Editor:KL

Có trời mới biết Tư Đồ Ngân làm thế nào mà khi hắn cùng nàng trong phòng, tất cả mọi người kể cả Xuân Đàn, Xuân Miên đều không có tới gần căn phòng này. Hắn chân trước vừa đi, chân sau hai tiểu nha đầu liền lập tức tay nắm tay gõ cửa phòng.

Chỉ bất quá lúc này hai người một người mặt mũi tràn đầy không tình nguyện, một người khác lại tươi cười hoà giải.

"Phu nhân, kỳ thật Xuân Miên nói không chừng chỉ là..." Hoa mắt.

Nàng vừa mới mở đầu, hai người liền cùng nhau nhìn thấy sắc mặt Đường Ninh hơi có chút trắng bệch ngồi bên cạnh bàn, chậm rãi quay đầu nhìn các nàng, rõ ràng sắc mặt đã khó coi thành như vậy nhưng vẫn cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt.

"Xuân Miên, không biết em bây giờ còn nhớ đường tới căn nhà đó hay không?"

Đường Ninh khàn giọng.

"Phu nhân!"

Nghe xong nàng nói như vậy, lập tức rõ ràng nàng tính toán gì, hai tiểu nha đầu cùng kêu lên như vậy.

"Ta muốn đi qua, nhìn xem... Các em không cần lo lắng, cũng chỉ là nhìn xem mà thôi."

Đường Ninh khẽ rũ mắt xuống, thanh âm cực nhẹ lẩm bẩm như vậy.

Nghe nàng nói, hai người cau mày nhìn nhau một chút.

Yên tâm, chuyện này bọn nàng làm sao có thể yên tâm được chứ?

Nhưng thấy được phu nhân nhà mình hạ quyết tâm như vậy, các nàng hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện nữ tử kia một chút quan hệ cũng không có với tiểu công gia, từ đầu tới đuôi đều là Xuân Miên nhìn lầm.

Sắc trời dần dần muộn, cho dù không có Xuân Miên nhắc nhở thì Hạ Lan Nhược cũng vẫn chạy về phủ quốc công vào thời điểm trưởng công chúa nấu lẩu trong viện.

Ở chung không đến bao lâu nhưng đã triệt để thăm dò được khẩu vị của Đường Ninh, Hạ Lan Nhược chỗ nào còn nhớ gắp cho chính mình ăn nữa, mà chỉ một mực giúp Đường Ninh gắp thức ăn.

Thấy bộ dáng ân cần thế này, Thanh Bình trưởng công chúa cười đến mắt đều híp lại, đang nhìn thì thấy trong chén mình cũng được phò mã gắp một đũa đồ ăn, lông mày còn kinh ngạc nhướng lên, ai ngờ một giây sau phò mã liền tiến tới bên tai của bà nhỏ giọng nói, "Đừng hâm mộ, nàng cũng có."

Nghe xong phò mã câu nói này, Thanh Bình trưởng công chúa lúc này ngay dưới bàn nhẹ nhéo nhéo eo của ông, già mà không đứng đắn.

Bà ghen tị chỗ nào chứ, rõ ràng là cao hứng, vui vẻ, bà cảm thấy nàng dâu Đường Ninh này cưới đúng người rồi, nhìn bộ dáng A Nhược bây giờ không phải là người đang yêu sao.

Về sau đôi phu thê trẻ lại sinh mấy đứa bé, cả nhà cùng một chỗ nhiệt nhiệt nháo nháo, ấm áp bao nhiêu.

Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh như thế, Thanh Bình trưởng công chúa sợ là liền nằm mơ cũng sẽ cười ra tiếng.

Đúng vậy, bởi vì liên quan đến quý phi nương nương trong hậu cung của tiên đế nên Thanh Bình trưởng công chúa cũng tổn thương không nhẹ, di chứng nặng nề nhất đó là khát vọng gia đình ấm áp.

Hiện tại Đường Ninh làm tròn ước mộng nho nhỏ của bà, Thanh Bình trưởng công chúa thực sự là thích Đường Ninh đến cũng không biết như thế nào cho phải, bất quá sau bữa lẩu liền lại thưởng Đường Ninh không ít đồ trang sức, bộ trâm ngọc trai mới đặt trước chính mình còn chưa mang qua mà lấy cớ do màu sắc quá nhiều kiều nộn nên cho Đường Ninh.

