Chương 83 Nữ Sinh Trường Nam Sinh (35)

Editor:KL

Động tác Doãn Vũ Tình quá nhanh, ngay từ đầu toàn bộ tâm đều trên người Đường Ninh, sốt ruột kiểm tra cô đến cùng có chỗ nào bị thương hay không, Mục Thịnh còn có chút chưa kịp phản ứng, chờ hắn lấy lại tinh thần muốn đứng dậy tiến lên ngăn cản Doãn Vũ Tình,Đường Ninh đứng ở bên cạnh hắn liền đã trước một bước đưa tay ngăn cản hắn.

Đứng ở tầng hai hoàn toàn không có lắp đặt lan can,Doãn Vũ Tình thả ra nút ghi âm, Đường Ninh cùng Mục Thịnh bốn mắt nhìn nhau.

Đường Ninh không chớp mắt, cứ như vậy nhìn nam nhân trước mặt, giống như...giống như là lần đầu biết hắn.

Thấy Đường Ninh như thế,tâm Mục Thịnh khống chế không nổi rơi xuống, rơi xuống.

Rõ ràng vừa mới cứu Đường Ninh hẳn phải là thời khắc vui vẻ đoàn tụ mới đúng,nhưng Mục Thịnh lại chỉ cảm thấy một cỗ khủng hoảng khó mà hình dung giống như một vòi rồng phá hoại cực mạnh trong lòng của hắn tùy ý bạo ngược.


Đúng lúc này ——

Trong điện thoại,hai chữ "Thành giao" lãnh đạm mà tùy ý của Mục Thịnh vừa mới nói xong.

Tút.

Doãn Vũ Tình liền lập tức bị ấn nút tạm dừng, ánh mắt trầm tĩnh mà điên cuồng nói, "Không biết đồng học Đường Ninh cậu có nghe rõ không? Nam nhân bên cạnh cậu,người mà cậu thích đến ghê gớm, yêu như si như cuồng , từ đầu tới đuôi đều là đang đùa cậu, cùng cậu diễn trò thôi! Tiệc lửa trại chúc mừng sinh nhật,vương miện kim cương hồng giá trị liên thành,lời tỏ tình ngọt ngào dễ nghe, đều là giả!"

"Hắn đến Trung Quốc là bởi vì tôi, bởi vì ca ca tôi vì cứu cháu gái của hắn ngoài ý muốn mất mạng, hắn vì báo đáp ân tình này, mới ngàn dặm xa xôi chạy đến Trung Quốc, tiến vào Kim Thắng, làm giáo y, tất cả đều là vì bảo hộ tôi. Sở dĩ theo đuổi cậu, cũng là bởi vì tôi xin nhờ, cũng là vì trả ân tình của ca ca tôi... A, uổng cho cậu còn chân tình muốn đi cùng với hắn, uổng cho cậu còn tỏ tình chân tình cảm động hắn đến ôm ấp yêu thương, khóc ròng ròng, thậm chí vì hắn cự tuyệt A Diệu, vì hắn từ trong nhà trốn thoát, a, thật là buồn cười quá, ha ha ha ha!"


"Đường Ninh cậu biết cậu bây giờ như cái gì không? Cậu tựa như là đồ đần bị người đùa bỡn xoay quanh !"

Nói nói, bị hủy dung kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ mơ hồ Doãn Vũ Tình trực tiếp chỉ vào Đường Ninh liền khắc chế không được cười ha ha.

Càng cười thanh âm càng lớn, càng cười eo liền cong đến càng lợi hại.

Thậm chí liền đau đớn trên mặt lại nghiêm trọng kịch liệt một ít,cô ta đều hoàn toàn không để ý tới.

Chính là lúc này, hốc mắt một mảnh đỏ bừng Đường Ninh như cũ chỉ là nhìn chằm chằm Mục Thịnh trước mặt, khẽ mím môi, cô hướng về phía Mục Thịnh miễn cưỡng lộ ra nụ cười mang nước mắt.

"Là thật sao? Ghi âm là thật sao?Lời đồng học Doãn nói là thật sao? Em... Em không nghe cậu ta nói,em phải nghe anh nói,em chỉ nghe anh nói."

Mắt của cô nhẹ nhàng chớp, nước mắt liền cùng như hạt châu đứt mất tuyến, từ gương mặt hơi có chút vết bẩn của cô lăn xuống.


