Chương 162


Khả Hân bị những tia nắng từ bên ngoài rọi vào đánh thức, cô ngồi bật dậy nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn bảy giờ sáng rồi.

Cô không nhớ hôm qua mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào nữa.
“Chưa trở về sao…” – Khả Hân sờ khoảng trống bên cạnh, cảm thấy nó lạnh tanh, không có hơi ấm.
Khả Hân bước ra ngoài đi xuống phòng bếp hỏi dì Ba:
“Vĩ Thành cả đêm không về sao?”
“Phu nhân không cần lo, thiếu gia về lúc nửa đêm sau đó vẫn luôn ở trong phòng sách chưa ra.” – Dì Ba vừa nói vừa mang đồ ăn sáng bày ra bàn cho cô – “Thiếu gia vừa về là hỏi ngay phu nhân ăn có ngon miệng không, có còn đau bụng không.”
Khả Hân khẽ thở ra một hơi, nói:
“Đồ ăn của Vĩ Phong là phần nào, để con mang lên.”
“Phu nhân ăn trước rồi mang lên cho nhị thiếu gia cũng được, nếu thiếu gia biết cô chưa ăn sáng sẽ không vui đâu.” – Dì Ba cười nói.
“Vậy được, tôi ăn trước.”
Khả Hân mang khay thức ăn và cà phê đến trước phòng khách, gõ gõ mấy tiếng, bên trong vẫn không có ai đáp lại.

Khả Hân do dự một lúc, trực tiếp mở cửa bước vào.
Lâm Vĩ Phong đang vô cùng tập trung nhìn vào máy tính, trên bàn anh cũng ngổn ngang rất nhiều giấy tờ.

Khả Hân có thể đoán ra, chắc chắn là công ty xảy ra chuyện gì đó rất khó giải quyết.

Cô cẩn thật đặt thức ăn và cà phê lên một chiếc bàn tròn cạnh tủ sách.
Anh lúc này mới nhận ra người vào phòng không phải dì Ba mà là Khả Hân, gương mặt mệt mỏi vì làm việc của một đêm dài của Vĩ Phong giống như chỉ cần nhìn thấy Khả Hân là tiêu tan hết.
“Sao dậy sớm vậy?”
“Tôi…” – Khả Hân chưa kịp nói hết câu điện thoại của Vĩ Phong lại reo lên, anh ngay lập tức phải nghe điện thoại.
Cô chỉ tay vào khay thức ăn, khuôn miệng cử động nhưng không phát ra tiếng nói với anh ‘Nhớ ăn đó’.


Khả Hân xoay người ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng cho anh.
‘Chúng ta không thể làm phiền cha con lúc này được.’, cô vừa nhìn xuống bụng nói thầm.
Liên tục mấy ngày Lâm Vĩ Phong đi sớm về khuya, có hôm còn không về, Khả Hân và anh nói chuyện với nhau cũng không được mấy câu.

Khả Hân cũng không đến trường nữa, dù sao kỳ này cô cũng chỉ còn phải làm mấy bài tiểu luận mà thôi.

Quan trọng nhất là cô muốn ở nhà điều dưỡng thân thể, bác sĩ đã nói rồi, tất cả đều do cơ thể của cô chưa sẵn sàng để mang thai nên quan trọng nhất là phải nâng cao sức khỏe của mình.
“Phu nhân, bơ hôm nay rất ngon, cô muốn uống một ly sinh tố không?”
“Cũng được ạ.” – Khả Hân đáp, cô thật sự không thích bơ nhưng cô có đọc được bơ tốt cho phụ nữ mang thai.
Khả Hân suốt ngày chỉ ăn với ngủ thật sự có chút buồn chán, cô lấy điện thoại ra định gọi hỏi thăm tình hình của Kim Chi, nhưng khi Kim Chi bắt máy đã nói luôn một tràn.
“Em đang định gọi cho chị đây, chuyện của Khánh Nguyên là thế nào vậy? Sao anh ta lại là thiếu gia thừa kế Phan thị rồi Phan thị với Phong Đỉnh nữa.

Chị và Lâm Vĩ Phong vẫn ổn chứ?”
Khả Hân chấn động, những chuyện này sao Kim Chi có thể biết được.
“Em biết chuyện này từ đâu?”
“Báo chí đưa tin ầm ầm mấy hôm nay mà, chị không đọc sao? Tin của Phan thị với Phong Đỉnh thì chị lên báo kinh tế tài chính xem, Khánh Nguyên có phải là vì chị không?”
“Chị không biết, có gì chị gọi lại cho em sau.”
Khả Hân vội vàng cúp máy sau đó tra cứu trên mạng, đúng là mọi chuyện đều đang rầm rộ trên báo.

Hóa ra mấy hôm nay Lâm Vĩ Phong bận rộn như vậy đều là để xử lý chuyện này.
Khả Hân vốn cho rằng Phan Khánh Nguyên ở buổi đấu thầu đó là đã quá đáng nhất rồi.