Cả bàn sợ chỉ có hai phu thê Thanh Bình trưởng công chúa là vui vẻ, đừng nói Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược, ngay cả đứng sau lưng phục vụ hai người bọn họ tâm tình của Xuân Đàn, Xuân Miên cũng không có tốt hơn chỗ nào.

Đặc biệt là người thẳng tính như Xuân Miên, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Hạ Lan Nhược đều sắp không che giấu được cảm xúc chính mình.

May là Xuân Đàn ngay lập tức phát hiện sự khác thường của nàng, vội vươn tay giật giật ống tay áo của nàng, đồng thời đưa mắt liếc ra ý.

Nếu như bị trưởng công chúa và tiểu công gia nhìn thấy Xuân Miên thế này, nàng có thể có cái gì tốt?

Huống chi dù tiểu công gia thật sự có hai lòng, phu nhân nàng lại có thể làm sao bây giờ đây?

Nghĩ tới đây, Xuân Đàn là thật khó chịu.

Phu nhân cho dù đi náo loạn, chỉ sợ là dọn đường sống cho nữ nhân khi mà thôi. Dù sao nữ tử đã gả cho người ta, chính là người của người ta, không phải là không thể hòa ly nhưng phu nhân lúc trước đều đã hủy hôn một lần, nếu hiện tại lại hòa ly thì ngoại nhân còn không biết sẽ nói thành cái dạng gì đâu!

Thế đạo này, nữ tử vì sao lại gian nan như vậy chứ?

Mà khi hai tiểu nha hoàn vì Đường Ninh mà chật vật thương tâm tức giận, trên bàn trưởng công chúa giống như là đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, vội vàng hướng về phía Hạ Lan Nhược mở miệng, nói là hắn mấy ngày nữa đi Bạch Vân sơn thăm vị sư bá kia của hắn, nghe nói đoạn thời gian trước, thời tiết quá lạnh, lão nhân gia không chú ý liền sẽ bị lạnh, bên cạnh lại chỉ có một tiểu sa di hầu hạ, quạnh quẽ cực kì.

Mấy ngày nữa, Hạ Lan Nhược nên chuẩn bị một vài thứ lên núi thăm ông một chút.

"Được, nhi tử hiểu rồi."

Hạ Lan Nhược gật đầu đáp ứng.

Một bữa lẩu rất nhanh liền ăn xong rồi, lẩu tuy ngon nhưng lại có mùi, cho nên ban đêm Đường Ninh đã sớm tắm xong, đang ngồi ở trước bàn trang điểm để Xuân Đàn chải tóc cho nàng. Rất nhanh Hạ Lan Nhược cũng tắm xong, trở về phòng của hai người.

Bởi vì mấy ngày nay ở bên ngoài tương đối nhiều, lại thêm không muốn gọi những gã sai vặt kia nên hắn liền trực tiếp gọi Xuân Miên lấy chậu nước nóng cho hắn chuẩn bị ngâm chân.

Ai ngờ, Xuân Miên lấy nước cho hắn nhưng lại bởi vì trong lòng bị đè nén, bang một tiếng liền đem một chậu nước nóng bày ở trước mặt Hạ Lan Nhược, thậm chí nước nóng trong chậu cũng tràn ra mấy giọt.

Thấy thế, Xuân Miên cũng biết chính mình quá mức, bịch một tiếng liền quỳ xuống bắt đầu nhận sai.

Hạ Lan Nhược mặc dù bị động tĩnh này của nàng khiến cho có chút mộng, nhưng nàng dù sao cũng là nha hoàn của Đường Ninh, lại thêm chính nàng cũng đã biết sai, nên hắn không để ý nhiều, tùy ý khoát tay áo cho nàng đi xuống.

Lúc này, tóc Đường Ninh cũng xong gần hết rồi, liền để Xuân Đàn bên cạnh cũng cùng theo đi xuống.