Thấy được nước mắt Đường Ninh ,tâm Mục Thịnh phảng phất như bị dùng sức đâm một lỗ, máu chảy đầm đìa.

Môi của hắn khẽ nhúc nhích, lại giật giật.

Mục Thịnh từ trước đến nay lý trí yên tĩnh bình tĩnh , lúc này chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn tưng bừng không chịu nổi, hắn nhìn thấy Đường Ninh thương tâm rơi lệ , trong đầu trống không làm hắn trong lúc nhất thời căn bản không biết mở miệng nói cái gì.

Hắn có thể nói gì đây?

Doãn Vũ Tình có chỗ nào nói sai sao?

Hắn ngay từ đầu cùng với Đường Ninh động cơ vốn cũng không thuần, thế nhưng là về sau đã không phải , hắn thích cô, hắn thích Đường Ninh dùng hết lực khí toàn thân, nhiệt tình đến yêu hắn , hắn thích cô  cùng hắn nũng nịu, thích cô cùng hắn đòi hôn, thích hết thảy tất cả thuộc về cô.

Thấy Mục Thịnh từ đầu đến cuối trầm mặc, Đường Ninh một cái nhịn không được, bỗng nhiên liền trầm thấp nở nụ cười, cười cười, liền biến thành ủy khuất khó chịu khóc rống, vừa mới phát ra một điểm thanh âm, cọ liền lập tức giơ tay lên che miệng mình, sau đó không chút do dự quay người liền muốn đi ra ngoài.
"Ninh Ninh..."

Thanh âm Mục Thịnh khàn khàn gọi cô như vậy, mới đưa tay vừa đụng phải ngón tay của cô.

Ba!

Đường Ninh không hề nghĩ ngợi trở tay cho hắn một bạt tai.

"Anh thật làm cho tôi buồn nôn."

Cô gằng từng chữ nói ra nói xong một câu nói như vậy , nhìn Mục Thịnh nửa ngày, nhấc chân liền đi ra ngoài.

Mục Thịnh bị một tát này của cô đánh vào mặt trực tiếp nghiêng một bên, ánh mắt lại như cũ cố chấp đi theo bóng lưng Đường Ninh không ngừng đi xa .

Rất nhanh, hắn liền vẫy thuộc hạ của hắn, trầm giọng phân phó, "Mã Tu, Lý Kỳ, các cậu hiện tại đuổi theo Đường tiểu thư, nhất thiết phải nhìn chằm chằm cô ấy bình an trở lại Diệp gia, biết không?"

Nghe được căn dặn như thế, hai nam nhân đầu tiên là do dự một chút, sau đó trăm miệng một lời vâng, liền hướng Đường Ninh đã đi xa đuổi tới.
"Ba ba ba!"

Một đầu đồng dạng nghe được dặn dò Doãn Vũ Tình lập tức cảm thán vỗ tay, "Xem ra Mục giá y của  chúng ta thật đúng là... Ách."

Lời âm dương quái khí của cô ta còn chưa nói hết, một giây sau cổ liền bị Mục Thịnh trong mắt hiện đầy băng lãnh sát ý nhanh chóng bóp lấy.

Sức lực trên tay nam nhân càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

Ánh mắt Nhìn về phía Doãn Vũ Tình  liền giống với nhân loại nhìn về phía sâu kiến tùy thời đều có thể nghiền chết.

"Ách ách ách..."

Bởi vì hoảng sợ cùng đau đớn, Doãn Vũ Tình càng không ngừng bắt, vỗ cánh tay Mục Thịnh, nam nhân từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, khí lực trên tay cũng không có thu nhỏ một tia một chút .

Cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nghiêm trọng,lực vỗ của Doãn Vũ Tình cũng dần dần nhỏ xuống , mắt của cô ta đã bắt đầu trợn trừng lêm, sắc mặt bao gồm sắc môi cũng chầm chậm theo hồng thành tím...
Khi cô ta cho là mình liền sắp bị Mục Thịnh bóp chết, nam nhân thu về tay , mặc cho cả người cô ta như mì sợi mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên mặt đất, giống như cá thoát nước, che ngực liền bắt đầu kịch liệt mà thống khổ thở dốc, ho khan.

