Chương 71 Nữ Sinh Trường Nam Sinh (23)

Editor:KL

Bệnh viện nhân dân đệ nhất Hải thị.

Bởi vì vết thương trên cánh tay Đường Ninh quá sâu, lại chảy máu quá nhiều, sau khi được xe cấp cứu đưa vào phòng cấp cứu,cả người cô liền đã hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ cũng bởi vì kịch liệt đau nhức cùng mất máu mà trắng bệch gần như trong suốt. Nhưng cho dù là như thế, trên đường đi tay phải của cô cũng từ đầu đến cuối đều không có buông ra ống tay áo Mục Thịnh , thẳng đến cô được đưa vào phòng giải phẫu,dưới sự thúc giục của y tá,Mục Thịnh lúc này mới dùng sức đem ống tay áo chính mình tách rời ra.

"Giáo y... Tiên sinh..."

Kéo ra tới trong tích tắc hắn chợt nghe rõ ràng đã rơi vào hôn mê, Đường Ninh vô thức lẩm bẩm.

Nghe được thanh âm như vậy, Mục Thịnh chỉ cảm thấy lòng của mình không giải thích được giống như bị nhói lên.


Biết rõ vết thương như thế chỉ cần khâu lại tốt ,chích xong một mũi uốn ván liền sẽ không có vấn đề gì quá lớn,nhưng Mục Thịnh vẫn khống chế không nổi trong lòng hơi đau lan ra.

Hắn vô thức đưa tay đè lên lồng ngực của mình, hắn thực sự không thể tin được hắn lại bởi vì một thiếu nữ tuổi nhỏ lạ lẫm mà sinh ra cảm giác như vậy.

Đường Ninh...

Hắn có phải hao tốn quá nhiều tâm tư trên người cô hay không, lòng hiếu kỳ, thỏa mãn gì đó liền gần hết rồi, chẳng lẽ hắn còn thật muốn cùng cô một đoạn oanh oanh liệt liệt... Yêu đương không thành. Hắn chán ghét hết thảy những thứ để cho hắn mất lý trí cùng yên tĩnh, dù sao dạng người như hắn, một khi mất đi cảnh giác cùng trầm tĩnh, cuối cùng chỉ sợ liền chết như thế nào cũng không biết.

Nghĩ tới đây, Mục Thịnh rủ xuống mắt, bất quá một lát, lần nữa mở mắt ra, nhìn về phía phòng giải phẫu đóng chặt trước mặt, đáy mắt liền chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.


Hắn trầm mặc đi tới ghế dài phía trước ngồi xuống.

Cách ghế dài không xa, dán chặt lấy vách tường ngồi ở hành lang bệnh viện trên mặt lạnh như băng, không phải Giang Diệu còn có thể là ai đây.

Toàn thân thiếu niên dính đầy vết máu, ngay cả trên gương mặt đều tung tóe đến mấy giọt, lúc này chính thất hồn lạc phách nhìn ánh đèn đỏ trên cửa phòng giải phẫu , trong đầu sớm đã trống rỗng, trừ Đường Ninh, lúc này hắn thậm chí nghĩ không ra bất cứ người nào cùng sự tình nào.

Hắn chỉ muốn cô có thể bình an đi ra.

Trừ cái đó ra, không còn cầu mong gì khác.

Cách Giang Diệu đại khái chỉ có xa mấy mét, Doãn Vũ Tình đứng lo lắng nhìn hắn .

Không có ai biết dưới ánh mắt lo lắng của thiếu nữ tóc ngắn cất giấu chính là tràn đầy khủng hoảng, mờ mịt cùng sợ hãi.

Cô không hiểu,đang êm đẹp sự tình thế nào đột nhiên sẽ biến thành thế này? Vì cái gì đột nhiên trong Mộng Huyễn cốc liền xuất hiện một bệnh nhân tâm thần cầm đao chém lung tung , còn hết lần này tới lần khác để A Diệu cùng Đường Ninh gặp phải, gặp phải vậy thì thôi đi, Đường Ninh ... Cô ta thậm chí ngay cả do dự đều không có liền ngăn cản một dao kia cho A Diệu .


