Chương 107 Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (21)

Editor:KL

Vừa nhìn thấy cây trâm bạch ngọc này, ánh mắt kinh ngạc nhặt nó lên, Hạ Lan Nhược chỉ cảm thấy cây trâm trong tay tỉ mỉ mịn nhẵn, lại cúi đầu lườm y phục hắn cầm trong tay một chút, bởi vì Đường Ninh là nữ tử, mặc y phục của hắn thế nào cũng có chút không ổn, cho nên y phục này là hắn lúc trước đặc biệt tìm ra từ tủ quần áo,là đồ mới được may nên sau khi được đưa vào tủ quần áo của hắn thì không có người chạm qua.

Như vậy cây trâm này...

Nếu không có gì ngoài ý muốn chắc là trước kia Đường Ninh thay y phục quá gấp, lúc này mới sơ ý thất lạc ở trong áo.

Thật đủ sơ ý.

Nhìn cây trâm, Hạ Lan Nhược cười khẽ , lập tức đem trong tay y phục hướng một bên quăng ra, cứ như vậy tùy ý dựa trên giường, liền bắt đầu thưởng thức cây trâm trong tay.


Sắc trời dần dần muộn, ánh sáng rực rỡ của tà dương trực tiếp xuyên thấu qua cửa sổ,rơi ở trên cây trâm trong tay Hạ Lan Nhược,càng làm cây trâm khắc từ bạch ngọc thêm ôn nhuận oánh sáng.

Cứ nhìn như vậy, khuôn mặt Đường Ninh ôn nhu tươi cười cũng đột nhiên chợt lóe qua trong đầu Hạ Lan Nhược, hắn nhẹ híp mắt, sau đó lại quỷ thần xui khiến bỗng nhiên cúi đầu, tiến đến ngửi trên cây trâm.

Quả nhiên, một cỗ nhàn nhạt mùi thơm liền trực tiếp từ trên cây trâm truyền qua.

Kỳ thật từ nhỏ mũi của hắn đã thật linh mẫn, thời điểm lần đầu cùng Đường Ninh gặp nhau chính là cỗ mùi thơm nhàn nhạt như có như không này trên người nàng hấp dẫn hắn.

Mùi thơm này rất là kì lạ, có chút giống đàn hương, nhưng lại xen lẫn một chút hương hoa sơn chi cùng mùi trái cây nhẹ nhàng.


Đặc biệt nhất là sau khi Đường Ninh rơi xuống nước mùi thơm trên người nàng không chỉ có không có hòa tan,mà ngược lại mùi vị còn càng dày đặc hơn một ít.

Lúc này mới dẫn đến lúc trốn ở trong hòn non bộ, quanh quẩn chóp mũi của hắn tất cả đều là mùi thơm trên người Đường Ninh, cho dù bây giờ nhớ lại cũng luôn cảm thấy tựa như còn có thể ngửi được.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh ban ngày bị hắn ôm thật chặt trong hòn non bộ lần nữa chợt lóe qua trong đầu Hạ Lan Nhược.

Gương mặt nàng trắng gần như trong, như thủy mặc họa nên, cánh môi so với son phấn thượng đẳng nhất còn muốn đỏ đến thuần túy hơn, cùng giọt nước từ thái dương nàng rơi xuống ...

Cơ hồ một lần nghĩ hình ảnh như vậy, hô hấp Hạ Lan Nhược liền khó mà át chế hơi hơi cứng lại.

Hắn khẽ nhắm mắt, lần nữa mở ra, hắn thấy mình vẫn ngửi ngửi mùi hương còn sót lại trên cây trâm của Đường Ninh, trực tiếp liền giật mình,hắn lập tức luống cuống tay chân đem y phục kể cả cây trâm của Đường Ninh tất cả đều nhét vào tủ quần áo của mình, đem cửa tủ phịch một tiếng đóng lại.


Hạ Lan Nhược lúc này mới nhìn tủ quần áo gỗ trinh nam trước mặt, thở một hơi thật sâu.

Hắn vừa nãy đến cùng đang làm cái gì?

Hắn làm cử chỉ điên rồ sao?

Cầm cây trâm của Đường Ninh, ngửi thời gian dài như vậy, còn... Còn...

Chỉ cần nghĩ tới chính mình vừa nãy đang hồi tưởng bộ dáng Đường Ninh sau khi rơi xuống nước vào ban ngày, Hạ Lan Nhược kém chút lấy tay cho mình một cái tát.

May mà Đường Ninh tín nhiệm ỷ lại hắn như vậy, mặc kệ sự tình gì đều nguyện ý nói với hắn, hắn vậy mà... Vậy mà...

Hạ Lan Nhược thật chưa hề nghĩ qua mình còn có thể có một mặt vô sỉ như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn càng cưỡng bức chính mình không nghĩ tới, bộ dáng Đường Ninh ngay trong đầu của hắn càng rõ ràng.

Không chỉ có như thế, ngay cả lúc trước lời không đâu lúc nãy của mẫu thân hắn cũng ở bên tai của hắn vang lên.
Ai có thể nghĩ tới, mới gặp mặt một lần, mẫu thân vậy mà liền cũng vẫn như cũ yêu thích Đường Ninh, không chỉ có như thế, nói gần nói xa đều là ý tứ hi vọng chính mình có thể đưa nàng cưới về phủ quốc công.

Thực sự là...

Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, Đường Ninh ngược lại thật sự rất thích hợp với hắn, trong lòng của nàng có Vệ Cảnh, hết lần này tới lần khác Vệ Cảnh lại cùng Tần Thiên Thiên xảy ra chuyện như vậy. Trong lòng của hắn có Mộ Thanh, mặc dù lúc trước nghe lời Đường Ninh nói, hắn có chút muốn thoát ra nhưng thật muốn triệt để lãng quên đi Mộ Thanh tiếp thu một nữ tử khác, hắn còn cần một chút thời gian.

Cho nên, nếu Đường Ninh gả cho hắn, hai người nói không chừng còn thật có thể cùng trải qua thời gian sau này, dù sao mẫu thân cũng thích nàng, cùng nữ tử khác so ra, hắn cũng không bài xích nàng.
Có lẽ...

Không , chờ một chút, hắn đến cùng suy nghĩ cái gì vậy? Hắn không phải bị mẫu thân ảnh hưởng chứ?

Đang êm đẹp sao lại tưởng tượng hắn cùng Đường Ninh có khả năng thành thân, dựa vào cái gì hắn muốn cưới, người ta liền nguyện ý gả chứ? Chẳng lẽ Đường Ninh không muốn gả cho lang quân như ý lưỡng tình tương duyệt sao? Cần gì phải gả cho hắn - hoàn khố nổi danh trong kinh chứ?

Xem ra hắn quá rảnh rỗi, vậy mà nhàm chán đến loại chuyện này cũng bắt đầu tưởng tượng.

Vô luận như thế nào, hắn cùng Đường Ninh đều là không thể nào, hoàn toàn không có khả năng.

Làm bằng hữu như bây giờ đối với hai người đều tốt.

Đúng, chính là như vậy.

Về phần cây trâm, ngày mai liền trả lại cho Đường Ninh, người ta một là cô nương chưa gả, hắn giữ lại cây trâm này làm cái gì, nếu sau này bị người khác phát hiện, đối với thanh danh của Đường Ninh thực sự không tốt.
Hạ Lan Nhược ở trong lòng tẩy não cho mình kết thúc, nhận định lúc nãy mình bảy nghĩ tám nghĩ là do quá rảnh rỗi, lúc này liền cơm tối cũng chưa ăn, lại đi ra ngoài.

Nhưng làm Thanh Bình trưởng công chúa muốn bắt người lại không bắt được, tức giận không thôi , trong lònng càng kiên định quyết tâm muốn cưới nàng dâu cho nhi tử nhà mình .

Cũng không cần người khác, chỉ cần Đường Ninh Tần gia liền rất tốt!

Ban đêm ước chừng giờ Hợi một khắc, Hạ Lan Nhược rốt cục uống đến say khướt gõ cửa lớn phủ trưởng công chúa, được bọn sai vặt đỡ lấy nằm dài trên giường, Hạ Lan Nhược bọc lấy chăn mền, vừa mới nghiêng người, trong miệng liền lầu bầu một tiếng.

"Đường... Ninh..."

Cứ như vậy ngủ một giấc đến sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Lan Nhược bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, trong long luôn luôn ghi nhớ nhanh chóng đem cây trâm trả cho Đường Ninh,Hạ Lan Nhược lần đầu say rượu không có ngủ đủ một giấc đến mặt trời lên cao,mới đứng lên.
Từ trong tủ quần áo đem cây trâm lấy ra, Hạ Lan Nhược vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, liền phát hiện chính mình còn chưa rửa mặt, không đúng, không chỉ là chưa rửa mặt, mùi vị trên người hắn cũng thập phần khó ngửi.

Nghĩ đến đây, Hạ Lan Nhược không chút do dự liền vào sáng sớm kêu nước.

Cùng lúc đó, chính viện bên kia Thanh Bình trưởng công chúa nghe nói Hạ Lan Nhược sáng sớm liền kêu nước, càng cả kinh trực tiếp đem tổ yến đã uống trong miệng lại phun ra.

"Gọi... Gọi nước?"

Đứa con trai kia của bà từ khi ba năm trước sau khi uống say, bị một nha hoàn bộ dáng kiều mị leo giường chưa toại,thì bên người trừ gã sai vặt liền chỉ còn lại gã sai vặt, có lúc bà thậm chí đều có chút hoài nghi nhi tử có phải sau khi Kỷ Mộ Thanh rời đi mà bị kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ đam mê đồng tính, hay là có dự định xuất gia hay không.
Nhưng bây giờ bà...bà nghe được cái gì?

Cuối cùng vẫn là nghe đến gã sai vặt bẩm báo, bà mới rốt cục rõ ràng, con trai của bà chỉ là buổi sáng tắm rửa mà thôi, không có bất kỳ cái gì ý gì khác.

Thế nhưng không đúng,đang êm đẹp buổi sáng hắn tắm làm gì.

Tin tức truyền đến, Thanh Bình trưởng công chúa mới phát hiện, Hạ Lan Nhược hắn không chỉ có buổi sáng tắm rửa, tựa như còn dùng lá lách cùng hương thuốc, đây là...

Sau đó Thanh Bình trưởng công chúa liền trốn ở một bên xa xa nhìn xem Hạ Lan Nhược một bộ bạch y, khóe miệng mỉm cười, đặc biệt quyến rũ mà ra phủ.

Lúc này, Thanh Bình trưởng công chúa liền lập tức gọi hai người, để bọn hắn đuổi theo Hạ Lan Nhược, xem hắn đến cùng đi nơi nào.

Không chênh lệch sau nửa canh giờ, người theo dõi trở về bẩm báo với bà, thấy được tiểu công gia tiến vào phủ tướng quân.
Nghe hắn nói, Thanh Bình trưởng công chúa đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt không khống chế liền che miệng yêu kiều cười lên, càng cười càng vui vẻ, càng cười thanh âm càng lớn, càng về sau, càn cười đến đau bụng.

