Lúc màn đêm buông xuống, họ quyết định nghỉ ngơi trước, còn chuyện mai có người tới hay không thì để mai tính.

Họ quay trở lại ngôi miếu, cứ thế mà nằm xuống đống cỏ khô. Vì Hạ Thầm và Lý Cảnh Lâm đều là những người từng trải qua sương gió nên nằm trên đống cỏ khô như này cũng không sao, chủ yếu là Triệu Hòa Thanh thôi.

Tuy nàng làm việc cho Triệu Văn Trác, nhưng mấy năm nay cũng được nuôi thành công chúa yểu điệu.

Vậy mà giờ họ lại nhìn thấy Triệu Hòa Thanh chọn một chỗ có nhiều cỏ khô, nằm xuống rồi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Thầm, Lý Cảnh Lâm:…

Triệu Hòa Thanh: Nhìn ta làm gì? Ngủ đi!

Vì cả ba đều rất mệt, nên chưa nằm xuống được bao lâu thì đã lăn ra ngủ.

***

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thầm là người thức dậy đầu tiên. Không lâu sau, Triệu Hòa Thanh cũng thức dậy, Lý Cảnh Lâm là người thức dậy cuối cùng.

Xung quanh đây không có thứ gì ăn được cả, Triệu Hòa Thanh đói đến mức bụng xẹp lép luôn rồi.

Manh mối đã không tìm được thì thôi, đến cả mạng mình cũng chưa chắc giữ được là sao vậy nè.

Lúc thấy đường xuống núi rất dài, Triệu Hòa Thanh mệt mỏi thở dài, Hạ Thầm đi phía sau liếc nàng, rồi hỏi: “Đi không nổi nữa à?”

Nàng vừa đi vừa gật nhẹ đầu với dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Hạ Thầm ghét nhất dáng vẻ này của nàng, bèn nói: “Ta cõng nàng.”

Triệu Hòa Thanh:??? 

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Leo lên cũng có mất mát gì đâu!

Hạ Thầm ngồi xổm ở một bãi đất trống, Triệu Hòa Thanh liền leo lên. Lúc đứng dậy, hắn còn ước lượng cân nặng của nàng.

Khá nhẹ đấy chứ.

Lúc chân của Triệu Hòa Thanh được nghỉ ngơi, nàng ôm hờ cổ Hạ Thầm, hơi thở đều đặn phà vào trên cổ chàng.

Hạ Thầm liên tục tránh né nhưng vẫn không tránh được hơi thở của nàng, dứt khoát đứng yên.

Lý Cảnh Lâm một mình đi phía sau:… Ngược kẻ chưa có vợ quá đi mất.

Cuối cùng ba người cũng tới chỗ mà ngày hôm qua họ rời thuyền.

Hạ Thầm chậm rãi đặt Triệu Hòa Thanh xuống, buồn bực nhìn biển cả vô tận.

Tính ra vẫn còn khoảng một nén nhang mới tới thời gian mà hôm qua họ xuống thuyền.

Thật ra, bơi qua bên kia không phải vấn đề, chủ yếu là Triệu Hòa Thanh không biết bơi lội, mang theo nàng khi bơi qua cũng không dễ dàng gì.

Triệu Hòa Thanh chú ý tới ánh mắt của hắn liền nhìn sang. Nàng như biết được ý hắn, hòa nhã nói: “Hai người cứ bơi qua đi, đừng bận tâm đến ta…”

Lý Cảnh Lâm không tin: “Thật á?”

Triệu Hòa Thanh gật đầu nói tiếp: “Hai người nhớ phải gọi một con thuyền tới đón ta đấy.”

Lý Cảnh Lâm: “…”

Triệu Hòa Thanh thấy y không đáp thì hoảng hốt nhìn về phía Hạ Thầm, rồi hỏi: “Có phải các người định bơi qua rồi bỏ ta lại đây không!”

Hạ Thầm nhướng mày, thật thật giả giả hỏi lại: “Nàng đoán xem?”

Triệu Hòa Thanh như bị sét đánh tại chỗ. 

Vừa rồi hắn còn tốt bụng cõng nàng xuống núi mà giờ lại muốn bỏ nàng lại trên đảo!

Cầm thú!

Hạ Thầm không đùa nàng nữa, cười nói: “Lừa nàng thôi.”

