Chương 56 Nữ Sinh Trường Nam Sinh (8)

Editor:KL

Ngày hôm sau, sáng sớm khi tia nắng đầu tiên vừa mới xuyên thấu sương mù.

Diệp Cận Ngôn liền đã rời giường, hắn có thói quen chạy bộ vào sáng sớm .

Mỗi lần trước khi chạy bộ vào sáng sớm hắn đều sẽ uống trước một ly nước ấm, bảo mẫu trong nhà bọn họ cũng chính là bởi vì biết hắn yêu thích thói quen này cho nên mỗi ngày cố định giúp hắn đun nước, đợi Diệp Cận Ngôn rời giường, vừa vặn uống xong liền có thể đi ra ngoài chạy bộ.

Buổi sáng chừng sáu giờ,Diệp Cận Ngôn mặc một thân đồ thể thao đen tuyền , đang đứng bên cạnh bàn uống nước, tai lại không cẩn thận nghe được tiếng đầu bếp bảo mẫu trong nhà nhỏ giọng thảo luận, hắn cũng không có yêu thích nghe lén người khác nói chuyện, uống xong nước, vừa định đi ra ngoài, không nghĩ tới đúng lúc này hai chữ "Đường Ninh" liền truyền vào trong tai của hắn.


Khiến bước chân Diệp Cận Ngôn không khỏi ngừng lại, sau đó --

"Nhìn không ra Đường Ninh tiểu thư lại si tình như vậy nha? Đêm qua bận đến muộn như vậy, không nghĩ tới những thức ăn kia chỉ là cô ấy dùng để luyện tập. Buổi sáng hôm nay bốn năm giờ đã rời giường vào phòng bếp, lại đem những thức ăn ngày hôm qua làm lại một lần, nói là ngày đó làm món ăn vị giác tương đối mới mẻ. Ôi, đây cũng quá si tâm đi, tôi trước kia có nghe nói qua Giang thiếu gia còn muốn cùng với cô ấy giải trừ hôn ước, cũng không biết là sao lại nghĩ như thế?"

"Ai nói không phải chứ? Cô nương xinh đẹp ưu tú như vậy, nếu là về sau có thể để cho nhi tử tôi đụng phải một cái, tôi sợ là nằm mơ đều có thể cười tỉnh."

. . .

Nghe đến đó, Diệp Cận Ngôn mới biết được, nguyên lai vì để cho Giang Diệu ăn ngon, cô vậy mà làm thời gian lâu như vậy, buổi sáng bốn năm giờ, khi đó chỉ sợ ngay cả trời cũng không có sáng đi, thích Giang Diệu đến vậy sao?


Diệp Cận Ngôn cười một tiếng, sau đó nhấc chân liền hướng phía ngoài chạy đi.

Trên đường đi học , hắn cứ như vậy nhìn Đường Ninh cùng hắn ngồi cùng một chiếc xe đang ôm mấy cái hộp trong ngực như là ôm bảo bối gì đó, trong mắt chứa đựng đầy chờ mong cùng mừng rỡ.

Nhìn không đầy một lát, Diệp Cận Ngôn đã cảm thấy tim của mình không hiểu sao hơi buồn phiền, rất nhanh liền dời ánh mắt.

"Ca ca,hẹn gặp lại!"

Vào trường học, bởi vì lầu dạy học của hai người không cùng một chỗ, Đường Ninh trước hắn một bước xuống xe, hướng hắn vui sướng chào hỏi xong, quay người vừa muốn đi.

"Đường Ninh. . ."

Diệp Cận Ngôn vô ý thức kêu nàng một tiếng, Đường Ninh quay đầu, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc.

Nhìn mắt của cô, Diệp Cận Ngôn dừng một chút, sau đó liền đối với cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Không có gì, chỉ là hi vọng cô suy nghĩ một chút cho mình, về sau vì chuẩn bị làm một số chuyện mà hi sinh giấc ngủ của mình thì bớt làm một ít, dù sao cô bây giờ chỉ là học sinh, cam đoan ngủ đủ mới có thể có dư thừa tinh lực học tập, biết không?"


"Anh. . . Anh biết?"

Vừa nghe đến Diệp Cận Ngôn nói như vậy, mặt Đường Ninh liền khống chế không nổi đỏ hồng, mũi chân trên mặt đất tìm kiếm, lúc này mới có vẻ mặt thành thật nhìn Diệp Cận Ngôn trong xe, "Kỳ thật tôi chỉ là không muốn để cho mình hối hận mà thôi, tôi có thời gian ba tháng, ba tháng này tôi sẽ đem hết toàn lực đem tâm của A Diệu thắng trở về. Chỉ cần tôi cố gắng, tận lực, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, tôi cam tâm tình nguyện tiếp nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi nhất định phải cố gắng."