Ranh con, còn cùng với bà mạnh miệng, sáng sớm vì đi phủ tướng quân cũng đem chính mình tắm rửa, còn nói không có ý với cô nương người ta .

Nếu là không có ý, bà trực tiếp đổi gọi hắn là cha.

Đem thời gian lúc trước chuyển dời một chút.

Trên xe ngựa Kiến vương phủ đi hướng phủ tướng quân.

Cho dù tối hôm qua liền đã biết được tin tức này, trong xe ngựa Vệ Cảnh vẫn còn có chút chưa tỉnh hồn lại.

Thiên Thiên, Thiên Thiên nàng sao lại nguyện ý làm thϊếp của hắn chứ?

Tính tình nàng cao ngạo như vậy ,sao lại đồng ý làm thϊếp chứ?

Phải biết ngay cả nương hắn đều bị tin tức này làm cho chấn kinh đến không ngậm miệng được, cuối cùng vẫn là bên cạnh một mặt ghét bỏ, bên cạnh nhẫn nại tính tình, phái quản gia của vương phủ tới. Dù sao chỉ là nạp thϊếp mà thôi,phái tổng quản vương phủ đã là cho Tần Thiên Thiên thiên đại thể diện, muốn nàng tới cửa, căn bản không thể nào, không hợp quy củ.
Chính là nghi hoặc thế này, lại thêm hôm qua hắn thật vất vả thuyết phục Đường Ninh đồng ý cẩn thận suy nghĩ một chút, cho nên hôm nay mặc kệ nương của hắn ngăn cản thế nào, hắn vẫn đi theo Vệ quản gia vương phủ đến đây thương lượng nạp thϊếp ở phủ tướng quân.

Vì để hiểu rõ ý tứ của Thiên Thiên , cũng vì nói với nàng rõ ràng.

Hắn không thể liên tục tâm nhị ý, nếu trong lòng của hắn đã xác định Đường Ninh, cùng Thiên Thiên bên kia liền nhất định phải nói rõ rõ ràng ràng, nếu không không chỉ bất công với Thiên Thiên, đối với Đường Ninh cũng không đủ chân thành.

Hi vọng Thiên Thiên có thể hiểu tâm tư hắn.

Nghĩ đến chuyện này,lòng Vệ Cảnh không hiểu sao có chút thấp thỏm.

Xe ngựa dừng lại, nhìn bảng hiệu phủ tướng quân, Vệ Cảnh hít một hơi thật sâu, hắn trực tiếp liền từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Không sai biệt lắm cùng thời khắc đó, hướng về phía gương đồng , mặc cho Xuân Đàn giúp nàng đem trâm cài tóc cuối cùng cắm đến trong tóc nàng, Đường Ninh lại cảm thấy cả người mình sau khi rời giường vào buổi sáng, có thể là bởi vì hôm qua rơi xuống nước mà thân thể hơi có chút không lanh lẹ, ngay cả gương mặt tựa như đỏ đến có chút không đúng ,bị Xuân Đàn một mặt lo âu chỉ ra có cần nàng một hồi gọi đại phu đến xem cho Đường Ninh một chút hay không.

Ngay khi hau chủ tớ hai thảo luận gọi đại phu hay không, vừa đi bên ngoài đã du đãng một vòng, Xuân Miên bỗng nhiên nôn nôn nóng nóng đẩy cửa phòng ra, vọt tới trước mặt Đường Ninh liền cùng với nàng báo cáo vừa nãy nghe lén được tin tức chấn kinh. Vừa nghe đến Xuân Miên bẩm báo, Đường Ninh nhất thời cả kinh trực tiếp quay đầu,làm trâm cài tóc bạc trên đầu cũng kịch liệt lắc lư theo.
"Em nói cái gì?"

"Em vừa vặn nghe bọn nha hoàn trong phủ nói là Thiên Thiên tiểu thư đã đáp ứng yêu cầu làm thϊếp của Kiến vương phủ , bây giờ người Kiến vương phủ cũng đã đến, đang cùng tướng quân còn có phu nhân thương lượng việc nạp thϊếp!"

"Không có khả năng!"

Đường Ninh vô thức phủ định, "Thiên Thiên, Thiên Thiên muội ấy sao có thể..."

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Xuân Miên thành thật, Đường Ninh liền biết việc này tám chín phần chính là thật.

Trong lúc nhất thời, ngay cả Đường Ninh cũng mang biểu lộ mờ mịt,đồng thời cảm giác đầu váng mắt hoa nghiêm trọng hơn.

Bất quá nàng cũng không có mờ mịt bao lâu, liền có người đến thông bẩm, Hạ Lan tiểu công gia đã tiến vào phủ tướng quân, nói là có chuyện rất quang trọng tìm đến nàng, hiện tại ngay trong hoa viên chờ cô nương.
Nghe được lời như vậy, trong lòng Đường Ninh nhướng mày, trên mặt lại mang theo tâm sự đầy bụng trực tiếp hướng tiểu hoa viên đi đến.

Mà lúc này, trong hoa viên, đứng trong lương đình, nhìn lá sen trong hồ nước đã bắt đầu dần dần tàn lụi , rõ ràng cũng cùng Đường Ninh gặp qua không chỉ một lần mặt, thế nhưng không biết vì cái gì, hôm nay Hạ Lan Nhược ccảm thấy toàn thân trên dưới chỗ nào chỗ nấy đều không thích hợp, không chỉ có như thế, còn đặc biệt khẩn trương.

