Edit : Tiểu Khả
Beta : Dyon + Khyn
Sống lại một đời, Cố Hàm Ngọc chưa từng nghĩ  sẽ buông tha cho Cố Viện Viện. Chỉ cần nhớ lại những việc của đời trước, nhớ lại sự thương hại của Cố Viện Viện và Thẩm Huy khi đứng trước thi thể cô, nói việc cô chết đi là chuyện tốt, cô liền cảm thấy hận bọn họ.
Ngay cả bản thân cô khi chết cũng chưa từng cảm thấy đó là chuyện tốt, bọn họ dựa vào cái gì mà nói cô như vậy chứ?
Có lẽ người khác sẽ nghĩ thoáng mọi chuyện, buông bỏ hết tất cả để làm lại từ đầu, nhưng cô thì không.
Cô sẽ làm lại từ đầu một lần nữa, nhưng cũng sẽ không quên báo thù.
Tính cách của cô chính là vậy, ân oán rõ ràng, nhẫn nhịn để mọi chuyện qua đi sao? Xin lỗi, cô không làm được.
“Viện Viện.” Cố Hàm Ngọc ngồi bên cạnh Thẩm Mộc, chớp đôi mắt to đáng yêu vẫy tay gọi Cố Viện Viện lại gần: “Đi thôi, chị sẽ giới thiệu bạn bè tốt của chị cho em.”
Cố Viện Viện ngoan ngoãn đến bên cạnh Cố Hàm Ngọc, trước đó cô ta đã được Trương Thục Tuệ dặn dò. Trương Thục Tuệ muốn cô ta đi theo Cố Hàm Ngọc, khách mời hôm nay không có ai là người đơn giản cả, đều là con của những gia tộc hùng mạnh, thân phận không tầm thường. Trương Thục Tuệ nói, những người đó rồi sẽ trở thành bạn bè của cô ta, đồng thời cũng là những mối quan hệ quan trọng của cô ta trong tương lai.
Thật ra Cố Viện Viện không thích như vậy, cô ta không thích kết bạn chỉ vì thân phận, cảm thấy đó là nịnh bợ quá đáng, nhỏ giọng nói: “Con cũng có bạn tốt……”
Trương Thục Tuệ cười, nói cô ta ngốc: “Mẹ biết, bạn bè lúc trước của con vẫn sẽ là bạn, mẹ không bắt con cắt đứt quan hệ với bọn họ. Chỉ là những người trước mắt này cũng là bạn bè, tương lai bọn họ sẽ giúp đỡ con nhiều hơn.”
Cố Viện Viện cau mày có chút không đồng ý, Trương Thục Tuệ nghĩ cách khác để có thể làm cho cô ta chấp nhận, nói: “Bọn họ giúp đỡ con, con có thể giúp đỡ lại bọn họ, cái này gọi là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau.”
Lúc này Cố Viện Viện mới chấp nhận nói: “Dạ vâng mẹ, con đã biết.”
Trương Thục Tuệ vẫn cảm thấy lo lắng vì con gái nhỏ quá đơn thuần, luôn dặn dò với Cố Hàm Ngọc là phải chăm sóc tốt cho Cố Viện Viện.
Tất nhiên Cố Hàm Ngọc sẽ chăm sóc cô ta thật tốt. “Đây là Phan Nhã, là con gái của thầy Phan, chắc em đã biết thầy Phan rồi nhỉ, thầy ấy là thầy giáo dạy khoa lịch sử ở Đế Đô, cũng là giảng viên dạy lịch sử trên truyền hình, trong lớp lịch sử chắc em cũng được nghe thầy Phan giảng bài rồi.”
Đương nhiên Cố Viện Viện biết , vừa rồi ba mẹ đã đưa cô ta đi giới thiệu với mọi người, ba bảo cô ta gọi thầy Phan là chú Phan. Chưa bao giờ Cố Viện Viện nghĩ rằng mình lại có thể gọi thầy giáo nổi tiếng chỉ xuất hiện ở trên TV là chú, cô ta vô cùng kích động, suýt nữa đã muốn xin chữ ký ngay tại chỗ. Kỳ thật không chỉ có thầy Phan, mà còn có vài vị thầy giáo nổi tiếng ở đây, đều là những người mà cô ta từng nhìn thấy trên TV.