Đợi các nàng ra phòng của hai người, khép lại cửa, đi xa một ít, Hạ Lan Nhược lúc này mới đem ánh mắt chính mình từ cửa thu hồi lại, cười nói, "Sao ta cảm thấy hôm nay Xuân Miên giống như có chút không vui?"

"Phải không? Có thể là do hôm nay ra ngoài mua hạt dẻ rang đường lại bị người khác đụng phải, trên thân dính vào bụi đất." Thanh âm Đường Ninh êm dịu trả lời.

"Là bởi vì như vậy sao?"

Hạ Lan Nhược lắc đầu bất đắc dĩ, ở trong lòng thầm thở dài than tiểu nha hoàn tham ăn.

Ai ngờ đúng lúc này, ngồi đối mặt với gương đồng, thanh âm Đường Ninh lần nữa ra vẻ lơ đãng vang lên, "Quên hỏi chàng, hôm nay chàng đã đi đâu? Nương nói ban đêm ăn lẩu nên ta còn cố ý phân phó Xuân Miên, nếu như ở bên ngoài gặp chàng thì nhắc nhở chàng sớm trở về một chút. Nhưng nàng tìm mấy nơi ngày bình thường chàng thường đều không tìm được chàng, chàng đã đi đâu sao?"

Vừa nghe đến Đường Ninh hỏi như vậy, toàn thân trên dưới Hạ Lan Nhược lập tức khống chế không nổi mà hơi hơi cứng đờ, con ngươi cũng đi theo co rụt lại.

Hắn không chớp mắt nhìn hai chân chính mình ngâm ở trong chậu, không hiểu sao một cỗ cảm giác chột dạ không nói rõ được cũng không tả rõ được liền từ trong lòng bay lên.

Hết lần này tới lần khác, lúc này Đường Ninh còn từ trước bàn trang điểm chậm rãi hướng hắn đi tới.

Thình thịch, thình thịch.

Rõ ràng hắn cùng Mộ Thanh cũng không có làm cái gì, nhưng nhịp tim Hạ Lan Nhược vẫn cấp tốc nhảy dựng lên khi Đường Ninh tới gần.

"Cần ta giúp chàng không?"

"Hả?"

Hạ Lan Nhược có chút mờ mịt, lại nhìn thấy Đường Ninh ngồi xổm xuống ở trước mặt của hắn, tay liền muốn hướng chậu rửa chân của hắn.

"Không cần, những chuyện này không cần nàng làm, ta tự mình làm là được rồi."

Hạ Lan Nhược ngay lập tức liền đè xuống tay Đường Ninh.

Yên tâm, ta cũng chỉ là làm bộ thôi.

Trên mặt ôn nhu cười, trong lòng Đường Ninh nghĩ như thế.

"Tay sao lại lạnh như vậy?"

Nhưng lại không lạnh bằng trong lòng.

Hạ Lan Nhược nói một câu, Đường Ninh liền ở trong lòng chọc một câu.

"Lạnh sao? Hẳn là còn ổn, ta vẫn luôn là như thế, từ trước đến nay đầu ngón tay đều lạnh như thế." Đường Ninh cười trả lời, sau đó cầm lấy khăn màu trắng liền bắt đầu lau đuôi tóc hơi có chút ẩm ướt cho đối phương.

Đường Ninh càng như vậy trong lòng Hạ Lan Nhược càng khó chịu.

Hắn không rõ, đang êm đẹp nhưng sao chính mình lại biến thành như bây giờ?

Lúc trước hắn còn giúp Đường Ninh mắng Vệ Cảnh, nhưng hôm nay hắn cùng Vệ Cảnh có cái gì khác nhau đâu?

Giấu diếm Đường Ninh, chiếu cố Mộ Thanh.

Hắn...

Nghĩ đến đây, Hạ Lan Nhược liền lập tức đưa tay đè xuống cổ tay Đường Ninh đang lau tóc cho hắn, quay đầu nhìn nàng, "Đợi mấy ngày nữa, sau khi ta thăm sư bá của ta ở Bạch Vân sơn, ta có lời muốn nói với nàng."

