Chương 52 Nữ Sinh Trường Nam Sinh (4)

Editor:KL

Ngửi trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt, ngồi trước giường bệnh, nhìn Từ Tinh Bách nằm hôn mê lông mày cũng không buông ra , Đường Ninh vô thức đưa tay đắp chăn cho hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời đi mấy chữ lớn màu tím trên đỉnh đầu đối phương.

Từ Tinh Bách.

Hệ thống chấm điểm: 95.

Độ hảo cảm bởi vì chữ số biến ảo không ngừng, cho nên trong thời gian ngắn cô căn bản là nhìn không ra độ hảo cảm của hắn với cô đến cùng là bao nhiêu, hỏi qua 54088, nói là loại tình huống này nó cũng chưa từng gặp qua, không có cách, Đường Ninh không thể làm gì khác hơn là chờ.

Cô nhìn thiếu niên kia thon gầy, cùng cơ hồ môi không có một chút huyết sắc, trong đầu không khỏi bắt đầu hồi tưởng lại trong cốt truyện liên quan tới vị học thần Từ Tinh Bách này.


Nghe nói hắn thuở nhỏ bị mẹ ruột vứt bỏ trong cô nhi viện, về sau được một đôi vợ chồng không con thu dưỡng, nhưng ai có thể ngờ tới, thu dưỡng không được mấy năm,người đàn ông kia bởi vì một hồi tai nạn xe cộ qua đời, chỉ còn sót lại người phụ nữ mang theo Từ Tinh Bách kiếm ăn.

Hết lần này tới lần khác nữ nhân kia từ trước đến nay hết ăn lại nằm, từ khi sau khi kết hôn, trong nhà bên ngoài sự tình đều được chồng của mình bảo hộ, bà mỗi ngày chỉ cần đánh một chút mạt chược, ngẫu nhiên khi nam nhân không có thời gian thì nấu cơm cho mình ăn liền tốt.

Chồng đã chết đối với bà mà nói không thua gì trời sập, may mắn chính là chồng chết mang đến cho  bà một khoản lớn bồi thường , hai người lại còn có một phòng ở, nếu như nữ nhân hơi tiết kiệm, chính mình lại đi ra tìm việc làm, bà cùng Từ Tinh Bách không phải sống không nổi.


Nhưng người nào cũng không nghĩ ra, có nam nhân thì bà mới có thể được đóc thúc , nam nhân một không còn, một ít người tâm tư bất chính vì biết trong tay nữ nhân có tiền, liền cố ý ôm lấy bà càng cược càng lớn, cuối cùng lại dùng chưa tới nửa năm , khoản bồi thường của chồng bao gồm một bộ phòng ở đều bị nữ nhân không hề tiết chế này làm cho mất trắng.

Tiền thua không nói, mức độ nghiện của bà lại càng lúc càng lớn.

Thế là bà trực tiếp động đến đứa con trai chính mình thu dưỡng, bà để Từ Tinh Bách giúp bà đi trộm đồ , thứ gì có thể dùng tới bà đều muốn, có thể sử dụng thì tự mình dùng, không thể dùng thì chuyển tay bán, cứ như vậy luôn luôn duy trì sinh hoạt của hai người .

Từ Tinh Bách không muốn ăn trộm? A,hài tử năm sáu tuổi , chẳng lẽ còn có thể đánh được vào một nữ nhân béo lười 30 tuổi sao?


Không ăn trộm,bà cũng đánh tới khi hắn trộm.

Từ Tinh Bách không phải không từng bị bắt, gọi phụ huynh gì đó nữ nhân hoàn toàn không đi. Về sau này toàn bộ đồ vật thì nữ nhân dùng,toàn bộ danh tiếng xấu thì Từ Tinh Bách gánh chịu, cơ hồ hàng xóm đều biết Từ gia có một hùng hài tử thích trộm vặt móc túi, bình thường còn nhìn âm trầm, quá không đáng yêu.

