Giang Hoài hai má phồng lên, giống như một con chuột hamster giấu đồ ăn ở hai bên má.

Chu Tiểu Ngải cùng lão sư căn bản không đuổi kịp tốc độ gắp đồ ăn của cậu.

Lão sư suýt chút nữa không nhịn cười nổi, nhịn xuống nói: "Giang Hoài, không ai tranh với em, từ từ ăn."

Giang Hoài bị nghẹn không nói nên lời.

Nhớ lại khoảng cách từ lần cuối ăn lẩu, cảm giác giống như là đã qua một đời.

Khi ở Lục gia, đừng nói là lẩu, tất cả những món ăn không tốt cho sức khỏe đều không xuất hiện trên bàn ăn.

Giang Hoài có thể coi là tận dụng cơ hội để ăn.

Lão sư đặt đũa xuống, cười nói: "Xem ra lẩu lần này là không sai."

Giang Hoài mơ hồ không rõ cúi đầu cảm ơn.

Lão sư năm gần 30, đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn qua hào hoa phong nhã, không giống giáo viên mỹ thuật mà hơi giống giáo viên dạy ngữ văn.

Nhìn qua đặc biệt có văn hóa.

Bất quá, vừa rồi anh ta mắng sinh viên, có thể thấy rằng tính tình của anh ta có giới hạn.

Nhưng khi đối mặt với Giang Hoài, sự kiên nhẫn của anh ta đã tăng lên rất nhiều.

Khi nhìn thấy Giang Hoài ăn nước chấm dính trên mũi, anh ta còn đưa cho Giang Hoài một tờ giấy, không chút tỏ vẻ mình là lão sư.

*

Cùng lúc đó, trường học của Giang Hoài trả lời quản gia: có quá nhiều lớp học, các lớp đi đến những nơi khác nhau, bọn họ cũng không rõ lắm.

Sẽ dễ dàng hơn nếu có thể cung cấp một lớp cụ thể.

Vấn đề là, họ không biết Giang Hoài thuộc lớp nào.

Lục Vô Túy đau đầu xoa xoa giữa lông mày, ngọn lửa vô danh trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, gần như không thể khống chế được.

Khi người ta ở nhà, hắn không muốn nhìn thấy.

Sau khi người đó rời đi, sự cáu kỉnh của hắn không những không giảm đi mà thậm chí còn trở nên dữ dội hơn.

Nó khiến hắn muốn nhóm lên ngọn lửa lớn nhất từ trước đến nay.

Giọng hắn u ám, “Tra.”

Quản gia muốn nói rằng đó không phải là một phần công việc của anh ta.

Nhưng nghĩ đến những người bị sa thải trước đó, anh ta vẫn là giữ lại những lời đó.

Khi quản gia muốn rời đi, Lục Vô Túy bỗng nhiên lại nói: "Đợi đã."

Quản gia dừng lại.

Lục Vô Túy mở điện thoại, vào vòng bạn bè của Giang Hoài và nhấp vào một bức ảnh cậu đăng gần đây.

“Trên bức ảnh có vị trí, các người trước nên kiểm tra, tốt nhất là mau chóng tìm được người."

Quản gia lên tiếng.

Trong lòng anh ta kỳ thật rất muốn phun tào.

Tiểu Giang thiếu gia là đi thu thập ký họa, cũng không phải trốn nhà đi, cũng không phải bị bắt cóc.

Lục tổng hưng sư động chúng như vậy, không biết còn tưởng rằng có chuyện gì.

“Vậy Lục tiên sinh, vậy sau khi tìm được Tiểu Giang thiếu gia sẽ như thế nào?” Quản gia hỏi: “Có cần dẫn cậu ấy trở về không?”

Lục Vô Túy dừng lại.

Quản gia thấy vẻ mặt của hắn thay đổi mấy lần, cảm xúc trong mắt dần chìm xuống.

Hắn lạnh lùng nói: "Yêu cầu tra thì tra,  còn lại không cần hỏi nhiều.”

Quản gia nhanh chóng nói: "Vâng."

Sau khi anh ta đi, Lục Vô Túy ngồi tại chỗ một hồi.

Thời gian của hắn không phải lúc nào cũng có thể dành cho một việc.

Nhìn bóng lưng của quản gia, hắn đỡ cái đầu nhức nhối, đứng dậy đi làm.

*

Sau khi ăn lẩu một lần, Giang Hoài cảm thấy đó là một sự phóng túng hiếm có.

Không ngờ ngày hôm sau, lão sư mang theo nguyên liệu nấu lẩu đến tìm Giang Hoài.

Giang Hoài ăn quá nhiều đồ ăn của người khác cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Thấy cậu lảng tránh, lão sư chỉnh lại mắt kính, trên mặt ôn nhu cười nói: "Là tôi muốn ăn, nhưng mà không muốn ăn một mình, em không cần có gánh nặng tâm lý”.

Giang Hoài suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tôi trả lại lão sư một ít lễ vật."

Lão sư nói:"Vậy em thật sự muốn dọa chết tôi, nhà trường không cho phép giáo viên nhận quà, nếu bọn họ phát hiện sẽ bị phạt, muốn hại giáo viên sao?"

Giang Hoài sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười.

Bất quá, lời tuy như thế, thật ra lại làm cậu yên tâm thoải mái hưởng thụ đồ vật lão sư mang đến.