Không ngờ anh ta vẫn tiếp tục ngoan cố, tìm mọi cách đối đầu với Lâm Vĩ Phong.

Khả Hân trong lòng tin tưởng Vĩ Phong và cả Phong Đỉnh đều sẽ không sao nhưng nghĩ đến tất cả phiền phức này đều từ mình mà ra, cô không sao yên tâm được.

Thư ký Khánh hối hả chạy vào phòng, thái độ vô cùng khẩn trương nói:
“Phan Khánh Nguyên, phó chủ tịch Phan thị đang ở dưới sảnh nói muốn gặp tổng giám đốc.”
“Đến nhanh vậy sao, xem ra không đợi được nữa rồi, mời cậu ta lên đây.”
Thư ký Khánh nhìn phong thái ung dung của anh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, đời này có thể đi theo ông chủ như vậy còn gì hối tiếc nữa.

Lâm Vĩ Phong đúng là dự đoán không sai chuyện gì cả.
Lâm Vĩ Phong ngồi thong thả uống cà phê đợi Phan Khánh Nguyên, đây xem như là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc.

Phan Khánh Nguyên bước vào phòng, cảm giác không còn là một đàn anh đại học ôn nhu, trong mắt đã có thêm sự trầm ổn.
“Không cần.” – Thư ký Khánh mang trà đến nhưng Phan Khánh Nguyên lắc đầu.
“Cô ra ngoài đi, không cần vào nữa.” – Lâm Vĩ Phong đặt cốc cà phê đang uống dở xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau giống như mặt hồ yên ả không gợn sóng nhưng chỉ bọn họ biết sâu trong đó là sóng gió ngập trời.
“Hôm nay cậu đã cất công đến tận đây thì chúng ta cũng thẳng thắn với nhau đi.” – Lâm Vĩ Phong không muốn kéo dài nữa, giải quyết cho nhanh tối nay còn kịp về ăn tối với Khả Hân.
“Hiện tại anh không có tư cách ra điều kiện.” – Phan Khánh Nguyên ngông cuồng nói.
“Vậy sao?” – Lâm Vĩ Phong tỏ ra bất ngờ - “Vì sao tôi không thể ra điều kiện?”
“Phong Đỉnh đã không còn đường lùi nữa rồi, không có Lotus Mall cũng không có thể hoàn thành tiến độ của công trình đại lộ phía Đông.

Phong Đỉnh của anh chỉ có con đường chết.”
Phan Khánh Nguyên tự tin như vậy bởi vì anh biết rõ Phong Đỉnh có thể buông tay Lotus Mall nhưng không thể để dự án của chính phủ xảy ra chuyện.
“Vậy xem ra sống chết của Phong Đỉnh đều nằm trong tay Phan thị các người?” – Lâm Vĩ Phong cũng muốn tỏ ra lo lắng để diễn theo Phan Khánh Nguyên nhưng anh không làm được – “Nhưng Phan thị cũng không đủ sức thực hiện một lúc hai dự án mà Phan thị thì không có cái gan đối đầu với bên trên đâu nhỉ?”
Phan Khánh Nguyên tức giận siết tay, nghiến răng nói:
“Ai nói chúng tôi không có đủ tiềm lực, tôi đã thương lượng xong với công ty xây dựng Hừng Đông.

Hừng Đông và Phan thị sẽ cùng nhau hợp tác thực hiện dự án Lotus Mall.

Dự án của chính phủ Phạn thi chúng tôi vẫn sẽ làm nhưng mà làm nhanh hay chậm, làm như thế nào còn phụ thuộc vào thái độ của anh.”
“Bốp bốp bốp” – Đây là tiếng vỗ tay của Lâm Vĩ Phong, giống như đang khen ngợi một đứa trẻ biết làm việc vậy.
“Trong thời gian ngắn như vậy có thể tiếp quản công việc và tính toán đến mức độ này tôi thật sự thấy mừng cho chủ tịch Phan, sản nghiệp của ông ấy cũng không bị tiêu phí cho người ngoài rồi.”
“Lâm Vĩ Phong, anh bớt nói nhảm đi.” – Chuyện là con riêng Phan Khánh Nguyên vẫn luôn ghim trong lòng, nếu không phải người anh trai kia không có chí lớn thì anh ta còn lâu mới được nhớ đến.
“Tôi cũng không vòng vo với anh nữa.

Tôi đưa cho anh hai sự lựa chọn, một là anh mất Lotus Mall, anh sẽ bị bên trên khiển trách vì chuyện dự án đại lộ phía Đông chậm trễ hai là cho tôi một chữ ký vào đây” – Phan Khánh Nguyên ném một tờ giấy lên bàn – “Phan thị sẽ gấp rút thi công cho kịp tiến độ, dự án Lotus Mall, tôi và anh cùng làm.”
Lâm Vĩ Phong cầm tờ giấy lên xem, đơn ly hôn, Đặng Khả Hân và Lâm Vĩ Thành.