Vì cái gì? Cô ta tại sao phải làm như vậy chứ? Rõ ràng cô ta không thích A Diệu không phải sao? Rõ ràng... Vì cái gì cô ta còn muốn đi cứu mạng của hắn!

Hiện tại Doãn Vũ Tình chỉ cảm thấy lúc trước cô mừng thầm, còn có cảnh báo Giang Diệu, lúc này căn bản là thành một chuyện cười lớn.

Cân tiểu ly trong lòng A Diệu , nay đã... Đã bắt đầu lệch về hướng Đường Ninh, cứ như vậy, hắn chỉ có thể càng ngày càng nghiêng về phía Đường Ninh, thẳng đến... trong lòng lại không có một điểm vị trí của cô.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, tâm Doãn Vũ Tình liền khống chế không nổi thít chặt lên, tay cô xuôi ở bên người cũng đi theo run nhè nhẹ.

Không cần, cô không muốn trong lòng A Diệu không còn có một chỗ thuộc về cô.

Cô lớn như vậy,hắn là người đầu tiên cô thích, từ khi tiến vào Kim Thắng , cô ngay trong đám người đã liếc thấy hắn, cao như vậy, đẹp như thế, cười lên thậm chí so với dương quang tháng chín còn muốn xán lạn hơn gấp trăm lần, chỉ một chút,cô liền đối với hắn vừa thấy đã yêu.
Có trời mới biết sau khi cô tiến vào ký túc xá, phát hiện bạn cùng phòng của mình là Giang Diệu,cô cao hứng biết bao nhiêu!

Cô từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống của hắn, từng chút từng chút làm thái độ hắn đối với cô dần dần mềm xuống, thậm chí... Thậm chí bắt đầu cũng đối với cô sinh ra hảo cảm.

Cô thích lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, cô không muốn từ bỏ!

Tuyệt đối, không muốn!

Nghĩ tới đây, Doãn Vũ Tình hít thở sâu, để cho mình biểu lộ tận lực tự nhiên, nhấc chân liền hướng Giang Diệu phía trước đi đến.

"A Diệu, trên mặt đất lạnh,cậu có muốn trước đứng dậy hay không, ngồi vào trên ghế bên kia đi, tôi biết cậu lo lắng cho đồng học Đường Ninh , nhưng cậu cũng nên trân quý thân thể chính mình ..."

Thanh âm Doãn Vũ Tình nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Cút"

Nghe được thanh âm của cô,Giang Diệu cũng không ngẩng đầu trả lời như vậy.

Một chữ cút triệt để làm nụ cười trên mặt Doãn Vũ Tình cứng lại.

"A Diệu, tôi... Tôi cũng là quan tâm cậu... Còn có trên người cậu có vết máu, cũng cần xử lý một chút, nếu không..."

Cô còn chưa nói xong, trước kia dựa vào vách tường ngồi dưới đất,Giang Diệu rốt cục loạng chà loạng choạng mà đứng lên, nhấc chân liền hướng đi về trước đi.

Kinh hỉ trên mặt Doãn Vũ Tình còn không có triệt để nở rộ,cô liền nhìn thấy Giang Diệu đi qua ghế dài, trực tiếp hướng cầu thang đi đến.

"A Diệu,cậu đi đâu thế?Cậu chờ tôi một chút, tôi cùng cậu ..."

Một chữ "đi" còn chưa nói, Giang Diệu liền đột nhiên dừng bước, sau đó động tác nhanh chóng xoay người đưa tay nắm gương mặt Doãn Vũ Tình , bỗng nhiên đè ngã cô   trên vách tường phía sau hai người , dưới sự phẫn nộ,lực trên tay thiếu niên lại không biết nặng nhẹ, lại trực tiếp ấn gáy của Doãn Vũ Tình đụng vào trên vách tường phát ra một tiếng phịch trầm đục.
Nhưng lúc này cô cũng đã hoàn toàn không để ý tới va chạm mang tới đau đớn, cô chỉ là hoảng sợ nhìn đôi mắt đen kịt của Giang Diệu cách cô rất gần.