Trong trường học cũng không có người nguyện ý chơi cùng Từ Tinh Bách, còn khi dễ hắn, cứ gọi hắn là kẻ trộm .

Bất quá xưng hô như vậy đại khái khi Từ Tinh Bách lên sơ trung thời gian dần qua biến mất, bởi vì một phương diện là tuổi của hắn lớn, trộm thứ gì những trưởng cửa hàng bọn họ cũng sẽ không giống khi còn bé không tính toán với hắn, một phương diện khác, thì là bởi vì Từ Tinh Bách biểu hiện ra thiên phú toán học cực cao cùng thiên phú đánh bạc , hắn trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn lên một cái, bài đặt ở vị trí nào, hắn cơ hồ rõ rõ ràng ràng.
Trong một lần, nữ nhân để Từ Tinh Bách thay bà đánh xong một ván mạt chược khi bà đi vệ sinh làm Từ Tinh Bách một mình đại sát tứ phương, bà tựa như là thấy quỷ, bởi vì bài trong tay đối thủ với hắn mà nói thực sự chính là như trong suốt.

Hỏi hắn làm sao biết, hắn nói hắn toàn bộ nhớ kỹ.

Vừa nghe đến tin tức này nữ nhân từ sau khi nam nhân chết lần đầu đối Từ Tinh Bách lộ ra từ ái cùng. . . Nịnh nọt.

Từ Tinh Bách cũng bởi vì bị nữ nhân mang theo đi đại sát trên con đường trở thành thần bạc ở các sòng bạc lớn, nhưng đi đêm nhiều có ngày gặp ma, một số kẻ côn đồ mặc kệ bạn có nhớ bài hay không, bạn để bọn họ thua thiệt tiền, bạn chính là gian lận bài bạc, những người kia đem Từ Tinh Bách trói lại, quả thực là để nữ nhân lên đài thua bọn họ gần hai trăm vạn, mới rốt cục đem họ thả.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, nữ nhân một trả xong tiền, vào lúc ban đêm liền đem tiền còn lại trong nhà tất cả đều cuốn đi cuốn đi, chạy trốn, lưu lại Từ Tinh Bách một thân một mình đối mặt với sài lang hổ báo bọn họ.

Nếu là Đường Ninh nhớ không lầm, hẳn là khoảng thời gian gần nhất  này, cho nên Từ Tinh Bách mới có thể bị một bang thiếu niên bất lương bọn họ ngăn ở trong ngõ nhỏ đánh, những người kia thật sự là do những tên côn đồ kia tìm đến, dù sao người lớn đánh quá ác thì ngồi tù,bảo lãnh những đứa chưa tròn mười tám tuổi này đơn giản hơn nhiều .

Nhưng Từ Tinh Bách cho tới bây giờ đều không phải ăn chay, giai đoạn trước nhẫn nại, một mặt là vì rũ sạch quan hệ, một phương diện khác thì là chờ đợi thời cơ thỏa đáng nhất.

Dù sao hiện tại càn quét băng đảng hoạt động dày đặc như vậy , hắn nhất định có thể có cơ hội, quả nhiên, khi hắn nhìn thấy ti tức một vị đại thúc bị một đám người kia bức đến nhảy lầu,sau đó, không chút do dự liền lập tức đem tư liệu phi pháp trong máy vi tính mình đã sưu tập tất cả đều như ong vỡ tổ gửi đến  cục cảnh sát, một phần khác thì dửng dưng phơi trên mạng.
Cuối cùng thế lực ngầm kia thành công bị quét dọn, hắn bị cảnh sát gọi đi cục cảnh sát hỏi mấy câu,sau đó đi ra tiếp tục làm học thần của hắn .

Có thể nói,trải qua cuộc sống như vậy , nếu như trong cốt truyện không có gặp được Doãn Vũ Tình, đồng thời được cô ta cứu,thì đó chính là nhật ký dưỡng thành ổn thỏa của nhân vật phản diện nha.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh nhìn đối phương cũng không biết là gặp ác mộng gì, đầu đầy mồ hôi lạnh, lại từ trong túi lấy ra khăn mèo con,  chậm rãi hướng tới trán thiếu niên.

