Ngay sau khi Lục Vô Túy rời đi, nhà là thiên đường của Giang Hoài.

Không phải là cảm giác tồi tệ khi có người khác trong nhà, nhưng chắc chắn sẽ rất thoải mái khi không có người đó.

Hơn nữa ở  trong cái nhà này, người khiến cho Giang Hoài cảm thấy uy hiếp nhất chính là Lục Vô Túy.

Một mối đe dọa lớn đã được dỡ bỏ, những người còn lại trở nên hòa ái dễ gần.

Phạm vi hoạt động của Giang Hoài kéo dài từ phòng ngủ đến ban công ở cuối hành lang.

Khi rảnh rỗi, sẽ thích quan sát một số loài hoa và cây cối, nếu có cây nào muốn vẽ thì sẽ tự tay trồng.

Trong một góc nhỏ của Giang gia, có một nơi trống trải có thể trồng hoa, cây cảnh.

Kiếp trước, sau khi liên hôn cậu cũng muốn ở nhà họ Đào trồng mảnh vườn nhỏ.

Nhưng Đào gia không cho cậu một chút riêng tư nào nên không còn cách nào khác cậu đành phải từ bỏ.

Ngay khi Lục Vô Túy vừa đi, suy nghĩ trở nên lung lay.

Lúc đầu, cậu chỉ quan sát từ ban công, thỉnh thoảng cầm giá vẽ vẽ.

Vài ngày sau, cậu mua hai chậu hoa trên mạng và trồng hai cây hồ điệp mà mình rất muốn quan sát trong thời gian này.

Loại này thường mọc ở những góc tối không ai để ý nên thực tế không thích hợp để trồng trên ban công.

Nhưng phòng Giang Hoài không thích hợp cho sự phát triển của hoa và cây.

Cho nên cậu chỉ có thể mỗi ngày đều lại ban công, cần mẫn di chuyển hai cây hồ điệp.

Điều mà Giang Hoài không biết là ở hành lang Lục gia có camera giám sát. Camera giám sát ở Lục gia, chỉ có Lục Vô Túy có thể nhìn thấy.

Trong phòng Lục Vô Túy có quá nhiều tài liệu quan trọng, thật ra trong phòng của hắn có một cái két sắt, hành động vẫn luôn thận trọng.

Phàm là chỉ sợ vạn nhất.

Cho nên Lục Vô Túy ở trên hành lang lắp một camera giám sát, ngay trước cửa phòng cậu.

Phòng của Giang Hoài liền kề với phòng của Lục Vô Túy, khi Lục Vô Túy bật màn hình lên, có thể thấy Giang Hoài mỗi ngày ra vào.

Ngày đầu tiên, khi Lục Vô Túy nhìn thấy Giang Hoài  trực tiếp tắt máy theo dõi.

Hắn hiện tại thực sự không muốn nhìn thấy Giang Hoài.

Hai ngày tiếp theo, Lục Vô Túy người quá bận rộn với công việc một lần nữa bật camera lại thì phát hiện bóng dáng của Giang Hoài lúc ẩn lúc hiện trong camera, thường xuyên đến một nơi mà trước đây cậu chưa từng đến.

Hơn nữa thường xuyên đi tới đi lui ở hành lang.

Trong tay bưng hai thứ giống như chậu hoa.

Lục Vô Túy cau mày, bật màn hình bên kia.

Trong lần theo dõi đó, hắn có thể nhìn thấy Giang Hoài qua tấm kính của ban công cuối hành lang.

Hắn thấy Giang Hoài trước mặt bài giá vẽ, giống như đang vẽ một thứ gì đó.

Đứa nhỏ ngốc này còn có thể vẽ tranh?

Thứ được vẽ ra không phải là kiểu vẽ bậy của trẻ em mẫu giáo, phải không?

Lục Vô Túy phóng to màn hình, nhưng độ phân giải của màn hình bị hạn chế,  ngay cả với độ nét cao nhất cũng không thể nhìn rõ tờ giấy cách đó hàng chục mét và được ngăn cách bởi một lớp kính.

Kệ, miễn là cậu không gây rắc rối là được.

Ngay khi Lục Vô Túy nghĩ như vậy, Giang Hoài Hoài cũng không biết có phải hay không nghe thấy được giọng nói trong lòng của hắn, quay về phía màn hình.