Đường Ninh từng chữ nói ra như vậy, lại lần nữa đối Diệp Cận Ngôn lộ ra nụ cười xán lạn , "Nhưng vẫn cảm ơn ca ca quan tâm, còn có chính là, tôi cảm thấy. . . Anh đối với tôi so với trước kia quan tâm nhiều hơn, tôi rất vui vẻ, cảm ơn ca ca! Anh đi nhanh đi, đừng để một hồi đến muộn sẽ không tốt, bye bye!"
Nói xong Đường Ninh ôm trong ngực liền chạy tới trước lầu dạy học , không chạy bao xa, còn quay người hướng hắn vẫy tay.

Một màn này làm Diệp Cận Ngôn nhìn một chút cũng không khỏi được đi theo cô cùng nhau nhếch lên khóe miệng.

Hắn hi vọng sau ba tháng cô có thể được như. . . Mong muốn sao?

Không biết vì cái gì, rõ ràng cô đã cố gắng như vậy, hắn vốn nên thật tâm chúc phúc cô cuối cùng có thể thắng lấy tâm của Giang Diệu, thế nhưng . . .

Hắn đưa tay sờ sờ ngực của mình.

Nơi này giống như không có nghĩ như vậy. . .

Mang theo suy nghĩ phân loạn phức tạp , Diệp Cận Ngôn cho tới tiết trưa không thể nào hảo hảo nghe vào.

Tiếng chuông tan học buổi sáng vang lên, hắn ngay lập tức liền đi tới cửa ra vào lớp 10-7 , lúc này lớp 7 có thể là bởi vì thầy giáo tiết cuối hơi kéo dài tiết học, dẫn đến bọn họ mới vừa vặn tan học.
Mà cơ hồ sau giờ học, Đường Ninh không hề nghĩ ngợi liền lập tức từ trong hộc bàn lấy ra món mình đã sớm chuẩn bị, hướng Giang Diệu bên ngoài phòng học, bước nhỏ đi tới, cười gọi hắn một tiếng, "A Diệu!"

Vừa nghe đến thanh âm Đường Ninh , trên mặt Giang Diệu liền khống chế không nổi lóe lên một tia cáu kỉnh.

Bởi vì hôm qua Đường Ninh trước khi đi nói câu nói mơ hồ không rõ làm Vũ Tình đến bây giờ đều không nói với hắn một câu, rõ ràng lúc trước trong ký túc xá thường xuyên vang lên thanh âm líu ríu của cô, nhưng hôm qua không có, trừ một mảnh tĩnh mịch, cái gì cũng không có.

Cô không muốn cùng hắn trao đổi, thậm chí bữa sáng đều không giúp hắn mua làm hắn đói bụng đến lớp. Cả một buổi sáng,cô tình nguyện đọc sách, nhìn bảng đen, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không nguyện ý nhìn hắn,để ý đến hắn.
Nửa năm qua này, đã sớm quen thuộc sự tồn tại của Doãn Vũ Tình, Giang Diệu cơ hồ đều muốn bị cô bức cho điên rồi.

Hắn thật vất vả bên tai cô dỗ cho tới trưa, mới rốt cục dỗ đến cô đồng ý giữa trưa cùng hắn ăn cơm, sau đó hai người hảo hảo tâm sự.

Ai có thể nghĩ lúc này, Đường Ninh vậy mà lại âm hồn bất tán, hắn thật không chịu nổi.

Thế là khi nhìn đến Đường Ninh cười nhẹ nhàng đem một cái hộp không biết cái gì hướng trước mặt hắn đưa tới, sớm đã đè nén hỏa khí không được ,Giang Diệu không hề nghĩ ngợi hất cánh tay của Đường Ninh .

Nếu không phải đứng ở sau lưng cô Từ Tinh Bách lanh tay lẹ mắt đỡ cô, chỉ sợ lúc này Đường Ninh liền người và hộp cùng nhau té ngã trên đất.

"Giang Diệu!"

Thấy thế,Diệp Cận Ngôn trên hành lang lúc này quát chói tai.
"Cậu làm gì!"