Thấy thế,lệ khí đáy mắt Mục Thịnh chợt lóe lên,từ trên cao nhìn xuống nhìn Doãn Vũ Tình co quắp trên mặt đất như cá chết , thanh âm giống như đầy vụn băng, "Xem như nể mặt mũi ca ca đã chết của cô , đây là một lần cuối cùng. Nếu như lại có lần tiếp theo,mặc kệ cô có tin hay không tôi vẫn có trăm ngàn loại biện pháp để cô muốn sống không được, muốn chết không xong."

Vừa nghe đến như vậy, vừa mới đi qua một lần Quỷ Môn quan , triệt triệt để để sợ cả người Doãn Vũ Tình khó mà át chế co rúm lại, sợ hãi khiến cho cô ta lúc này thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên nhìn Mục Thịnh phía trên  một chút, mà là liều mạng cố gắng đem chính mình thu nhỏ một ít, lại nhỏ một chút, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của chính mình, thẳng đến nghe được tạp nhạp tiếng bước chân dần dần đi xa, cô ta mới rốt cục sợ sụp đổ khóc rống lên, trong tiếng khóc mang theo tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Cũng không biết mình đi rồi, trong tòa Lạn Vĩ còn phát sinh kịch bản đặc sắc như thế, Đường Ninh vừa đến bên cạnh đường cái , liền hồn hồn ngạc ngạc(*thất thần) ngăn cản một chiếc xe taxi.

"Tiểu cô nương, tiểu cô nương, cô nương..."

Lái xe liên tiếp gọi cô mấy tiếng, Đường Ninh lúc này mới dùng ánh mắt mờ mịt quay đầu nhìn ông một cái.

"Tiểu cô nương đi nơi nào thế?"

"Con đi... khu biệt thự lưng chừng núi."

Đường Ninh khàn giọng chậm rãi trả lời.

Bởi vì bên trong tòa Lạn Vĩ chậm trễ một thời gian thật dài, chờ Đường Ninh đi tới cửa biệt thự Diệp gia, sắc trời đã dần dần tối xuống.

Hai mắt cô đẫm lệ mông lung mà nhìn đèn biệt thự trước mặt, lại cúi đầu liếc nhìn chính mình thê thê thảm thảm, bẩn thỉu, thậm chí liền một chiếc giày cũng không biết đi nơi nào .
Do dự rất lâu, Đường Ninh cũng không có ấn vang chuông cửa trước mặt .

Cùng lúc đó, điện thoại di động Mục Thịnh nhận được hình ảnh Đường Ninh , nhắm lại mắt, tay cầm điện thoại siết chặt, siết đến đau nhức cũng không có buông tay ra.

Bên này, ngay khi Đường Ninh hít một hơi thật sâu, vừa định tiến lên nhấn chuông cửa, cô lại để tay xuống, nhắm lại mắt, quay người liền đi ra ngoài.

Ngay vào lúc này, cửa lớn màu đỏ phía sau cô bỗng nhiên liền bị người từ bên trong gấp gáp vội vã kéo ra.

"Ninh Ninh!"

Trong phòng ngủ lầu hai , không cẩn thận nhìn thấy Đường Ninh dưới lầu , liền giày cũng không kịp đổi, mặc mang dép lê liền vội vàng chạy xuống mở cửa Diệp Cận Ngôn tranh thủ thời gian kêu cô một tiếng.

Vừa nghe đến thanh âm này,thân thể Đường Ninh đầu tiên là hơi hơi run run, sau đó chậm rãi xoay người lại, trực tiếp liền lộ ra một khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt .
"Ca..."

Diệp Cận Ngôn nghe thấy cô mang theo tiếng khóc nức nở gọi hắn như vậy.

Dưới tình huống không có kinh động về đến người nào trong nhà bất luận , Diệp Cận Ngôn đem Đường Ninh trở về nhà.

Để cô trước tiên tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ , lại gọi cho cô pizza của cửa tiệm cô thích nhất, chính mình xuống lầu cầm tới, nhìn cô ăn xong, thẳng đến Đường Ninh sưng mắt đã nằm trên giường, hắn cũng không có mở miệng hỏi cô bất luận một câu gì .

Mà là nấu trứng gà chín cùng một ly sữa bò đã bưng lên, sữa bò để uống, trứng gà thì để cho Đường Ninh xoa mắt.

"Thừa dịp còn nóng, trứng gà xoa một hồi, miễn cho sáng mai sớm làm dì Đường nhận ra không thích hợp biết không?"