Hiện tại mặc dù không có Doãn Vũ Tình, nhưng không phải có cô sao, cô tin tưởng cô nhất định so với Doãn Vũ Tình thích đi cứu rỗi cùng cảm hóa, thì cô càng triệt để sạch sẽ hơn.

Đường Ninh hơi nhếch khóe môi lên , khăn vừa mới chạm đến trán thiếu niên, một giây sau cổ tay liền lập tức bị một bàn tay dùng sức nắm chặt.
Đường Ninh cúi đầu, mắt vừa vặn tốt đụng vào đến hai mắt tĩnh mịch bình tĩnh của đối phương, cô mới phát hiện, ngoài cửa sổ dương quang ấm áp chiếu rọi,con ngươi Từ Tinh Bách lại hiện ra nhàn nhạt tím, giống như thủy tinh thượng đẳng nhất , cực đẹp.

Hắn hẳn là có chút lai nước ngoài.

Trong lòng nghĩ xong, trên mặt Đường Ninh lại sững sờ, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

"Anh, anh tỉnh rồi?"

Cô vội vàng nâng lên một cái tay khác , ấn xuống nút bấm ở đầu giường, thật hưng phấn hướng về phía chuông  y tá lớn tiếng nói, "Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh lại, các người có thể hiện tại tới xem anh ấy một chút không? Anh ấy tỉnh. . ."

Trên giường Từ Tinh Bách mặt ngơ  nhìn bên mặt Đường Ninh mỉm cười ,tay nắm cổ tay cô không tự giác nới lỏng.

Cô ấy là. . .
Nữ sinh lúc trước trong ngõ hẻm cứu được hắn .

Còn có nơi này là. . .

Còn không có nghĩ xong, Từ Tinh Bách liền nghe được từng đợt tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, không đầy một lát, mấy người bác sĩ y tá mặc áo khoác trắng bọn họ liền đẩy cửa phòng ra đi đến.

Nữ sinh đứng ở trước mặt hắn thấy thế vội vàng đứng qua một bên, sau đó nhỏ giọng nói, "Lúc trước trán anh ấy còn ra thật nhiều mồ hôi lạnh có sao không? Còn có lúc trước đưa tới tôi phát hiện anh ấy có một chân uốn lượn góc độ có chút không đúng, có cần chụp thử hay không. . ."

Nghe được Đường Ninh hỏi,bác sĩ kiểm tra cho Từ Tinh Bách còn chưa lên tiếng,hai tiểu hộ sĩ đi theo phía sau hắn tiến đến đã khống chế không nổi bật cười,  cười đến Đường Ninh có chút mờ mịt không hiểu .
Trong đó một y tá tuổi tương đối trẻ quay đầu liền cười hướng về phía Đường Ninh an ủi, "Yên tâm, tiểu cô nương, không có việc gì, chúng tôi đều kiểm tra qua,  bạn trai nhỏ của em  rất tốt, trừ một ít bị thương ngoài da, cộng thêm có chút tuột huyết áp, chỗ nào đều tốt, không cần lo lắng như vậy!"

Vừa nghe đến đối phương nói như vậy, Đường Ninh đầu tiên là không thể tin trừng lớn mắt, tiếp theo mặt liền đỏ lên một mảng lớn, đồng thời hai tay liên tục không ngừng đong đưa, "Không. . . Không phải. . . Anh ấy cùng tôi không phải. . ."

"Ai nha, biết, biết, các em chỉ là bạn bè đúng không! Tỷ tỷ cũng từng ở lứa tuổi các em, chị đều hiểu!"

Thấy cô nương còn nhỏ  chọc cho mặt đỏ rần, tiểu hộ sĩ vội vàng giảng hòa, nhưng nhìn khóe miệng vui mừng cười liền biết chị ta còn tâm lý chế nhạo cô.
Thấy thế, Đường Ninh có chút quẫn bách buông xuống hai tay, chỉ cảm thấy giải thích không được, không giải thích cũng không được.