Đúng vậy, hắn muốn cùng nàng thẳng thắn, bất luận như thế nào hiện tại Đường Ninh cũng là thê tử của hắn, cả đời này hắn chỉ có một thê tử.

Mộ Thanh kia hắn không có cách nào luôn luôn giấu diếm Đường Ninh.

Nàng(KMT) mặc dù bây giờ quên đi rất nhiều thứ, thậm chí ký ức đều luôn luôn dừng lại vào năm chín tuổi, nhưng thân thể của nàng đã không phải là chín tuổi, luôn luôn hở một tí lại ôm hắn một chút, như vậy làm sao có thể?

Nam nữ thụ thụ bất thân, hắn còn là nam tử đã có thê tử.

Sau lưng thê tử cùng khác nữ tử khác ôm ấp gì đó, hắn không muốn lại tiếp tục như vậy.

Hơn nữa dựa vào tính tình của Đường Ninh, nàng sợ là cũng không nguyện ý bị hắn giấu diếm.

Lúc trước hắn nghĩ là có thể rất nhanh xử lý tốt sự tình của Mộ Thanh, lại sợ liên luỵ đến Đường Ninh bên mới luôn luôn giấu diếm nàng. Bây giờ thấy bộ dáng Mộ Thanh thế này, một lát là không lành được, sau khi hắn nói rõ ràng với Đường Ninh, nói không chừng tiếp thu ý kiến nhau, hai người có thể cùng nhau nghĩ biện pháp an trí Mộ Thanh tốt hơn.

Đầu này, nhìn thấy biểu lộ nghiên túc của Hạ Lan Nhược, Đường Ninh sau khi trố mắt, mặt mày rất nhanh liền nhu hòa xuống, "Được."

Nhìn thấy Đường Ninh dưới đèn cười đến ôn nhu như vậy, đang ngồi ở trên giường Hạ Lan Nhược bỗng nhiên không tự chủ được đưa tay ôm lấy thân eo quá phận tinh tế của nàng, gương mặt cũng vùi vào trong y phục nàng, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Đường Ninh, trong lúc nhất thời, giống như bực bội bất an trong lòng mấy ngày nay đều bị san bằng vào thời khắc này.

"Sao thế?"

Bị ôm vội vàng không kịp chuẩn bị Đường Ninh vô thức nín thở, sau đó nhẹ nhàng đem tay chính mình đặt ở trên vai nam nhân.

"Không sao, chỉ là muốn... Ôm nàng một cái."

Nghe được hắn câu nói này, tay Đường Ninh liền lập tức khẽ vuốt ở trên lưng Hạ Lan Nhược.

"Đường Ninh..."

"Hửm?"

"Nàng nói xem, chúng ta sẽ bạch đầu giai lão sao?"

Nói xong, không đợi Đường Ninh trả lời, Hạ Lan Nhược đã trước nàng một bước đáp lại chính mình, "Ta nghĩ chắc chắn sẽ, nhất định sẽ, nàng già rồi ta cũng muốn ôm nàng giống như bây giờ, có được không?"

Nghe như vậy, Đường Ninh cười không nói.

Chưa thấy qua ai thích tự đặt fg cho mình như vậy!

(*Flag là một lá cờ, và fg thường đề cập đến một mục tiêu được xác định trước trong tương lai.)

Ngày thứ hai, Hạ Lan Nhược chưa chuẩn bị xong mọi thứ muốn mang theo đi Bạch Vân sơn, thậm chí còn chuẩn bị mang theo Đường Ninh cùng ra ngoài đi mua, ai ngờ đúng lúc này, một đạo thánh chỉ trực tiếp liền đưa đến phủ quốc công.

Đã trang điểm xong, Đường Ninh vừa nghe đến hai chữ thánh chỉ này, biểu lộ lập tức biến đổi.

Nhưng bất đắc dĩ thánh chỉ tới, trên dưới phủ quốc công liền phải đi đón chỉ, không ai có thể tránh.

Sau đó một đám người cứ như vậy quỳ trên mặt đất nghe chỉ, tuyên bố Thanh Bình trưởng công chúa cùng phò mã hỗ trợ cứu trợ thiên tai.