"Con mẹ nó cậu đến cùng là lỗ tai điếc hay là không có lỗ tai? Tôi kêu cậu cút,cút đó cậu nghe không hiểu sao? Tôi cần cậu tới nhắc nhở tôi chú ý thân thể mình sao? Tôi nói qua để cậu đi theo sau lưng tôi sao? Tôi để cậu xen vào chuyện bao đồng nhiều như vậy sao? Con mẹ nó cậu là gì của tôi vậy? Bất quá chỉ là đồng học mới học chung nửa năm  mà thôi, cậu có phải quá đề cao bản thân hay không? Hiện tại, tôi lặp lại lần nữa, cậu nghe kỹ cho tôi, không nên tới gần tôi, đừng tự cho quan tâm tôi là đúng, không cần lại khoa tay múa chân với tôi, có bao xa thì cút bao xa, nghe hiểu không?"

Một mặt là bởi vì lo lắng thương thế Đường Ninh , một phương diện hắn cũng thực sự là phiền Doãn Vũ Tình tự cho là đúng, từ cố ý cùng hắn đến Mộng Huyễn cốc, đến nhất định phải ngồi bên cạnh hắn, lại đến tận lực châm ngòi quan hệ hắn cùng Đường Ninh, hắn hiện tại đối với cả người cô đều phiền, cho nên đang nghe Doãn Vũ Tình lên tiếng, trong nháy mắt, trong lòng hắn liền lập tức dâng lên một cơn tức giận vô danh.
Cô là cái gì của hắn sao? Chẳng là cái gì!

Vừa nói xong như vậy , Giang Diệu không chút do dự một rút tay mình về , quay đầu liền hướng cửa cầu thang đi đến.

Lưu lại tựa vào vách tường mà đứng Doãn Vũ Tình cảm thụ được ót mình đau đớn ,mắt kinh ngạc, nước mắt cứ như vậy từng viên lớn rơi xuống.

Mà bên này đi đến cầu thang Giang Diệu chờ thật lâu, mới rốt cục chậm rãi móc ra điện thoại di động của mình, bấm điện thoại gọi Đường Thanh .

"Dì Đường, là con. Ninh Ninh... Ninh Ninh em ấy bị thương, vì cứu con, người ở phòng phẫu thuật,vâng,con chờ dì đến..."

Vừa cúp điện thoại, Giang Diệu đưa tay ngay trên vách tường trước mặt dùng sức đấm lên, hốc mắt nháy mắt liền đỏ lên một mảnh.

Cho nên, hơn nửa năm qua này, hắn đến cùng làm cái gì?

Hắn tại sao phải đối với Ninh Ninh của hắn như vậy, bọn họ cùng một chỗ mười năm, ròng rã mười năm, rõ ràng lúc trước hắn thích cô như thế, thậm chí thời thời khắc khắc đều nhớ cô, hắn nói qua, hắn về sau muốn cưới cô làm vợ của hắn, hai người muốn luôn luôn tốt như vậy, thẳng đến tóc bạc, răng đều rơi sạch, hắn cũng muốn chặt chẽ nắm tay của cô không thả.
Hắn rõ ràng hứa hẹn qua.

Nhưng từ khi đến Kim Thắng hơn nửa năm qua này, hắn làm cái gì, hắn bởi vì Doãn Vũ Tình,nhắn tin cùng Ninh Ninh càng ngày càng ít, dần dần cắt đứt liên lạc không nói, còn chủ động mở miệng muốn cùng với cô giải trừ hôn ước hai người bọn họ, thời điểm đó Ninh Ninh chắc có nhiều thương tâm,nhưng thương tâm qua đi,cô vẫn là vì hắn mà đi tới Kim Thắng, thậm chí vì vãn hồi hắn, chủ động đưa ra thời gian ba tháng kết giao .

Cô là bạn gái của hắn, vị hôn thê của hắn, lại phải dùng biện pháp như vậy mới có thể cùng hắn có gần thêm một bước tiếp xúc.