Còn tốt cô xấu hổ cũng không có duy trì liên tục bao lâu, bởi vì bác sĩ kiểm tra cũng xong.

"Không có vấn đề gì lớn, bất quá tốt nhất ở bệnh viện quan sát một đêm đi."

"Không. . ."

Bác sĩ tiếng nói vừa dứt, thanh âm Từ Tinh Bách thoáng có chút  khàn khàn liền đã vang lên, "Nếu như không có vấn đề gì, tôi hi vọng tôi có thể lập tức xuất viện."

"Thế nhưng. . . Thế nhưng đêm nay tiền nhập bệnh viện lúc anh hôn mê tôi đều đã giúp anh trả rồi, loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, quan sát một chút tương đối tốt." Đường Ninh liên tục không ngừng nói.

Sau đó thấy bác sĩ cùng các y tá muốn đi,cô lại tranh thủ thời gian đưa bọn họ tới cửa, vừa nói xong hẹn gặp lại, quay người vậy mà liền nhìn thấy Từ Tinh Bách đã xốc lên chăn mền đang đắp trên người liền muốn đi xuống, bỗng nhiên chân vừa mới dẫm lên trên mặt đất, trước mắt liền khống chế không nổi tối đen, cả người lắc lư giây lát, nếu không phải đỡ một bên tủ đầu giường, chỉ sợ sớm đã ngã trên mặt đất.
"Cẩn thận!"

Đường Ninh cũng liền vội đi hai bước đến trước mặt của hắn, đưa tay đỡ cánh tay lấy hắn , đem hắn đỡ đến trên giường.

"Anh đây là làm gì? Thế nào đang êm đẹp còn đi xuống ? Lúc nãy bác sĩ nói với tôi anh đã vài ngày không ăn cơm, cho nên tuột huyết áp rất nghiêm trọng, truyền dịch đối với anh có chỗ tốt,tôi còn giúp anh mua một chút cháo, nhìn xem thời gian hẳn là một hồi liền đưa tới, anh trước tiên nằm xuống có được hay không? Cho dù có sự tình có lớn hơn trời cũng không có quan trọng bằng thân thể của anh!"

Vừa dứt lời, tiếng cửa phòng lại lần nữa bị người bên ngoài gõ, nghe được thanh âm Đường Ninh, vội vàng buông lỏng ra tay đỡ Từ Tinh Bách , mấy bước chạy đến cửa ra vào, nhìn nhân viên giao hàng đứng ở bên ngoài  ,cô vội vàng đem cháo trong tay đối phương nhận lấy, luôn miệng nói xong cảm ơn, quay người liền hướng Từ Tinh Bách sắc mặt hoàn toàn trắng bệch sau lưng   , "Đây, vừa mới nói đến liền đến. . ."
Sau đó Đường Ninh liền đem cháo đặt trên bàn dùng cơm ở giường, ngẩng đầu nhìn một chút đồng hồ trên tường , "Thời điểm không còn sớm, tôi một hồi muốn  về nhà, anh nhớ kỹ đem những thứ này ăn xong nha, đều là một ít cháo thanh đạm , thích hợp cho anh bây giờ ăn, còn có những thuốc này, cái này bôi bên ngoài, cái này một ngày đổi một lần, còn có cái này mỗi ngày hai lần, một lần hai viên, tôi đều ghi trên tờ giấy này, anh nhớ kỹ uống. . ."

Nói Đường Ninh liền đem giấy trong tay nhét vào trong tay Từ Tinh Bách .

"Vì cái gì?"

Chính là lúc này, thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn mặt cô.

"Hửm?"

Hắn không đầu không đuôi hỏi làm Đường Ninh có chút hoang mang, cô nghiêng đầu một chút, lộ ra biểu lộ nghi ngờ.