Khẩn trương đến hắn không biết lần thứ mấy cúi đầu nhìn ăn mặc chưng diện của mình, đồng thời ngón tay luôn luôn nắm vuốt cây trâm bạch ngọc của Đường Ninh , cố gắng duy trì biểu lộ mây trôi nước chảy trên mặt.

Phải nhớ kỹ, hắn hôm nay chỉ là đem cây trâm trả cho Đường Ninh mà thôi, tuyệt không có bất luận ý tứ gì.
Hạ Lan Nhược ở trong lòng nói với chính mình.

Thẳng đến một trận tiếng bước chân ở phía sau hắn vang lên, Hạ Lan Nhược cơ hồ vô thức liền muốn xoay người lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình bây giờ liền không nên quá nóng lòng, thế là quả thực chống lại tiếng bước chân kia đã cách hắn rất gần, hắn lúc này mới giả vờ như vừa nghe được, chậm rãi xoay người lại.

"Hạ Lan Nhược."

Vừa nhìn thấy đứng trên bậc thang, Hạ Lan Nhược khẽ hít một cái khí, sau lưng cũng không có những người khác đi theo, Đường Ninh liền hướng hắn lộ ra nụ cười ôn nhu.

Bịch!

Bất quá một dáng tươi cười, Hạ Lan Nhược liền lập tức cảm thấy tim mình bỗng nhiên nhảy lên.

Hắn lập tức che giấu hạ mắt xuống, đồng thời ngón tay cũng sờ một cái cây trâm của Đường Ninh hắn giấu ở trong tay áo.
Chỉ tiếc hắn che giấu ở trước mặt 54088, cũng là không chỗ che thân.

Bởi vì, [Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: 68.]

Lại tăng nữa nha!

"Hôm nay ngươi như thế nào lại tới? Là muốn mời ta đi xem vườn hoa so với phủ tướng quân xinh đẹp hơn địa sao?"

Đường Ninh giọng điệu cứng rắn nói xong, trong lòng Hạ Lan Nhược khẽ động.

Chỉ là hắn còn chưa tới kịp nói gì, liền nghe thanh âm Đường Ninh có chút sa sút nói, "Chắc phải để ngươi thất vọng rồi, hôm nay ta sợ là không có thời gian cùng ngươi ra ngoài đâu..."

Nói đến đây, Đường Ninh hơi ngừng lại xuống, "Ngươi biết không? Hôm nay người Kiến vương phủ tới, bởi vì... Bởi vì Thiên Thiên đáp ứng yêu cầu của Kiến vương phi, muội ấy đồng ý làm thϊếp..."

"Cái gì?"

Câu nói này của Đường Ninh làm Hạ Lan Nhược đều có chút chấn kinh, dù sao hắn nhìn thế nào Tần Thiên Thiên cũng không giống như là loại người sẽ tuỳ tiện nhận mệnh, lấy tính tình của nàng ta, tám chín phần là muốn làm một ít chuyện, sao lại tùy ý liền đáp ứng làm thϊếp như vậy.
Không hiểu sao Hạ Lan Nhược cảm thấy bên trong không phải là có âm mưu gì chứ?

Nếu không thực sự khó mà giải thích tại sao Tần Thiên Thiên lại đột nhiên cúi đầu.

"Ta... Ta cũng không rõ, lòng ta hiện tại rất loạn..."

"Ngươi loạn cái gì? Tần Thiên Thiên nếu như nguyện ý gả vào Kiến vương phủ làm thϊếp,hôn sự của ngươi cùng Vệ Cảnh khẳng định không tiếp tục được, thế nào? Cho dù Vệ Cảnh cùng Tần Thiên Thiên đều bị người phát hiện... Khụ, ngươi còn đối với hắn nhớ mãi không quên?"

Chắc ngay cả Hạ Lan Nhược cũng không phát giác được trong lời nói của mình lúc này xen lẫn một vị chua tia như có như không .

"Không phải, kỳ thật... Kỳ thật hôm qua ngươi đi rồi, Cảnh ca ca hắn cùng ta... Cùng ta..."

Hít sâu một hơi, Đường Ninh liền trực tiếp đem lời tỏ tình chân thành hôm qua Vệ Cảnh nói với nàng, còn có biện pháp giải quyết hắn nghĩ đều toàn bộ nói ra với Hạ Lan Nhược trước mặt .
Nàng càng nói, sắc mặt Hạ Lan Nhược càng lạnh.

Thẳng đến nghe xong, hắn càng không khống chế lại liền cười lạnh thành tiếng.

"Hắn ngược lại nghĩ biện pháp tốt! Vậy hắn đến cùng có biết, nếu như hiện tại thanh danh của hắn cùng Tần Thiên Thiên bị hao tổn, nhưng nếu như ngươi đáp ứng biện pháp này của hắn, ngươi cũng sẽ bị bọn họ liên lụy vào trong vòng xoáy sâu không thấy đáy này hay không, rõ ràng thanh danh ngươi bây giờ vừa vặn, một khi đáp ứng Vệ Cảnh, sau này sẽ bị người khác bàn tán nghị luận,cho dù rời kinh thành thì có thể vạn sự thuận lợi sao? Hắn thích ngươi, thích ngươi lại mạnh mẽ đưa ngươi kéo vào trong nước bùn hay sao?"