Lâm Vĩ Phong lắc đầu thở dài, sau đó ở ngay trước mắt anh ta xé toạch tờ đơn.
“Phan Khánh Nguyên, tôi không ngờ cậu lại ngốc đến như vậy.”
“Anh là muốn vứt bỏ cả Phong Đỉnh hay sao?” – Phan Khánh Nguyên không hiểu, anh ta đã đưa ra điều kiện tốt như vậy, chỉ cần bọn họ buông tha cho Khả Hân thì sẽ có được lợi ích vô cùng lớn.
“Tớ đơn này cậu làm sai rồi, chỗ tên chồng phải là tên tôi, Lâm Vĩ Phong.”
“Anh… anh nói gì vậy?” – Phan Khánh Nguyên lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ chủ động khi nãy hoàn toàn rơi vào thế bị động.
“Bây giờ tôi không thể cho cậu xem hôn thú của tôi và Khả Hân nhưng mà chuyện này là thật.” – Lâm Vĩ Phong hoàn toàn lộ ra bộ mặt cáo già – “Còn một chuyện nữa, cậu biết tổng giám đốc của Hừng Đông không?”
“Tất nhiên, tôi cùng Dương Trạch đã gặp nhau bàn bạc mấy lần.

Hừng Đông và Phong Đỉnh vẫn luôn cạnh tranh, Dương Trạch rất vui vẻ đồng hợp tác với tôi.”
Lâm Vĩ Phong lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho cho một người, bên kia ngay lập tức vang lên giọng nói của Dương Trạch.
“Mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao mà cậu gọi cho tôi? Chuyện Phan thị xử lý xong chưa?”
Lâm Vĩ Phong nhướn mày nhìn gương mặt đã đông cứng của Khánh Nguyên, cười nói vào điện thoại:
“Chưa xong nữa.”
“Cậu làm nhanh một chút được không, tôi lười diễn lắm rồi.

Phan Khánh Nguyên thật sự quá non, cần phải rèn luyện thêm mấy năm nữa.”
“Được rồi, xong chuyện cùng đi uống vài ly.” – Lâm Vĩ Phong nói xong thì cúp máy.

Phan Khánh Nguyên đứng bật dậy tức giận chỉ vào Lâm Vĩ Phong mắng:
“Anh và anh ta cấu kết với nhau lừa tôi?”
“Ai lừa cậu? Cậu nói xem? Cậu cướp Lotus Mall, cậu chậm trễ dự án đại lộ, cậu tự mình liên hệ với Dương Trạch.

Từng chuyện một, có ai ép cậu không?” – Ánh mắt anh sắc bén lời nói cũng toàn là lưỡi dao.
“Dự định của cậu là muốn mang Khả Hân khỏi nhà họ Lâm, đổi lại cậu trả Lotus Mall cho tôi, cậu chưa từng định hợp tác thật sự với Hừng Đông.

Cậu tính kế người ta trước, cậu còn ở đây đóng vai nạn nhân?”
Phan Khánh Nguyên triệt để thua rồi, một lời cũng không nói nổi nữa.
“Nếu Khả Hân muốn đi với cậu đã sớm đi rồi mà nếu cô ấy muốn tôi cũng không cho phép.

Một chút bản lĩnh con cỏn đó của cậu, bảo vệ được người phụ nữ của mình không?” – Lâm Vĩ Phong đứng dậy quát thẳng vào mặt Phan Khánh Nguyên.
“Cùng lắm tôi buông bỏ Lotus Mall, bán cho người khác, dự án của chính phủ kia Phong Đỉnh mấy người vẫn phụ thuộc vào Phan thị chúng tôi.” – Phan Khánh Nguyên cố chấp nói.
“Phong Đỉnh sẽ hủy hợp đồng với Phan thị, tôi sẽ đích thân xin lỗi về phía trên, Hừng Đông sẽ thế chỗ của Phan thị.

Nếu bên trên trách tội xuống thì Phong Đỉnh chẳng qua là sơ xuất trong việc chọn đối tác còn Phan thị chính là cố tình làm hỏng việc, tư lợi riêng, chống đối chính phủ.” – Mấy chữ cuối Lâm Vĩ Phong gằn giọng xuống, cố ý nhấn mạnh cảnh cáo Phan Khánh Nguyên.
“Tôi thua rồi.” – Phan Khánh Nguyên cười chua chát, cậu tính toán được một thì Lâm Vĩ Phong đã tính toán đến mười rồi.
“Tôi nể tình cha cậu, không làm khó Phan thị, cậu bán lại Lotus Mall cho tôi sau đó làm cho tốt dự án đại lộ phía Đông.

