dụ như tối qua Hạ Thầm dặn nàng đừng đến biệt viện thì nàng lại càng muốn đi, tất nhiên là thừa dịp khi Hạ Thầm không ở trong phủ mới dám đi.

Trong phủ tướng quân rộng lớn này không có chỗ nào để nàng chơi, nàng lại không thể đi dạo những nơi cách phủ quá xa nên cái ao trong biệt viện kia là nơi duy nhất nàng có thể dạo chơi.

Sáng sớm, Triệu Hòa Thanh thấy Hạ Thầm ra khỏi nhà liền lén lút cầm tiểu thuyết chạy tới biệt viện kia.

Nàng đang định tranh thủ khoảng thời gian này để đọc xong quyển cuối của Cô vợ nhỏ của vương gia bá đạo rồi tìm truyện mới.

***

Dù gần đây Cẩm Y Vệ cũng đang sứt đầu mẻ trán với vụ án xác chết bị thiêu cháy nhưng họ vẫn chưa có manh mối gì. Theo số xác chết cháy càng ngày càng nhiều, người dân cũng trở nên hoảng sợ.

Tuy Tiêu Khải đã đọc mấy chồng tài liệu nhưng vẫn không phát hiện thêm được gì, chỉ có đúng một manh mối là những xác chết này có kĩ thuật thiêu xác giống nhau, từ đó có thể kết luận là do cùng một người làm. 

Tuy nhiên, để đạt được đến độ chính xác như vậy thì chỉ có thể là người lão luyện trong lò hỏa táng, ví dụ như độ lửa bao nhiêu là vừa, rồi thời gian thiêu bao lâu là đủ.

Trước mắt, những xác cháy này vẫn chưa xác nhận được danh tính, trong kinh thành cũng không có người đến nha môn báo án mất tích.

Tiêu Khải cất tập tài liệu, đứng dậy đi ra ngoài. Đã vậy thì hắn ta phải đi đến trong huyện để điều tra rồi.

***

Xác chết cháy có thẻ bài trên thắt lưng lần trước đã được bọn Hạ Thầm điều tra ra.

Thời gian trước, vì biên cương đã ổn định và một số binh lính đã lâu chưa được trở lại quê nhà nên Hạ Thầm cho lần lượt từng nhóm về thăm nhà. Trùng hợp thay, xác chết cháy kia lại là binh lính thuộc nhóm được cho về thăm gia đình gần đây nhất nên rất nhanh đã bị điều tra ra.

Trong xe ngựa đi đến hướng huyện Cá, Lý Cảnh Lâm và Hạ Thầm nói: “Tên của người này là Lôi Ngọc Tuyền, nhà ở thôn Tĩnh Hải thuộc huyện Cá.” 

Lúc này, Triệu Hòa Thanh đang ngoan ngoãn ôm cuốn tiểu thuyết ngồi trong góc xe ngựa, trong lòng vẫn còn đang hoang mang về sự việc vừa xảy ra. 



Nửa canh giờ trước, Triệu Hòa Thanh đang nhàn nhã ngồi ở bên ao đọc truyện thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần mình.

Nàng còn tưởng là nha hoàn tới báo tin, ai dè khi nàng vừa ngước mắt lên lại thấy Hạ Thầm!

Triệu Hòa Thanh sợ tới mức suýt thì làm rơi cuốn tiểu thuyết vào trong ao.

Nàng thấp thỏm đứng dậy, giấu tiểu thuyết ra sau lưng, lắp bắp hỏi: “Tướng quân… Có chuyện gì không?”

Hạ Thầm: “… Không phải đã nói nàng không được vào đây sao… Quên đi, theo ta trước đã.”

Sau đó hắn liền xoay người đi, Triệu Hòa Thanh còn chưa kịp phản ứng vẫn còn đang sững sờ tại chỗ.

Hạ Thầm đi được vài bước mới phát hiện nàng không đi theo sau, vội vàng quay lại kéo nàng.

Ban đầu nhóm Hạ Thầm vốn định ra khỏi kinh thành nhưng vì họ không có lệnh bài thông hành của Triệu Văn Trác, nên họ chỉ đành để Triệu Hòa Thanh đến chỗ hắn ta xin chỉ thị với lý do là Hạ Thầm dẫn Triệu Hòa Thanh ra bên ngoài dạo chơi.