Lục Vô Túy dừng camera giám sát một lúc, rồi bấm phóng to.

Vừa phóng to, Giang Hoài hình như lại làm trúng thứ gì đó.

Lục Vô Túy: “……”

Shhh, ngu ngốc.

*

Giang Hoài cũng không biết mọi hành động của mình đều bị giám sát.

Sau khi giấu chiếc bình mà mình vừa làm vỡ,  cả người thở phào một hơi.

Cây hồ điệp cậu trồng đã ra chồi non.

Nghe nói cây hồ điệp không sai biệt lắm một tuần là có thể sinh trưởng, không sai biệt lắm là khoảng những ngày Lục Vô Túy trở về.

Hy vọng Lục Vô Túy sau khi trở về, không cần chú ý tới hai cái cây đáng thương này, tốt nhất đừng đi ra ban công.

Bởi vì ở đây không chỉ có cây hồ điệp của cậu, mà còn có hài cốt của bình hoa đáng thương.

*

Khi Giang Hoài nghĩ rằng cuộc sống sẽ luôn hạnh phúc như vậy.

Vợ chồng Giang gia biết cậu cùng Lục Vô Túy lãnh chứng, kiên quyết muốn tới gặp cậu.

Theo quan điểm của Giang Hoài, thấy cùng không thấy đều không sao cả.

Nhưng qua điện thoại, Giang phu nhân khóc rất thương tâm, bà hình như buồn vì cậu không còn là người nhà họ Giang nữa.

Vì họ muốn đến nên Giang Hoài cũng không ngăn cản.

Lần này không chỉ có vợ chồng Giang gia, mà Giang Dục cũng đi theo với họ.

Thời điểm Giang Hoài nhìn thấy Giang Dục, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua Giang phu nhân.

Giang phu nhân tránh đi ánh mắt cậu.

Lục gia cùng Giang gia căn bản không thể so sánh, cho dù là nhà ở cũng có sự khác biệt lớn.

Bởi vì Giang Hoài không quan tâm, sau khi dọn đến, hoàn toàn không quan sát kỹ.

Tuy nhiên, ngay khi vợ chồng Giang gia cùng Giang Dục vừa bước vào, họ không biết phải để tay ở đâu, động chân vào đâu.

Quản gia mang cho họ mỗi người một tách trà.

Giang Dục không cam lòng mà đánh giá mọi thứ trong Lục gia, bỗng nhiên nói:  "Lục tiên sinh đâu, sao anh lại ở một mình?”

Giang Hoài dừng lại, "Lục Vô Túy đang đi công tác."

Chỉ bằng một câu nói, đã khiến cho vẻ mặt của Giang Dục đã thay đổi.

Hai người bọn họ, Giang Dục chỉ có thể gọi người đó bằng danh xưng kính trọng, nhưng mà Giang Hoài lại có thể không kiêng nể gọi thẳng tên Lục Vô Túy.

Trên thực tế, cậu ta đã hơi suy nghĩ quá mức.

Trong mắt Giang Hoài, Lục Vô Túy rất đáng sợ, nhưng không đáng sợ đến mức không dám nói ra tên của hắn.

Thời gian còn lại, Giang Dục không lên tiếng nữa.

Đều là vợ chồng Giang gia đang hỏi Giang Hoài một ít vấn đề, Giang Kỳ Dân tương đối “Quan tâm” đến mối quan hệ giữa Giang Hoài và Lục Vô Túy, mà Giang phu nhân lại hỏi Giang Hoài một ít  vấn đề trong sinh hoạt.

Tỷ như nói, hỏi cậu ở bên này có quen hay không.

Nhưng cuối cùng thì còn có hơn là không.

Rốt cuộc, ngay cả khi Giang Hoài thực sự không quen, bà cũng không thể đưa Giang Hoài về nhà.

Trong khoảng thời gian này, Giang Dục nghe đến phiền, ngắt lời: "Tôi đi toilet được không?"

Không đợi những người có mặt phản ứng, đã tự mình rời đi.

Sau khi người một nhà lúng ta lúng túng trò chuyện một lúc mà không thấy ngượng ngùng, cuối cùng Giang Kỳ Dân cũng đề nghị rời đi.

Giang Hoài chỉ là phản ứng chậm, nhưng vẫn có thể đoán được mục đích chuyến thăm này.

Đoán chừng muốn nhìn xem cậu và Lục Vô Túy ở chung như thế nào.

