“Được rồi, thời khắc quan trọng đã đến. Tiếp theo tôi xin được công bố giải thưởng, có thể nói là giải thưởng mà mọi người mong chờ nhất: giải thưởng cho nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty LM. Để xem là ai nào...”

Cuộc họp cuối năm vô cùng rộn rã. Người dẫn chương trình đang ra sức làm nóng bầu không khí, âm nhạc dồn dập và ánh đèn sân khấu chiếu liên tục khiến cả hội trường rơi vào sự yên lặng căng thẳng. Rốt cuộc có người không đợi nổi, hô to một tiếng, “Ông bạn à, đừng có thừa nước đục thả câu nữa, tôi còn phải đi vệ sinh!”

Không khí khẩn trương lập tức tiêu tan, cả hội trường cười ầm lên, đến cả người trước nay luôn nghiêm túc đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên là Lưu Thành Hề cũng phải mỉm cười.

“Được rồi, vì đường tiết niệu của đồng chí Tiểu Vương, tôi xin công bố, nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty ta là... Vệ Hành Vân ở bộ phận Kỹ thuật. Xin các đồng nghiệp nữ kiềm chế một chút, đừng gào thét lên, chuẩn bị sẵn điện thoại chụp ảnh đi. Hai đại mỹ nam nổi tiếng của chúng ta sắp lên sân khấu, thời khắc lịch sử tới rồi. Sếp lớn của công ty, tổng giám đốc Lưu lạnh lùng thanh cao sẽ trao giải cho giám đốc kỹ thuật trầm mặc ít nói của chúng ta.”

Trong tiếng hò hét cổ vũ của mọi người, Lưu Thành Hề đi lên sân khấu, dứt khoát đặt một chiếc chìa khóa xe vào tay Vệ Hành Vân, “Đây là thứ mà Tiểu Vệ xứng đáng nhận được. Không có cậu ấy, sẽ không có trò chơi “Đương Thời Minh Nguyệt” (Trăng Sáng Năm Xưa) được ủng hộ nhiệt liệt như vậy. Chúc mừng cậu.”

Vệ Hành Vân lễ phép gật đầu, chỉ nói một câu “Cảm ơn” đơn giản. Người dẫn chương trình nhanh chóng tiếp lời, “Nói “Cảm ơn” thôi là không được. Trong một ngày vui thế này, hai anh chàng đẹp trai siêu cấp của chúng ta cùng lúc đứng trên sân khấu, nếu không biểu diễn một tiết mục, làm sao mọi người có thể thả bọn họ xuống, phải không nào?”

“Không thả! Không thả!” Mọi người ở dưới đồng loạt hô vang, khí thế bừng bừng.

Người dẫn chương trình cười cười nhìn về phía hai người, “Tổng giám đốc Lưu, giám đốc Vệ, hai vị xem đi, mọi người trong công ty đều rất mong chờ. Bây giờ hai người cùng biểu diễn, hay là tách ra biểu diễn lần lượt đây?”

Vệ Hành Vân lẳng lặng nhìn Lưu Thành Hề, đôi mắt trước nay chưa từng gợn chút sợ hãi, hiện giờ cũng tỏa ra vài tia cầu cứu. Lưu Thành Hề mỉm cười, phất tay, “Để tôi biểu diễn với Tiểu Vệ đi.”

Người dẫn chương trình vô cùng vui mừng, “Chỉ đợi những lời này của sếp Lưu. Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, các anh em, lên nào!”

Vài nhân viên nam trẻ tuổi nhanh chóng lui vào trong, hợp sức khiêng ra một cây piano.

“Trước kia đến nhà sếp Lưu ăn cơm, chúng tôi đã phát hiện một tấm ảnh chụp sếp đang đàn piano, quả thực là thiếu niên tuấn tú mê người. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội...”

Người dẫn chương trình tiếp tục giải thích và cổ vũ, khán giả bên dưới đều kiễng chân mong chờ.

Có lẽ là vì liên hoan uống nhiều rượu vang, nên cái khoảnh khắc Lưu Thành Hề nhìn chiếc đàn piano được mang ra từ trong hậu trường, trong đầu anh chợt vô cùng hoảng hốt.