Đáng thương thay cho Triệu Hòa Thanh đã trở thành công cụ giúp họ.



Nàng lẳng lặng lắng nghe hai người trước mặt bàn bạc.

Hạ Thầm liếc Triệu Hòa Thanh, nàng lập tức nhìn sang chỗ khác với vẻ: Hai lỗ tai của ta bị điếc rồi, ta không nghe không thấy gì cả.

Hạ Thầm: “…”

Hắn vỗ vai Lý Cảnh Lâm bảo y ra ngoài, Lý Cảnh Lâm mỉm cười nhìn họ với ánh mắt sáng ngời: Được! Ta hiểu mà!

Hạ Thầm:…

Sau khi Lý Cảnh Lâm ra ngoài, Triệu Hòa Thanh vẫn giữ nguyên động tác giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Thầm thả rèm xuống rồi thản nhiên nói: “Không phải ta đã nói nàng không được đi đến biệt viện rồi sao?”

Đã đến lúc hắn lôi chuyện cũ ra rồi.

Triệu Hòa Thanh tự biết mình sai liền nói xin lỗi: “Ta sai rồi.” Nàng điều chỉnh lại dáng ngồi, nói với Hạ Thầm: “Nhưng mà…”

Lại còn nhưng mà nữa cơ đấy?

Hạ Thầm hơi nhíu mày, Triệu Hòa Thanh lập tức ngậm miệng: “Không có nhưng mà, không có nhưng mà.”

Tuy hai người chỉ im lặng trong chốc lát nhưng Triệu Hòa Thanh lại cảm thấy như đã trải qua ba kiếp, lúc này Hạ Thầm mới mở miệng: “Nàng có thể tới biệt viện nhưng không được vào trong nhà cũng không được lại gần căn phòng trong đó, hiểu chưa?”

Triệu Hòa Thanh gật đầu như giã tỏi: “Đã hiểu!”

Sau đó, nàng thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Huyện Cá.”

Huyện Cá là nơi nào, đi đến đó làm gì? Mặc dù bây giờ Triệu Hòa Thanh có cả đống thắc mắc nhưng nàng không dám hỏi.

***

Khi màn đêm buông xuống, họ mới đến huyện Cá. Vì từ đây đến thôn Tịnh Hải còn một đoạn nữa nên họ kiếm một quán trọ nào đó để nghỉ tạm, sáng mai lại tiếp tục đến thôn Tịnh Hải.

Triệu Hòa Thanh đã đói lả từ lâu, Hạ Thầm liền bảo Lý Cảnh Lâm đi gọi đồ ăn, họ cũng để ngồi xuống một cái bàn trống.

Lúc Hạ Thầm thấy Triệu Hòa Thanh vẫn còn cầm thứ lúc ở biệt viện trong tay thì không định hỏi nhiều, ai dè miệng đã thốt ra: “Nàng đang cầm thứ gì thế?”

Triệu Hòa Thanh hỏi: “Đêm nay chúng ta ở chỗ này sao?”

Hạ Thầm: “Đem qua đây để ta xem thử.”

Triệu Hòa Thanh: “Đã đặt mấy phòng vậy?”

Hạ Thầm: “Nhanh lên.”

Triệu Hòa Thanh: “Ta ở phòng nào?”

Hạ Thầm không thể nhịn được nữa, chợt gọi tên nàng: “Triệu Hòa Thanh!”

Nghe vậy, nàng hoảng sợ, liền dâng lên cuốn tiểu thuyết bằng cả hai tay.

Hắn cầm lấy, đôi mắt lướt qua tên bìa.

“…”

Sau đó, hắn tịch thu cuốn tiểu thuyết của nàng luôn.

???

“Này, sao chàng lại lấy đồ của ta!” Triệu Hòa Thanh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hạ Thầm còn nhét nó vào tuốt bên trong, nghiêm nghị nói: “Tịch thu.”

Không thể được! Khó khăn lắm nàng mới mua được cuốn tiểu thuyết với số lượng giới hạn này đấy! Nàng còn không thấy cuốn thứ hai trong tiệm đâu!

Sao khi không lại tịch thu được chứ!