"Còn có nạp Tần Thiên Thiên làm thϊếp, lại để cho nàng ta ốm chết, thực sự chính là trò cười! Hắn sao lại có thể chắc chắn như vậy, Tần Thiên Thiên nguyện ý ốm chết,nếu nàng ta không nguyện ý thì thế nào,  Vệ Cảnh hắn còn có thể tự tay gϊếŧ Tần Thiên Thiên hay sao? Nếu không thể, hắn lại lấy cái gì cam đoan với ngươi. Ngược lại ngươi còn tin vào lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn,gả vào Kiến vương phủ, cơ bản là tuyệt đi con đường quay đầu , đến lúc đó ngươi cùng Tần Thiên Thiên đánh đến gà mắt đen, hắn ngồi hưởng thụ tề nhân chi phúc, thực sự rất vui sướng!"
(*gà mắt đen(乌眼鸡) Gà chọi mắt đen, như để diễn tả sự ghen ghét lẫn nhau, cái nhìn lườm nguýt. Ẩn dụ ghét nhau.)

"Ngươi đừng nói với ta ngươi còn thật cân nhắcmuốn nghe theo ý kiến của Vệ Cảnh, gả cho hắn?"

Hạ Lan Nhược cay nghiệt nói, "Không đầu óc thì để phòng bếp của phủ tướng quân hầm nhiều óc heo chút cho ngươi bồi bổ, không biết bị ai bán đi còn giúp người ta đếm số bạc!"

Chưa hề được chứng kiến một mặt này của Hạ Lan Nhược, Đường Ninh trực tiếp liền choáng váng giữa sân.

Mà nhìn thấy nàng ngốc ngơ ngác, Hạ Lan Nhược càng thấy giận không chỗ phát tiết, sớm biết như thế, hôm qua hắn không mên sớm rời đi rồi, mà nên mặt dạn mày dày lưu lại nghe một chút Vệ Cảnh nói cái gì mới tốt, loại vô sỉ lừa gạt tiểu cô nương, lời nói gì cũng nói được!
Hạ Lan Nhược đang tức giận, Đường Ninh lại không chớp mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhịn không được, phốc một tiếng liền bật cười.

Nụ cười này lại làm Hạ Lan Nhược trực tiếp rơi vào mộng, hắn nhíu mày  nhìn Đường Ninh, lại nhìn thấy nàng càng cười thanh âm càng lớn, càng cười động tác càng khoa trương, càng về sau thậm chí liền nước mắt đều từ khóe mắt thấm ra.

Lại cười đến cỗ tức giận trước kia còn trong lòng của Hạ Lan Nhược đột nhiên không bị khống chế cấp tốc tiêu tán.

Hắn cũng bật cười, chậm rãi từ trên bậc thang đình nghỉ mát đi xuống, đi thẳng đến bên cạnh Đường Ninh, đối phương mới rốt cục chậm rãi ngừng lại, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, đôi mắt lại thủy nhuận kinh người nhìn hắn.

"Cảm tạ ngươi, Hạ Lan Nhược, ngươi thật là một người tốt!"
Nghe được câu này, nhìn thấy Đường Ninh thế này, trong cổ Hạ Lan Nhược khẽ nhúc nhích, trong lúc nhất thời, cũng có chút không muốn trả cây trâm trong tay áo cho nàng, không biết nguyên do.

Ngay khi hai người bốn mắt nhìn nhau,  lòng Hạ Lan Nhược tràn đầy do dự, một tiểu nha hoàn bỗng nhiên vội vã vọt tới sau lưng Đường Ninh, quỳ xuống, nói là thấy được Vệ thế tử cùng Thiên Thiên tiểu thư ở hòn non bộ bên kia bỗng nhiên cãi lộn, càng nhao nhao thanh âm càng lớn, hạ nhân sợ tướng quân và phu nhân trách cứ, không thể làm gì khác hơn là đến tìm Đường Ninh, hi vọng Đường Ninh đi qua điều chỉnh một chút, miễn cho bọn họ khó xử.

Vừa nghe đến Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh rùm beng, còn tưởng rằng bởi vì chính mình,Đường Ninh một chút liền nóng nảy.

Nàng vội vàng liền muốn hướng hòn non bộ bên kia đi đến.
Mà đứng ở bên người nàng, Hạ Lan Nhược lại nhìn tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất ngôn ngữ hàm hồ, mắt nhắm lại, "Chờ một chút, Đường Ninh, ta cũng cùng đi với ngươi nhìn xem, như thế nào?"

"Ngươi..."

Vừa nghe đến Hạ Lan Nhược muốn đi, đã đi ra ngoài mấy bước Đường Ninh lúc này có chút kinh ngạc quay đầu, mà tiểu nha hoàn quỳ gối càng nhịn không được liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Thấy nàng như thế, Hạ Lan Nhược càng kiên định muốn bồi Đường Ninh cùng đi, hắn sợ cô nương ngốc này lại gặp tính toán gì đó thìsẽ không tốt, dù sao chân tướng sự kiện lúc trước rơi xuống nước còn chưa tra ra manh mối.

"Được, đương nhiên được, có ngươi ở đây, ta càng yên tâm hơn."

Đường Ninh một mặt tín nhiệm nói.

Nghe nàng nói, Hạ Lan Nhược nhẹ cười cười, hai người liền trực tiếp hướng hòn non bộ tiểu nha hoàn nói tới, vừa đi hai người thanh âm bên cạnh vang lên.
"Vừa nãy ta muốn hỏi, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy? Có phải bởi vì hôm qua... ngã bệnh hay không? Đã gọi đại phu chưa?"

"Vừa nãy chuẩn bị gọi, không nghĩ tới... Ta không sao, tinh thần tốt vô cùng, không cần lo lắng."

--

Gần như đồng thời, hòn non bộ bên cạnh.