Sau khi ăn lẩu xong, Giang Hoài tiễn lão sư ra về, nghĩ phải tặng quà cho lão sư.

Cậu biết trường học không cho đưa quà.

Cậu không gửi những thứ đó là được.

Cảnh đêm trong ngõ cũng thập phần mỹ lệ, cậu định vẽ một bức tranh tặng lão sư.

Đương nhiên, khi nảy ra ý tưởng này.

Hoàn toàn quên mất, một bức tranh của mình đáng giá bao nhiêu.

Nhưng điều cậu không ngờ là khi trời sắp tối, đầu vàng từng gây khó dễ cho cậu trong lớp cũng đã xuất hiện trên phố.

Giang Hoài ôm giá vẽ, còn chưa kịp ngồi xuống, liền thấy hắn ta.

Hai mặt nhìn nhau, tư thế ban đầu của đầu vàng đang ung dung dần dần trở nên căng chặt.

Hắn ta nghiến răng: "Còn dám ra ngoài?"

“Tại sao tôi không dám ra ngoài?”Giang Hoài chậm rãi ngồi dậy, thu hồi giá vẽ.

Đầu vàng đến gần cậu, "Mày nói sao? Tao còn tưởng rằng mày là thằng ngốc, không nghĩ tới mày..."

Lời còn chưa dứt.

—— Giang Hoài xoay người rời đi.

Nhưng mà, vẫn còn chậm một chút.

Đầu vàng sau khi nhìn thấy cậu, lập tức cao giọng nói: "Mẹ kiếp, oan gia ngõ hẹp, đứng lại!”

Giang Hoài có thể nghe hắn ta nói mới là lạ.

Không chỉ đầu vàng mà còn có hai tuỳ tùng của hắn ta cũng bắt đầu, ba người đuổi theo Giang Hoài đang chạy nhanh hơn cả thỏ, hét lớn: “Hôm nay không có lão sư bảo vệ mày, để tao xem mày có thể đi đâu.”

Giang Hoài có thể đi rất nhiều nơi, ngõ hẻm chằng chịt, rất dễ dàng bị một số người bỏ qua.

Nhưng cậu không biết đường, khi thoát khỏi người ta, cậu cũng chóng mặt.

Giang Hoài chưa bao giờ thở dốc như vậy. Ngay cả bài kiểm tra 1.000 mét cuối kỳ thể dục, cậu cũng chưa bao giờ thấy mệt mỏi như vậy.

Giá vẽ trong tay sơ ý rơi xuống đất, Giang Hoài dựa vào tường một hồi, sau đó nhặt lên, tiếp tục đi về phía trước.

Cậu nhìn con đường trước mặt, cảm thấy hơi choáng váng trong giây lát.

Cũng không biết mình đã đi đâu.

Khi Giang Hoài ngẩng đầu lên lần nữa, khung cảnh trước mắt luôn là quen thuộc lại xa lạ.

Quen thuộc vì những con hẻm này không tệ, không quen thuộc vì ngay từ đầu cậu đã biết đây không phải là nơi ban đầu.

Cuối cùng, cậu không thể di chuyển được nữa, vì vậy đành tìm một chỗ để ngồi xuống.

Căn bản không phải là mùa đông, ở bên ngoài qua đêm cũng không thể chết cóng, gió thổi qua có thể mang theo hoa đào đầy trời.

Giang Hoài ngồi thẫn thờ trên phiến đá cạnh cầu.

Con hẻm này tương đối lâu đời, người sống ở đây cũng đã lớn tuổi, họ nghỉ ngơi từ rất sớm, đã lâu không có bóng người.

Đúng lúc này, Giang Hoài nghe thấy được âm thanh xe ô tô.

Cậu cho rằng đó là ảo giác, quay đầu lại thì thấy một chiếc xe thương vụ đậu bên cầu.

Ngay sau đó, một người xuống xe mở cửa cho người bên kia.

Một cái chân thon dài bước xuống xe, sau đó, thân trên cùng khuôn mặt lộ ra.

Giang Hoài ngơ ngác nhìn Lục Vô Túy trước mặt, tự hỏi không biết có phải mình đang ngủ mơ hay không.

Sau khi Lục Vô Túy xuống xe, hắn trong nháy mắt cũng nhìn thấy Giang Hoài.

Hắn thần sắc như thường, chậm rãi đi về phía Giang Hoài, cùng lúc đó mấy người xuống xe, hình như là lão bản nào đó.

Giang Hoài từ trên tảng đá đứng lên, kinh ngạc hỏi: "Sao anh tới chỗ này?"

“Tới đây bàn công việc.” Lục Vô Túy bình tĩnh nói.

Mấy lão bản phía sau cũng đã đi theo, lễ phép cười với Lục Vô Túy, “Vị này chính là……”

Mồ hôi trên mặt Giang Hoài đã khô ráo, vết ửng hồng trên má còn chưa biến mất, sắc mặt so với cánh hoa rung rinh còn diễm lệ hơn vài phần.

Ánh mắt mọi người, đều nhịn không được hướng trên người cậu đánh giá.

Lúc này, một trận gió thổi qua, cậu rùng mình một cái.

Lục Vô Túy bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy bờ vai của cậu, vẻ mặt không thay đổi nói: "Đây là người yêu của tôi."

*這位是我的(愛人) cụm này mình tìm hiểu thì có hai nghĩa một là vợ/chồng hai là người yêu.

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Nhưng làm tất cả những người có mặt đều chết lặng.