Triệu Hòa Thanh sốt ruột đến mức muốn kéo áo của Hạ Thầm để lấy lại, ai dè lại bị Lý Cảnh Lâm vừa gọi thức ăn xong thấy được.

Lý Cảnh Lâm: “Hai người tiếp tục, cứ tiếp tục đi nhé.” Nói xong, y liền chạy vút đi.

Y muốn viết thư báo cho bọn thuộc hạ ở biên cương rằng tướng quân và phu nhân có khả năng sẽ tiến triển!

Hạ Thầm: “…”

Triệu Hòa Thanh: Này, không phải như ngươi nghĩ đâu!

Cuối cùng nàng vẫn không đoạt được cuốn tiểu thuyết từ hắn nên đành phải từ bỏ.

Sau khi đồ ăn được bày ra, nàng liền vui vẻ thưởng thức mỹ thực.

Quả không hổ danh là huyện Cá, nơi đây có rất nhiều hải sản tươi ngon làm cho Triệu Hòa Thanh ăn vui quên cả trời đất.

Xui xẻo thay, chuyện này đã tạo thành một bi kịch.

Dạ dày của Triệu Hòa Thanh còn chưa hồi phụcc, giờ lại ăn thêm một lượng lớn hải sản nên nàng bị khó tiêu và sốt.

Nàng cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ.

Triệu Hòa Thanh nằm trên giường nhìn về phía Hạ Thầm và đại phu cách đó không xa với vẻ mặt xấu hổ.

“… Phải uống thuốc đúng giờ, sau một thời gian thì dạ dày sẽ bình thường lại thôi.”

“Được.”

Không ổn! Nàng không cảm thấy ổn chút nào!

Triệu Hòa Thanh âm thầm quyết định mình phải cắt đứt quan hệ với mỹ thực (chỉ hôm nay thôi).

Khi thấy Hạ Thầm bưng một chén thuốc tới đây, Triệu Hòa Thanh cảm thấy cuộc sống này thật khổ sở. Sau đó, nàng nhanh chóng cuộn mình trong chăn, nhất quyết không chịu ra.

Hạ Thầm nhìn thân hình cuộn tròn trong chăn, bất đắc dĩ đặt chén thuốc xuống để kéo nàng ra khỏi chăn, ai ngờ Triệu Hòa Thanh lại như dính chặt lấy chăn, kéo sao cũng không ra.

Triệu Hòa Thanh nói vọng ra từ bên trong chăn: “Chàng đi đi, ta không uống đâu!”

Nói xong, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân ở bên giường càng ngày càng xa nên cứ tưởng hắn đã rời đi, thò đầu ra khỏi chăn xem xét thì lại bị hắn bắt được!

Một tay Hạ Thầm kéo nàng ra, tay còn lại thì ném chăn đi để phòng khi nàng lại chui vào trong đấy.

Triệu Hòa Thanh:… Chăn của ta.

Cuối cùng, Triệu Hòa Thanh vẫn thua thảm hại dưới tay Hạ Thầm, nàng đành phải uống hết chén thuốc.

***

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, họ liền khởi hành đi đến thôn Tịnh Hải.

Vì đêm qua Triệu Hòa Thanh ngủ không được yên giấc do quá khổ sở, lại thêm việc Hạ Thầm thức nàng dậy lúc trời còn chưa sáng, nên giờ nàng cứ mơ màng khi ngồi trong xe ngựa.

“Người do ta phái đến thôn Tịnh Hải tìm hiểu được một ít chuyện, nói rằng Lôi Ngọc Tuyền @/&%#*…” Triệu Hòa Thanh chưa nghe được sau đó Lý Cảnh Lâm nói gì thì đã ngủ mất tiêu.

Vì nàng tựa đầu vào cửa sổ, nên mỗi khi xe ngựa đi qua những đoạn đường gập ghềnh, đầu nàng gục lên gục xuống hoặc lắc trái lắc phải, dẫn đến việc nó thường xuyên bị đập vào khung cửa sổ.

Lý Cảnh Lâm: “Thế này mà vẫn ngủ ngon lành được, lợi hại thật.”

Hạ Thầm: “…”

Hạ Thầm không chịu được nữa, vươn tay để nàng dựa lên vai mình, rồi bảo Lý Cảnh Lâm báo cáo sau.



