Biên tập: Rosa

Hôm sau là thứ Sáu, Chung Tẫn cũng không biết mình đã trải qua ngày hôm đó thế nào, qua một lát, không phải nhìn đồng hồ thì là bấm điện thoại. Không hiểu sao Chung Tẫn vẫn cảm thấy bất an, cô sợ tối hôm qua chỉ là một giấc mơ, vì thế, cô ngẩn ngơ tựa mình vào cửa sổ.

Lúc Lăng Hãn đến, là 10 phút trước khi tan tầm, Chung Tẫn nghe tiếng anh chào hỏi nhóm đồng nghiệp thì đỏ mặt.

Bọn họ yêu nhau là chuyện nước chảy thành sông, không ai thấy bất ngờ.

Khi xuống lầu, Chung Tẫn xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, thẹn thùng đi sóng vai với anh. Đi đến cuối đường Bạch Quả, hai người lặng lẽ quay về.

Nhìn Lăng Hãn đứng cách đó một mét, cô cong môi, mỉm cười với anh.

Bên cạnh Chung Tẫn là một cây bạch quả đã ố vàng, bên ngoài tán cây là bầu trời với những mảng mây xám xịt và thời tiết lạnh lẽo.

Sẽ có những ngày, trên bầu trời xa xôi, xa đến một nơi không biết tên, nơi mà mắt người không thể thấy được, nơi mà chỉ có cô, nhẹ nhàng nghiêng đầu, mỉm cười với anh.

Lăng Hãn sải bước chân, tiến lên nắm lấy tay cô. Anh hỏi: Cơm tối em muốn ăn gì? Cô nói muốn ăn vằn thắn. Lăng Hãn đưa cô đến cửa hàng sữa đậu nành Vĩnh Hòa, món vằn thắn ở đó cũng không tệ lắm.  

Cửa hàng Vĩnh Hòa được xây bên cạnh thành phố, kinh doanh rất tốt. Hai người đợi một lát mới tìm được hai chỗ ngồi trong góc. Vằn thắn rất nhanh được mang lên, bên trên được rắc vài lát tỏi, hương thơm nức mũi. Chung Tẫn cầm lấy thìa, định múc một muỗng nước dùng thì bát đã bị Lăng Hãn lấy đi, anh khuấy tỏi với vằn thắn, sau đó bưng bát lên thổi thổi, khi xác định không quá nóng mới đặt lại trước mặt cô.       

“Nhân có chút nóng, từ từ ăn.”

Lúc đó, trái tim của Chung Tẫn cũng giống như tờ khăn giấy được cô gấp lại rồi xếp gọn gàng vậy.

Ăn xong vằn thắn anh và cô đi xem phim. Bộ phim đã chiếu được một nửa, một tấm poster lớn của bộ phim hoạt hình “Kungfu Fanda” được đặt trước cửa rạp, bên trong, từng trận cười vang lên. Khi hai người vào xem thì thời gian còn rất ít, cô gần như dán chặt mắt vào màn hình, bỏng ngô anh mua bị bỏ sang một bên, tay anh nắm chặt lấy tay cô, dãy không ra.

Lúc tan cuộc, đám người đông đúc bên trong tản ra, hai tay Lăng Hãn bảo bọc cả người Chung Tẫn, không để người khác đụng vào cô dù chỉ một chút. Chung Tẫn ngẩng mặt lên nhìn anh, anh cũng nhìn cô và mỉm cười thật dịu dàng.

Hôm nay, bọn họ xem như là người yêu chính thức rồi!

Yêu đương có bao nhiêu bước bao nhiêu trình tự, Lăng Hãn không bỏ qua bước nào, mỗi một bước đều rất nghiêm túc và kiên định.

Sau khi Giang Châu bắt đầu vào đông, bầu trời luôn luôn có tuyết rơi, tuyết trắng xóa bao vây vạn vật nhưng không thể ngăn trở được tình yêu như lửa của bọn họ.