Bởi vì nhất thời xúc động đẩy ra Đường Ninh làm hại cô kém chút ngã sấp xuống ,tâm lý Giang Diệu vừa dâng lên một vệt áy náy nhưng khi Diệp Cận Ngôn quát lớn một tiếng này liền triệt để tiêu tán.

Hắn vẫn như cũ bị nộ khí điều khiển, lúc này liền cười nhạo , "Cậu ở đây hỏi tôi làm cái gì? Không bằng hỏi một chút em gái tốt của cậu làm cái gì? Tôi nói không đủ rõ ràng sao? Em vì cái gì còn phải từ Thánh Anh đuổi tới nơi này? Tại sao phải đảo loạn cuộc sống bình thường của anh?Em có biết làm như vậy gọi là gì hay không? Quấn quít chặt lấy! Chẳng lẽ em không cảm thấy khó coi sao? Chẳng lẽ. . ."

Còn muốn nói thêm gì nữa , ánh mắt Giang Diệu vừa nhìn thấy Đường dùng sức Ninh nắm vuốt hộp đến trắng bệch đầu ngón tay, cô cúi thấp xuống trong mắt bỗng nhiên rớt xuống một giọt nước mắt trên mặt đất , trước kia mạnh mẽ tràn đầy lửa giận, không biết chuyện gì xảy ra, tựa như là bị người bỗng nhiên giội lên một chậu nước lạnh, xoạt -- một tiếng, trừ một sợi khói trắng, mà ngay cả một đốm lửa đều không còn.
Hắn há to miệng, muốn giải thích nói xin lỗi nhưng lại không biết thế nào mở miệng, cuối cùng cũng chỉ là đẩy ra Diệp Cận Ngôn đứng trước người , cũng không quay đầu lại liền hướng phía ngoài chạy đi.

"A Diệu!"

Doãn Vũ Tình nhìn một chút mấy người trước mặt , một mặt khó xử dậm chân, liền đuổi theo.

Bên này, Giang Diệu ở trong quá trình chạy trốn,giọt nước mắt của Đường Ninh không ngừng mà trong đầu của hắn tuần hoàn xuất hiện.

Mười năm, hắn nhìn thấy Đường Ninh mãi mãi cũng là kiêu ngạo thận trọng, lúc nhìn người mắt chân thành mà sáng ngời,cằm hơi hơi giơ lên, luôn là một bộ giống như mặc kệ gặp sự tình gì đều có thể dựa vào chính mình giải quyết hoàn mỹ viên mãn ,cô chưa từng gặp qua khó khăn gì, bởi vì khó khăn kiểu gì cũng sẽ bị cô dùng đủ loại thủ đoạn vượt qua,cô mãi mãi cũng là thông minh hiểu chuyện nghe lời xinh đẹp như vậy, là con nhà người ta trong miệng phụ huynh.
Vũ Tình liền cùng cô không giống nhau, mặc kệ làm cái gì, đều là mơ mơ màng màng, trừ một ít việc vặt trong sinh hoạt thì sự tình gì đều cần hắn đến quan tâm,cần hắn tới nhắc nhở, đến quan sát.Cô sợ tối, sợ quỷ, sợ côn trùng, sợ sét đánh, sợ đủ loại gì đó.

Cô cơ hồ cùng Đường Ninh hoàn toàn tương phản, nhưng vừa vặn --

Ninh Ninh. . .

Giang Diệu nhắm lại mắt, trong lòng kịch liệt khởi động sóng dậy.

Chính là lúc này, bước chân dần dần chậm lại hắn làm Doãn Vũ Tình đưa tay liền kéo lại, sau đó thanh âm cô lắp bắp liền vang lên.

"A Diệu, cậu không sao chứ? Có phải . . . Có phải bởi vì tôi,cậu mới đột nhiên tức giận lớn như vậy, mới có thể đối đồng học Đường Ninh như thế. . . Đều là tôi không tốt, tôi không nên không nói chuyện với cậu, tôi chỉ là. . . Chỉ là quá quan tâm người bạn này là cậu, chỉ sợ cậu . . Cho nên mới . . . Mới . . Cậu đừng tức giận có được không? Tôi không muốn cậu tức giận, tôi. . . Tôi thật rất lo lắng cho cậu. . ."
Cô nhìn về phía Giang Diệu, một mặt lo lắng.

Nhìn Doãn Vũ Tình áy náy bất an như thế cũng không biết trải qua bao lâu,cảm giác đau đớn trong lòng Giang Diệu rốt cục chậm rãi, chậm rãi tản đi.