Một lần lại một lần tới gần hắn,làm hộp cơm cho hắn, chân bị thương cũng muốn nhảy « Bạch Tuyết », khi dao rơi xuống, không chút do dự lựa chọn cản ở trước mặt của hắn, hiện tại người còn nằm ở trong phòng phẫu thuật...
Giang Diệu dùng sức siết chặt nắm tay, nhắm lại mắt, một giọt nước mắt cứ như vậy từ gương mặt của hắn tuột xuống.

Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh...

Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi...

Là hắn sai rồi!

Trốn ở cầu thang cũng không biết bao lâu,điện thoại Giang Diệu mới rốt cục lại vang lên, hắn nhận nghe điện thoại, vội vàng hướng phòng giải phẫu tiến đến.

Mới đến nơi đó liền lập tức nhìn thấy mẹ hắn, Đường Thanh, còn có một ít người dì khác , vừa nhìn thấy Đường Ninh trên giường bệnh từ trong phòng giải phẫu đẩy ra, liền vội vàng chạy tới.

"Ôi, Ninh Ninh, bác sĩ, con dâu tôi thương thế không nghiêm trọng chứ? Về sau hẳn là sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt hàng ngày chứ?"

Mẹ Giang ngay lập tức hỏi như vậy nói.

"Không nghiêm trọng, không làm bị thương chỗ quan trọng, khâu lại cũng thật thành công, về sau sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường ."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, Đường Thanh chị nghe được chứ? Đừng thương tâm, Ninh Ninh chúng ta, người hiền gặp lành, không sao!"

Mẹ Giang vội vàng an ủi như vậy .

Có thể nói, lúc trước mẹ Giang bởi vì xuất thân của Đường Ninh , ngoài miệng không nói, kỳ thật trong lòng vẫn là thập phần chướng mắt cô, loại như Đường Ninh,mẹ kế mang tới vướng víu, sao có thể so được với những thiên kim đại tiểu thư chân chân chính chính, có thể hết lần này tới lần khác thằng con ngốc kia của bà liền nhất định phải cùng với cô đính hôn, có như vậy trong một khoảng thời gian,bà thật sự là vừa nhìn thấy Đường Ninh, đã cảm thấy toàn thân trên dưới chỗ nào chỗ nào đều không thoải mái, không phóng khoáng không nói, còn sợ hãi rụt rè, không coi là gì.

Nhưng về sau, Đường Ninh thay đổi, càng thay đổi càng ưu tú không nói, học thứ gì cũng bay nhanh, ăn nói, lễ nghi, năng khiếu,....khắp nơi đều có thể đem ra được, mỗi lần tụ hội, bà chính là nghe mấy phu nhân khác khen Đường Ninh,nghe đến lỗ tai đều muốn mọc kén,bà càng ngày càng thích Đường Ninh, ngay tiếp theo thậm chí liền Đường Thanh đều cùng nhau tiếp nhận tiến vào  vòng tròn của bà, vì thế còn cùng chồng mình không chỉ một lần cảm thán qua,tiểu tử thúi A Diệu có mắt nhìn, từ nhỏ đã đặt hàng một nữ hài tử xinh đẹp hiểu chuyện ưu tú như vậy, đây đơn giản chính là quyết định chính xác nhất mà hắn làm .
Nhưng gần đây lại có sự tình làm mẹ Giang phiền lòng, chỉ vì tiểu tử thúi trong nhà này lại muốn cùng với bà quyết định giải trừ hôn ước với con dâu Đường Ninh , vừa từ trong miệng Giang Diệu nghe được lời như vậy, mẹ Giang thực sự cảm thấy mình huyết áp một chút liền cao như bão tố.

Bà vội vàng liền muốn cùng Đường Thanh  giải thích rõ ràng, hết lần này tới lần khác Đường Thanh gần đây đi theo lão Diệp khắp nơi bận bịu, hôm nay khó khăn mới cơ hội cùng bà, ai có thể nghĩ tới liền phát sinh chuyện như vậy đâu!

Mắt thấy Đường Ninh trên giường bệnh được người đẩy càng ngày càng xa, mẹ Giang đưa tay kéo lại cánh tay Giang Diệu đang muốn theo sau , "Đi theo mẹ."

