Nếu so sánh cuộc sống tình cảm của Lục Vô Túy với sự nghiệp, chỉ có bốn từ để mô tả nó.

—— nhàm chán nhạt nhẽo.

Tuy nhiên, Lục Vô Túy không bao giờ cảm thấy rằng có bất kỳ vấn đề gì.

Ở vị trí của hắn, nếu quá chú trọng vào tình cảm và thiếu quyết đoán, đó là một điều tối kỵ.

Hắn độc lai độc vãng như vậy, ngược lại là một thân nhẹ nhàng.

Nhưng bây giờ, trong nhà xuất hiện Giang Hoài sống chung, mọi thứ đã thay đổi.

Lúc đầu hắn đưa Giang Hoài về, chỉ là cảm thấy Lục gia cũng không thiếu ăn, cũng đủ để nuôi nấng cậu như mèo con, chó con là được.

Chính là hắn đã quên.

Ngay cả mèo con và chó con cũng sẽ không vui vẻ khi bị nhốt ở nhà.

*

Những ngày tiếp theo, Giang Hoài và Lục Vô Túy trở lại bình thường.

Giang Hoài nhanh chóng đặt sự khó chịu nhỏ này ra phía sau đầu.

Nhưng mà, cậu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Muốn nói không đúng chỗ nào, cậu cũng không nói lên được.

Khi Giang Hoài nói về vấn đề này với Chu Tiểu Ngải, không khỏi bối rối.

Về phần Chu Tiểu Ngải, lúc trước nghe bọn họ cãi nhau, Giang Hoài mắng Lục Vô Túy quá mức, nhưng hai người trong nháy mắt lại làm hòa.

Nghe Giang Hoài nói như vậy, không khỏi trợn tròn mắt, "Được rồi, được rồi, các người vừa mới cãi nhau xong, khẳng định là muốn biệt nữu một đoạn thời gian.”

Giang Hoài lại nói:"Nhưng chúng tôi không bao giờ làm như vậy."

“Có thể giống nhau sao?” Chu Tiểu Ngải tặc lưỡi hai tiếng, còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng ngậm miệng lại, bất đắc dĩ nói:, “Đầu gỗ.”

Giang Hoài nghe bạn nói như vậy cũng không tức giận.

Thẹn thùng cười hai tiếng.

“Được rồi, hắn khoảng thời gian trước như vậy đối với cậu, cậu một chút cũng không mang thù,” Chu Tiểu Ngải lại nói, "Tôi sợ cậu có ngày bị ức hiếp đến chết cũng không biết."

Giang Hoài nói: "Hắn bắt nạt tôi, tôi sẽ bỏ chạy."

Chu Tiểu Ngải nhớ tới cái gì,  ghé sát vào cậu nói: “Gần đây hắn tức giận nên khi xảy ra chuyện rất hung dữ.”

Bình thường  Chu Tiểu Ngải sẽ không làm càn như vậy trước mặt Giang Hoài.

Nhưng nay đã khác xưa, cậu ta cho rằng Giang Hoài ở kia phương diện kia có thể làm tốt cũng không có dạy hư đứa nhỏ.

Ai ngờ, Giang Hoài nghi hoặc hỏi: "Sau đó thì sao?"

“Ai u,” Chu Tiểu Ngải đều phục, tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói, “Chính là trên giường.”

Bây giờ Giang Hoài đã hiểu, nhưng những gì cậu hiểu có phần khác với những gì Chu Tiểu Ngải nói.

Cậu lắc đầu, "Không ác liệt."

Suy nghĩ một chút, lại nói: "Chỉ là gần đây lên giường ngủ không nhiều như trước."

Chu Tiểu Ngải ban đầu không nghĩ là có gì cả.

Bây giờ nghe điều đó, bắt đầu lo lắng về việc liệu mối quan hệ giữa hai người họ có thực sự xảy ra vấn đề gì hay không.

Cậu ta vẫn chưa quên lúc đó Lục Vô Túy đã “Cường hãn”, như thế nào, trực tiếp biến thân thể Giang Hoài thành màu xanh.

Hay là chán?

Những thứ khác cậu ta không lo lắng, chỉ sợ sau khi Lục Vô Túy chán, cuộc sống của Giang Hoài ở Lục gia sẽ khó khăn.

Lo lắng như vậy, Chu Tiểu Ngải nắm lấy cánh tay Giang Hoài, cau mày nói: “Nếu không, cậu vẫn là thử đi?”

Giang Hoài khó hiểu, "Kiểm tra thế nào?"

Chu Tiểu Ngải nghi ngờ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cậu chọc tức.

Cậu ta suy nghĩ một chút, lại ghé vào lỗ tai cậu nói vài câu.

Giang Hoài ngây thơ mà nhìn cậu ta.

*

Nhưng cuối cùng Giang Hoài đã thất bại trong việc sử dụng phương pháp của Chu Tiểu Ngải.

Bởi vì trường học của họ bắt đầu tổ chức một chuyến đi chơi mùa xuân để ký họa.

Trường bọn họ một năm tổ chức ký họa vài lần, thời gian không xác định, mỗi lần lãnh đạo trường học nhìn thấy cảnh đẹp liền phất tay tuyên bố giáo viên dẫn học sinh đi ký họa.

(Ký họa là vẽ, ghi nhanh, thậm chí rất nhanh để kịp giữ lại cái thần của nhân vật hay của đối tượng sáng tác. Bởi nếu khoảnh khắc ấy qua đi, cái thần khó tìm lại được. Vì vậy, các họa sỹ đã dùng ký họa để phác thảo mẫu nhân vật rồi sắp xếp thành bố cục. Đây được xem là một bước quan trọng trong quá trình hoàn thành một tác phẩm.)

