Ngày hôm sau khi Giang Hoài thức dậy, Lục Vô Túy đã đi rồi.

Cậu mở mắt ra và phát hiện không có gì xung quanh mình, những con thú bông đã biến mất, lập tức cảnh giác, nghĩ rằng Lục Vô Túy đã giấu những con thú bông của mình.

Mãi đến khi đứng dậy khỏi giường, mới nhận ra mình đã đạp tất cả bọn nó xuống.

Giang Hoài: “……”

Những con thú bông đáng thương nằm trên mặt đất, Giang Hoài nhặt từng con một lên, xin lỗi từng con một rồi mới đi rửa mặt.

Lúc xuống lầu, Lục Vô Túy đang ăn sáng.

Mặc dù cả hai ngủ chung giường nhưng lịch trình của họ cách xa nhau.

Lúc Giang Hoài có lớp học thì không sao, nhưng khi tỉnh dậy, có lẽ Lục Vô Túy vừa chạy bộ xong đã bắt đầu ăn cơm, lúc không có lớp mở mắt ra, có lẽ các cô ở nhà đều đã chuẩn bị xong bữa trưa cho Lục Vô Túy ăn trong giờ nghỉ trưa.

Cũng may, Lục Vô Túy vẫn chưa nghĩ đến việc điều chỉnh lịch trình của Giang Hoài

Hai người mặt đối mặt ăn cơm.

Giang Hoài gần đây cũng bắt đầu ăn cơm do đầu bếp Lục gia nấu, bởi vì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Ngoài ra, Lục Vô Túy dường như không thích cậu xuống bếp.

Không giống như giường, chỗ ngủ là điểm mấu chốt của Giang Hoài, nó là một thứ cần thiết và một chút thức ăn cũng không sao.

Giang Hoài ăn một bữa sáng giàu protein, ít chất béo và ít muối của Lục gia, cảm thấy cuộc sống còn nhiều luyến tiếc.

Lục Vô Túy thích nghi rất tốt, nhanh chóng ăn xong.

Giang Hoài lầm bầm: "Cái này cũng có thể ăn."

Lục Vô Túy híp híp mắt, “Cậu nói cái gì?”

Giang Hoài làm bộ không nghe thấy.

Sau khi ăn xong, hai người bắt đầu “Đường ai nấy đi”.

Trong khoảng thời gian gần đây, Giang Hoài đi học cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Lý do chính là khi cậu đến trường, cuối cùng cậu không phải chen chúc trên xe buýt nữa, Lục Vô Túy không biết vì cái gì mà phát lòng tốt chủ động sắp xếp tài xế cho cậu, điều này đã cắt giảm thời gian đi lại của Giang Hoài nhiều hơn một nửa.

Sau khi bước vào cổng trường, Giang Hoài lại có một tin vui khác chờ đợi.

Đó chính là, tranh của cậu vẽ được một lão bản đặt hàng, trực tiếp chuyển mấy nghìn tiền đặt cọc.

Nếu là trước đây, Giang Hoài không biết sẽ vui mừng cỡ nào.

Nhưng mà, hiện tại cậu đã là người mắc nợ mấy chục vạn, số tiền này đối với cậu cũng bất quá là như muối bỏ biển.

Sau khi lão bản chuyển tiền xong, còn nói chuyện phiếm với Giang Hoài

Bên kia hỏi Giang Hoài: 【 Nhìn ảnh đại diện của tôi, có thấy quen không?  ]

Giang Hoài cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi nhấp vào ảnh đại diện của lão bản, mới phát hiện ra rằng ảnh đại diện của lão bản lại chính là Công chúa Kỳ Kỳ!

Cậu lập tức hứng thú.

Sau một hồi giao tiếp, cậu nhận ra rằng lão bản này thực sự là tác giả của công chúa Kỳ Kỳ.

[ Sau khi nhận bức tranh của cậu, tôi luôn cảm thấy đây là giao dịch không công bằng, khi tôi truy cập vào diễn đàn họa sĩ, vừa nghe nói cậu bán tranh, dứt khoát liền tìm tới cửa. ]

Một bức tranh của Giang Hoài có giá thị trường từ vài nghìn đến hơn vạn.

Về phần một con thú bông, trừ phi bị bọn đầu cơ bán ra, bất quá cũng hơn một nghìn, hơn năm nghìn là có chút ngộp thở.

Giang Hoài chỉ là phản ứng chậm, đối với con số này nọ vẫn biết.

Cho nên cậu biết chính mình là làm ăn thua lỗ.

Vốn dĩ cậu thích tác giả này, nhưng khi thấy thế lại càng vài phần hảo cảm với anh ta.

Kỹ năng xã giao của đối phương cũng tương đối mạnh, luôn cố ý hoặc vô tình tìm đề tài với Giang Hoài, dùng không đến một giờ, hai mắt Giang Hoài đã bắt đầu sáng lên.

[Không ngờ bạn cũng thích nấu ăn.  ]

[Ừ, tôi cũng không nghĩ tới. Bình thường vẽ tranh chán lắm nên tôi thích tự làm đồ ăn cho mình, mùa đông nấu lẩu, mùa hè làm kem rất có tác dụng chữa bệnh.  ]

Giang Hoài không khỏi nghĩ đến bữa sáng không ngon miệng chút nào.

Sau đó thở dài thườn thượt.