Triệu Hòa Thanh: “…”

Đã qua một nén nhang nhưng thuyền đánh cá vẫn chưa tới, xem ra bọn chúng muốn giam họ tại chỗ này rồi.

Triệu Hòa Thanh bỗng cảm thấy tiếc cho thù lao khá nhiều mà hôm qua họ đã đưa cho ngư dân.

Lúc họ chuẩn bị nhảy xuống biển thì trên mặt biển xuất hiện một cái bóng nhỏ càng ngày càng gần, Lý Cảnh Lâm thấy thuyền đánh cá ngày hôm qua thì không khỏi vui mừng.

Y không muốn toàn thân mình đều ướt như chuột lột đâu.

Khi thuyền đánh cá đến gần bờ biển, ngư dân ở trên thuyền hét lên: “Ở đây! Ở đây nè!”

Họ nhanh chóng chạy chậm lên thuyền.

Ngư dân giải thích rằng ở bên kia đang mưa, thuyền đi dễ bị lật nên ông tranh thủ tới đây khi mưa còn chưa lớn.

Nghe vậy, Triệu Hòa Thanh liền rút lại suy nghĩ tiếc tiền vừa rồi.



Manh mối trong ngôi miếu đã bị đứt đoạn, họ lại không tìm không thấy manh mối khác nên đành phải quay trở lại kinh thành.

Ở kinh thành, Triệu Văn Trác đang dò hỏi hành tung của Triệu Hòa Thanh, cung nhân bẩm rằng tướng quân đã dẫn công chúa ra khỏi thành.

Đang yên đang lành cớ sao phải ra khỏi thành.

Mỗi ngày hắn ta đều hối hận sao trước kia mình lại nóng nảy ép Triệu Hòa Thanh lấy Hạ Thầm, rồi vô tình dồn nàng vào đường cùng.

Bữa gia yến kia chính là khoảnh khắc cuối cùng trước khi Triệu Hòa Thanh bị mất trí nhớ.

Triệu Hòa Thanh bị giam cầm trong một thời gian dài đã trở nên bực bội và bất an.

Tính nàng vốn hoang dã, ở bên ngoài là chúa tể sơn lâm nhưng lại bị giam cầm trong thâm cung này.

Tuy nàng muốn hoàng đế thả nàng, nhưng đây vốn là chuyện không tưởng.

Từ lúc nàng không chịu làm việc cho Triệu Văn Trác, thì nàng đã mất đi tự do rồi.

Ngày hôm đó, nàng đánh bại một tên lính rồi giật lấy thanh kiếm trong tay gã. Sau đó, nàng xông thẳng tới trước mặt hoàng đế, chĩa mũi kiếm vào hắn ta và tức giận bảo hắn ta phải thả nàng!

Hoàng đế xảo quyệt gian trá lừa Triệu Hòa Thanh rằng sau buổi yến tiệc sẽ thả nàng đi, ấy vậy mà nàng lại tin.

Triệu Văn Trác mỉa mai nghĩ: Đúng là những kẻ ngu si tứ chi phát triển.

Hắn ta hạ độc vào chén rượu của Triệu Hòa Thanh, nhưng nàng lại không uống, chỉ ngẩn ngơ như người mất hồn, đến cả đũa cũng không nhúc nhích.

Triệu Văn Trác cứ tưởng kế hoạch đã thất bại, ai dè lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Suy cho cùng, hắn ta phải cảm ơn phi tần làm loạn để tranh sủng kia mới đúng.

Dù nàng bị đụng ngã nhưng lại không chết, lúc hắn ta định ra tay lần nữa thì nàng đã tỉnh.

Tuy Triệu Văn Trác đang nhàn nhã chơi với bút và mực, nhưng khuôn mặt lại vô cùng âm u.

Dù Triệu Hòa Thanh đã mất trí nhớ thì hắn ta tuyệt đối không thể để Hạ Thầm sử dụng nàng, ai bảo Triệu Hòa Thanh là người của hắn ta làm gì.



Lúc trở lại kinh thành, ai nấy cũng đều đói lả, Lý Cảnh Lâm vội vàng đến Phù Vân Lâu đặt chỗ và gọi món.

Họ vẫn ngồi ở chỗ lần trước, Triệu Hòa Thanh nhìn xuống dưới thì thấy rất nhiều người đang đi lại trên phố.

Nàng đột nhiên nhớ tới cuốn tiểu thuyết vẫn còn ở trên người của Hạ Thầm, liền đòi hắn trả lại cho mình.