Bà mặt lạnh nói như vậy.

Thấy được biểu lộ của mẹ nghiêm túc, Giang Diệu mặc kệ lòng đang lo lắng cho Đường Ninh, vẫn đi theo bà hướng một bên đi đến.
Mà bên này Doãn Vũ Tình chú ý tới Giang Diệu rời đi, vô thức cũng đi theo.

Vừa mới đi đến góc rẽ, liền lập tức nghe được một âm thanh nữ nhân nghiêm khắc răn dạy ——

"A Diệu, hôm nay mẹ con liền cùng con ở đây đem lời nói rõ ràng ra, con dâu của mẹ cả đời này mẹ cũng chỉ nhận một mình Ninh Ninh, mặt khác a miêu a cẩu gì đó muốn tiến vào cửa lớn Giang gia chúng ta , mẹ cho con biết, không có cửa đâu! Ninh Ninh là cô gái tốt bao nhiêu, con bé rất thích con, hôm nay vì con thậm chí liền dao đều ngăn cản, A Diệu,con nếu là người có lương tâm, cả đời này con cũng không thể cô phụ con bé,con biết không? Về sau côn còn lại dám đề cập với mẹ sự tình giải trừ hôn ước gì đó,con xem mẹ có không đánh gãy..."

"Sẽ không. Mẹ,con về sau cũng sẽ không, con biết,lúc trước là con làm sai, là con có lỗi với Ninh Ninh, về sau con sẽ không còn như thế nữa, cả đời này con cũng chỉ nhận Ninh Ninh là vợ."
Giang Diệu gằn từng chữ nói như vậy.

"A Diệu, con có thể nghĩ thông suốt liền tốt nhất rồi, trên đời này, không có nữ hài tử so với Ninh Ninh còn tốt hơn, con tin tưởng mẹ, mẹ nhìn người chuẩn nhất! Ngoan, về sau hảo hảo cùng với Ninh Ninh, biết không?"

Mẹ Giang xem như yên tâm.

"Dạ!"

Giang Diệu dùng sức gật nhẹ đầu.

Bên này, Doãn Vũ Tình dùng sức cắn cánh tay của mình, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng.

Không có,cô không có cơ hội, không còn có cái gì nữa.

Đường Ninh đã đại hoạch toàn thắng,cô không còn gì...

Hai mắt đẫm lệ mông lung, lòng tràn đầy tuyệt vọng Doãn Vũ Tình khóc khóc, giống như là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên đưa mắt lên nhìn.

Không đúng,cô còn chưa có thua,cô còn có cơ hội!

Cô dùng sức xoa xoa nước mắt, sau đó lập tức liền trong bệnh viện tìm kiếm, cuối cùng thành công ở một máy bán hàng tự dộng nhìn thấy Mục Thịnh đằng trước đến chỗ ấy vừa mới mua một ly cà phê.
A Diệu bên kia cô đã không cách nào vãn hồi, nhưng nếu như là... Đường Ninh chủ động chuyển người ôm ấp thì sao?!

Chỉ cần chính cô ta không nguyện ý cùng với A Diệu, chẳng lẽ Giang Diệu còn có thể miễn cưỡng cô ta sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt cô sáng rực hướng Mục Thịnh trước mặt.

Nam nhân rõ ràng thấy được cô, lại vẫn giống như là cái gì cũng không thấy, đi ngang bên cạnh cô.

"Bác sĩ Mục, hiện tại chỉ có anh mới có thể giúp tôi, tôi van cầu anh, van cầu anh giúp tôi một chút được không?"

"Giúp cô?"

Mục Thịnh nhíu mày.

Doãn Vũ Tình lập tức chạy tới trước mặt hắn, "Đúng vậy, giúp tôi! Tôi biết Đường Ninh vẫn luôn thật thích anh,anh cũng biết đúng không? Lúc nãy anh từ dao của bệnh nhân tâm thần kia cứu cô ta,cô ta khẳng định sẽ càng thích anh. Chỉ cần anh nguyện ý chủ động theo đuổi cô ta,cô ta khẳng định sẽ đi cùng với anhh. Chỉ cần cô ta đi cùng với anh, A Diệu liền không có cơ hội, hắn khẳng định sẽ nhìn thấy tôi. Giúp tôi một chút, bác sĩ Mục, tôi van cầu anh giúp tôi một chút, tôi không có cơ hội, trừ cầu anh, tôi thật một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có... Hiện tại chỉ có anh mới có thể giúp tôi!"
Cô đỏ mắt không ngừng nói như vậy.