Hắn vừa nãy là chuyện gì xảy ra? Làm sao lại đột nhiên hoài nghi hắn đối Đường Ninh có cảm tình ? Người hắn thích cho tới bây giờ cũng là Vũ Tình không phải sao? Hắn đối Đường Ninh chỉ là thói quen, thói quen xem cô như em gái của mình đi quan tâm che chở, hắn vừa nãy làm sao lại đột nhiên dao động?

Hắn không nên dao động!

Hắn thích chính là Vũ Tình!

Giang Diệu ở trong lòng kiên định nói với mình như vậy.

Nghĩ như vậy xong, thiếu niên trước kia nhíu chặt mày liền lập tức chậm rãi giãn ra, sau đó đưa tay xoa nhẹ đầu nhỏ của Doãn Vũ Tình, "Không sao,không liên quan với cậu , tôi không có tức giận, không cần lo lắng như vậy. Vừa nãy. . . Vừa nãy tôi chỉ là. . . Được rồi, không đề cập nữa. Cậu không phải vẫn muốn ăn vịt nấu rượu ở căn tin sao? Tôi hiện tại liền mời cậu đi ăn được không?"
Thấy sắc mặt Giang Diệu rốt cuộc cũng sau cơn mưa trời lại sáng, còn nói muốn mời cô đi ăn đồ ăn ngon, Doãn Vũ Tình lúc này liền phối hợp nở nụ cười.

"Thật sao? Quá tốt rồi, vậy tôi còn muốn ăn canh cá trích đậu hũ!"

"Được được được, đều tùy cậu, tiểu ăn hàng."

"Hừ! Mặc kệ mặc kệ, chúng ta nhanh đi, miễn cho đi trễ căn tin sẽ không làm!"

Doãn Vũ Tình một mặt hưng phấn kéo lấy cánh tay Giang Diệu liền chạy về phía trước.

Bên này Giang Diệu cùng Doãn Vũ Tình vừa đi, Đường Ninh liền lập tức ngẩng đầu lên, trừ sắc mặt hơi có chút trắng bệch, chỗ nào còn nhìn ra được trên mặt của cô có một dấu vết khóc qua .

Đợi cô thấy rõ trong mắt của Diệp Cận Ngôn lo lắng, liền lập tức có một ít chật vật tránh khỏi ánh mắt hắn.

"Em. . . Em có chút không thoải mái, đi ra ngoài trước, ca ca anh nhanh đi ăn cơm trưa đi. . ."
Nói xong cô không hề nghĩ ngợi cũng hướng phía ngoài chạy đi.

"Đường Ninh!"

"Đừng! Ca ca anh không cần theo em, em hiện tại chỉ muốn một mình yên lặng một chút, được không?"

Diệp Cận Ngôn vừa định đuổi theo, Đường Ninh liền vội vàng nói như vậy.

Nghe cô nói như vậy, bước chân Diệp Cận Ngôn lúc này mới chậm rãi ngừng lại, đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn Đường Ninh bước nhanh đi xuống cầu thang, không đầy một lát đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Đường Ninh đi, Diệp Cận Ngôn cũng không tiếp tục tiếp tục lưu lại, rất nhanh cũng rời đi.

Bên này vở kịch vừa kết thúc, bạn cùng lớp liền lập tức nhìn nhau, sau đó oong một tiếng liền bắt đầu thảo luận --

"A a a, Giang Diệu cậu ta chuyện gì xảy ra? Cũng không phải quá đáng rồi sao? Vừa nãy nữ thần của tôi cầm trong tay hẳn là một hộp cơm đi,cậu ấy hẳn là muốn làm cho cậu ta đúng không? Nhưng kết quả thế nào? A a a, thiệt thòi tôi trước đó còn cảm thấy Giang Diệu người này không tệ, hiện tại xem ra cũng quá không phong độ!"
"Đúng,đúng vậy, cũng không biết được cậu ta lấy ở đâu hỏa lớn như vậy? Nghe ý tứ trong lời nói của cậu ta, nữ thần hình như là vì cậu ta mới đến cao trung Kim Thắng làm học sinh trao đổi? Đúng là có lòng lại bị đút cho chó!"

"Cầu nữ thần nhìn xem tôi, Giang Diệu tra nam kia có gì tốt? Nhìn xem tôi đi!"

. . .

Cũng không biết mình đi rồi lớp học thảo luận nhiều như vậy,Đường Ninh ôm hộp trong tay , cả người đều như con ruồi không đầu, lang thang bốn phía trong trường học , trên mặt tràn đầy do dự cùng chật vật.