Dần dần, bọn họ không đến căn tin của tòa nhà chính phủ ăn trưa nữa mà đến nhà trọ của cô. Chung Tẫn mua đồ ăn, Lăng Hãn nấu. Vào Tết âm lịch năm đó, thị trường nông sản rất phong phú, Chung Tẫn lại có kỹ năng mặc cả điêu luyện, có thể mua được nguyên liệu tốt mà chỉ trả rất ít tiền, còn kỹ năng nấu nướng của anh cũng đột nhiên tăng mạnh.

Trong công viên, mai vàng nở nộ, hai người thường đến đây ngắm mai vào mỗi chủ nhật. Có cây mai đã được vài thập niên nhưng thân cây vẫn đặc biệt tươi tốt, những chùm hoa màu vàng tô điểm cho những gốc cây cằn cỗi, mùi hương thoang thoảng đánh úp vào người. Chung Tẫn nói: nơi mùi hương thơm nhất chắc chắn là chùm hoa trên cao kia. Anh hỏi cô có muốn ngửi thử không? Cô nhíu mày: muốn chứ, nhưng mà cao quá, chi bằng, để em ngồi lên vai anh đi?

Chung Tẫn chỉ đang làm nũng, đang nói đùa với anh thôi nhưng Lăng Hãn thật sự ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai và nói: Em cẩn thận một chút, tránh những cành cây, đừng để đâm vào mặt.

Chung Tẫn đã không ngửi chùm hoa mai kia mà ôm chặt lấy anh, không nói gì.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng cả hai cũng có những tranh chấp nhỏ, đó đều là khi cô gặp áp lực lớn tìm anh trút ra nỗi lòng, còn cố tình gây sự. Những lúc này, Lăng Hãn sẽ làm cho cô món bánh hải sản, đó cũng là món cô thích nhất.

Lăng Hãn luôn nói: Em có thể vì món bánh hải sản này mà tha thứ cho anh một lần không? Khi đó, Chung Tẫn sẽ nhảy dựng lên, cười ha ha rồi đuổi theo anh ầm ĩ. Cuối cùng, cô sẽ bị anh kéo vào trong ngực và kết thúc chiến tranh bằng một nụ hôn.

Làm thế nào đây? Anh cứ nuông chiều em như vậy, em sẽ biến thành người xấu mất thôi! Nụ hôn lần này của anh nóng bỏng hơn những lần trước, từ đỉnh đầu đến ngón chân đều mềm yếu đi, trong lòng như có một sợi dây mây không ngừng sinh trưởng, muốn tìm một thứ gì đó để cuốn chặt lấy.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi nhiều hơn. Đột nhiên, Chung Tẫn cảm thấy nếu lát nữa anh rời đi, nơi này sẽ chỉ còn lại một mình cô với sự yên tĩnh và lạnh lẽo.

Lúc này, hai cánh tay vòng qua lưng cô không khỏi mạnh thêm. Đôi môi anh lướt xuống cái cổ mảnh khảnh rồi di chuyển đến xương quai xanh: Dù em có tốt hay xấu thì đều là của anh. Tiếng nói của anh mang theo chút khàn khàn như ai đó lướt nhẹ qua dây cung của đàn cầm vậy.

Một chiếc nút tròn của áo ngủ bị mở ra, cô căng thẳng, cô bối rối, cô xấu hổ nhưng không hề né tránh. Ông trời đã để cô gặp được anh, có thể trở thành một cây xương sườn trong cơ thể anh, có thể gần gũi và thân mật như vậy với anh là chuyện may mắn biết bao. Hơi thở ấm áp của Lăng Hãn trở nên hỗn độn, giọng nói thấp đến không thể nghe thấy.

Cơ thể đột nhiên cách xa mặt đất, Chung Tẫn gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, Lăng Hãn vậy mà lại bế cô lên. Nụ hôn của anh không còn dịu dàng và săn sóc như trước nữa mà mang theo một sự bá đạo, eo bị anh siết chặt, cô dường như không thể thở được. Khi anh tiến vào, Chung Tẫn cắn môi và nhắm mắt lại, bên tai đầy tiếng đập mạnh mẽ của trái tim anh.