Nhưng không nghĩ tới lúc đến lại ngay lúc Lục Vô Túy đi công tác, muốn xem không thành, thật sự không có gì để tán gẫu với con trai của mình, tự nhiên phải đi.

Khi Giang Hoài đứng dậy muốn tiễn bọn họ đi, Giang Kỳ Dân đột nhiên nói: “Tiểu Dục đâu?”

Lúc này, quản gia ghé vào lỗ tai Giang Hoài nói nhỏ: “Thiếu gia, Giang tiểu thiếu gia đi lên lầu hai.”

Biệt thự của Lục Vô Túy có tổng cộng ba tầng.

Tầng 1 là nơi tiếp khách nghỉ ngơi và giải trí, tầng 2 là khu nghỉ ngơi và thư phòng của gia chủ, tầng 3 là nơi ở của bảo mẫu và quản gia.

Quản gia nói: “Lục tiên sinh có nói qua, khu vực lầu hai không được có người ngoài đi vào.”

Như thường lệ, quản gia có thể đi qua để cảnh báo.

Nhưng anh nhớ Giang Hoài cùng Lục Vô Túy đã lãnh chứng, Giang Hoài thế nào cũng là nữa chủ nhân của căn nhà này, chủ nhân ở chỗ này, anh không có tiện ra mặt.

Sau khi Giang Hoài lên lầu, nhìn thấy Giang Dục đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ của Lục Vô Túy.

Cậu nói: “Lục Vô Túy không thích người khác tới nơi này.”

Giang Dục rõ ràng bị hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy đó là Giang Hoài, sự kiêu ngạo của cậu ta đột nhiên nổi lên, khinh thường nói: "Bất quá chỉ là nhận cái giấy đăng ký kết hôn, anh thật sự cho rằng mình bay lên thành phượng hoàng à."

Giang Hoài yên lặng nhìn cậu ta, không phát ra tiếng.

Đây là kinh nghiệm rút ra khi mà cậu và Giang Dục cãi nhau.

Đôi khi im lặng càng làm người ta khó chịu hơn là chống trả.

Quả nhiên, Giang Dục tính tình nháy mắt trở nên lớn hơn nữa, cười lạnh một tiếng:"Theo quan sát của tôi, anh và Lục Vô... Lục tiên sinh, còn chưa ở chung một phòng sao?"

Giang Hoài nói: "Việc nhìn trộm chuyện riêng tư của chủ nhà mà không được sự cho phép của chủ nhà là điều rất bất lịch sự."

Hai người rõ ràng là anh em, nhưng họ dường như là đối thủ của nhau trên một đấu trường.

"Chủ nhà? Có chắc anh là chủ nhà ở đây không?" Giang Dục cười "Đây là cuộc hôn nhân có thể tan vỡ bất cứ lúc nào..."

Giang Hoài không dao động.

Ngay sau đó, điện thoại di động của Giang Hoài đổ chuông.

Giang Hoài từ trong túi lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện là một dãy số không quen thuộc, lúc này Giang Dục thấy cậu vẫn còn lơ đễnh nghe điện thoại, lập tức tức giận nói: “Không được bắt máy!”

Ban đầu, Giang Hoài không có ý định nhấc máy.

Sau khi nghe cậu ta nói như vậy, Giang Hoài dừng lại và chậm rãi nhấp vào nút trả lời.

Giọng nói Lục Vô Túy phát ra ngay lập tức.

“Giang Hoài.”

Giang Hoài cùng Giang Dục đồng thời sửng sốt.

Lục Vô Túy tiếp tục nói: "Không cho người khác lên lầu hai trong nhà. Nếu như bị mất thứ gì,  em sẽ phải làm việc rất nhiều ngày mới có thể bù lại."

Giang Hoài chậm rì rì “Ồ” một tiếng.

“Ngoài ra, hãy nói cho những người nói với em đây là cuộc hôn nhân không ổn định.” Giọng nói của Lục Vô Túy lộ ra một chút không thực qua micrô, “Trong hầu hết các trường hợp, liên hôn quan trọng hơn hôn nhân của người bình thường, vì vậy không nhờ người khác  phải lo lắng."

Giang Dục sắc mặt tái nhợt, mắt thường có thể thấy được trắng đi.

Một cái là bởi vì Lúc Vô Túy đối với cậu ta không lưu tình chút nào.