Đợi khóe mắt cô quét nhìn thoáng thấy sau lưng có người nào đó lén lén lút lút đi theo cô, lòng lập tức giương lên khóe miệng.

Chờ được cậu rồi.

Đúng thế.

Cô không có hảo tâm làm cho Giang Diệu ăn đâu!

Cho nên cô mới quan sát ròng rã cho tới trưa, biết rõ Doãn Vũ Tình cố ý đùa nghịch Giang Diệu ,thời điểm lòng Giang Diệu tràn đầy nổi nóng ,cô lại đặc biệt đụng vào họng súng của hắn,tất nhiên vì một phương diện là dẫn tới Diệp Cận Ngôn biết cô có nhiều vất vả mà đau lòng, một phương diện khác thì là bởi vì cô cho tới bây giờ đều là làm cho một người khác.
Từ Tinh Bách.

Đúng vậy, hiện tại người đi theo phía sau cô không phải Từ Tinh Bách còn có thể là ai đây?

Không thể không thừa nhận,công cụ hình người Giang Diệu này của cô dùng thực sự là quá vừa tay,trong một giây lát vừa nãy, Diệp Cận Ngôn cùng Từ Tinh Bách liền tăng mấy độ hảo cảm cho cô.

Làm cô có chút không nỡ công lược nữa nha, dù sao loại thiết lập nhân vật thiếu nữ si tâm không thay đổi này thật để cho người ta đau lòng thương tiếc đó!

Mới nghĩ tới đây, vừa mới qua một chỗ ngoặt, Đường Ninh liền không chút do dự trốn đi.

Sau đó Từ Tinh Bách liền thấy gót chân cô đi tới chỗ ngoặt này ,nhìn lại liền không thấy cô, liền lập tức có một ít lo lắng đi tìm.

"Hey!"

Đường Ninh thừa dịp hắn quay lưng lại, đưa tay liền chụp bờ vai của hắn.

Từ Tinh Bách giật nảy mình, sau đó chậm rãi xoay người lại, liền nhìn thấy Đường Ninh đem tay chắp sau lưng, nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, "Đi theo tôi làm gì?"
"Tôi. . ."

"Thế nào? Còn lo lắng tôi nhất thời nghĩ quẩn tìm chết hay sao?"

"Tôi không ý đó, chỉ là. . ."

"Được rồi được rồi, không cần cùng tôi giải thích, cảm ơn cậu quan tâm,bạn cùng bàn." Đường Ninh cười nói như vậy.

Sau đó quay người liền hướng bàn ghế đá trước mặt đi đến, đi chưa được hai bước,Đường Ninh không có nghe được tiếng bước chân , liền vội vàng xoay người, hướng về phía Từ Tinh Bách vẫy vẫy tay, "Ngốc ở nơi đó làm gì? Đến đây!"

Nghe cô nói, Từ Tinh Bách do dự một chút liền đi theo.

Thẳng đến ngồi xuống bên cạnh bàn đá , Đường Ninh mới phát hiện cô hôm nay căn bản cũng không phải là nhất tiễn song điêu, mà là tam điêu nha, nhìn xem cô có được chỗ tốt gì kìa ,cô thấy được rồi nha, thấy được bên trái bụi hoa sơn trà chợt lóe lên hai chữ màu tím Mục Thịnh .
Thật đúng là vận khí tốt quá, cô mặc dù biết Mục Thịnh làm giáo y,thời điểm nhàn rỗi sẽ vị trí này ở trường học một hồi,cô lựa chọn nơi này cũng bất quá là nghĩ đến tìm kiếm chút vận may, ai biết liền thật để cô đụng phải chứ!

Lúc này đường cong khóe miệng Đường Ninh liền rõ ràng hơn.

Khi nhìn đến Từ Tinh Bách ngồi ở trước mặt cô, Đường Ninh liền đem hộp cơm luôn luôn ôm trong ngực kia đặt ở trên bàn đá, sau đó khẽ thở dài, có chút tmất mát mở miệng nói, "Được rồi, tôi thừa nhận tôi vừa mới là có chút không vui, có chút khổ sở. . . Bởi vì tôi cũng không nghĩ tới A Diệu hắn. . ."

"Cậu cùng cậu ấy. . ."

Ở trong lòng do dự rất lâu, Từ Tinh Bách vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi.

"Tôi cùng ai? Giang Diệu sao? Tôi thích hắn."