Anh trầm mặc rất lâu, đến những người ở dưới cũng nhận ra có điểm khác thường, dần dần yên tĩnh lại.

Một lúc sau, Lưu Thành Hề rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, không giải thích gì, chỉ vẫy tay với Vệ Hành Vân, “Tiểu Vệ, đi dịch lên một chút.”

Hai người đứng sóng vai. Lưu Thành Hề bình tĩnh nói, “Đoàn kết là tinh thần chủ chốt của công ty chúng ta. Tiết mục này tôi và Tiểu Vệ sẽ cùng biểu diễn.”

Trước con mắt của bao nhiêu người, anh nhìn vào Vệ Hành Vân, “Tiểu Vệ, đến đây, chúng ta cùng làm trò hề nào.”

Bầu không khí của buổi họp cuối năm, cuối cùng cũng được đẩy lên cao điểm khi hai ngọn núi băng của công ty cùng nhau diễn trò.

Tiện đường nên vài công nhân đi nhờ xe Lưu Thành Hề. Sau khi họ xuống, tài xế vừa khởi động xe, chuẩn bị đưa anh về căn hộ trung tâm thành phố như thường lệ thì anh bỗng mở miệng nói, “Đưa tôi về nhà bố mẹ đi.”

Tài xế cười, “Sếp Lưu về nhà đón năm mới với bố mẹ sao?”

Anh chỉ “Ừ” một tiếng đơn giản rồi không nói nữa.

Hai mươi phút sau, anh mở cửa nhà, bật đèn, đổi dép, yên lặng ngồi xuống sofa.

Thực ra trong nhà không có người.

Mọi khi về nhà gặp được tình cảnh này, anh sẽ rất thoải mái. Vậy mà hôm nay, ngồi trên ghế sofa mềm mại ấm áp, anh chỉ cảm thấy lòng mình nhức nhối vô cùng.

Bố dượng và mẹ không có ở đây. Họ không nói cho anh rằng họ đi đâu, thế nhưng anh biết, bọn họ đi dự đám cưới.

Đã mấy năm rồi, anh cũng hiểu, giữa cô và anh thực sự không có khả năng. Tình cảm từng ấm nồng cháy bỏng đều có thể bị thời gian làm nguội lạnh, huống hồ, anh cũng không quá nhớ cô.

Công việc, xã giao, rồi lại công việc, và ngủ... Anh cũng từng thử hẹn hò với một vài cô gái, luôn luôn bận bịu, thế nên thực sự không có thời gian nghĩ về cô.

Nhưng lòng anh thực ra rất loạn.

Nhìn như bình tĩnh, trông như giấu kín, mạnh mẽ kiên cường, nhưng khi anh ngồi một mình châm thuốc lá, bàn tay sẽ không tự chủ được mà run lên.

Rõ ràng anh đã quyết tâm không nhớ cô.

Anh nhắm mắt, gói lại những ký ức và nhớ nhung phủ bụi, cố gắng cắt đứt dòng suy tưởng.

Nhưng cuối cùng anh vẫn run rẩy cầm lấy di động, bấm số của thư ký, “Xin lỗi Hướng Băng, quấy rầy rồi. Cô có thể đặt giúp tôi một vé máy bay không? Chuyến sớm nhất đến thành phố C vào ngày mai. Sắp xếp thêm một chiếc xe, còn có...”

Cúp điện thoại, vô tình anh nhìn thấy bóng mình trên màn hình điện thoại tối đen, bỗng dưng cảm thấy nực cười. Biểu cảm hốt hoảng này sao xa lạ quá, chẳng giống anh chút nào.

-

Ngày mùng Một tháng Giêng, Tết Nguyên Đán, mọi chuyện đều thuận lợi.

Lưu Thành Hề đeo kính râm bước ra khỏi sân bay, phảng phất mang theo một luồng khí lạnh lẽo đến thành phố C.

Mọi người đều chú ý vào chàng trai có phong thái không tầm thường này. Chỉ có mình anh biết, bản thân anh đáng khinh biết bao nhiêu.