Thanh âm Diệp Cận Ngôn nhu hòa nói như vậy.

Nghe được thanh âm như vậy, Đường Ninh hít mũi một cái, trầm thấp lên tiếng.
"Biết."

Thanh âm của cô khàn đến kịch liệt.

Sau đó uống xong sữa bò, một bên xoa trứng gà một bên nhìn bên mặt Diệp Cận Ngôn dưới ánh đèn mang ánh sáng nhu hòa .

"Ca ca, anh cũng không có cái gì muốn hỏi em sao?"

Nghe cô nói,ánh mắt Diệp Cận Ngôn  ôn nhu mà nhìn cô, đưa tay giúp cô sửa sang tóc, khẽ lắc đầu, "Anh tin tưởng em nếu như muốn nói không cần anh hỏi cũng sẽ nói ra được."

Nghe hắn nói như vậy, mắtĐường Ninh lần nữa đỏ hồng.

"Đừng khóc, nếu không xoa trứng gà liền không có hiệu quả biết không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều không cần suy nghĩ nữa, trước tiên hảo hảo ngủ một giấc, tỉnh ngủ rồi, hết thảy đều có ca ca, mặc kệ chuyện gì phát sinh,anh đều sẽ đứng bên em, biết không?"

"Dạ!"

Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu.

Rất nhanh, trứng gà liền không còn nóng, Diệp Cận Ngôn đưa tay tiếp nhận trứng gà cùng đã ly sữa bò trống không,tắt đèn phòng ngủ của Đường Ninh, liền đi ra ngoài.
Mà đang đi ra đi trong một chớp mắt, hai con ngươi Diệp Cận Ngôn trước kia còn là một mảnh ấm áp nhu hòa , bỗng nhiên lạnh lẽo xuống .

Mục Thịnh!

Hắn vì Ninh Ninh, đặc biệt đưa cô từ trong nhà đưa ra ngoài, lúc này mới mấy ngày, cô trở về liền biến thành thế này .

Cả đời này Diệp Cận Ngôn chưa từng có hối hận như vậy.

Nếu như sớm biết, sớm biết là như thế này,trước kia hắn mặc kệ Ninh Ninh cầu khẩn , chật vật thế nào, cũng không thể đưa cô thả ra!

Diệp Cận Ngôn siết quả đấm ngay trên lan can dùng sức phá hạ.

Cùng lúc đó, bên trong gian phòng một mảnh đen kịt , thu được độ hảm cảm của Diệp Cận Ngôn thành công đến 99 điểm, Đường Ninh vô  thức nhướng mày, để 54088 tiêu trừ mắt khó chịu cho cô, đắp chăn, rất nhanh liền ngọt ngào ngủ thϊếp đi.

Ngày thứ hai, thấy Đường Ninh xuất hiện trong nhà Đường Thanh cũng không có nói chút gì, Diệp Chấn ngược lại là muốn nói, chỉ tiếc khi Đường Thanh nhìn chằm chằm , muốn nói cũng không nói được.
Mấy ngày nay ở Diệp gia ,đượcĐường Thanh cùng Diệp Cận Ngôn quan tâm bảo vệ, mặc dù không thế nào cười, thậm chí thỉnh thoảng sẽ thất thần, nhưng Đường Ninh trôi qua thật buông lỏng.

Chỉ là không biết có phải là Diệp Chấn miệng rộng hay không, trước kia còn rúc trong nhà không muốn động đậy, Giang Diệu vừa nghe nói Đường Ninh lại trở về Diệp gia, thậm chí còn có khả năng đã cùng Mục Thịnh náo tách ra, hắn còn cố ý đến Diệp gia đi tìm Đường Ninh.

Chỉ tiếc mỗi một lần Đường Ninh đều là tránh mà không thấy, mặc kệ Diệp Chấn nói cái gì,cô đều không có gì phản ứng, lần tiếp theo Giang Diệu lại đến, cô như cũ sẽ trốn.

Lâu dần, ánh sáng trong mắt Giang Diệu càng ngày càng ảm đạm.