Phan thị và Phong Đỉnh vẫn là đối tác, nhưng có điều kiện.” – Lâm Vĩ Phong giống như kẻ bề trên ban phát ân tình cho kẻ dưới.“Là điều kiện gì?”“Sau này đừng để Khả Hân nhìn thấy cậu nữa.”Lâm Vĩ Phong nói đúng một câu rồi bước ra khỏi phòng, để lại một mình Phan Khánh Nguyên ở đó.

Lúc bước vào Phan Khánh Nguyên chính là người nghĩ bản thân nắm trong tay quyền sinh sát như lúc trở ra, anh ta chẳng khác kẻ thất bại đáng thương nhất.Lâm Vĩ Phong vừa lái xe vào sân biệt thự Khả Hân đã từ trong vội vàng chạy ra đón anh.

Lâm Vĩ Phong xuống xe đi đến ôm lấy cô, vô cùng tự nhiên đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Nhớ tôi sao?”
“...” - Thật sự là có một chút bất quá cô không nói ra - "Chuyện Phan Khánh Nguyên..."
"Sau này không cần nhắc đến tên người này nữa, mọi chuyện qua hết rồi.".

Chương 163


Khả Hân có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng Lâm Vĩ Phong vẫn luôn ngăn cô lại.


“Vĩ Phong…”


Lâm Vĩ Phong gắp thức ăn vào chén cô không để cô nói tiếp.


“Chuyện của Phan Khánh Nguyên, có phải nghiêm trọng không?” – Khả Hân thật sự ăn không vào, dù sao nguồn cơn chuyện này cũng là từ cô.


“Suỵt.” – Anh đưa tay lên môi ra hiệu với cô – “Khi ăn không nói.”


Khả Hân thở dài, cô chỉ đành tập trung ăn cho thật nhanh để tìm cơ hội khác hỏi anh.


Lâm Vĩ Phong lấy thuốc bổ ra đặt trên bàn, Khả Hân ngoan ngoãn uống hết, cô đã tra hết những thuốc này đếu tốt cho phụ nữ có thai. Bây giờ Khả Hân cẩn thận nhất chính là chuyện uống thuốc mỗi ngày, thuốc Vĩ Phong đưa và cả thuốc bác sĩ đã kê.


“Sau này không cần nhắc đến người tên Phan Khánh Nguyên đó nữa.” – Lâm Vĩ Phong chống cằm lên bàn nhìn cô nói.


Khả Hân ngẩn ra, cô còn tưởng anh không muốn nói chuyện này với cô, không ngờ anh lại mở lời trước.


“Anh ta thật sự gây khó dễ cho công ty của anh sao? Những gì trên báo chí viết có thật không?”


“Thật, chẳng qua là bọn họ viết sai một điểm, Phan thị muốn đối đầu với Phong Đỉnh đúng là hoang tưởng.”


Thái độ này của anh chứng tỏ chuyện này hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn, cô cuối cùng có thể thở phào.


“Vậy chuyện này giải quyết thế nào rồi? Anh định làm gì Phan Khánh Nguyên và Phan thị?”


“Cô quan tâm cậu ta?” – Lâm Vĩ Phong nhướn mày không vui. Truyện Sắc


“Tôi quan tâm kết cục thôi, chuyện này là do tôi mới ra nông nổi này.”


Lâm Vĩ Phong vươn tay vuốt tóc cô, nhàn nhạt nói:


“Chỉ cần sau này cô không nhắc đến tên cậu ta nữa thì chuyện này sẽ có kết cục đẹp.”


Khả Hân biết anh đang nhắc nhở cô, anh đã để lại một con đường sống cho Phan Khánh Nguyên và Phan thị, chỉ cần bọn họ không tiếp tục làm càn nữa là được. Mà nguồn cơn thật sự là cô đây, sau này cũng nên cách thật xa Phan Khánh Nguyên ra.


“Anh yên tâm, tôi cũng không dám liên hệ gì với anh ta nữa.”


“Được, đừng thức khuya quá, tôi còn chút chuyện cần xử lý.” – Lâm Vĩ Phong thu tay lại, dặn dò một câu rồi đi lên phòng làm việc.


Khả Hân mang theo một lòng đầy tâm trạng đi về phòng, cô cẩn thận lấy thuốc dành cho thai phụ mình giấu trong tủ quần áo ra. Ngẫm lại thì thời hạn cô tự đặt ra cho anh và cô đã đến, chính là thời hạn có đem chuyện đứa bé ra nói cho Lâm Vĩ Phong biết hay không.


“Còn giấu nữa thì cái bụng này sẽ to lên mất…” – Khả Hân lẩm bẩm.


Cô lấy bức tranh mình vẽ Lâm Vĩ Phong đặt lên bàn, cô lật ngược mặt sau của nó, cẩn thận kẹp bức ảnh siêu âm vào trong khung gỗ.


Khả Hân mang theo bức tranh đến trước cửa phòng làm việc của Lâm Vĩ Phong, cô hít vào thở ra đến ba lần mới có can đảm gõ cửa. Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô mang bức tranh vào thì rất bất ngờ, anh bỏ ipad xuống bước đến cầm bức tranh lên.