Lúc Cố Viện Viện đi toilet không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra, cô ta nói việc này trong nhóm bạn tốt của mình hồi còn học cao trung, bạn bè đều ngưỡng mộ cô ta tốt số. Còn hỏi cô ta tại sao thầy giáo đó lại tới tham gia bữa tiệc chào đón cô ta, chẳng lẽ là đồng nghiệp của ba cô ta sao? Ba cô ta cũng làm giáo viên sao?
Viện Viện muốn cố gắng: 【 Không phải, ba tớ không dạy học, ông ấy là hiệu trưởng Đại học Đế Đô. 】
Giai Giai muốn cố gắng: 【 Oa! Cha ruột của Viện Viện lợi hại như vậy sao! 】
Oánh Oánh muốn cố gắng: 【 Là Đại học Đế Đô đấy, tại sao ba cậu lại trâu bò vậy chứ. 】
Viện Viện muốn cố gắng: 【 Thôi được rồi. 】
Oánh Oánh muốn cố gắng: 【 Vậy phải mau đi xin chữ ký đi, cậu có xin chữ ký hay không thế? 】
Viện Viện muốn cố gắng: 【 Đúng rồi, tớ phải chạy nhanh đi xin chữ ký, đó là học thần* thật sự đó! Tớ muốn đem chữ ký để ở đầu giường, phù hộ tớ kiểm tra một lần là qua! 】
*Học thần: không học mà điểm vẫn cao
Viện Viện muốn cố gắng: 【 Tớ cũng muốn xin, nhưng mà nhiều người như vậy tớ rất ngại. Mà thôi, mẹ đang kêu tớ, tớ đi trước đây. 】
Cố Viện Viện thấy bạn bè lại hỏi cô còn có những tin tức về người nổi tiếng ở bữa tiệc hay không, nhưng cô ta không muốn trả lời từng người.
Giờ phút này cô ta có chút tò mò nhìn Phan Nhã, cô ta cho rằng con gái của thầy Phan chắc hẳn là một cô gái có ngoại hình thanh tú. Nhưng Phan Nhã lại để một mái tóc ngắn, mặc một bộ tây trang quần đùi cùng đôi bốt Martin, nhìn giống một cô nàng tomboy, khi chào hỏi cô ấy cũng chỉ hơi nâng cằm: “Chào”. Sự tương phản giữa ngoại hình của Phan Nhã trong suy nghĩ của Cố Viện Viện và ngoại hình của Phan Nhã trong thực tế thật lớn.
“Chào chị Phan Nhã.” Cố Viện Viện nói.
Cố Hàm Ngọc lại giới thiệu cho cô ta một cô gái mặc chiếc váy màu lam dài đến đầu gối ở kế bên. Cô ấy tên là Phương Tử Ngữ, mẹ là chủ biên của tạp chí Thanh Nhã. Cố Viện Viện cũng biết một ít về tạp chí Thanh Nhã, cô ta thích nhất là những anh chàng đẹp trai trên bìa tạp chí. Hơn nữa ở trường cũ, những kỳ tạp chí kia bán chạy vô cùng. Lúc trước cô ta không cướp được, vẫn là nhờ ông chủ quán giữa một đám con gái cướp được cho cô ta.
Phương Tử Ngữ không giống cô nàng tomboy Phan Nhã, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt của cô ấy khi nhìn cô ta có chứa một chút dò xét, nhìn có chút ngạo mạn và khó gần.
Vẫn còn một chị gái khác là thiên kim của một doanh nghiệp lâu đời, là con gái của ông chủ công ty giải trí Chanh Tử, thậm chí còn có anh trai làm bất động sản……
Cố Viện Viện không ngờbạn bè của Cố Hàm Ngọc lợi hại như vậy, chọn bừa một người thì thân phận cũng không tầm thường. Khó trách mẹ lại kêu cô ta phải làm quen với bạn bè mới, nhưng bạn bè cũ của cô ta cũng tốt không kém, tuy rằng gia thế không tốt như vậy, nhưng họ chơi thân và đối xử rất tốt với cô ta.