"Tôi không biết cô, cô hẳn là cũng không biết tôi."
Ngụ ý, đối đãi một người xa lạ cần làm loại chuyện này sao? Hắn cũng không cảm thấy trên thân mình có cái gì đáng để người ta mưu đồ? Cho nên đặc biệt khó hiểu.

Nghe được Từ Tinh Bách hỏi như vậy, Đường Ninh trực tiếp cười, "Tôi. . . Tôi cũng không thể nhìn anh té xỉu xuống đất cũng không có phản ứng gì đúng không? Làm người ai làm thế. Lại nói từ bé thầy cô đã dạy chúng ta, lấy giúp người làm niềm vui, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cũng không phải đại sự gì, có thể giúp liền giúp. . ."

Mới nói đến đây,  điện thoại di động Đường Ninh ngay trong túi áo lông của cô run lên.

Lúc này, cô liền không để ý tới Từ Tinh Bách trước mặt liền tranh thủ thời gian nhận  điện thoại, "Mẹ, đúng, con ra ngoài , được, lập tức, lập tức con liền trở về, dạ, gặp được một chút sự tình, không có việc gì, chính là một chút chuyện nhỏ, đúng, dạ,con lập tức liền trở về."
Nói xong, Đường Ninh liền hướng về phía Từ Tinh Bách trước mặt lắc lắc điện thoại di động của mình, "Mẹ tôi gọi điện thoại thúc tôi, tôi phải nhanh trở về,tất cả hạng mục cần chú ý tôi đều ghi trong tờ giấy này, anh có thể nhìn xem, nếu có nghi vấn gì liền bấm chuông gọi y tá đến hỗ trợ, còn có còn có, thứ này ăn nhanh đi, tôi đi trước, bye bye!"

Chào hỏi xong, Đường Ninh quay người không chút do dự liền đi ra cửa.

"Chờ một chút. . ."

"Hả?"

Đã nắm đến chốt cửa Đường Ninh nhanh chóng quay đầu, vừa lúc tóc mái bằng làm người ta căn bản thấy không rõ lắm cặp mắt xinh đẹp .

"Lưu cái phương thức liên lạc, tiền tôi sẽ trả cô." Từ Tinh Bách gằn từng chữ nói.

Nghe được chỗ này, Đường Ninh cười ra tiếng, "Không cần, thật không cần, anh nhanh ăn cơm đi, tôi đi trước!"
Nói xong, cô căn bản không cho Từ Tinh Bách cơ hội giữ lại cô, liền lập tức nhấc chân ra bên ngoài chạy.

Dù có trả tiền hay không, bọn họ sớm muộn đều sẽ gặp lại.

Không cho phương thức liên lạc,cô muốn chính là mấy ngày này, cả người cô đều bồi hồi trong đầu Từ Tinh Bách , đối với Từ Tinh Bách trong đầu cũng không có bao nhiêu thứ ngoài học thần, lần đầu gặp mặt để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu như vậy, đủ.

Lúc đi vào thang máy bệnh viện , Đường Ninh nghĩ như thế.

Cửa thang máy ở trước mặt cô chậm rãi khép lại, vừa vặn triệt để che chắn khóe miệng hơi hơi nhếch lên .

[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách : 25.]

Đường Ninh bên kia vừa đi, có một  tiểu hộ sĩ bưng cái đĩa liền đi tới trong phòng bệnh Từ Tinh Bách , vừa nhìn thấy trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Từ Tinh Bách , lập tức buồn cười trêu chọc nói, "A? Bạn gái nhỏ  của em đi rồi sao?Sao lại đi sớm như vậy? A, không phải là món của Cẩm Sơ Trai sao? Oa, cũng quá có tiền rồi, chị nghe nói chỗ ấy một món giao hàng thường thường liền muốn bảy tám chục đó, nơi này nhiều món như vậy, không phải hơn mấy trăm chứ? Được rồi. . . 508,cô bạn nhỏ của em thật là có tiền!"
Y tá líu lưỡi nói, sau đó buông xuống đĩa liền muốn bắt đầu đổi thuốc cho Từ Tinh Bách.