Vệ Cảnh nhìn Tần Thiên Thiên ngoan ngoãn đứng ở trước mặt mình, vừa nãy ở đại đường thương nghị nạp thϊếp, hắn nhịn không được liền trực tiếp không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, liền gọi Thiên Thiên ra.

Nhưng đợi đến hắn đơn độc một người đối mặt với Tần Thiên Thiên, lại có chút không biết như thế nào mở miệng.

Dù sao bất kể nói thế nào, hắn cũng đối tốt với Thiên Thiên mười năm,thói quen mười năm không phải dễ dàng đổi như vậy.

Đả thương người như thế,hắn thật sự có một ít nói không nên lời.
Hai người cứ như vậy trầm mặc lại, chỉ có gió mát ngày mùa thu ở bên cạnh hai người không ngừng thổi mạnh.

Thẳng đến --

Tần Thiên Thiên nhìn thấy Lục Ý ra hiệu cho nàng ta,thời cơ minh bạch đã đến Tần Thiên Thiên rốt cục không trầm mặc, mà là hít một hơi thật sâu, trực tiếp hướng Vệ Cảnh trước mặt ngẩng đầu lên.

"A Cảnh, huynh gọi ta ra ngoài là có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Nàng ta ôn hòa hỏi như vậy.

"Ta..."

"Có phải muốn cùng ta thảo luận chuyện nạp thϊếp hay không?"

Tiếng nói Tần Thiên Thiên vừa dứt, Vệ Cảnh liền đã kinh ngạc trừng lớn mắt.

"Kỳ thật không sao, A Cảnh, huynh không cần cảm thấy ta ủy khuất, ta hiện tại đã suy nghĩ minh bạch, chỉ cần có thể đi cùng với huynh, thê tử cũng tốt, thϊếp cũng tốt, ta cũng sẽ không cảm thấy ủy khuất, thật..."
Đang nói chuyện, Tần Thiên Thiên trực tiếp liền đưa tay kéo lại ống tay áo của Vệ Cảnh, khóe mắt liếc qua chú ý tới Đường Ninh đến, một cái chớp mắt, trong lòng vui mừng, trên mặt lại tiếp tục thâm tình mà ôn nhu nhìn Vệ Cảnh, "Huynh nguyện ý vì ta làm ra chuyện như thế... chút ủy khuất ấy của ta tính là cái gì đâu?"

Nói xong nàng ta nhìn thấy trên mặt Vệ Cảnh trong nháy mắt dâng lên nghi hoặc, mang theo khoái ý, không chút do dự tiếp tục nói, "Huynh không cần giấu ta, ta đều biết, kỳ thật hôm qua ngươi đi rồi ta liền chú ý tới, Đường Ninh tỷ ấy... tỷ ấy hình như rơi xuống nước, bởi vì ta nhìn thấy tóc của tỷ ấy và y phục đều có chút ẩm ướt, cho nên huynh giống như lời huynh mới từ trong quân đại doanh trở về nói, ý đồ dùng biện pháp rơi xuống nước là bẩn thanh danh của Đường Ninh sao? Ta lúc ấy cho là huynh chỉ là nhất thời tức giận vị hôn thê thay người mới ăn nói linh tinh, thế nhưng không nghĩ tới huynh..."
Nàng ta không có nói dối, lúc ấy mới vừa từ quân doanh trở về, lại biết được vị hôn thê của mình đổi thành Đường Ninh, Vệ Cảnh liền đến đi tìm nàng ta, lúa giọng nói của nàng lãnh đạm nói Đường Ninh mới là vị hôn thê của hắn, Vệ Cảnh khó thở chính miệng nói, muốn làm vị hôn thê của hắn thì mai hắn sẽ tìm người làm bẩn thanh danh của Đường Ninh,xem nàng còn gả cho hắn thế nào, thê tử của hắn cả đời này chỉ có thể là một mình Tần Thiên Thiên.

A, khi đó trong lòng chỉ có một mình nàng ta, vì nàng ta chuyệb đại nghịch bất đạo gì cũng có thể làm ra, A Cảnh làm nàng ta nhớ nhung, sao lại... sao lại đột nhiên biến mất không thấy chứ!

Còn có, nếu không phải lúc trước Vệ Cảnh đề nghị, nàng ta như thế nào lại nghĩ đến cách làm bẩn thanh danh của Đường Ninh chứ?
Nói tới nói lui, là do A Cảnh sai!

"Sao huynh lại làm r vẻ mặt kinh ngạc này? Lúc ấy huynh nói những lời này, Lục Ý cùng những gã sai vặt tùy thân đều nghe được, ta không có nhớ lầm. Chỉ là huynh đến cùng có biết huynh thiên vị thế này thực sự là có chút quá phận hay không? Đường Ninh, Đường Ninh tỷ ấy lại không làm sai cái gì.Còn may, thời điểm tỷ ấy rơi xuống nước hình như  được Hạ Lan tiểu công gia cứu, mới không có truyền ra một điểm tiếng gió , nếu không huynh thật là sai lầm, Đường Ninh đối xử với huynh tốt bao nhiêu, tỷ ấy còn thích huynh như vậy, sao huynh có thể... Có thể làm như vậy chứ? Ta cảm thấy hai chúng ta cuối cùng bị người mưu hại... Nói không chừng là báo ứng!"

Tần Thiên Thiên khẽ than nói.

"Cái ... Cái gì rơi xuống nước?"

Rơi xuống nước? Đang êm đẹp Đường Ninh sao lại rơi xuống nước chứ? Đúng, hắn hôm qua liền phát hiện Đường Ninh hình như có chút không đúng, nhưng hắn không có nghĩ tói nàng rơi xuống nước, Đường Ninh nàng... Rơi xuống nước sao?
Nghe ý tứ của Thiên Thiên , là hắn sai người đi đẩy Đường Ninh rơi xuống nước?