Nhìn thấy Doãn Vũ Tình thế này, Mục Thịnh nhịn hồi lâu, rốt cục một cái nhịn không được, bật cười lên tiếng, càng cười càng lợi hại, càng cười càng khống chế không nổi.

Chờ hắn rốt cục cười đủ lúc này mới lộ ra biểu lộ như có điều suy nghĩ , "Đề nghị của cô quả thật không tệ..."

Còn không đợi mắt  Doãn Vũ Tình lóe sáng lên, Mục Thịnh lại lần nữa ác liệt mà châm chọc nhìn cô , "Nhưng tôi tại sao phải đập lên chính tôi chứ,  thành toàn cô?Cô thì tính là cái gì?"

Nói xong, Mục Thịnh liền bóp dẹp chai cà phê trong tay , nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp ném vào trong thùng rác, quay người nhấc chân liền hướng đi về trước đi.

"Anh nhất định phải thành toàn tôi!"

Thanh ân lạnh lẽo của Doãn Vũ Tình sau lưng Mục Thịnh bỗng nhiên vang lên.
"Ca ca của tôi là vì cứu cháu gái anh mà bị chiếc xe kia đâm chết, tôi bởi vì vậy mà người thân cuối cunhw cũng không có, đây là anh thiếu tôi, anh nhất định phải giúp tôi!"

Nghe đến đó, bước chân Mục Thịnh lập tức ngừng lại.

Ánh mắt hắn đầy hàn khí tùy ý nhìn về Doãn Vũ Tình phía sau lưng.

Cứ việc trong lòng đang run rẩy, nhưng cô vẫn buộc mình cùng Mục Thịnh đối mặt.

"Lần này giúp xong, giữa chúng ta liền triệt để xóa bỏ, về sau anh cũng không tiếp tục thiếu tôi,tôi cũng không nợ anh, thế nào?"

Doãn Vũ Tình siết chặt nắm tay nói như vậy.

Mục Thịnh như cũ chỉ là nhìn chằm chằm cô, cũng không biết nhìn chằm chằm bao lâu, khóe miệng mới rốt cục nhẹ cười.

"Thành giao."

Vứt xuống hai chữ như vậy, Mục Thịnh trực tiếp thẳng hướng bệnh viện đi ra ngoài.

Thẳng đến bóng lưng của hắn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô, Doãn Vũ Tình mới rốt cục sợ lảo đảo mấy bước, đỡ vách tường mới đứng vững thân thể của mình.
Cùng lúc đó, vừa mới tỉnh lại, ngay khi 54088 tiếp sóng, thấy được một màn diễn đặc sắc này , Đường Ninh cũng đi theo giương lên khóe miệng.

Không thể không thừa nhận, có chút nhìn qua đơn thuần vô tội thuần trắng sạch sẽ tiểu bạch hoa hắc hóa thật đúng là mang cảm giác nha!

Cô bất quá chỉ là cung cấp cô ta một thổ nhưỡng thích hợp, là để bông hoa độc này có thể nở ra diễm lệ như thế.

Thực sự là rất có ý tứ!

Đến bước này,bức bách, tính toán của cô đối với Doãn Vũ Tình triệt để kết thúc.

Bởi vì cô, rốt cục được đến thứ cô muốn.

Giáo y Mục Thịnh.

Về phần hiện tại độ hảo cảm Giang Diệu đã đến 90, công cụ hình người kiếm kế sinh nhai mà thôi.

Muốn nɠɵạı ŧìиᏂ thì nɠɵạı ŧìиᏂ, muốn quay đầu thì quay đầu, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?
19h33-21h21 31/8/2022

Gần 3800 chữ