Giang Hoài che mặt, trợn tròn đôi mắt, lại có chút tức giận: "Vết thương trên mặt tôi còn chưa lành đâu!"

Đúng thật.

Hôm qua Lục Vô Túy dùng sức quá nhiều, cằm không những không hết lại còn bắt đầu chuyển sang màu xanh.

Nhưng mà điều cậu không biết là lời nói của mình đã trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người vào khuôn mặt.

…… Còn làm người ta ngượng ngùng.

Lục Vô Túy thu tay lại, biểu tình trên mặt không còn lạnh lùng cứng rắn như lúc đối phó với tóc vàng vừa rồi, thậm chí nhìn kỹ còn cảm thấy hắn có chút không được tự nhiên.

Hắn cũng cảm thấy hành động của mình hơi thừa.

Nhưng mà, sau khi làm mọi thứ, hắn che giấu sự khó chịu của mình và nói một cách bình tĩnh: "Đi thôi."

Lần này là thật sự đi rồi.

Khi lên xe, tài xế đã đợi rất lâu.

Sau khi Lục Vô Túy ngồi vào, hắn bắt đầu nhắm mắt lại.

Tài xế quay đầu nhìn lại, có lẽ là Lục Vô Túy lúc ở bên cạnh Giang Hoài ôn nhu, đã giảm bớt một ít uy áp trên người.

Anh ấy thực sự hỏi " Lục tiên sinh đêm qua ngủ không ngon à?"

Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng lại có chút thấp thỏm.

Lời này có phải có điểm vượt rào hay không? Giống như hỏi về đời tư của Lục tiên sinh?

Ngày hôm qua hắn cùng bạn đời của mình qua đêm, còn có thể là bởi vì cái gì mới không ngủ ngon? Đồ ngốc đều có thể đoán được.

Mà Lục Vô Túy cũng không tức giận, hiếm thấy mà cười cười, tư thế thoải mái, "Lái xe cho tốt."

Trong hai ngày qua, Lục Vô Túy chưa bao giờ thả lỏng như vậy.

Tài xế nhanh chóng rời mắt khỏi gương chiếu hậu và ngậm chặt miệng.

*

Chờ Lục Vô Túy vừa rời đi, Chu Tiểu Ngải liền đi tới.

Các bạn học phía sau mặc dù muốn tham gia vào cuộc vui, nhưng dù sao họ cũng không quen thuộc với Giang Hoài, vì vậy họ chỉ vểnh tai lên để lắng nghe chứ không tham gia.

Chu Tiểu Ngải hỏi: “Dữ nha, nghe nói đêm qua cậu không về ngủ, đi cùng lão công hả?”

Giang Hoài còn tự hỏi một chút ý tứ trong lời nói của cậu bạn.

Sau đó mới gật đầu.

“Lúc đầu tôi còn rất sợ cậu bị bắt nạt,” Chu Tiểu Ngải nhéo mặt cậu, “Nhưng hôm nay nhìn thấy chồng của cậu đẹp trai như vậy, cho dù là bị bắt nạt… Mà này, cằm của cậu thật sự rất là….."

(挺涩/情的 cầu cao nhân giúp mình)

Khá se / đáng yêu.

Giang Hoài kéo tay y xuống, mím môi nói:"Đau."

“Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn,” Chu Tiểu Ngải biểu tình đều hoảng hốt, “Cậu ngày hôm đó dùng phương pháp tớ dạy sao?”

Bằng không tại sao lại kịch liệt như vậy?

Giang Hoài lại lắc lắc đầu.

Chu Tiểu Ngải càng thêm khiếp sợ“Không dùng mà còn thành như vậy? Nếu dùng thì thành cái dạng gì nữa?”

Giang Hoài:……

Đôi khi, cậu thực sự không thể hiểu những gì Chu Tiểu Ngải đang nói.

Lão sư ở bên cạnh thần sắc phức tạp, thở dài nói với những người trong phòng: "Được rồi, chuyện hôm nay không được phép truyền ra ngoài, chúng ta ra ngoài tập hợp."

Trong tiết học hôm nay, không có ai đến bắt lỗi Giang Hoài, tiết học diễn ra vô cùng thuận lợi.

Chẳng qua, Giang Hoài vẫn luôn không tìm được cơ hội, để tặng bức tranh cho lão sư.

Cậu bị mê hoặc bởi việc vẽ tranh, chờ khi phục hồi tinh thần lại, chỉ có Chu Tiểu Ngải còn bồi cậu vẽ tranh.

Nửa giờ trôi qua, hai người mới kết thúc công việc trở về chỗ ở của mình.

Sau khi trở về, Giang Hoài nhớ tới đem tranh gửi cho lão sư, nhưng khi gõ cửa phòng lão sư, cũng không có người ra mở.

Gõ cửa một hồi, bạn học ở bên cạnh ra mở cửa, "Cậu tìm Tạ lão sư sao? Tạ lão sư vừa mới ra ngoài ăn cơm, hẳn là không có ở đây."

Giang Hoài:…… Ăn cơm vì cái gì không gọi cậu.

Nếu bức tranh không được gửi đi, đã vượt qua hôm nay.

Đứa nhỏ bị ám ảnh cưỡng chế nghĩ như thế

*

Buổi tối Giang Hoài đang chuẩn bị đi tắm, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu tò mò ngồi dậy, xuyên qua mắt mèo nhìn qua, phát hiện là Lục Vô Túy, không chỉ đi tới, còn đẩy một cái va li nhỏ, nhàn nhã đứng ở cửa.

Bây giờ Giang Hoài có chút nghi hoặc, do dự một chút, sau đó mở cửa.