Năm nay tuyết rơi khá nhiều, khu vực phía bắc triều Đại Lâm gặp thuên tai, nghe nói dân chúng bị đông cứng chết không ít, có thật nhiều người ngủ trong nhà nhưng ngày hôm sau đã bị đông cứng.

Vì thế, Tư Đồ Ngân trực tiếp cười chặt liên tiếp mấy cái đầu, dù sao sớm khi Khâm Thiên giám đo ra năm nay tuyết lớn khá nhiều, hắn liền đã miễn đi thuế của nhiều địa phương phương bắc đồng thời còn gọi người chở không ít đồ vật tránh rét.

Bây giờ lại còn có người chết rét, khẳng định không phải lỗi của hắn.

Hắn sao lại làm sai được.

Nếu không phải lỗi của hắn thì chính là lỗi của người phía dưới.

Việc nhỏ đơn giản như vậy mà cũng có thể làm sai, giữ lại còn có tác dụng gì.

Toàn bộ chặt đi.

Tư Đồ Ngân không chút do dự hạ chỉ lệnh như thế, động tác lưu loát dọa bắp chân của những đại thần trong triều mấy ngày nay đều mềm nhũn ra, đừng đề cập đáng thương bao nhiêu.

Kỳ thật người hỗ trợ cứu trợ thiên tai Tư Đồ Ngân cũng sớm đã chọn tốt, Thanh Bình trưởng công chúa cùng phò mã bất quá chỉ là theo tới cọ công mà thôi.

Biết được tin tức này, trên dưới phủ quốc công đều mộng, sau khi kịp phản ứng Thanh Bình trưởng công chúa cũng chỉ thừa vui vẻ, bà cảm thấy đây là biểu hiện Tư Đồ Ngân còn ghi nhớ người tỷ tỷ như bà, đợi phò mã có công tích trở về nói không chừng Tư Đồ Ngân còn phái theo một viên quan, đến lúc đó liền tốt.

Trưởng công chúa cùng phò mã vui vẻ, lão phu nhân cùng nhị phòng người liền không vui, thậm chí đã bắt đầu tính toán để bọn họ đem người của nhị phòng theo.

Những người này hưng phấn hưng phấn, tính toán tính toán, chỉ có Đường Ninh là ở trong lòng nhướng mày.

Nhìn không ra, vị Hoàng đế điên mạch não không giống bình thường vậy mà có thể nghe vào chuyện người bên ngoài nói hắn trước đó không quan tâm Thanh Bình trưởng công chúa, chân sau liền trực tiếp đem người đi.

Có khả năng là hắn sợ bà ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra, Tư Đồ Ngân muốn hành động.

Hạ Lan Nhược muốn thẳng thắn, Tư Đồ Ngân muốn hành động.

Đường Ninh lại sao có thể lười biếng đây?

Bởi vì trên thánh chỉ nói để Thanh Bình trưởng công chúa cùng phò mã lập tức lên đường, cho nên khi trời xế chiều, thu thập ít đồ là hai người có thể đi, người bên nhị phòng bởi vì không thể đem phế vật nhị thúc nhét vào trong đội ngũ của hai người nên tức giận tới mức không đến tiễn đưa.

Trước khi đi Thanh Bình trưởng công chúa còn lôi kéo tay Hạ Lan Nhược, nói hắn chiếu cố Đường Ninh thật tốt.

Gần như đồng thời, đám quan chức trong kinh thành bị sự hỉ nộ vô thường của Tư Đồ Ngân dọa cho bể mật gần chết, thấy hắn hậu đãi Thanh Bình trưởng công chúa cùng phò mã như thế, ghen tị lộ rõ trên mặt. Trong lúc nhất thời, lại có rất nhiều người đều ở trong lòng tính toán, có phải bọn họ nên đến gần trưởng công chúa chút ít, không nói chuyện khác, tối thiểu vào thời khắc mấu chốt có thể bảo trụ mạng nhỏ hay không!

Còn có, cáo già trấn Bắc tướng quân vậy mà trực tiếp đem nữ nhi gả cho Hạ Lan tiểu công gia, bởi vậy, nếu là ông ta có chuyện gì, trưởng công chúa còn không cầu tình cho ông ta sao?