"Không phải."

Chính là lúc này, thanh âm Từ Tinh Bách có chút lãnh đạm chậm rãi vang lên.

Bởi vì sợ y tá nghe không hiểu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn xem y tá lại lặp lại, "Cô ấy không phải bạn gái của tôi."

Nhìn xem hai mắt đen nhánh của Từ Tinh Bách,tiểu hộ sĩ trước mặt Đường Ninh còn có thể chế nhạo, nhưng giờ không biết vì cái gì tâm bỗng nhiên run lên, cười xấu hổ hai tiếng, liền tranh thủ thời gian đổi thuốc cho hắn, ôm đĩa bước nhanh lui ra ngoài.

Lưu lại Từ Tinh Bách một mình ở tại trong căn phòng an tĩnh nhìn xem món ăn trước mặt, cũng không biết nhìn bao lâu, bỗng nhiên nhẹ mỉm cười, nhấc lên kia liền muốn hướng  thùng rác ném đi.

Lại  ngửi được một cỗ hương hoa như có như không, trên tay dừng lại, quay đầu, Từ Tinh Bách liền thấy được trên tủ đầu giường kia có bình hoa thủy tinh trong suốt, không biết lúc nào được người cắm một bó hoa bách hợp , vừa nãy hắn ngửi được hương hoa chính là đến từ bó bách hợp này.
Hoa này. . .

Tay  xách theo túi hàng của Từ Tinh Bách nắm thật chặt.

Lúc trước trong ngõ hẻm, hắn có mơ mơ màng màng nhìn thấy nữ sinh kia chính là ôm một bó hoa như vậy, bây giờ lại. . .

Sau đó ánh mắt hắn liền rơi xuống dưới bình hoa có một cái khăn được xếp chỉnh tề,một góc trong khăn còn thêu lên một con mèo nhỏ màu cam tham ngủ, nhìn không biết bao lâu, Từ Tinh Bách chậm rãi, chậm rãi đem khăn lấy vào trong tay.

Cảm thụ được xúc cảm khăn mềm mại , hắn chậm rãi đem hộp lại bỏ lại trên bàn cơm trước mặt .

Nhẹ nhàng mở ra, nhìn xem bên trong có cháo loãng và đồ ăn kèm, Từ Tinh Bách liền trầm mặc không nói bưng lên một bát trong đó liền bắt đầu bắt đầu ăn, càng ăn,động tác thiếu niên càng nhanh, vùi đầu trầm thấp, rất nhanh một giọt nước mắt theo trong mắt của hắn trực tiếp rơi vào trong cháo trước mặt, hắn trực tiếp đem nguyên một bát tất cả đều uống vào, lại ngẩng đầu,làm người ta nhìn không ra một dấu vết đỏ trong mắt .
Cùng lúc đó, Đường Ninh bên này ——

[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách : 30.]

Lại tăng? Đây là đang ăn cơm sao?

Đã ngồi lên xe taxi về nhà Đường Ninh nhìn sắc trời dần dần tối xuống ngoài xe nghĩ như vậy.

Ban đêm khi về đến nhà, bởi vì đã bỏ qua bữa tối , Đường Ninh liền ăn một bát mì sợi thơm ngào ngạt do Đường Thanh cố ý nấu cho cô, liền trở về gian phòng.

Vừa nghe đến tiếng đóng cửa của cô, bên này Diệp Cận Ngôn trong phòng, liền lập tức đi tới trước của phòng, tay đều đã giữ tại chốt cửa, do dự hồi lâu, nhưng vẫn là rút tay trở về, lại nằm trở lại trên giường.

Bởi vì Đường Ninh năng lực học tập quá mạnh, hai người sớm định ra 15 ngày phụ đạo cuối cùng bất quá 12 ngày liền đã hoàn thành, nói cách khác bắt đầu từ đêm hôm nay hắn không cần lại giúp Đường Ninh phụ đạo.
Diệp Cận Ngôn trợn tròn mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu .

Cũng không biết nhìn bao lâu, mới bỗng nhiên cười nhạo lên tiếng, không cần hắn phụ đạo hắn không phải càng thoải mái sao? Làm như hắn muốn phụ đạo cho cô lắm, đi ngủ.

Hắn ở trong lòng cùng mình nói như vậy, rất nhanh liền hai mắt nhắm nghiền, đem Đường Ninh hoàn toàn quên hết đi.

Về sau hai ngày, rõ ràng "Hai anh em" cũng chỉ chung một mái nhà, hết lần này tới lần khác không phải anh có việc đi ra, chính là tôi có việc đi ra, cuối cùng hai ngày này hai người vậy mà không gặp mặt một lần.

Một ngày này, cuối cùng đã tới ngày tựu trường, ngồi trên ghế salon  phòng khách dưới lầu , chờ Đường Ninh, Diệp Cận Ngôn một mặt bực bội.

Nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã đợi rất không nhịn được Diệp Cận Ngôn vừa định cùng cha mở miệng nói hắn đi trước, bên kia tiếng bước chân Đường Ninh liền đã trên bậc thang vang lên.
"Cha, mẹ, buổi sáng tốt lành!"

Cô cười nói như vậy.

Nghe nói, Diệp Cận Ngôn chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy Đường Ninh mặc đồng phục nữ của trường cao trung nam sinh Kim Thắng chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

Giày da màu nâu đậm,tất qua đầu gối màu trắng, váy xếp li màu đỏ sậm , áo khoác âu phục nhỏ màu xanh đen, trước ngực buộc lên cũng không giống cà vạt như bọn họ mà là nơ cùng màu với váy, tóc dài đen nhánh mềm mại rối tung trên vai của cô,  tóc mái chỉnh tề chặn trán của cô, thậm chí lông mày đều không có lộ ra, chỉ nhìn hắn mỉm cười, trên người đều giống như tự mang ánh sáng nhu hòa ôn nhu thanh lệ.

Hắn chưa bao giờ thấy qua Đường Ninh  ăn mặc như vậy, có người chải tóc mái ngang trán có vẻ vừa khờ vừa ngốc, nhưng Đường Ninh không giống vậy, tóc mái ngang trán ngược lại còn thoáng che đậy chút tính công kích của dung mạo trước kia, làm cả người cô đều mềm mại.
Diệp Cận Ngôn kinh ngạc nhìn Đường Ninh như thế, có thể là đã nhận ra ánh mắt của hắn, Đường Ninh đem ánh mắt trực tiếp rơi xuống thiếu niên cũng mặc đồng phục cao trung Kim Thắng cùng màu xanh đen với cô , khóe miệng ôn hòa giơ lên, "Ca ca, buổi sáng tốt lành."

Vừa nghe xong Đường Ninh chào hỏi, Diệp Cận Ngôn liền nhanh chóng che giấu quay đầu qua một bên.

"Ừm."

Hắn đáp nhẹ.

Trên mặt một mảnh trấn định, có thể chỉ có hắn biết vừa nãy nhịp tim chính mình  khống chế không nổi rối loạn một cái.

Bởi vì. . . Đường Ninh.

Diệp Cận Ngôn dùng sức bóp bóp nắm tay,độ hảo cảm: - 20.

Vừa nghe đến thanh âm nhắc nhở, Đường Ninh khóe miệng nâng lên đường cong liền càng thêm xán lạn.

"Ôi chao, các cậu có nghe nói không? Học kỳ này, cao trung hòa thượng này của chúng ta rốt cục phải có một học sinh chuyển trường đến từ Thánh Anh bên kia , Thánh Anh nha! Tôi nghĩ một chút liền vui vẻ đến chảy nước miếng!"
"Oa oa oa, mẹ ơi, lớn như vậy, tôi rốt cục sắp gặp được nữ hài tử, vẫn còn sống, oa oa oa!"