Một đêm mê ly, Chung Tẫn nhìn anh đi từ phòng tắm ra, nhìn anh từ từ đi đến bên giường nhìn cô, hai mắt Chung Tẫn không dám chớp, cô rất sợ chuyện này chỉ là một giấc mơ.

Lăng Hãn nhíu mày lại rồi bước đi.

“Anh đi đâu?” Chung Tẫn nắm lấy góc áo ngủ của anh.

“Anh đi lấy cái khăn, em chưa lau chân mà! Ngoan, lên giường ngồi đi.”

Anh ngồi xổm trước giường, quấn cả bàn chân cô trong một chiếc khăn mềm, lau nhẹ từng ngón chân rồi đến từng khe, sau khi kiểm tra một lần thì đổi sang chân kia.

Tự nhiên, Chung Tẫn nghĩ tới thiên trường địa cửu. Cứ ở bên nhau như thế này đi, mãi mãi, mãi mãi.

Mãi mãi rốt cuộc có xa lắm không?

Lời hứa liệu có mấy phần là thật?

“Meooo meoooo!” Trong sân, một con mèo đột nhiên nhảy từ trên tường xuống. Chung Tẫn giật mình hoàn hồn, lúc này chuông điện thoại cũng vang lên.       

“Ai ở bên ngoài vậy?” Cánh cửa ban công được mở ra, một bóng người từ bên trong ló ra.

Chung Tẫn cầm di động, vội vàng chạy đi. Cô đã quên mất Hoa Bội, chắc giờ cô ấy vẫn còn ngây ngốc ngồi chờ ở Bích Thủy ngư trang.     

“Đã hai tiếng rồi, cậu tìm xe hay là tìm vàng vậy hả?” Bị đêm gió thổi qua, cả người Hoa Bội lạnh cóng, giống như một con thú mẹ đang nổi giận, rống lên như sấm.

Chung Tẫn áy náy: “Tôi đến ngay đây, 10 phút, không… 5 phút.”

Khi ra khỏi con ngõ, Chung Tẫn quay đầu nhìn “phòng nhỏ” lần nữa. Trong bóng đêm, một người đàn ông đang đứng trên ban công hút thuốc, ánh lửa giữa các ngón tay lập lòe nửa sáng nửa tối.

***

Đêm nay, phải đến sáng sớm Chung Thư Giai mới về nhà. Ông nói với Chung Tẫn là mình đánh bài cùng mấy người bạn. Tiếng của ông rất lớn, âm lượng như vậy là cố ý để Phương Nghi ở trong phòng ngủ có thể nghe được. Đây là lần đầu tiên Chung Thư Giai đi qua đêm.

Chung Thư Giai sẽ không vì một người phụ nữ mà trắng đêm không về. Ông có nguyên tắc riêng của mình. Gia đình và hôn nhân đều có ý nghĩa pháp lý, mà pháp luật là thần thánh, không thể bị lung lay.

Những năm gần đây, khuôn mặt xinh đẹp và tài năng của Phương Nghi cũng đủ làm cho những người tiền nhiệm phải dè chừng và nể mặt. Cho đến bây giờ, không có người phụ nữ nào đủ sức kéo ông ra khỏi cuộc hôn nhân này, cho dù là A Viện cũng không thể làm lung lay trách nhiệm của ông đối với gia đình.

Tối hôm qua là ngoại lệ.

Trong phòng ngủ không có một tiếng động nào, Chung Thư Giai sờ sờ cái mũi, vẻ mặt khó coi mà đi vào phòng tắm rửa mặt.

Chung Tẫn đang nấu cháo, cúi đầu húp một ngụm, cháo ở cổ họng trằn trọc một lát, bị cô nhổ lại vào bát.

Mưa rơi liên tục.

Từng cơn mưa xuân rơi xuống, cành lá bắt đầu đâm mầm chồi xanh, hoa cũng bắt đầu trổ bông, nhiệt độ dần ấm lại.