Cũng là lúc này, hắn mới rốt cục minh bạch, Đường Ninh nói tới câu thứ làm mất đi chính là mất đi, không tìm về được là có ý gì, cho dù không có Mục Thịnh, từ vừa mới bắt đầu hắn vì Doãn Vũ Tình lựa chọn cùng Đường Ninh giải trừ hôn ước,chính là một khắc này hắn cùng Đường Ninh liền rốt cuộc trở về không được.
Ngược lại là một ngày này, trong nhà bỗng nhiên tới mấy sư phụ trang trí , đừng nhìn Diệp Chấn sinh ý làm lớn, lại đối phong thuỷ các loại gì đó đặc biệt mê tín, vừa gặp phải đạo sĩ nói chuẩn , liền lập tức muốn đổi phong thủy trong nhà, thậm chí có mấy mặt tường đều muốn đẩy ngã, đây chính là đại công trình, sư phụ trang trí đều mời tới.

những người khác đối ở Diệp gia với chuyện này đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, Đường Ninh lại một lần liền từ trong đó ngửi được một điểm mùi vị không giống vậy.

Quả nhiên, sau khi đám sư phụ trang trí đi,cô cho 54088 trong biệt thự tùy ý quét qua, ngay chỗ trước đó sửa đổi,chỗ không sửa đổi, liên tiếp phát hiện hơn hai mươi cái máy ảnh mini.

Chuyện này muốn để Đường Ninh thuyết phục chính mình không phải Mục Thịnh ra tay,cô cũng không tìm tới lý do.
Cô lúc trước cũng đã nói, tâm Mục Thịnh đi vào rất khó, chỉ khi nào đi vào, chỉ sợ cả đời trong lòng hắn chỉ có thể có một người kia, không chỉ có như thế, còn có thể đặc biệt cố chấp bá đạo khó chơi.

Sụt nhiều ngày như vậy, cô cuối cùng là đợi đến hắn rốt cục nhịn không được.

Cô muốn chính là hắn nhịn không được như thế!

Nghĩ tới đây,khóe miệng  Đường Ninh hơi vểnh lên.

Thế là đêm nay, ngồi ở trên ghế salon Đường Ninh khi nhìn thấy Diệp Cận Ngôn tiếp xong điện thoại, cau mày đi tới, cô nhìn hắn, nhẹ giọng mở miệng hỏi, "Ca ca, là thân thể ông ngoại anh ở nước Anh  lại không tốt sao?"

Nghe được hỏi như vậy, Diệp Cận Ngôn đầu tiên là sững sờ, sau đó liếc nhìn màn hình điện thoại di động đã tối, cười khổ , "Ừ, là bác của anh,ông gọi điện thoại đến nói từ lần trước từ biệt ở nước Anh , ông ngoại ngoài miệng mặc dù không nói, nhưng bọn họ có thể nhìn ra được,ông ấy thật nhớ anh, thậm chí đem nỗi nhớ của ông đối với mẹ anh  di tình đến trên người của anh,người già lớn tuổi, lại hành hạ như thế, chỉ sợ vừa mới làm tốt giải phẫu cũng muốn hoàn toàn uổng phí, cho nên gọi anh..."
Nói đến đây, Diệp Cận Ngôn hơi dừng một chút, "nếu như anh có thể, trực tiếp đi nước Anh học lên đại học,để ông ngoại có thể mỗi ngày đều thấy được anh, tốt xấu sống lâu hai năm..."

"Ca ca ý anh thì sao?"

Đường Ninh ôn nhu hỏi.

"Ý anh..."

Diệp Cận Ngôn biểu lộ có chút mờ mịt.

Bốn phía một chút yên tĩnh trở lại.

Thấy được Diệp Cận Ngôn như thế, Đường Ninh cong cong khóe miệng, "Đi thôi,em có thể nhìn ra, ca ca anh là muốn đi."

"Vậy em..."

"Em? Em không có gì, bất quá chỉ là một lần thất tình nho nhỏ mà thôi, em cũng không phải chưa từng thất tình, chẳng lẽ còn thật muốn luôn luôn nửa chết nửa sống sao?Sau khi anh đi , em nói không chắc cũng sẽ muốn ra ngoài đi một chút..."

Đường Ninh cười trả lời.

Vừa nghe đến nơi này, nhìn xem dưới ánh đèn, gương mặt Đường Ninh trắng nõn cơ hồ không nhìn thấy lỗ chân lông, một cỗ xúc động không hiểu bỗng nhiên xông lên trong lòng Diệp Cận Ngôn , hắn há to miệng, khi Đường Ninh đối với hắn mỉm cười, muốn quay người chạy lên lầu.
"Ninh Ninh..."