Vẽ ký họa ở trường học bọn họ rất quan trọng, bởi vì lão sư sẽ cho họ điểm, và những điểm này cuối cùng cũng sẽ ảnh hưởng đến điểm tổng kết của họ.

Vì vậy, rất ít sinh viên xin nghỉ vào thời điểm này.  Trừ khi không muốn điểm cuối kỳ của mình nữa.

Học sinh cũng phân thành thích và không thích ký họa, và những người không thích nó là vì sự mới lạ đã qua, mỗi năm đều phải đến rất nhiều lần, đã sớm phiền chán.

Mà những người thích nó, chẳng hạn như Giang Hoài, sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Theo lời của Chu Tiểu Ngải, chỉ cần được phép ra ngoài vẽ tranh, cho dù có hàng ngàn quân chặn trước mặt, Giang Hoài cũng sẽ phá vỡ hàng ngàn quân xông ra.

Trong hoàn cảnh như vậy, chuyện giữa cậu và Lục Vô Túy đương nhiên bị quên sạch sẽ, không nghĩ tới nữa.

Thật trùng hợp, trước khi Giang Hoài rời đi, Lục Vô Túy có việc phải làm ở công ty và ở lại công ty một đêm.

Khi Giang Hoài rời đi, không có thời gian để nói với Lục Vô Túy một tiếng.

*

Lần này đi, bọn họ đến một thành phố nhỏ bên cạnh.

Trên xe buýt do nhà trường sắp xếp, Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải ngồi cùng nhau, lắng nghe giáo viên nói chuyện phiếm ở hàng ghế đầu.

"Tôi luôn cảm thấy thành phố nhỏ là lãng mạn nhất, những thành phố lớn không có hương vị của thành phố nhỏ. Biết bao nhiêu tác giả nổi tiếng khi viết truyện tình yêu đều lấy bối cảnh ở thành phố nhỏ."

Các học sinh cũng gật đầu tán thành.

Lúc này, giáo viên nhìn vào hàng ghế sau của xe buýt và đột nhiên hỏi: "Còn Giang Hoài thì sao?"

Giang Hoài như ở trong mộng mới tỉnh, “A” một tiếng.

Lão sư cũng không vì cậu như vậy mà tức giận, ngược lại cười nói: "Không có việc gì."

Lúc này Giang Hoài mới tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa này tình cờ là khi hoa đào nở rộ và những cánh hoa màu hồng đang bay khắp nơi.

Ở thành phố lớn nơi họ sống, không có cây hoa đào nào được trồng bên đường.

Vì vậy, họ thậm chí không biết rằng hoa đào đang nở rộ.

Giang Hoài phấn khích đến mức liên tiếp chụp vài bức ảnh và đăng chúng trên vòng bạn bè.

Sau khi phát xong,  cậu tắt điện thoại và lấy dụng cụ vẽ tranh ra.

Chiếc xe rung lắc dữ dội đến mức không thể vẽ nên cậu chỉ vẽ phác thảo sơ, sau đó si mê nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lúc này, một giọng nói lọt vào tai cậu.

“Lão sư khen hắn một câu thiên tài, hắn liền bay tới hiện tại, còn ở trên xe vẽ tranh, ai đều biết trên xe run, cũng không biết hắn có thể vẽ ra tới một đống cái quỷ gì.”

Nghe thanh âm có điểm quen tai.

Giang Hoài chưa bao giờ nhớ những người râu ria cho lắm, lại còn không xác định người này có phải nói cậu hay không.

Vì vậy, cậu bỏ qua và vẫn bất động.

Lúc này, Chu Tiểu Ngải nãy giờ vẫn dựa vào vai cậu ngẩng đầu lên, vén chiếc mũ trên mặt lên, thanh âm không lớn không nhỏ: “Còn chưa vào hè, sao lại có ruồi bọ?Khiến người ta khó chịu."

Người vừa lên tiếng lập tức im bặt.

Giang Hoài hạ giọng, tò mò hỏi cậu ta: "Cậu cảm thấy có ruồi sao? Nhưng sao tôi không nghe thấy?"

Chu Tiểu Ngải  "Chậc" một tiếng, chút nữa nhịn không được đem mũ che ở trên mặt.

Giang Hoài ngày thường phản ứng trì độn, nhưng có tài năng hội họa rất cao, rất nhiều lão sư đều thích.

Người như vậy, luôn luôn là mục tiêu của sự ghen tị và bắt nạt.

Cũng chính là vì bên cạnh cậu có Chu Tiểu Ngải mạnh mẽ, mới chưa bao giờ cảm nhận được trong lớp đang xảy ra chuyện gì.

Cậu ta lại dựa vào vai Giang Hoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm gối cho tôi thôi, chuyện khác đừng lo.”

Giang Hoài "Ồ" một tiếng.

Chiếc xe lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, ước chừng nửa giờ nữa họ sẽ đến đích.

Đúng lúc này, Giang Hoài cảm thấy điện thoại rung lên.

Khi mở lên, thấy rằng đó là một lời nhắc nhở trên WeChat.

Người gửi tin nhắn cho cậu là Lục Vô Túy.

Trong khoảng thời gian này, Lục Vô Túy rất ít khi chủ động liên lạc với cậu, trong khung chat giữa hai người còn dừng lại ở lần trước hắn nói với Giang Hoài rằng sẽ sửa đổi thỏa thuận giữa hai người.

Giang Hoài có chút ngoài ý muốn.

Lục Vô Túy hỏi cậu 【 tối nay tôi có chút việc, như cũ không quay về,  để quản gia nấu cơm cho một người.  ]

Giang Hoài sững người một lúc.

Quản gia không phải đã nói cho hắn biết cậu không ở Lục gia sao?