Trong sân ga, có nhiều vũng nước, Chung Tẫn tránh đi. Mưa không lớn nhưng lại dày đặc, bung ô lên không phải vì mưa mà là chắn gió.

Hôm nay, cô muốn thẩm vấn Thích Bác Viễn lần hai. Sau khi lệnh bắt giữ được ban hành, sẽ có hai tháng để thẩm tra, nếu cảm thấy thời gian quá nhanh thì có thể kéo dài đến bốn tháng. Nhưng Chung Tẫn cho rằng vụ án của Thích Bác Viễn không cần kéo dài.

Đôi mắt Thích Bác Viễn lạnh nhạt như nước, ông đã không còn phàn nàn điều kiện kém ở trại giam nữa mà hỏi Chung Tẫn có thể mang vài cuốn sách vào không vì trong này rất buồn chán.     

“Tôi sẽ tranh thủ nhìn xem.”

Vào những ngày mưa, nhiệt độ trong căn phòng thẩm vấn ở phía bắc rất ẩm ướt và lạnh lẽo, lại không có điều hòa. Chung Tẫn đành phải nhận một ly trà nóng để uống, muốn để mình ấm áp một chút.     

“Cơ thể đã tốt hơn chưa?” Chung Tẫn nhớ một cai ngục đã nói với cô chuyện Thường Hạo đưa thuốc đến cho Thích Bác Viễn.     

“Tạm thời kiểm soát được!” Tinh thần Thích Bác Viễn hôm nay rất tệ, nói chuyện cũng chậm chạp.     

“Thi thể của vợ ông đã được pháp y kiểm nghiệm, sau khi con gái ông đến là có thể nhận về và chôn cất.” Chung Tẫn yên lặng, nhìn chăm chú vào sự thay đổi trên khuôn mặt của Thích Bác Viễn.

Ánh mắt Thích Bác Viễn di chuyển ra ngoài song sắt rồi dừng trên người Chung Tẫn: “Cô có biết tranh Trung Quốc và tranh Phương Tây khác nhau ở đâu không?”

Chung Tẫn ngớ ra, thành thật lắc đầu: “Tôi không hiểu hội họa.”

“Mấy đứa trẻ trong thành phố này, ngày bé không phải học vẽ thì cũng là âm nhạc hay cái gì đó chứ.” Thích Bác Viễn lẩm bẩm.

“Tôi học đàn hạc.”

“Ồ! Đó là một nhạc cụ tuyệt đẹp nhưng cũng là một trong những nhạc cụ khó chơi nhất.”

Đúng vậy, từ lúc mới bắt đầu học, các ngón tay đều nổi lên những bọng nước, ánh mắt phải nhận ra một cách chính xác 47 dây đàn, tay và chân phối hợp đồng điệu để diễn giải khúc nhạc. Chung Tẫn đã học nó từ năm 7 tuổi đến 19 tuổi, kéo dài suốt từ tiểu học đến trung học. Ở Nam Kinh, có rất ít giáo viên dạy đàn hạc, may là ở phía nam thành phố, có một thầy giáo người nước ngoài từng diễn tấu đàn hạc ở cung điện hoàng gia Châu Âu đã dạy cho Chung Tẫn.

Lúc đầu, Chung Thư Giai đã đề nghị cô học đàn tranh, đàn nhị,…, ông còn nói nếu cô không muốn thì có thể học nhạc phương Tây, sau đó ông còn chọn nhạc cụ nữa, nào là violon nào là piano…

Nhưng Phương Nghi hy vọng cô không giống người bình thường.

Lần đầu tiên thấy đàn hạc, Chung Tẫn đã choáng vàng và kinh ngạc vì dáng vẻ của nó, cô xúc động đến mức nói không nên lời.

“Bây giờ cô còn chơi nữa không?”

“Đã nhiều năm không động đến rồi.” Chung Tẫn cười, nhắc nhở Thích Bác Viễn: “Bây giờ chúng ta nói về hội họa.”