Không có khả năng!

Tuyệt đối không có khả năng!

Hắn sao có thể làm ra chuyện như vậy!

Hắn làm sao có thể đi tổn thương Đường Ninh chứ!

Tâm Vệ Cảnh nháy mắt loạn thành một đoàn.

Tần Thiên Thiên lại bất đắc dĩ nhìn hắn , "Huynh còn không thừa nhận? Đường Ninh mới đến kinh thành bao lâu chứ? Cơ bản đều không cùng người khác kết qua thù oán gì, ngoại trừ huynh, ta thật nghĩ không ra..."

"Lời muội mới vừa nói là có ý gì?"

Chính là lúc này, âm thanh Đường Ninh run rẩy mà vang lên.

Vừa nghe đến thanh âm của nàng, rõ ràng đã sớm biết nàng đứng ở đằng kia Tần Thiên Thiên còn giả vờ như bị giật nảy mình.

Nàng ta kinh hãi, Vệ Cảnh chính là kinh hoảng sợ hãi.

Vừa nhìn thấy Đường Ninh,tim Vệ Cảnh liền lập tức đập nhanh, mặc dù sự tình không phải hắn làm, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cách nào phủ nhận, trước kia muốn tìm người làm hỏng thanh danh Đường Ninh thanh danh lại là hắn chính miệng nói ra ở trước mặt Thiên Thiên, đồng thời cũng không chỉ một lần nghĩ như vậy.
Nhìn trong mắt Đường Ninh đỏ bừng một mảnh , Vệ Cảnh há to miệng, làm thế nào đều nói không nên lời.

"Đường..."

Hắn vừa mở miệng nói ra một chữ đến, liền thấy Tần Thiên Thiên ngăn ở trước mặt hắn , vượt lên trước hoảng hốt vội nói, "Ta... Ta cái gì cũng chưa nói, thật, Đường Ninh tỷ không nên trách trách A Cảnh có được hay không? Kỳ thật... Kỳ thật huynh ấy cũng là vì ta, lúc trước huynh ấy đã nói với ta biện pháp như vậy, hắn cũng là vì ta, dù sao coi như ta chủ động cùng huynh ấy đi từ hôn, thanh danh của ta cũng sẽ bị tổn hại, huynh ấy... huynh ấy cũng là không có cách nào..."

"Không..."

Vệ Cảnh lắc đầu.

"Kỳ thật trong lòng A Cảnh cũng rất thống khổ, thậm chí tính toán xong chuyện của tỷ, ta liền biết huynh khẳng định là hối hận. Bởi vì..."

Nói đến đây, trong mắt Tần Thiên Thiên lóe lên một tia chật vật.
"Huynh ấy... huynh như cũng thích Đường Ninh tỷ, cho nên mới vào lúc mẫu thân huynh ấy mở miệng nói muốn nạp ta làm thϊếp, trực tiếp liền không mở miệng. Ta minh bạch, ta minh bạch huynh ấy là muốn đền bù cho tỷ, nói không chừng trong lòng đều nghĩ qua muốn cưới tỷ vào cửa, ta đều hiểu... Ta cũng sẽ không cảm thấy ủy khuất."

"Ta thích A Cảnh, nếu huynh ấy muốn cưới tỷ, ta lại thế nào không thể tác thành cho huynh ấy chứ, cho nên ta mới cùng mẫu thân nói nguyện ý gả cho A Cảnh làm thϊếp. Dù sao hiện tại ta chỉ là dưỡng nữ của phủ tướng quân , không thể so với Đường Ninh tỷ thập phần cao quý, lại bởi vì ngoài ý muốn mà hỏng thanh danh, cưỡng bức A Cảnh lấy ta làm thê tử cũng bất quá là cho Kiến vương phủ hổ thẹn mà thôi, tỷ mới là thê tử thích hợp nhất của A Cảnh."
"Đường Ninh, ta biết tỷ cũng thích A Cảnh, đúng không? Nếu tỷ không tổn thương, A Cảnh thích tỷ, tỷ cũng thích huynh ấy, không bằng chúng ta trực tiếp đem  chuyệnrơi xuống nước xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra,có thể chứ? Tỷ vẫn có thể gả cho A Cảnh, cùng ta gả đi qua, tỷ yên tâm, tỷ là thê tử, ta là thϊếp, ta tuyệt sẽ không cướp A Cảnh với tỷ, ta nhất định sẽ cẩn thủ bản phận."

Tần Thiên Thiên nghiêm túc nói như vậy.

Chỉ thấy thân thể Đường Ninh hơi hơi một cái lảo đảo, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, trong mắt sớm đã đỏ đến dường như có thể nhỏ ra huyết.

"Ha ha..."

Nàng nộ khí ngược lại cười nói.

"Là ai... Ai nói ta thích Vệ Cảnh? Là ai nói ta muốn gả cho huynh ấy? Hả? Người ta thích, người ta thích, cho tới bây giờ đều chỉ có... Chỉ có..."
"Hạ Lan Nhược mà thôi."

Khẽ nhắm mắt, Đường Ninh liền kéo tay Hạ Lan Nhược bên cạnh, dùng hết lực khí toàn thân nắm chặt.

Nàng đột nhiên cử động khiến cho Hạ Lan Nhược bỗng dưng xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng.