Cố Viện Viện đi theo Cố Hàm Ngọc, nghe Cố Hàm Ngọc nói chuyện gì đó rất vui cùng với mọi người ở đây. Nói gì mà đi ra nước ngoài xem tuần lễ thời trang không thú vị, còn nói đi du lịch đâu đó ở nước ngoài, nói họ bay ra nước ngoài nghe một vở kịch opera nổi tiếng, nó khá là thú vị……
Ngay cả một câu Cố Viện Viện cũng không xen vào được, bởi vì những đề tài này quá xa vời với cô ta, cô ta còn chưa được đến thủ đô nữa cơ. Nhất thời, cô ta cảm thấy có chút tự ti.
Cô ta cầm ly nước trái cây uống không ngừng, đột nhiên Cố Hàm Ngọc đem đề tài trở lại lên người cô ta, nói: “Đúng rồi, em gái của tớ rất thông minh và lợi hại, em ấy thi đỗ Đại học Đế Đô bằng chính sức mình đấy, sao nào, quá lợi hại đúng không!?”
Lời nói của Cố Hàm Ngọc khiến không ít người nhìn về phía Cố Viện Viện. Đại học Đế Đô có thành tựu lớn số một cả nước, thậm chí có thể nằm trong phạm vi toàn cầu. Muốn thi đỗ vào đó cũng không dễ dàng gì, việc này có thể chứng minh cô ta là người ưu tú nhất trong đám nhân tài của cả nước. Phan Nhã nói: “Gia đình cậu thì toàn là học bá* rồi, nên em gái cậu có lợi hại một chút cũng không quá kỳ quái.”
*Học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao
Cố Viện Viện ngượng ngùng cười nói: “Không có, em không có lợi hại như vậy đâu.”
Cố Hàm Ngọc: “Em gái tớ không chỉ thông minh, mà còn là một người lương thiện nữa.”
Cô đem chuyện Cố Viện Viện thương tiếc sinh mệnh của hoa, cô còn kể việc Cố Viện Viện còn không đành lòng để chúng héo rũ ở trong bình hoa ra nói, vẻ mặt cưng chiều: “Các cậu chắc cũng đã biết bây giờ nhà tớ đang gieo trồng hoa, một cái bình hoa cũng không thấy. Vì sợ em gái tớ thiện lương, thấy hoa như vậy sẽ đau buồn. Vì thế tớ còn suy xét qua chuyện ăn chay, rốt cuộc thì sinh mệnh cực kỳ quý giá.”
Cố Viện Viện: “……”
Mọi người: “……”
Biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người ở đây có chút vi diệu. 
Cố Viện Viện nhìn thấy mọi người ở đây nhất thời im lặng, không biết vì sao cô ta cảm thấy có chút xấu hổ, không được tự nhiên nói: “Chị hai, đó chỉ là suy nghĩ của em thôi, chị đừng nói nữa.” Cố Hàm Ngọc: “Tại sao vậy?”
Thẩm Mộc nói: “Không nghĩ tới Viện Viện lại có suy nghĩ này, quả nhiên là một cô gái thiện lương.”
Cố Viện Viện cười cười: “Chỉ là suy nghĩ của em thôi……”
Tính cách của Phan Nhã vô cùng thẳng thắn, nghe xong, cô ấy phun ra nước trái cây đang uống: “Hoa đem tới không phải để làm đồ trang trí, tạo điểm nhấn sao? Tại sao hoa lại trở nên đáng thương, vậy chẳng phải muốn nói người nông dân chuyên trồng hoa kia phải mổ bụng tạ tội, rơi xuống mười tám tầng địa ngục sao?”
Phương Tử Ngữ bật cười, mấy người còn lại cũng bắt đầu cảm thấy buồn cười, đều tỏ ra đây là lần đầu nghe lời nói mới lạ như vậy, làm cho người khác cảm giác mới mẻ.