Ôi, tính sai rồi.

Cũng không biết người trong kinh suy nghĩ nhiều như vậy, một ngày này, Hạ Lan Nhược chân trước mới vừa lên Bạch Vân sơn, chân sau, Đường Ninh liền dưới sự chỉ dẫn của Xuân Miên đứng ở phía trước can nhà mà Hạ Lan Nhược bây giờ dùng để an trí Kỷ Mộ Thanh.

"Phu nhân, chính là chỗ này."

Nhìn thấy Đường Ninh không chớp mắt nhìn cửa lớn trước mặt, Xuân Miên nói như vậy.

"... Ừ, em tiến lên gõ cửa đi."

Do dự một lát, Đường Ninh mấp máy môi liền nói như vậy.

Nghe nàng nói, Xuân Miên nhẹ gật đầu liền chậm rãi đi lên phía trước, gõ cửa lớn trước mặt, mới gõ không hai cái, cửa lớn liền lập tức bị người bên trong kéo ra, lộ ra một gương mặt cười tươi như hoa.

"Tử Sơ, huynh lại tới gặp ta sao? Ta rất nhớ huynh đó..."

Nàng ta mới nói đến đây, nhìn thấy Đường Ninh, dáng tươi cười cứ như vậy cứng ở trên mặt.

Lớn lên quả thật không tệ, khó trách sẽ làm Hạ Lan Nhược nhớ nhung nhiều năm như vậy, một mỹ nhân như vậy thật sự là làm khó nàng ta giả ngây giả dại như thế.

Đường Ninh ở trong lòng cười nói.

Mà bên trong cánh cửa, khi Kỷ Mộ Thanh nhìn thấy gương mặt Đường Ninh,trong nháy mắt, rõ ràng chưa từng cùng Đường Ninh gặp mặt qua, cũng chưa từng gặp qua chân dung của nàng, nhưng trực giác của nàng ta nói cho nàng ta biết nữ nhân ngoài cửa này chính là thê tử tân hôn của Hạ Lan Nhược.

Lớn lên xác thực xinh đẹp, so với nàng ta tưởng tượng còn xinh đẹp hơn.

Khó trách sau khi Hạ Lan Nhược cùng nàng thành thân liền trực tiếp đem nàng ta hoàn toàn quên đến sau đầu.

Thật đúng là không cam tâm nha!

Bất quá, hôm nay nàng lựa chọn chủ động tới tìm nàng ta đã nói lên nàng mấy ngày trước đã phát hiện, không chỉ có như thế, nàng khả năng còn như ngồi bàn chông, như có gai ở sau lưng, cho nên lúc này mới ở sau lưng Hạ Lan Nhược tự mình đến tìm nàng ta.

Chỉ điểm này, nàng liền rơi xuống mức tầm thường.

Kỷ Mộ Thanh ở trong lòng cong cong khóe miệng, trên mặt lại sau khi chớp mắt giật mình, cả người giống như là hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm, liên tiếp lui về sau mấy bước.

"Các ngươi, các ngươi là ai? Sao người tới không phải Tử Sơ? Có phải là ngươi đem Tử Sơ giấu đi rồi hay không? Ngươi trả Tử Sơ cho ta có được hay không?"

Nàng ta trực tiếp lộ ra biểu lộ tiểu cô nương ngây thơ trực tiếp hướng Đường Ninh liền đưa tay ra.

Thấy nàng ta thế này, Đường Ninh có thể chịu nhưng Xuân Miên nhịn không được, lớn như vậy, nàng chưa thấy qua nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, lớn lên là tú tú khí khí nhưng sao nói chuyện lại đáng ghét như vậy chứ!

"Ngươi cô nương này thật sự là đủ rồi, ngươi có biết đứng trước mặt ngươi người này đến cùng là ai hay không? Phu nhân nhà ta mới là thê tử của tiểu công gia, cũng chính là người được Tử Sơ trong miệng ngươi cưới hỏi đàng hoàng vào cửa. Ngươi chỉ là một kẻ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngoại thất không đáng được coi trọng mà thôi, còn dám nói phu nhân nhà ta đem tiểu công gia trả lại cho ngươi? Tiểu công gia lúc nào là của ngươi? Thật sự là không biết xấu hổ!"