Lại tại cảm nhận được đầu ngón tay nữ tử lạnh buốt mà run rẩy, còn có nước mắt trong hốc mắt nàng không ngừng đảo quanh làm thế nào cũng không chịu rơi xuống, một cỗ tâm tình khó tả lập tức đánh lên trong lòng Hạ Lan Nhược .

Hắn nhấp nhẹ xuống bờ môi, ngầm cho phép Đường Ninh.

"Các ngươi đang làm cái gì!"

Vừa vặn lúc này, một tiếng quát chói tai thanh âm, bỗng nhiên sau lưng bốn người vang lên.

Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu, liền thấy được phu thê Tần tướng quân đang đứng ở một bên hành lang, nổi giận đùng đùng nhìn bọn họ .

Ai nha, nàng quên nói rồi, vừa nảy đang trên đường tới, bởi vì quá phận lo lắng Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh "Cãi lộn", ngay trước mặt Hạ Lan Nhược, nàng trực tiếp gọi lại một tiểu nha hoàn ven đường để nàng ta đi đem Tần tướng quân cùng Tần phu nhân cũng cùng nhau mời tới.
Dù sao nàng cũng sợ xảy ra chuyện, không phải sao?

Lại không giống xảy ra chuyện hay sao!

"Hồ đồ! Đường Ninh, còn không tranh thủ thời gian buông ra tay của Hạ Lan tiểu công gia!"

Nhìn thấy Đường Ninh cùng hoàn khố Hạ Lan Nhược dây dưa , Tần phu nhân cũng là tức giận, lúc này liền tức giận quát thế này, dù sao đi theo phía sau bà quá nhiều người, bà dám khẳng định ở đây tất cả mọi người nghe được Đường Ninh chính miệng thừa nhận chính mình ái mộ Hạ Lan Nhược.

Con gái tốt nào có thể không thận trọng không tự ái như vậy, đuổi tới nói mình ái mộ nam tử khác, người nàng ái mộ còn là hoàn khố!

Như vậy nếu lan truyền ra ngoài... Về sau Đường Ninh còn có thể có thanh danh gì, sợ là liền tuyển tốt một lang quân như ý đều tuyển không tới.

Lúc trước bà so sánh Tần Thiên Thiên nên thích Đường Ninh bao nhiêu, hiện tại trong lòng liền tức giận bấy nhiêu.
Hạ Lan Nhược chính là thân phận cao, cũng không phải lương phối, huống chi người ta còn không biết có tâm tư gì với nàng mà liền nói ra như vậy!

Nàng muốn thu hồi lời lúc trước tán dương Đường Ninh thông tuệ,  hai nữ nhi này của bà, một đứa so với một đứa ngu xuẩn còn ngu xuẩn hơn!

Nghe được Tần phu nhân nói, hốc mắt Đường Ninh trong lúc nhất thời càng đỏ, nàng nghe lời buông lỏng ra tay Hạ Lan Nhược.

"Quỳ xuống!"

Thanh âm Tần phu nhân vang lên lần nữa, nhịn thật lâu nước mắt rốt cục từ gương mặt trơn bóng của nàng rơi xuống, Đường Ninh bịch một tiếng liền quỳ gối trên mặt đất không bằng phẳng .

"Con... con nói ta nói cái gì cho phải đây? Chuyện hôm nay..."

Đứng ở một bên Hạ Lan Nhược nhìn thấy Đường Ninh lẻ loi trơ trọi một thân một mình quỳ gối trên đất lạnh như băng, nắm tay trong nháy mắt siết chặt.
Chính là lúc này, Đường Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu đến, trong mắt quyết tuyệt chợt lóe lên.

"Đều là con..." Một mình con sai, là con tùy ý làm bậy, không biết liêm sỉ.

Chỉ tiếc nàng còn chưa nói xong, liền nghe bên tai cũng đi theo bịch một tiếng quỳ xuống.

"Tần phu nhân, kỳ thật, sớm khi thời điển Đường Ninh còn thân phụ hôn ước, ta liền đã đối với nàng si tâm một mảnh , trời mới biết ta vừa mới biết được lúc biết Đường Ninh cũng đối với ta có tâm tư giống nhau, trong lòng cao hứng biết bao nhiêu , ta thực sự nghĩ không ra ta cùng Đường Ninh đúng là lưỡng tình tương duyệt. Đã như vậy, nếu như có thể mà nói , có thể xin ngài cùng Tần tướng quân đồng ý ta cầu hôn hay không , ta hi vọng có thể cưới Tần đại tiểu thư của quý phủ trở thành thiếu phu nhân của phủ quốc công, khẩn cầu tướng quân và phu nhân thành toàn."
Hạ Lan Nhược cúi đầu dập đầu.

Nhẹ nhàng một tiếng vang trầm.

Dường như đánh vào đáy lòng tất cả mọi người ở đây.

Hắn luôn cảm thấy hắn không quỳ xuống, vừa nảy trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, Đường Ninh tuyệt đối sẽ nói ra một ít lời hại người hại mình, nước đổ khó hốt.

Hắn bất quá chỉ là muốn giúp giúp nàng, giúp đỡ nàng chí ít không cần lộ ra biểu lộ khó chịu quyết tuyệt như vậy.

Dù sao hắn sớm muộn cũng phải cưới thê tử, cưới ai không phải cưới chứ, còn không bằng cưới Đường Ninh, chí ít... Bọn họ còn quen biết.

Hạ Lan Nhược ở trong lòng không ngừng nghĩ như vậy, quả thực là không để ý đến vừa nãy trong lòng hắn dâng lên một vệt đau lòng khó tả .

[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: 75.]

11h-12h46

17h16-18h31 1/10/2022

Hơn 6700 chữ