Ngoài ra trong lúc vô ý để lộ ra vài phần thân mật cùng Giang Hoài.

Cậu ta hoài nghi Giang Hoài cáo trạng, nhưng

mà rõ ràng Giang Hoài ở trước mắt, lời nói cũng là vừa rồi nói, Giang Hoài làm sao có cơ hội?

Nhưng với năng lực của Lục Vô Túy, hắn có thể biết được những thứ này, cũng không có vẻ gì là quá lạ.

Không chỉ là Giang Dục.

Sau khi đưa tiễn nhà họ Giang, Giang Hoài đứng ở hành lang, cúi đầu nghiên cứu một lúc lâu.

Cuối cùng, tất nhiên, không nghiên cứu ra được gì.

*

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Lục Vô Túy trở lại sớm hơn một ngày.

Vào ngày Lục Vô Túy trở về, Giang Hoài không có ở nhà.

Lúc đó cậu đang học trong trường, điện thoại rung liên tục, sau khi tan lớp, Giang Hoài cầm lên xem là thông báo thêm bạn tốt.

Giang Hoài không chắc ai sẽ thêm bạn tốt vào thời điểm này.

Tổng cộng có ba người, trong đó có hai người viết là "Nhân viên triển lãm nghệ thuật Mộc hệ ", người còn lại là một cái chân dung trắng tinh, lạnh lùng lãnh đạm.

Giang Hoài dừng một chút, đều không chấp nhận.

Sau khi từ chối, cậu nhìn vòng tròn bạn bè của người có avatar màu trắng tinh.

Vòng bạn bè của người này giống như hình đại diện nó trống không khi nhấp vào.     

Một lúc sau, điện thoại di động của cậu nhận được một tin nhắn từ người có hình đại diện trống.

[ khi nào trở về ]

Giang Hoài sửng sốt một chút: [ xin hỏi là? ]

Bên kia không gửi tin nhắn cho cậu nữa.

Lúc này, giờ ra chơi đã trôi qua, lại đến giờ học, Giang Hoài cất điện thoại di động.

Chu Tiểu Ngải ở bên cạnh thấp giọng hỏi "Buổi tối muốn đi ăn bít tết không? Tôi gần đây phát hiện một nhà hàng mới."

Giang Hoài tính toán thời gian, ước chừng hôm nay Lục Vô Túy sẽ không về, vì vậy liền gật đầu.

*

Buổi tối, đợi đã lâu không đợi được Giang Hoài, Lục Vô Túy dặn dò quản gia bên cạnh hâm nóng bữa ăn.

Trong lúc chờ ăn tối tại chỗ ngồi, hắn hỏi quản gia, "Mấy ngày nay cậu ấy về muộn như vậy sao?"

Trên thực tế, hắn có xem giám sát, có thể biết bằng cách nhìn vào giám sát.

Nhưng một cái là hắn không thể để lộ trong nhà có camera, còn một cái, hắn không muốn tỏ ra quá quan tâm đến Giang Hoài.

... Mặc dù nhìn Giang Hoài và Giang Dục cãi nhau trong giám sát, nhưng hắn không thể nhịn được mà gọi cho Giang Hoài.

Quản gia nói: “Cũng có một hai ngày trở về sớm.”

Lời nói của anh có thể được gọi là một nghệ thuật uyển chuyển.

Lục Vô Túy nhìn xuống điện thoại của mình -  Giang Hoài chưa trả lời tin nhắn hắn đã gửi.

Khung chat, tên của cậu nằm lẻ loi.

Bọn họ trở thành phu phu hợp pháp đã một tuần, ai có thể tin được rằng trước ngày hôm nay, họ chỉ lưu một số điện thoại.

WeChat của Giang Hoài, hắn mới thêm vào.

Lục Vô Túy sau khi không đợi được tin nhắn, liền một mình lên lầu hai.

Rất hiếm khi hắn không trực tiếp đi thư phòng, mà là đi ra ban công, cuối cùng cũng nhìn rõ tranh của Giang Hoài vẽ.

—— Nó rất khác với những nét vẽ nguệch ngoạc của bọn trẻ trong trí tưởng tượng của hắn.

Tranh của  Giang Hoài vẽ rất trưởng thành, có sức sống và năng động, giống như những giọt sương trong buổi sáng, phản chiếu những đám mây hùng vĩ trong mặt trời mọc.