Xuân Miên chửi rủa như súng bắn liên thanh.

Sau đó Đường Ninh liền tận mắt thấy Kỷ Mộ Thanh trước mặt trước đó còn một mặt đơn thuần sợ hãi giờ đây trong mắt chợt lóe qua lệ khí.

Thuở nhỏ lớn lên ở tướng phủ, là thiên kim cao cao tại thượng của tướng phủ, sau đó vào cung lại thành Thần phi phẩm cấp cao nhất hậu cung, cho dù là vào lãnh cung cũng rất nhanh được Hạ Lan Nhược cứu ra, có thể nói, lớn như vậy nàng ta chưa từng bị người chỉ vào mũi mắng thế này.

Cũng khó trách nàng ta lại dễ bị đánh bại.

Nguyên lai tưởng rằng vị này sẽ có trình độ cao một chút, hiện tại xem ra cũng liền thế này, so với Tần Thiên Thiên hơi cao hơn một chút mà thôi.

May mà nàng trước đó còn hứng thú bừng bừng chạy tới.

Chậc, không có tí thú vị nào.

Đường Ninh trong đầu nghĩ như vậy, trên mặt lại kéo lại cánh tay Xuân Miên còn muốn mắng nữa, "Xuân Miên, em nói cái gì vậy?"

Thấy được biểu lộ Đường Ninh không đúng, Xuân Miên lúc này mới hơi có chút không phục thối lui đến bên cạnh, trong miệng còn lầm bầm, "Vốn chính là vậy mà, nhìn nàng ta như vậy còn không biết từ kỹ viện nào đi ra đâu?"

Vì trợ công cho Đường Ninh, Xuân Miên cố ý ngâm trong phố xá mấy ngày mới học được mấy lời mắng người, quan trọng nhất là phải mắng vị ngoại thất này của tiểu công gia đến che mặt mà chạy mới được.

Xuân Miên lòng tràn đầy hùng tâm tráng chí.

Nhưng đó chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của nàng, chỗ nào có thể chơi được Kỷ Mộ Thanh.

Không phải sao, nàng đầu này vừa mới lẩm bẩm xong, trước đó còn đứng ở trước mặt các nàng, Kỷ Mộ Thanh liền bỗng nhiên bưng kín lỗ tai của mình không ngừng lui về sau, đồng thời càng không ngừng lắc đầu, "Nói bậy, nói bậy, ngươi đang nói bậy! Tử Sơ làm sao lại cưới người khác chứ? Huynh ấy nói sẽ lấy ta, cả đời này cũng chỉ sẽ thích một mình ta, trừ ta, huunh ấy căn bản không có khả năng cưới người khác! Ngươi nói bậy!"

"Ta... Ta muốn đi tìm Tử Sơ!"

Kỷ Mộ Thanh đỏ bừng mắt, trực tiếp thẳng hướng ba người trước mặt, sau đó vào thời khắc ba người Đường Ninh còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng mà vứt xuống một câu nói như vậy, bỗng nhiên đẩy ra các nàng liền lập tức cũng không quay đầu lại hướng phía ngoài chạy đi.

Được đến tin tức Kỷ Mộ Thanh mất tích là lúc Hạ Lan Nhược trên Bạch Vân sơn bị sư bá trêu ghẹo, dù sao lúc Đường Ninh đến cầu đao trước kia hắn còn chém đinh chặt sắt nói mình tuyệt sẽ không thích Đường Ninh, hiện nay Đường Ninh đều đã thành thê tử của hắn.

Đang cười nói, vừa nhận được tin tức không thấy Kỷ Mộ Thanh, trong đầu Hạ Lan Nhược một oong tiếng, trong lúc nhất thời thậm chí liền sư bá sinh bệnh cũng không để ý tới, ngay lập tức liền xuống núi.

Chỉ tiếc chờ hắn đuổi tới căn nhà hắn dùng để an trí Kỷ Mộ Thanh, nhìn thấy cũng chỉ có chủ tớ ba người Đường Ninh vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Vừa nhìn thấy các nàng, Hạ Lan Nhược chỗ nào còn không hiểu vì cái gì Kỷ Mộ Thanh lại đột nhiên không thấy chứ.