“Cô hoàn thành nó rồi sao?”


“Phải, anh thích nó chứ?” – Mắt Khả Hân vẫn không thể nào rời khỏi tấm ảnh siêu âm phía sau khung tranh.


Lâm Vĩ Phong cẩn thẩn ngắm nghía bức tranh, một người đàn ông đứa giữa khu vườn, anh cảm thấy nụ cười của người trong tranh dường như còn vui vẻ hơn anh rất nhiều.


“Thích, thích cả người vẽ.” – Lâm Vĩ Phong tiến đến nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.


Khả Hân vội vàng lùi lại, bỏ qua sự ngượng ngùng cô vẫn muốn anh biết phản ứng của anh về tấm ảnh siêu âm hơn.


“Tôi… tôi có một thứ còn đặc biệt hơn muốn anh xem, nó ở sau bức tranh.”


“Hôm nay cô còn biết cả tạo bất ngờ sao?” - Lâm Vĩ Phong nhướn mày đầy hứng thú, anh cầm bức tranh lên xoay lại mặt sau.


“Nhị thiếu gia, đại thiếu gia muốn gặp cậu, cậu ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cậu.” – Quản gia Thuận đừng ở bên ngoài cửa nói.


Động tác tay của anh chợt dừng lại, anh cẩn thận đặt bức tranh lên giá sách sau đó quay đầu nói với Khả Hân:


“Ngày mai tôi sẽ xem.”


Khả Hân không cách nào che giấu thất vọng trong mắt nhưng cô cũng biết Lâm Vĩ Thành quan trọng với anh như nào.


“Vậy anh đi gặp anh Vĩ Thành trước đi.”


Vĩ Thành và Vĩ Phong đã lâu rồi không gặp nhau, nguyên nhân chính là Vĩ Phong muốn tránh mặt anh trai mình. Anh không thể trả lời câu hỏi mà anh biết sẽ được hỏi “Lý Tuyết Dung đang ở đâu?”.


“Chuyện Phan thị đã giải quyết xong chưa?” – Lâm Vĩ Thành ngồi tựa vào đầu giường, anh đang uống canh.


Lâm Vĩ Phong mỉm cười đi đến ngồi cạnh anh trai, vươn tay lấy chiếc khăn nhỏ trên bàn đưa cho Vĩ Thành lau miệng.


“Chuyện này anh cũng biết sao, anh không cần lo, chút chuyện vặt thôi.”


“Không ngờ Khả Hân có thể dàn xếp được mấy lão già trong hội đồng quản trị, nếu không phải em ấy là vợ em, anh cảm thấy đây cũng nhân tài để bồi dưỡng.” – Lâm Vĩ Thành không rời khỏi phòng của mình nửa bước nhưng chuyện bên ngoài không phải anh không biết gì, nếu không đã chẳng ngồi vững chiếc ghế chủ tịch của Lâm thị.


“Mấy ngày không gặp, anh khỏe lên rất nhiều.” – Vĩ Phong không giấu được vui mừng.


“Anh muốn gặp em hôm nay cũng là để nói chuyện này.” – Bàn tay đầy những vết sẹo của Lâm Vĩ Thành khẽ nắm lấy tay Vĩ Phong – “Anh quyết định sang Mỹ làm phẫu thuật cấy da nhân tạo.”


Lâm Vĩ Phong không thể thốt lên bất kỳ lời nào, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh lạ thường. Nếu không phải Vĩ Thành đang nắm lấy tay anh, anh còn tưởng đây là mơ.


“Anh không được đùa giỡn em chuyện này đâu? Anh thật sự sẽ sang Mỹ?”


“Phải, sức khỏe anh đã đủ cho một chuyến đi dài và cả cho cuộc đại phẫu, anh đã bảo Bạch Mai sắp xếp.” – Nhìn thái độ của em trai như vậy trong lòng Vĩ Thành không khỏi đau lòng.


Đầu Lâm Vĩ Phong gục xuống, trán anh chạm vào bàn tay của hai người, đã có lúc anh tưởng chừng không thể nào thuyết phục được anh trai sang Mỹ. Đã có lúc Vĩ Phong nghĩ cả cuộc đời này mình cũng không thể thoát khỏi tội lỗi này.


Hiện tại quá tốt rồi, anh Vĩ Thành có thể cấy da, có thể lần nữa trở lại cuộc sống trước đây. Anh cũng có thể chân chính cùng Khả Hân trải qua hạnh phúc thực sự.


“Em đừng lo, lần này anh sẽ nghe em hết, em nói gì anh cũng nghe.”





“Em sẽ gọi cho bác sĩ Kiên, chuyện này không chậm trễ được…” – Lâm Vĩ Phong vẫn như sợ anh trai mình sẽ đổi ý, luống cuống đứng dậy tìm điện thoại – “Điện thoại em đâu rồi?”