Đường Ninh ánh mắt lom lom nhìn mà nhìn một đóa hoa sơn trà trắng bên cạnh, không chút do dự nói như vậy, ánh mắt mềm mại dường như nước.
Vừa vặn làm sát vách Mục Thịnh xuyên qua hoa sơn trà nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Sau đó hai người liền cùng nhau nghe được Đường Ninh lần nữa cười khẽ nói, "Chúng tôi là thanh mai trúc mã, sáu tuổi năm đó liền đã quen biết, còn. . . Đính hôn. . . Tôi bởi vì là con gái riêng mẹ tôi mang theo, trong nhà không có người thích tôi, chính là cậu thấy Diệp Cận Ngôn,anh ấy trước kia rất tệ, tìm tới cơ hội liền khi dễ tôi, mắng tôi, ta rất sợ nhưng tôi lại sợ cùng mẹ nói rồi bà sẽ lo lắng, bà thật vất vả mới an ổn, tôi không muốn để cho bà lại quan tâm chuyện của ta, cho nên chỉ một mình. . ."

"Chính là lúc đó, tôi gặp Giang Diệu,thời điểm đó hắn ăn mặc như tiểu vương tử trong truyện cổ tích vậy, người khác đều ghét bỏ tôi, không mang tôi đi chơi, cô lập tôi, chỉ có hắn tốt với tôi , đặc biệt đặc biệt tốt. . . Chúng tôi cùng một chỗ mười năm, tôi chưa từng có hoài nghi về sau tôi sẽ không là cô dâu của hắn. Thế nhưng là từ khi lên cao trung. . . Được rồi, không có việc gì tôi nói chuyện này làm gì?"
Đường Ninh dùng sức trừng mắt nhìn, liều mạng đem nước mắt trong hốc mắt của mình bức trở về, ánh mắt lại còn ẩm nước, dương quang mãnh liệt trên đỉnh đầu hai người cũng chiếu trong mắt của cô, làm đôi mắt cô tựa như trân châu đen thượng đẳng nhất, sáng ngời loá mắt.

"Cậu hẳn là còn chưa có ăn cơm đúng không? Tôi làm rất nhiều,cậu có thể giúp tôi một việc ăn hết một phần trong đó được không? Tôi làm rất vất vả, buổi sáng 4:30 liền rời giường, bận rộn rất lâu. Giúp tôi nếm thử có được không?"

Đang khi nói chuyện, Đường Ninh cười mở hộp, mùi thơm nháy mắt tràn ngập toàn bộ bụi hoa sơn trà.

Tư thế cầu hỗ trợ của cô làm cự tuyệt của Từ Tinh Bách đã đến bên miệng lại nuốt trở vào, cuối cùng cũng chỉ là trầm mặc không nói nhận lấy đũa của Đường Ninh.
Nếm xong ,hắn mới phát hiện đối phương làm mỗi một món đều hợp khẩu vị của hắn, hắn thậm chí sinh ra một cỗ ảo giác phần này là thiếu nữ trước mặt vì hắn mà làm.

"Thế nào? Mùi vị được không?"

"Ừm!"

Từ Tinh Bách nhẹ gật đầu.

"Nếu thích thì cậu ăn nhiều một chút đi, còn nhiều lắm đó!"

Trên mặt Đường Ninh lộ ra cảm giác thõa mãn vì cố gắng của mình được người tán thành, mắt phượng xinh đẹp càng trực tiếp cười đến híp lại thành hai trăng khuyết.

[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách: 49.]

[Độ hảo cảm Mục Thịnh: 8.]

[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: 18.]

[Độ hảo cảm Giang Diệu: 42.]

Vậy mà đều tăng, Giang Diệu. . . Chẳng lẽ là hảo ca ca của cô nói với Giang Diệu cái gì sao?

Xem ra không phải một mũi tên trúng ba con nhạng, mà là một tiễn tứ điêu.

Chỉ cần tăng độ hảo cảm, liền đều là tiểu khả ái của cô!
Đường · chân đạp bốn chiếc thuyền ·thiết lập nhân vật si tâm · Hải Vương · Ninh nghĩ như thế.

(*Hải Vương (海王) đề cập đến rất nhiều đối tượng mơ hồ, một người có trái tim giống như biển, tất cả các sinh vật biển đều có mối liên hệ tuyệt vời với người đó, ý mỉa mai, chế giễu và thậm chí là ghét)

8h02-8h29

9h14-10h58 27/8/2022

4000 chữ