Cô đã quên quá khứ, đã chọn lựa cuộc sống mới rồi, anh lại ở đây, vào một buổi sáng trong lành mà se lạnh, xuất hiện nơi thành phố mà cô sinh sống.

Thực ra anh đã đến đây rất nhiều lần.

Có lúc là đi công tác, có khi chỉ là ngang qua, có lúc là bởi anh không biết mình nên đi đâu cho được, theo bản năng mà tới đây.

Nhưng anh chưa từng gặp cô.

Anh vẫn nghĩ bản thân mình đã thôi nhung nhớ, nhưng trong thâm tâm, vẫn mơ hồ có một giọng nói nhắc nhở rằng, anh không quên, chỉ là không dám thừa nhận.

Điều cô ao ước suốt đời này không phải tình yêu, mà là cảm giác an toàn. Anh hiểu được, sao còn dám quấy rầy?

Càng không dám nghĩ đến, nếu như năm đó anh đủ thấu hiểu, anh đủ mạnh mẽ để cho cô cảm giác an toàn, liệu kết cục của bọn họ có khác đi không?

Lái xe khắp những phố phường trong thành phố, cảnh vật hai bên không ngừng thay đổi, bỗng nhiên anh có một ý nghĩ kỳ lạ, một hy vọng xa vời. Anh mong sao con đường này cũng giống như những game nhập vai mà công ty họ lập trình, là một con đường thời gian, đi đến điểm cuối cùng sẽ quay về quá khứ, pháo hoa khi ấy, trăng sáng năm xưa, làm lại tất cả từ đầu.

Nhưng những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau rốt cuộc cũng phá tan ảo tưởng đó.

Đỗ xe ở bên đường đối diện khách sạn, trả tiền gửi xe xong, anh không ngẩng lên mà cúi đầu nghịch điện thoại, thử nghiệm những trò chơi mới phát hành gần đây của công ty.

Ngoài cửa kính, pháo nổ tưng bừng, trên tay anh là trò chơi gay cấn, mà trong lòng lạnh như gió như trăng.

Trong lúc tạm dừng trò chơi, anh nghĩ đến vẻ sốt sắng của mẹ, khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của bố dượng, nghĩ tới cảnh khách khứa ăn uống linh đình, thậm chí cả dáng vẻ chú rể vui mừng hạnh phúc.

Anh chỉ không dám tưởng tượng bóng dáng cô.

Thực ra cũng chẳng cần thiết, bởi thuở thiếu thời, anh đã từng vô số lần tưởng tượng.

Anh vẫn vậy, ngồi dưới ánh đèn rực rỡ mới thắp lên, rốt cuộc cũng đợi được khoảnh khắc pháo hoa bắn lên từ những nơi cao nhất trong thành phố.

Năng suất làm việc của Hướng Băng luôn thỏa mãn tiêu chuẩn của anh. Lúc này đây, thậm chí còn vượt qua những gì anh kỳ vọng.

Anh nghĩ, có lẽ vĩnh viễn cô sẽ không biết, giờ phút này, pháo hoa rực rỡ trong thành phố, là món quà anh dành tặng riêng cô.

Có lẽ vào thời khắc này, cô đang ngẩng lên nhìn bầu trời, trong lòng thầm hiểu, rồi vẫn bình tĩnh, thản nhiên xoay người.

Thế nhưng, tất cả đều không liên quan đến anh nữa.

Anh cất điện thoại di động, lái xe rời đi.

Lúc lên máy bay, anh không quay đầu lại, chỉ tiện tay ném vật gì đó vào thùng rác trong phi trường.

Mãi mãi sẽ không có ai biết được, tại thành phố này, ở một sân bay rất đỗi bình thường, có người đã đánh mất vĩnh viễn hai tấm vé máy bay từ Bắc Kinh tới London.

Hóa ra sự trưởng thành đáng sợ như vậy, có thể cướp đi toàn bộ những nhiệt huyết và dũng khí của thời niên thiếu, không để lại chút dấu vết gì.

Thôi thì, hãy cứ vậy đi.