Lâm Vĩ Thành lắc đầu cười, nói:


“Bây giờ muộn rồi, em đừng làm phiền bác sĩ Kiên, cả tuần này bọn họ đã liên lạc với bên Mỹ rồi.”


Lâm Vĩ Phong nghe vậy trong lòng càng thêm an tâm, điều này chứng tỏ Lâm Vĩ Thành hoàn toàn đã chuẩn bị xong chuyện sang Mỹ.


“Vĩ Phong, trước khi anh đi Mỹ, anh vẫn muốn em trả lời thành thật với anh. Rốt cuộc em đưa Tuyết Dung đi đâu rồi?”


Lâm Vĩ Phong gượng gạo nở một nụ cười, đúng là câu hỏi này không thể nào tránh khỏi.


“Anh, em thật sự không biết cô ta đã đi đâu. Hình như là người quen cô ta ở nước ngoài đến tìm, cô ta đi gặp, em cũng cho người đi xem sau nhưng đến giờ không tin tức.”


“Em đang nói thật?” – Lâm Vĩ Thành vô cùng lo lắng – “Rốt cuộc là ai đã đưa Tuyết Dung đi, họ có làm hại cô ấy không?”


“Anh đừng lo, chẳng phải là người quen của cô ta sao, hơn nữa là cô chủ động đi gặp, sao có chuyện gì được.” – Vĩ Phong mở to mắt nói dối, sau này dù bị vạch trận, anh cũng không ngại, lời nói dối này cũng vì tốt cho anh trai mà thôi.


“Nếu không xảy ra chuyện gì sao Tuyết Dung không quay lại tìm anh? Cũng không gọi điện hay để lại lời nhắn nào?”


“Anh đừng quên những người từ nước ngoài kia rất có thể là chủ mưu…”


“Vậy thì tính mạng của Tuyết Dung càng lâm nguy.” – Vĩ Thành siết chặt nắm tay,


Sự si tình này thật sự khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng, Vĩ Phong cũng không nỡ nói lời vô tâm nữa.


“Em sẽ cho người tìm kiếm, trước khi anh qua Mỹ nhất định cho anh tin tức cô ta vẫn an toàn.” – Điều này Lâm Vĩ Phong cũng không chắc, nếu cô ta chết rồi thì anh sẽ cố tìm đào mất tất đất lên tìm xác cô ta.


“Vĩ Phong, anh chỉ cần cô ấy bình an.” – Lâm Vĩ Thành nắm chặt cánh tay Vĩ Phong.


Lâm Vĩ Phong gật đầu, với anh thì chỉ cần Vĩ Thành khỏe mạnh như trước, anh cũng không muốn tính toán với Lý Tuyết Dung.


Lâm Vĩ Phong bước ra khỏi phòng điều trị cả người có mùa xuân đến, anh chạy vội về phòng, anh muốn đem chuyện vui này nói với Khả Hân đầu tiên. Lúc anh mở cửa ra, cô đã cuộn tròn trong chăn ngủ từ lúc nào.


Anh bước từng bước thật khẽ đi đến nằm lên giường, ôm cô vào lòng, ngày tháng sau này của bọn họ có thể tươi đẹp hơn rồi.


Lúc Khả Hân tỉnh dậy là đang gối đầu trên cánh tay anh, cô có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh được tâm trạng. Khả Hân nghiêng đầu nhìn gương mặt anh, không biết anh đã xem bức ảnh siêu âm chưa?


Nếu anh không muốn đứa bé thì sao? Nếu anh muốn đứa bé thì sao? Thân phận chị dâu, em chồng này đến khi nào mới có thể kết thúc đây.


“Thức sớm vậy?” – Lâm Vĩ Phong mở mắt ra, trườn người về phía trước hôn lên tóc cô.


Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi, ôm cô vào lòng:


“Đừng lo, chuyện ly hôn sẽ được giải quyết nhanh thôi.”


Khả Hân ngây ra, cuối cùng chuyện ly hôn này đã không bị trì hoãn nữa, hạnh phúc thật sự đến quá đột ngột.


Chương 164


Buổi sáng hôm nay có thể nói là buổi sáng vui vẻ nhất trong mấy tháng gần đây của nhà họ Lâm. Từ trên xuống dưới ai nấy cũng mày mặt như hoa, đại thiếu gia bọn họ cuối cùng cũng có thể khỏe lại rồi.


“Bác sĩ Bạch Mai, cô đến sớm quá, cô ăn sáng chưa?” – Quản gia Thuận đã đón tiếp cô từ cổng.


Quản gia Thuận cảm thấy đại thiếu gia có thể tích cực được như hôm nay, phần lớn đều là nhờ cô, từ khi cô xuất hiện, bệnh tình của Vĩ Thành đều tốt hơn mỗi ngày.


“Không cần đâu, Vĩ Thành đã nói chuyện sang Mỹ đúng không? Hôm nay tôi đến sớm đến bàn bạc chuyện đó.”