Lục Vô Túy không phải đi công tác sao?

Giang Hoài nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lục Vô Túy sắc mặt trầm xuống, “Không chào đón tôi?”

"Không có..." Giang Hoài dẫn hắn vào phòng,

"Vào đi."

Lục Vô Túy thần sắc bình tĩnh đi vào.

Trong khoảng thời gian này, cả hai sống với nhau mà không có gì.

Nếu như lúc trước Giang Hoài để hắn vào nhà, cậu sẽ nhiều lần do dự, nhưng bây giờ không chút do dự.

Sau khi bước vào, Lục Vô Túy đầu tiên nhìn thấy bức tranh ở giữa phòng.

Trong bức tranh, đó là cảnh bên ngoài cửa sổ của khách sạn nơi họ ở ngày hôm qua.

Lục Vô Túy nhớ tới bên ngoài cửa sổ có một gốc hoa đào to gấp đôi những cây khác.

Rõ ràng ngày hôm qua là một cảnh đặc biệt bình thường trong mắt hắn.

Rơi vào bức tranh này, nó có một sự quyến rũ khác. Cây đào là do Giang Hoài cố ý phóng to, hùng vĩ tươi tốt, so với cây đào này mọi thứ đều nhỏ bé.

Cảm giác hoa lệ đan xen gần như tràn ra từ bức tranh này.

Lục Vô Túy sửng sốt một chút, không khỏi nhìn về phía Giang Hoài, "Đây là... bài tập sao?"

“Không, không,” Giang Hoài vội vàng che bức tranh lại, nói: “Cái này là tặng…”

Vì vậy, tốt hơn là để cho người nhận nhìn thấy nó.

Đưa cho ai?

Bức tranh là nơi họ ở ngày hôm qua, còn có thể đưa nó cho ai nữa?

Rõ ràng đưa đồ cho hắn, còn muốn che.

Lục Vô Túy không hiểu đứa nhỏ ngốc này đang làm cái gì, liền đè nén bất an trong lòng.

Vừa đi vào, Giang Hoài lại hỏi: “Sao anh lại cầm vali?”

Lục Vô Túy thong thả ung dung đem rương hành lý để trên đất “Khách sạn ngày hôm qua tôi ở đã hoàn tiền, nên tới tìm cậu nương nhờ."

Giang Hoài gật đầu, nhưng lời nói ra khỏi miệng cũng không quá ôn hòa, chỉ vào trọng điểm nói: "Nhưng mà, không phải anh không có chỗ ở mà."

Nếu không có ai đặt khách sạn cho Lục Vô Túy.

Chính hắn cũng có rất nhiều tiền có thể giải quyết mà?

Lục Vô Túy: “……”

Giang Hoài đầu óc cho dù nói thông minh thì cũng không thông minh, nói không thông minh thì cũng thông minh, thật là cái huyền học.

“Tôi chỉ muốn ngủ trên giường của cậu,” Lục Vô Túy trầm khuôn mặt cười một chút, “Không được sao?”

Giang Hoài: “……”

Cậu cũng chưa nói không được, làm gì dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn cậu.

"Được rồi," Giang Hoài dừng một chút, quan sát biểu tình của Lục Vô Túy, tò mò hỏi: "Lại tức giận sao?"

“Vì cái gì nói ‘ lại ’?” Lục Vô Túy hỏi, “Chẳng lẽ tôi thường xuyên tức giận sao?”

Giang Hoài hỏi lại: “Anh không phải sao?”

Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi: "Giang Điềm Điềm!"

Được rồi, bây giờ hắn thực sự tức giận.

Giang Hoài sờ sờ cái mũi, đôi mắt nhìn về phía nơi khác che giấu xấu hổ, “Như vậy à, anh không tức giận là tốt rồi, tôi đi trước tắm trước, lát nữa gặp lại."

Lục Vô Túy sững người tại chỗ trong giây lát.

*

Khi Giang Hoài bước vào phòng tắm, cậu mang bộ quần áo mà Chu Tiểu Ngải đã nói với mình.

Ban ngày Chu Tiểu Ngải nhắc tới, cậu mới nhớ tới chuyện này.

Mặc dù cậu không hiểu, mặc bộ quần áo bình thường này có tác dụng gì, hơn nữa Lục Vô Túy không còn tức giận nữa... mặc dù trông vẫn hơi tức giận.

Rốt cuộc là tức giận, hay không tức giận?

Nếu Lục Vô Túy không quá tức giận, liệu hiệu quả có giảm đi không?

Giang Hoài thở dài.

Hiểu được lòng Lục Vô Túy như mò kim đáy biển.

*

Qua hồi lâu, Giang Hoài cũng chưa từ trong phòng tắm ra.

Lục Vô Túy tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn xem căn phòng nhỏ của Giang Hoài.

Dù chỉ sống ở đây một hai ngày, cậu vẫn dọn dẹp nơi này theo một cách rất riêng.

Ví dụ, những cây cọ vẽ được sắp xếp gọn gàng, và những đồ trang trí được sắp xếp gọn gàng theo kích cỡ thay vì đẹp hay xấu.

Thậm chí còn đặt hoa trong khách sạn.

Ngay khi Lục Vô Túy không nhịn được mà bật cười, tay nắm cửa phòng tắm được vặn.

Hắn không chút để ý mà đảo qua, ngay sau đó, cả người đều cứng đờ

—— Giang Hoài chỉ mặc áo sơ mi.

Từ đùi trở xuống là một mảng trắng bóng.

- ----------------------------------------------------------------------------------------------- cảm ơn mn đã iu thích bé nó nha.