Mặt Cố Viện Viện ửng hồng lên, giải thích: “Em chỉ là muốn hoa không bị cố tình hái xuống thôi, như vậy có thể sống lâu hơn một khoảng thời gian rồi, không phải sao……”
Phan Nhã nhún nhún vai, không ủng hộ suy nghĩ của cô ta, nhưng cũng không nói là cô ta không đúng.
Ngược lại Phương Tử Ngữ nhàn nhạt nói: “Trang Tử đâu phải là sao mà biết được cá vui hay không? Cũng như cô làm sao biết đóa hoa kia là muốn thể hiện sự xinh đẹp của nó trước mặt người khác, hay yên lặng chết vùi vào trong đất mà chẳng được ai biết đến?”
Cố Viện Viện sửng sốt, hơi giương môi: “Không phải sinh mệnh quan trọng hơn sao?”
“Không có tự do thì sống không bằng chết. Cô chưa từng nghe qua sao?”
“Cái này không giống nhau, con người cũng chưa từng làm gì cả.”
“Có gì mà không giống nhau? Cô coi trọng sinh mệnh, người khác coi trọng sự tự do. Hơn nữa cô thấy sinh mệnh trên đời này bình đẳng sao, hay là sinh mệnh của con người cao quý hơn? Cô là đang đứng ở trên cao bố thí lòng thương hại đối với sự sống của hoa sao?”
“……” Mặt Cố Viện Viện cứng đờ.
Tất cả mọi người đang nhìn cô ta. Cố Viện Viện: “Em không có ý muốn bố thí lòng thương hại, em cũng đã nói em chỉ nói lên suy nghĩ của mình về cái nhìn đối với hoa mà thôi, không có ép các chị phải suy nghĩ giống như em.”
Phương Tử Ngữ hơi cười một chút.
Cố Viện Viện: “……”
Cố Hàm Ngọc nở nụ cười, bóc quýt đưa cho Cố Viện Viện: “Ăn đi, rất ngọt.”
Lúc này Cố Viện Viện còn có tâm trạng để ăn quả quýt sao? Tại sao Cố Hàm Ngọc lại đứng đó lột vỏ quýt mà không nói giúp cô ta?
Cô ta lắc đầu: “Em không muốn ăn.”
“Được rồi, đợi chút nữa em muốn ăn thì lại ăn.” Cố Hàm Ngọc cực kỳ dịu dàng, thật giống như là người chị đang trấn an đứa em gái không hiểu chuyện.
Thẩm Mộc ngồi một bên, cậu ta ngồi dậy lấy quả quýt trên tay Cố Hàm Ngọc, nói: “Cô ta không ăn thì tôi ăn.”
Phan Nhã ồn ào nói: “Muốn ăn mà không biết tự mình bóc sao.”
Mắt của Thẩm Mộc trợn trắng lên: “Đã có sẵn rồi thì tại sao tôi lại không được ăn cơ chứ, tay tôi đỡ phải dính nước.”
Cố Viện Viện nhìn bọn họ quen thuộc, đùa giỡn với nhau, càng cảm thấy mình không hợp với nơi này, cô ta hơi đảo ngón tay, mất mát rũ đầu xuống.