Thích Bác Viễn thở dài: “Thật đáng tiếc.”

Những chuyện này thì tính là gì. Với một chút nỗ lực, những nốt nhạc đẹp vẫn có thể quẩn quanh bên cạnh. Nhưng có vài thứ, giống như gió, một khi thổi qua liền biến mất không dấu vết.     

“Một mảnh giấy đầy những nét vẽ, không một chút chỗ trống là tranh sơn dầu của phương Tây. Một mảnh giấy khác lác đác chỉ vài nét vẽ trên giấy Tuyên là tranh Trung Quốc. Phương Tây nhiệt tình, Trung Quốc thanh lịch. Cô thích loại nào?” Thích Bác Viễn hỏi.

“Muốn nghe tôi nói thật?” Chung Tẫn nâng cằm.     

“Tất nhiên!”     

“Nếu muốn tôi nói thật thì ông cũng phải nói thật với tôi, được không?”

Đôi mắt Thích Bác Viễn sáng ngời: “Nếu cô trả lời thật lòng những câu hỏi của tôi thì tôi cũng sẽ nói thật với cô giống như vậy, có qua có lại.”

“Tôi thích tranh Trung Quốc vì những dư vị mà nó lưu lại. Chẳng hạn như dư vị của không gian trống, nó khiến nhiều người phát huy sức tưởng tượng phong phú, giúp giữ lại rất nhiều không gian cá nhân. Chính vì không quá dày quá chật nên nhìn mãi sẽ không thấy chán.”

“Giọng cô có chút thương cảm.”

Chung Tẫn “ồ” một tiếng: “Đến lượt ông. Lúc cầm dao đâm vợ mình, ông đã nghĩ gì?”

“Lúc tôi biết bà ấy thì bà ấy đã kết hôn rồi. Lần thứ hai gặp nhau, bà ấy nói vì tôi mà đã ly hôn. Khi đó, hiểu biết của tôi về bà ấy chỉ là một cái tên mà thôi. Tôi có thể nói là tôi đã rất rất sốc. Bà ấy nói, sẽ không ép tôi chấp nhận bà ấy ngay mà chỉ muốn tôi biết rằng bà ấy có thể làm bất cứ điều gì vì tôi. Bà ấy từ chối vào công ty của tôi làm việc mà đến làm ở công đoàn để có thời gian giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho tôi. Khi ba tôi ở quê lên chơi, tôi không rảnh chăm sóc ông, đều là bà ấy dẫn ông ra ngoài ăn cơm, đi dạo phố, mua quà tặng. Dường như tôi nhất định phải cưới bà ấy cho nên tôi liền cưới. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn tự hỏi mình: Vì sao bà ấy lại hy sinh cho tôi nhiều như vậy? Rốt cuộc vẫn là vì một mục đích. Sau này, tôi đã phát hiện ra mục đích đó.”

“Bà ấy rất yêu ông?”

Thích Bác Viễn lắc đầu: “Yêu là mờ mịt, không có mục đích.”

“Vậy thì là gì?”

“Tôi nói quá nhiều rồi. Nói về tên của cô đi, chữ “Tẫn” này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Chung Tẫn sững sờ một lát. Tẫn, là tên một thực vật thân thảo thuộc loại cây ngắn ngày, thân rất nhỏ, hoa có màu xám, xanh biếc hoặc tím, thân và lá có thể làm thuốc nhuộm, làm sợi và bột giấy. 

Tẫn cũng giống như tần [1].

[1] Hai chữ này phát âm gần giống nhau: “Tẫn” [Jĩn] (荩) là tên của nữ chính; “Tần” [Jìn] (烬) có nghĩa là tro bụi, tro tàn.

Chữ này rất ít được dùng để đặt tên cho con gái, mà Phương Nghi lại muốn Chung Tẫn không giống người thường

“Thật ra, trước đây tên tôi là Tĩnh, Hà Tĩnh, không phải Chung Tẫn.” Chung Tẫn bình tĩnh nói.