Khả Hân đi từ trên lầu xuống, gật đầu chào Bạch Mai:


“Cảm ơn cô và bác sĩ Kiên, anh Vĩ Thành sau này còn nhờ vào hai người nhiều.”


“Phu nhân khách sáo rồi.”


“Những chuyện bác sĩ đã làm thật sự không thể một lời cảm ơn là diễn tả hết được.” – Lâm Vĩ Phong bước xuống ngay sau Khả Hân, một tay khẽ ôm lấy vai cô – “Chỉ cần là thứ trong khả năng của nhà họ Lâm, sau này bác sĩ có thể thoải mái yêu cầu.”


Lời này của Lâm Vĩ Phong nói ra nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng nghìn cân, bất cứ thứ gì, vàng bạc, nhà xe, bất động sản, quyền thế, chức vị, chỉ cần mở miệng, Bạch Mai đều có thể có.


Đáng tiếc, người khác nghe câu này sẽ vui mừng còn Bạch Mai thì không, giúp Vĩ Thành hồi phục là công việc, trách nhiệm của cô, cô không nên nhận phần thưởng.


“Để tôi lên hỏi Vĩ Thành có muốn cùng ăn sáng không, hẳn là mọi người cũng muốn được gặp anh ấy ở bên ngoài căn phòng đầy thuốc sát trùng kia.”


Lâm Vĩ Phong lần nữa tán thưởng Bạch Mai, sự từ chối khéo này rất hợp ý anh.


“Được, chúng ta cùng lên hỏi anh ấy.”


Cuối cùng khung cảnh bàn ăn trở nên ấm áp vô cùng, Lâm Vĩ Phong ngồi cùng Khả Hân, Bạch Mai ngồi cạnh Lâm Vĩ Thành. Dì Ba cẩn thận mang thức ăn lên, mắt bà đỏ hoe, bà không thể nào giấu được những giọt nước mắt hạnh phúc đấy.


“Hôm nay đều là những món đại thiếu gia thích.”


“Dì Ba thiên vị tôi như vậy là không được đâu.” – Lâm Vĩ Thành cười nói.


“Tôi thiên vị cậu đâu phải ngày đầu, đợi cậu đi Mỹ về, tôi sẽ làm món thịt bò sốt vang mà cậu thích nhất.”


“Dì đừng nhắc nữa, nhắc mà không ăn được anh ấy càng buồn hơn.” – Khả Hân lên tiếng.


“Khả Hân nói đúng, sắp nửa năm rồi con không chạm vào miếng thịt bò nào.” – Lâm Vĩ Thành quay sang nhìn Bạch Mai, nhẹ giọng nói – “Cô đừng ngại, ăn nhiều vào, mấy hôm nay tôi thấy cô lại gầy hơn.”


“Tôi là bác sĩ, tôi không sao đâu, anh mới là người cần ăn nhiều.” – Bạch Mai lắc đầu cười.


Lâm Vĩ Phong không nói lời nào, chỉ có tay là không ngừng gắp thức ăn cho Khả Hân, anh muốn tận hưởng trọn vẹn khung cảnh bình dị hiếm hoi này.


Bốn người ăn sáng xong, Lâm Vĩ Thành lại nói muốn tắm nắng, đã lâu rồi anh không được ra vườn. Lâm Vĩ Phong nhìn Bạch Mai hỏi ý, cô gật đầu nói không sao, anh mới cho người dựng lên một mái hiên tạm thời ở ngoài vườn.


Khu vực vẽ tranh của Khả Hân đã có sẵn bàn gỗ chỉ cần mang thêm ghế ra là bốn người đã có thể ngồi với nhau. Khả Hân tỉ mỉ rót bốn ly trà mời mọi người, giống như chỗ này là địa bàn của cô, cô làm chủ.





“Anh Vĩ Thành và Vĩ Phong có muốn đọc báo cho đỡ buồn chán không, em vào lấy cho mọi người.”


“Không cần đi, một lát quản gia sẽ mang ra.” – Vĩ Phong khẽ vỗ nhẹ vào bàn tay cô.


Những tờ báo được đưa đến, trên trang bìa lại là tin tức của Phong Đỉnh và Phan Thị. Nhưng lần này tiêu đề lại viết, Phong Đỉnh Phan thị tiếp tục hợp tác sâu rộng. Khả Hân há hốc mồm đọc nội dung, Phan thị bán lại dự án Lotus Mall cho Phong Đỉnh, đồng thời tiếp tục thi công công trình đại lộ phía Đông như trước.


“Lợi hại thật.” – Khả Hân giơ ngón cái về phía anh, người không có nhiều kiến thức như cô cũng nhìn ra lợi ích của lần này một mình Lâm Vĩ Phong nuốt trọn – “Rốt cuộc anh đã dùng cách gì ép Phan Khánh Nguyên đến mức này?”