Trông Triệu Hòa Thanh bây giờ như đang gặp ác mộng, mà người nàng cũng tiết ra rất nhiều mồ hôi. Hắn nhìn thấy những giọt mồ hôi dính lên người mình thì cảm thấy vô cùng ghét bỏ, miễn cưỡng lấy khăn tay của mình lau cho nàng.

Mỗi lần hắn chạm vào nàng, nàng sẽ run rẩy mãi thôi, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó. 

Hạ Thầm còn chưa kịp nghe rõ nàng nói gì thì Triệu Hòa Thanh đã giật mình tỉnh giấc.

Sau khi Triệu Hòa Thanh tỉnh táo lại đôi chút thì nhìn thấy khăn trong tay Hạ Thầm, nàng cầm lấy lau cho bản thân, lau xong liền cảm ơn: “Cảm ơn tướng quân, ta sẽ giặt sạch khăn rồi trả lại cho chàng.”

Cách làm này vừa hay đúng ý của Hạ Thầm.

Sau một canh giờ, cuối cùng họ cũng đã đến thôn Tịnh Hải.

Lý Cảnh Lâm báo cáo nốt những lời còn chưa kịp nói xong ban nãy khi ở trên xe với Hạ Thầm, hắn quyết định đến nhà của Lôi Ngọc Tuyền trước.

Vì thôn Tịnh Hải gần biển nên có rất ít nhà cửa trên đất liền. Đa số mọi người đều tự xây nhà trên biển với hai lý do: Thuận tiện cho việc ra biển và thân thiết với hàng xóm láng giềng.

Đoàn người Hạ Thầm đến bờ biển đang định đi lên thì lại thấy “con đường” trên biển được ghép từ những tấm ván gỗ nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người, vô ý chút là rơi xuống biển ngay.

Hạ Thầm liếc sang Triệu Hòa Thanh, không mấy yên tâm khi để nàng đi trên con đường biển này. Vì tránh việc phải cứu khi nàng rơi xuống biển, nên hắn để nàng lại đất liền, còn mình và Lý Cảnh Lâm thì đến nhà của Lôi Ngọc Tuyền.

Triệu Hòa Thanh cảm thấy sắp xếp này rất tốt, bèn đồng ý.

Phải mất một khoảng thời gian Hạ Thầm và Lý Cảnh Lâm mới tới nhà của Lôi Ngọc Tuyền, vậy mà nhà của hắn ta chỉ có cụ bà lớn tuổi. Đã vậy, bà lão còn không hiểu tiếng ở kinh thành, khiến họ không nói chuyện với nhau được. 

Sau khi tìm kiếm, họ phát hiện những người ở trên biển đều không biết tiếng phổ thông, đành phải quay trở lại đất liền rồi tính tiếp vậy.

Lúc này, Triệu Hòa Thanh cũng không nhàn rỗi vì nàng bận đến nhà của một người dân trên đất liền để ăn sáng.

Bởi vì sáng nay đi quá sớm, đoàn người vội vàng đi nên chưa kịp ăn gì đã lên đường, Triệu Hòa Thanh ngủ một giấc dậy liền phát hiện bản thân đã đói lả. Khi biết mình không cần phải đi con đường nguy hiểm trên biển liền vui vẻ tìm kiếm quán trọ gần đây.

Ai dè lại không thấy quán trọ nào cả.

Nàng vốn định quay trở lại con đường cũ thì bỗng nhiên ngửi thấy mùi cơm chín toả ra từ một căn nhà, liền xin ăn ké một chén cơm. May mắn thay, gia đình kia lại hiểu được tiếng phổ thông, tốt bụng cho Triệu Hòa Thanh một chén cơm.

Lúc Hạ Thầm vội vã tìm nàng thì nàng đang ở đây vui vẻ ăn cơm.



“Triệu Hòa Thanh!”

Triệu Hòa Thanh đang cầm chén cơm nghe thấy có người gọi mình liền quay đầu về phía đó, đập vào mắt nàng là Hạ Thầm mồ hôi nhễ nhại đang nhìn mình với vẻ lo lắng, còn có tiếng thở hổn hển vang lên bên tai nàng.

Thấy vậy, Triệu Hòa Thanh liền biết mình chết chắc rồi!!!