"Chúng ta không dễ dàng , quá khó khăn, phải biết không được bao lâu nữa sắp kỷ niệm ngày thành lập trường, kỷ niệm ngày thành lập trường không phải sẽ giả gái con mẹ nó mặc váy trên đài khiêu vũ chứ! Ọe!"

"Nữ hài tử là cái gì, có thể ăn sao?"

"Không ăn được nhìn có được hay không, đẹp mắt liền tốt nhất rồi, không dễ nhìn. . . Không dễ nhìn tôi cũng không kén chọn, là nữ là được rồi, đúng vậy, yêu cầu của tôi chỉ có như vậy thôi !"

. . .

Đường Ninh đến nơi cơ hồ là nháy mắt dẫn nổ toàn bộ cao trung nam sinh Kim Thắng, một buổi sáng sớm, nam sinh liền vây quanh thành vòng tròn, kịch liệt thảo luận.

Nghe được tiếng bọn họ thảo luận, Doãn Vũ Tình không biết chuyện gì xảy ra, tâm lý không giải thích được liền dâng lên một chút mất mát.
Cô đây là thế nào? Có nữ sinh cũng không có gì không tốt nha, cũng không phải là trong trường học còn sót lại một nữ hài tử là cô , cô không cần ẩn núp khổ cực như vậy!

Bất quá nghe nói nữ hài tử mới tới  không cần mặc đồng phục nam sinh giống cô, cũng không cần cắt tóc!

Quá tốt ha!

Doãn Vũ Tình có chút dùng sức cắn cắn môi, sau đó vỗ nhẹ nhẹ mặt, đem cảm xúc hâm mộ cùng mất mát của mình tất cả đều vỗ xuống, lúc này mới quay đầu nhìn về phía  Giang Diệu đang ngồi.

Chính là lúc này,cô mới phát hiện cả người Giang Diệu đều giống như có chút không đúng, ánh mắt kinh ngạc, giống như đang suy nghĩ chút gì.

Sau đó cô nhìn thấy hắn đột nhiên đứng dậy, kéo ra cái ghế vừa định đi ra ngoài.

Doãn Vũ Tình hỏi thăm đều đã đến bên miệng, hết lần này tới lần khác lúc này, phòng học bên ngoài truyền đến một trận lại một trận tiếng hoan hô tới.
Tiếng hoan hô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thẳng đến cửa trước cửa phòng học, chủ nhiệm lớp từ bên ngoài chậm rãi đẩy ra, một nữ sinh mặc đồng phục nữ của cao trung Kim Thắng bọn họ, tóc mái ngang trán chậm rãi nhấc chân đi đến.

Ngay khi cô đi tới một cái chớp mắt, ngay cả Doãn Vũ Tình cũng cảm giác mình hô hấp hơi hơi cứng lại.

Chủ nhiệm lớp cười ha hả nói cái gì, cô đều đã hoàn toàn nghe không rõ ràng, chỉ có thể nghe được thanh âm trong veo của nữ sinh trên bục giảng tự giới thiệu mình, "Chào mọi người , tôi tên Đường Ninh, từ cao trung nữ sinh Thánh Anh đến đây làm học sinh trao đổi,  một đoạn thời gian tiếp theo hi vọng mọi người có thể chiếu cố nhiều hơn!"

"A a a a a! ! ! ! !"

"A a a a a a a a a! ! ! ! ! !"

. . .

Tiếng nói của cô vừa dứt, toàn bộ phòng học, bao gồm phòng học bên ngoài đều bộc phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Thanh âm vỗ bàn gõ ghế ném sách vở càng là không dứt bên tai.

Trong một mảnh tan nát cõi lòng , chỉ có Đường Ninh trên bục giảng  từ đầu tới cuối duy trì mỉm cười sau đó trực tiếp nhìn Doãn Vũ Tình.

Doãn Vũ Tình nghe tiếng kích động hô hào, không hiểu, khuôn mặt nhỏ trắng bạch.

Cô lúc này căn bản không biết mình đến cùng suy nghĩ cái gì. . .

11h44-14h35 25/8/2022

Hơn 4900 chữ