Hắn bỗng nhiên mở miệng kêu cô một tiếng.

Đường Ninh nghi hoặc quay đầu.

"Nếu... Đã em cũng nghĩ đi một chút, anh cũng muốn đi nước Anh, không bằng... Không bằng em cùng anh cùng đi nước Anh đi, nơi đó anh trước đó đãđi qua, rất xinh đẹp, Ninh Ninh em không phải vẫn luôn thật thích những cổ kiến trúc thời Trung cổ sao? Hẳn là có rất rất nhiều, chỉ cần em đi với anh, muốn nhìn là có thể nhìn. Chúng ta... Chúng ta có thể ở nơi đó đọc xong đại học rồi trở về, thậm chí em không muốn trở về cũng là có thể, chúng ta có thể đem dì Đường tiếp nhận đi, về sau ngay ở chỗ ấy định cư."

"Anh sẽ chiếu cố em thật tốt, cam đoan sẽ không để cho em sinh bệnh, em không thích ăn món ăn nước Anh cũng không sao, anh sẽ học làm đặc biệt tốt đồ ăn Hải thị , mỗi ngày đều đổi khẩu vị khác nhau cho em , coi như em chán ăn, anh cũng sẽ đi học món khác, thời điểm không có lớp ,anh còn có thể cùng em du lịch bốn phía ,đi xem phong cảnh em  thích xem nhất,anh biết em vẫn luôn thật thích du lịch.Sau khi em đi với anh tới nước Anh mặc kệ em muốn đi nơi nào,anh đều sẽ bồi tiếp em, có được không, Ninh Ninh?"
Mắt Diệp Cận Ngôn chăm chú nhìn Đường Ninh cách mấy mét, nắm tay dùng sức nắm chặt,trái tim trong lồng ngực trước đó đã bị chính mình buộc không thể không bình tĩnh trở lại , lại một lần nữa đánh trống reo hò lên, càng nhảy càng nhanh, càng nhảy càng nhanh, phảng phất lúc nào cũng có thể tùi cổ họng của hắn nhảy ra .

Nghe xong Diệp Cận Ngôn nói,Đường Ninh trầm mặc hồi lâu, lâu đến liền Diệp Cận Ngôn đều có chút muốn lúc tuyệt vọng.

Cô rốt cục mở miệng, "Được."

"Em cùng ca ca đi nước Anh."

Cô nói.

Chỉ một câu nói như vậy, liền khiến cho trong mắt Diệp Cận Ngôn bỗng nhiên bắn ra  ánh sáng sáng ngời nhất, hắn không hề nghĩ ngợi mấy bước đi tới bên người Đường Ninh , một tay ôm cô vào trong ngực.

"Ninh Ninh, Ninh Ninh, em nói là sự thật sao?"

"Ừm, thật,em đi theo anh tới nước Anh..."
Câu nói này vừa nói xong, một giọt nước mắt liền từ mí mắt của cô chỗ trực tiếp rơi vào trên mặt đất.

Cùng lúc đó, Mục Thịnh ngồi trong phòng.u ám , nhìn trong camera giám sát Diệp Cận Ngôn chặt chẽ ôm vào Đường Ninh trong ngực , đáy mắt một mảnh nặng nề ám sắc.

Nếu Đường Ninh đã đáp ứng hắn muốn cùng hắn cùng đi nước Anh du học, để tránh đêm dài lắm mộng, Diệp Cận Ngôn rất nhanh liền bắt đầu chuẩn bị cho việc hai người xuất ngoại.

Chỉ dùng không đến một tuần lễ,  tất cả mọi chuyện hắn liền đều đã làm xong, Đường Thanh bên này bởi vì Diệp Chấn không thả người, cho nên căn bản cũng không có thể cùng hai người bọn hắn cùng đi nước Anh, cuối cùng chỉ đem hai người bọn họ đưa đến sân bay.

Đến sân bay, Đường Ninh thấy được một người ngoài ý liệu đang đứng ở nơi đó chờ bọn họ.
Từ Tinh Bách.

"Nghe nói cậu muốn xuất ngoại, cho nên tôi cố ý đến tiễn cậu"

Đây là câu nói đầu tiên khi hắn nhìn thấy Đường Ninh , sau đó do dự rất lâu, từ miệng túi màu đỏ lấy ra bùa Bình An đưa tới trước mặt Đường Ninh , "Cái này tặng cho cậu, tôi... Cố ý đi miếu cầu, có thể bảo vệ bình an, cậu nhớ kỹ tùy thời đeo ở trên người."