Chỉ là hắn cũng không hiểu Đường Ninh tại sao lại xuất hiện ở nơi này, rõ ràng hắn còn chưa có cùng với nàng thẳng thắn sự tồn tại của Mộ Thanh không phải sao? Bất quá bây giờ cũng không phải thời điểm hiểu rõ những chuyện này, tuy nói Mộ Thanh tiến cung ba năm nhưng không ít người trong kinh nhận biết nàng ta, nếu như bị người khác nhận ra, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.

"Hạ Lan."

Quay đầu nhìn thấy Hạ Lan Nhược, Đường Ninh liền vội vàng vọt lên.

Thấy được bộ dáng này của nàng, Hạ Lan Nhược kềm chế nội tâm bối rối của mình, "Biết người chạy nơi đâu không?"

"Hướng kia..."

Lời sau Đường Ninh còn chưa nói xong, liền thấy được Hạ Lan Nhược cũng không quay đầu lại liền hướng mà nàng chỉ đuổi tới.

Chỉ tiếc một đám người từ trên buổi trưa tìm đến chạng vạng tối cũng không có thấy cái bóng của Kỷ Mộ Thanh.

Bởi vì trạng thái của Kỷ Mộ Thanh, lại thêm thân phận mẫn cảm của nàng ta, mắt thường có thể thấy Hạ Lan Nhược vội vàng xao động.

Đường Ninh từ đầu đến cuối đứng ở một bên nhìn bộ dáng hắn gấp đến độ xoay quanh.

Thẳng đến nhìn thấy đối phương ngẩng đầu lên nhìn tà dương trên đỉnh đầu, hắn lúc này mới giống như là tựa như chợt nhớ tới cái gì, bỗng nhiên hướng một phương hướng chạy tới.

Hắn nhớ kỹ, thời điểm chín tuổi, hắn hình như từng theo Mộ Thanh cùng nhau rời nhà trốn đi một lần.

Nhất định là ở đó, nhất định là ở đó.

Đi theo phía sau hắn, Đường Ninh nhìn thấy nam nhân một hồi liền chạy không có thân ảnh, bước chân bỗng nhiên liền chậm lại, hốc mắt càng là đỏ đến dọa người.

"Phu nhân!"

Xuân Miên, Xuân Đàn liền vội vàng tiến lên một trái một phải ôm lấy cánh tay của nàng, lo lắng hô.

"Ta không sao..."

Đường Ninh dùng hết lực khí toàn thân, chen ra một nụ cười miễn cưỡng.

Ngươi không sao nhưng ta thì có.

Cùng thời khắc đó, ngồi ở lầu hai tửu lâu Tư Đồ Ngân mặt âm trầm nhìn bóng lưng của Đường Ninh.

Hắn cũng nghĩ không thông, vì cái gì nàng thương tâm chật vật lại khiến mùi thơm trên thân cay đắng như vậy.

Làm cả người hắn đều không tốt.

" Chuẩn bị người xong chưa?"

Tư Đồ Ngân nghiêng đầu hỏi thăm ám vệ sau lưng.

"Những thích khách ám sát, tiểu học đồ lỗ mãng của Hồi Xuân Đường, còn có những tiểu thư khuê các đã từng hết sức quen thuộc với Kỷ Mộ Thanh?"

"Sớm đã chuẩn bị thỏa đáng."

"Vậy là được."

Tư Đồ Ngân cong cong khóe miệng.

Cũng là thời điểm làm cho Kỷ Mộ Thanh xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng đồng thời chuẩn xác điểm tội bắt cóc hậu phi của Hạ Lan Nhược.

Ai bảo Đường Ninh không vui làm hắn ngửi mùi thơm liền muốn không vui theo chứ.

Hắn không vui, như vậy --

Tất cả mọi người không thể vui vẻ!

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Đồ Ngân: Vì để cho ta vui vẻ, mời các ngươi đi dỗ thê tử ta vui vẻ, cám ơn ~~

20h57-23h14 18/10/2022

5000 chữ