Tác giả này hoàn toàn đúng khẩu vị của Giang Hoài.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu lại cảm thấy có chút mất mát, [Nhưng đáng tiếc, nhà tôi đang ở bây giờ không thể nấu ăn.  ]

Thoại Đồ có chút ngoài ý muốn: [ Tại sao? ]

Giang Hoài không muốn nói cho hắn biết chuyện mình kết hôn, nhưng cũng không muốn nói dối, cho nên dứt khoát lảng tránh chủ đề này: [Có một số lí do đặc biệt.  ]

Đối phương cũng không hỏi thêm, dừng một chút liền gửi tới: [Thật ra nếu căn nhà của cậu nhỏ, thì dọn dẹp một chút nhường chỗ cho cái nồi nhỏ thì cũng không khó. Lúc trước trong ký túc xá, tôi thường sử dụng mấy cái nồi nhỏ để làm đồ ăn.  ]

Giang Hoài suy nghĩ một chút, hỏi: [ Cái kia nếu người lớn trong nhà không thích ăn, thì vì  sao không cho đứa nhỏ ăn? ]

[Điều này càng dễ dàng hơn,] Thoại Đồ nói [ Không cho người kiq ăn không phải xong rồi sao.]

Anh ta còn gửi cho Giang Hoài một biểu tượng cảm xúc cười khúc khích.

Giang Hoài trong lòng thầm nghĩ.

*

Mặc dù vậy, Giang Hoài cũng không hành động ngay lập tức.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Vô Túy im lặng đến mức dường như đã từ bỏ việc quản cậu.

Giang Hoài âm thầm sảng khoái trong lòng, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng cậu vẫn luôn liên lạc với Thoại Đồ.

Gần đây, số lần cậu nhìn vào điện thoại di động  đã tăng lên, điều này đã thu hút sự chú ý của Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy giống như lơ đãng hỏi: “Cậu đang  nói chuyện với ai?"

Giang Hoài ăn miếng cơm khó nuốt trong tay, không ngẩng đầu lên: "Là bạn qua mạng."

Bạn qua mạng?

Bất cứ ai nghe thấy cái danh từ này, phỏng chừng đều sẽ cảm thấy không đáng tin cậy.

Đặc biệt là tư thế như tẩu hỏa nhập ma của Giang Hoài.

Lục Vô Túy cau mày.

Cuối cùng hắn cũng không nói thêm cái gì.

Dù sao hắn và Giang Hoài cũng chỉ là một đôi chồng chồng được cấp giấy chứng nhận bề ngoài mà thôi — hắn có nói ra thì Giang Hoài cũng chưa chắc đã nghe.

Đúng lúc này, di động Giang Hoài rung lên, Thoại Đồ lại gửi cho cậu một tin nhắn, là mấy bức ảnh.

Trong hình là những món tráng miệng nhỏ nhìn rất ngon.

[ Quả nhiên, những thứ tự mình làm ra là tốt nhất. ]

Giang Hoài không kìm được, nước mắt từ khóe miệng chảy xuống.

*

Chiều hôm nay, Lục Vô Túy kết thúc công việc sớm, nói chuyện công việc xong liền trực tiếp về nhà.

Vừa vào cửa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là quản gia đang co quắp.

Quản gia nhìn hắn chằm chằm, vô thức liếc về hướng nhà bếp, Lục Vô Túy khẽ nhíu mày kéo cà vạt ra, "Sao cứ nhìn tôi như nhìn thấy ma vậy?"

Quản gia khổ mà không nói nên lời.

Lục Vô Túy rất nhanh liền biết tại sao quản gia lại có vẻ mặt như vậy.

Giọng nói của Giang Hoài từ phòng bếp truyền đến —— bởi vì khoảng cách giữa phòng khách và phòng bếp quá xa, nghe không rõ.

Chỉ nghe được cậu nói: "Lần này hương vị thật không sai! Quản gia thúc thúc mau tới ăn thử!"

Lục Vô Túy vừa đi vừa sửa lại: "Quản gia năm nay mới hai mươi tám, không đáng làm thúc thúc của cậu..."

Giây tiếp theo, hắn đột nhiên im bặt.

Khuôn mặt to như lòng bàn tay của Giang Hoài đã dính đầy bột mì, cậu nâng cánh tay mảnh khảnh lên, ống tay áo trên người được xắn đến tận cùng, trên làn da trắng như tuyết của cậu có những chấm nhỏ không biết là thứ gì.

Trước mặt hắn là căn bếp đã bị tàn phá.

Bỏ qua phần  bột mì văng khắp nơi, xung quanh thớt có vài chiếc bánh cong queo, rõ ràng là sản phẩm thử nghiệm.

Lục Vô Túy: “……”

Hít một hơi thật sâu.

Giang Hoài sau khi sửng sốt, lặng lẽ thu tay lại.

Có chút giống như một con mèo chỉ giấu đầu nhưng lại lộ mông khi chơi trò trốn tìm.

Lục Vô Túy nói: “Tôi không phải đã nói……”

“A, cái này……” Giang Hoài cùng hắn đồng thời lên tiếng, thấy Lục Vô Túy ngậm miệng lại, tiếp tục nói, “Cái này không phải làm cho anh, tôi tự mình ăn.”

Lục Vô Túy: “……”

Ban đầu chỉ là huyết áp cao một chút.

Bây giờ đã được nhân lên gấp đôi.

________________

Tác giả có lời muốn nói: Lục vô túy: Rốt cuộc, vì cái gì, muốn liên hôn.

Giang Hoài: Oh yeah!