Hạ Thầm tìm trong quần áo hoài nhưng vẫn không thấy, chắc hắn đánh rơi nó trong ngôi miếu rồi.

Triệu Hòa Thanh vô cùng đau lòng, nhìn chằm chằm Hạ Thầm với vẻ thù hằn.

Hạ Thầm:… Nàng có nhìn ta chằm chằm thì ta cũng không tìm ra được đâu.

Triệu Hòa Thanh biết vậy nhưng nàng công chúa yêu kiều vẫn cứ không vui. Nói thật thì trông nàng đáng thương và tủi thân nhiều hơn là tức giận.

Hắn hắng giọng, bất đắc dĩ nói: “Ăn xong ta sẽ dẫn nàng đi mua tiểu thuyết.”

Triệu Hòa Thanh đang chờ những lời này đây!

Nếu có tiền của Hạ Thầm trợ giúp, thì nàng có thể mua rất nhiều tiểu thuyết rồi!

Hạ Thầm: Sao hắn lại có cảm giác như mình vừa bị lừa vậy nhỉ?

Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên, Triệu Hòa Thanh và Lý Cảnh Lâm ăn như bão quét, khiến đại gia Hạ Thầm hết chỗ nói luôn rồi.

Lý Cảnh Lâm ở biên cương đã lâu nên không tính, giờ đến Triệu Hòa Thanh cũng bị y đồng hóa luôn rồi.

Hạ Thầm không muốn nhìn hai người họ thêm giây phút nào nữa.

Cuối cùng bữa cơm khó đỡ cũng kết thúc, Lý Cảnh Lâm ngồi xe ngựa về trước, còn Hạ Thầm đi dạo cửa hàng tiểu thuyết cùng Triệu Hòa Thanh.

Tuy Triệu Hòa Thanh không có phong thái của một công chúa, nhưng tác phong và hành động của nàng chẳng khác nào công chúa.

Nàng cứ thấy quyển tiểu thuyết nào thú vị là liền vung tay bảo Hạ Thầm trả tiền.

Mãi đến lúc tính tiền, nàng mới cảm thấy quá đắt!

Triệu Hòa Thanh bắt đầu trả giá với ông chủ: “Ông chủ có còn nhớ ta không?”

Ông chủ: “Không nhớ.”

Triệu Hòa Thanh giả bộ tức giận: “Ông chủ thật vô tâm, ta thường xuyên tới chỗ ông mua tiểu thuyết, cũng chính là khách quen của tiệm đấy!”

Ông chủ chưa kịp trả lời thì nàng đã tiếp tục thừa thắng xông lên: “Nể mặt ta mua nhiều cuốn như vậy, ông chỉ cần giảm 50% là được!”

Ông chủ nghi hoặc: “Giảm 50% là gì?”

Triệu Hòa Thanh nhận ra mình lại nói lung tung, liền cười ngây ngô: “À… Ông chủ bán rẻ chút đi mà.”

Ông chủ cũng không phải là người dễ nói chuyện, kiên quyết nói không.

Sau đó, Hạ Thầm chứng kiến cuộc đại chiến giữa Triệu Hòa Thanh và ông chủ suốt nửa canh giờ. Kết quả là ông chủ bị đánh bại, Triệu Hòa Thanh như ý lấy được mức giá ưu đãi.

Từ đó về sau, Hạ Thầm đã không đi mua tiểu thuyết với nàng nữa.

***

Trong những ngày ở phủ tướng quân, cuối cùng Hạ Thầm cũng phát hiện phu nhân mình xem tiểu thuyết nhiều đến mức nào.

Triệu Hòa Thanh đọc tiểu thuyết suốt ngày lẫn đêm. Khi thì nàng cười với tiểu thuyết, đôi khi lại khóc với nó, cực kỳ giống bị tẩu hỏa nhập ma luôn.

Bọn nha hoàn của nàng lại như đã quá quen với cảnh này, chỉ làm tròn bổn phận của mình.

Triệu Hòa Thanh chỉ buông tiểu thuyết vào hai lúc duy nhất: Tắm và ngủ.

Hạ Thầm đau đầu không thôi, xem ra hắn đã lấy phải một phu nhân ngốc nghếch rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, nàng biến thành như vậy đều là do hắn.

Hắn không nên để nàng mua nhiều tiểu thuyết như vậy!