Cúi đầu liếc nhìn bùa Bình An đưa tới trước mắt mình , lại nhìn một chút Từ Tinh Bách trước mặt , nhịn không được, Đường Ninh đưa tay liền ôm hắn.

"Tôi đi rồi bạn cùng bàn cậu về sau hảo hảo bảo trọng, đừng đi ra ngoài đánh nhau,kết giao thêm hai người bạn tốt, rõ ràng người ưu tú như vậy tốt như vậy, nên nhiều người biết mới đúng."

Tôi không muốn để cho người khác biết, chỉ muốn để cậu biết.

Từ Tinh Bách ở trong lòng yên lặng trả lời một câu, có chút cứng đờ đưa tay trên lưng Đường Ninh vỗ nhẹ nhẹ, hốc mắt cũng hơi có chút đỏ lên.
"Cậu cũng vậy, hảo hảo bảo trọng."

Hắn trầm giọng nói như vậy, cho dù trong lòng mọi loại không bỏ được, nhưng vẩn buông lỏng ra ôm ấp.

Cùng người thân bạn bè bọn họ đều tạm biệt xong, Đường Ninh lúc này mới đi theo Diệp Cận Ngôn đi vào trong.

Diệp Cận Ngôn đi trước làm đăng ký, gửi vận chuyển hành lý, mang theo kính râm Đường Ninh ngồi vị trí trước, bắt đầu thất thần.

Ai ngờ đúng lúc này, một phụ nữ nắm tay con vội vã hướng cô đi tới, nói là tìm không thấy con của mình,cô có thể trước tiên đem con gái lớn để ở chỗ này nhờ Đường Ninh giúp cô ta trông năm phút đồng hồ hay không,cô ta phải đi phía trước tìm xem.

Nói xong không đợi Đường Ninh mở miệng cự tuyệt, cô bé sáu bảy tuổi thuận tay ném một cái, người liền chạy.

"Ai..."

Đường Ninh hô lên.

Chuyện này cũng coi như xong,cô bé đứng cạnh Đường Nin trước kia còn ăn kẹo vui vẻ, đột nhiên liền mở miệng nói muốn lên nhà vệ sinh, Đường Ninh nói cô bé đợi mẹ của mình trở về cũng không được, hùng hài tử lại còn không quan tâm khóc lên.
Không có cách nào Đường Ninh cũng chỉ phải nhìn một chút Diệp Cận Ngôn phía trước còn xếp hàng , nghĩ đến tiểu cô nương đi nhà vệ sinh hẳn là không cần bao nhiêu thời gian, thở dài một hơi,cô liền mang theo cô bé trực tiếp hướng toilet đi đến.

Ai có thể nghĩ, vừa mới đi vào toilet, ngửi được một mùi thơm kì lạ , thân thể Đường Ninh liền lập tức lung lay,trước khi ý thức rơi vào bóng tôi, cô liền cảm giác  cả người chính mình sắp ngã xuống đất liền được người đưa tay nâng lên,gương mặt bình tĩnh của Mục Thịnh chợt lóe lên trước mắt cô, Đường Ninh liền triệt để hôn mê bất tỉnh.

Chờ được anh rồi nha.

Lần nữa có ý thức,cô chỉ nghe được bên tai một âm thanh nói chuyện trầm thấp của nam nhân  .

Là thanh âm Mục Thịnh , hắn hình như đang cùng ai gọi điện thoại.
Nghe được thanh âm như vậy, rõ ràng đã thanh tỉnh Đường Ninh cũng không có  ý tứ mở hai mắt ra.

Rất nhanh, Mục Thịnh điện thoại liền kết thúc.

Trong phòng lần nữa sa vào hoàn toàn yên tĩnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, vờ ngủ Đường Ninh cảm nhận được gương mặt chính mình bị người chạm nhẹ sờ, cô vô thức mở hai mắt ra, một chút né tránh ngón tay Mục Thịnh .

"Rõ ràng đã tỉnh, vì cái gì còn muốn vờ ngủ?"

Nhìn xem cô, Mục Thịnh nhẹ giọng hỏi như vậy.

21h13-22h55 5/9/2022

Hơn 4500 chữ