Người xem bình luận:
【 Thật quá đáng mà!!! 】
【 Dáng vẻ sốt ruột của tiểu tiên nữ Viện Viện thật đáng thương, Phương Tử Ngữ cũng thật quá đáng, sao lại xuyên tạc ý tứ của Viện Viện chứ! 】
【 Đúng rồi, Viện Viện có làm gì sai đâu? Cô ấy quý trọng sinh mệnh thì có gì sai à? Tại sao lại hung dữ dọa người như vậy chứ. 】
【 Tại sao Phan Nhã lại không có một chút lòng thương như vậy? Quả nhiên bạn bè của Cố Hàm Ngọc đều là cùng một giuộc mà. 】
【 Lời Phương Tử Ngữ nói cũng không sai, cô ấy chỉ là đang biểu đạt cái nhìn của bản thân mình mà thôi, thế mà lại trở thành một người hung dữ dọa người sao? 】
【 Cố Hàm Ngọc thật quá đáng, cô ta không thấy tiểu tiên nữ Viện Viện sắp khóc rồi sao, tại sao làm chị gái lại không giúp em mình nói chuyện cơ chứ? 】
【 Tiểu tiên nữ Viện Viện đừng khóc mà, không cần quan tâm đến những người không hiểu ý cô, chúng tôi đều hiểu cô!! 】
【 Cố Hàm Ngọc thật giả tạo, cô ta nói vậy chắc chắn là cố ý, bởi vì cô ta ghen ghét tiểu tiên nữ Viện Viện. 】
【 Chuyện gì xảy ra với Cố Hàm Ngọc vậy? Cô ấy đang khen ngợi Cố Viện Viện thiện lương mà, tại sao khi chia sẻ lời nói của Cố Viện Viện với bạn bè của mình mà lại trở thành cố ý chứ? Cô ấy có nói câu nào giả tạo sao? 】
【……】
Hình như cũng đúng, cô ấy không nói câu nào quá cường điệu hay giả tạo cả.
【 Tam quan của những lời bình luận thật méo mó mà, nghĩ kĩ lại rồi nhìn đi. 】
*tam quan: bao gồm thế giới quan (hay vũ trụ quan), nhân sinh quan, giá trị quan.
【 Tôi không thích xem bộ phim truyền hình phát sóng trực tiếp này cũng là bởi vì những bình luận không có não của mấy người đó! 】
……
Cuối cùng Cố Viện Viện lấy cớ đi toilet mới có cơ hội ra ngoài hít thở không khí.
Đúng lúc Thẩm Mộc cũng trốn ra ngoài hút thuốc, khi thấy Cố Viện Viện rầu rĩ không vui, nhịn không được hỏi cô ta: “Tại sao cô lại ở chỗ này một mình, không vào trong sao?”
Cố Viện Viện thấy cậu ta, nói: “Anh A Mộc.”
Thẩm Mộc: “……”
Thẩm Mộc: “Chúng ta cùng tuổi, kêu tên của tôi là được.”
Cố Viện Viện: “Thẩm Mộc?”
Thẩm Mộc ừ một tiếng.
Cố Viện Viện nói: “Tại sao cậu lại ra đây, cậu cũng không thích ở trong sao?”
Thẩm Mộc liếc mắt nhìn Cố Viện Viện một cái: “Tôi ra đây để hút thuốc.”
Cố Viện Viện hơi giật mình, nói: “Tôi có chút sợ người lạ, không biết nên nói cái gì cả, cho nên……”
Thẩm Mộc gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cố Viện Viện: “……”
Nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, Cố Hàm Ngọc cũng đi ra, hình như là đi tìm Cố Viện Viện: “Em ra ngoài lâu như vậy rồi, chị có chút không yên tâm nên ra đây xem. Thì ra em và Thẩm Mộc đang nói chuyện.”
Lúc này Cố Viện Viện thật sự không mấy vui vẻ: “Em không sao, em không có buồn đâu.”
Cố Hàm Ngọc yên tâm nói: “Em không buồn thì tốt rồi.”
Cố Viện Viện: “……”
Cố Hàm Ngọc nói: “Vừa rồi chị nói về tính cách cao quý khó có được của em, vì muốn cho bạn bè biết em gái của chị rất nỗ lực, rất lợi hại, là một cô gái lương thiện thật sự, làm cho các cô ấy nhanh chóng hiểu về con người của em hơn, có phải chị nói gì sai đúng không?”
Cố Viện Viện: “…………”
Không biết vì sao, trong lòng cô ta giống như đang nghẹn đến mức khó chịu.
Người xem bình luận:
【 Đám fan não tàn của Cố Viện Viện xem đi, rõ ràng là Cố Hàm Ngọc là người rất thiện lương đó! 】
✯✯✯✯✯✯✯
Lời của editor : Các bạn đọc truyện vote ủng hộ mình nhé😘