Lâm Vĩ Phong ngay lập tức cau mày không vui, ném tờ báo sang một bên:


“Hôm qua vừa nói xong, cô đã quên rồi?”


“Được, được, không nhắc tên anh ta.” – Khả Hân biết mình lỡ miệng, cúi đầu uống trà.


Lâm Vĩ Thành đọc qua tin trên báo, anh có bất ngờ nhưng không phải bất ngờ theo kiểu của Khả Hân.


“Vì sao em tha cho Phan Khánh Nguyên, không giống tác phong của em lắm.”


“Phan thị hợp tác với Phong Đỉnh cũng mấy năm rồi, quan trọng là trước khi chuyện này xảy ra. Chủ tịch Phan thị đã tìm em, ông ta bảo em có thể cho con trai ông ta một bài học nhưng cũng hy vọng em trả cho ông ta một đứa con trai nguyên vẹn.” – Lâm Vĩ Phong chậm rãi nói, điều đó có nghĩa là ngay từ giây phút bắt đầu đến một phần trăm cơ hội thắng Phan Khánh Nguyên cũng không có.


Lâm Vĩ Thành cười không nói, anh lấy một chiếc bánh macaron đặt vào trong tay Bạch Mai:


“Mấy chủ đề này chắc khiến cô thấy nhàm chán lắm.”


Bạch Mai chỉ lắc đầu cười, sự dịu dàng này của Lâm Vĩ Thành thật sự vượt quá mức mà cô có thể chịu đựng được. Cô sợ mình sắp không ngăn được bản thân rung động rồi.


“Cô có từng dùng màu acrylic bao giờ chưa? Muốn thử không?” – Khả Hân nghĩ Vĩ Thành và Vĩ Phong hẳn có nhiều chuyện về công việc muốn nói với nhau, bọn họ ngồi đó cũng không tiện nên muốn cùng Bạch Mai sang một bên kiếm việc làm.


“Tôi không có khiếu hội họa, trước nay chỉ biết vẽ vài đường thôi.” – Bạch Mai vội lắc đầu.


“Dễ lắm, cô sang đây, tôi chỉ cô vẽ hoa 3D. Tôi nghe nói bác sĩ rất hay bị áp lực, vẽ tranh cũng là một cách giảm stress.” – Khả Hân lôi kéo Bạch Mai qua chỗ giá vẽ của mình.


“Em không định giấu Khả Hân nữa chứ?” – Lâm Vĩ Phong nâng tách trà lên khẽ ngửi hương hoa nhài từ đó.


“Có lẽ là không, cô ấy suốt ngày đòi ly hôn, nếu cô ấy thật sự ly hôn với em thì không hay rồi.” – Ánh mắt Vĩ Phong vẫn luôn đặt trên người cô.


Nhìn thấy Lâm Vĩ Phong nhìn Khả Hân dịu dàng như vậy trong lòng Vĩ Thành thấy rất an ủi, anh luôn cho rằng chính mình đã hủy hoại cả cuộc đời Khả Hân khi gán ghép cô vào cuộc hôn nhân với Vĩ Phong. Nhưng hiện tại, xem ra bọn họ đều trong lòng đều có đối phương.


“Em có điều tra người quen đến tìm Lý Tuyết Dung chưa? Anh nghĩ mọi chuyện không đơn giản, thời gian trong bất kỳ chuyện gì cũng phải cẩn thận.”


Lâm Vĩ Phong biết câu này của Vĩ Thành là nhắc nhở anh không phải vì chuyện Lý Tuyết Dung. Đến giờ anh trai anh vẫn không chịu nói rõ Lý Tuyết Dung và vụ nổ có liên quan gì, nhưng hẳn là Vĩ Thành cũng biết được đằng sau Lý Tuyết Dung là cả một thế lực to lớn.


“Em sẽ chú ý, anh không cần lo, anh chỉ cần tập trung cho chuyện sang Mỹ thôi.” – Lâm Vĩ Phong nhấp một ngụm trà.


“Mọi người xem hoa bác sĩ vẽ này, cô ấy bảo không có khiếu hội họa nhưng em thấy cô ấy rất khéo tay.” – Khả Hân cầm theo một bức tranh nhỏ Bạch Mai vừa vẽ xong.


“Đúng là rất sống động, tặng cho tôi trưng bày trong phòng được không?” – Lâm Vĩ Thành nhìn về phía Bạch Mai.





“Được… được.” – Cô mím môi đáp.


Lâm Vĩ Phong vươn tay kéo Khả Hân quay trở lại ghế ngồi cạnh mình:


“Dì Ba vừa mang ra bánh táo, ăn nhân lúc còn nóng mới ngon.”


Người ta thường nói trước cơn giông bão trời thường rất đẹp, ở một nơi khác, có người cũng đang xem tin tức về Phong Định và Phan thị trên báo.


“Vô dụng.” – David không vui ném tờ báo đi, thô bạo cầm dao cắt ngang miếng bít tết – “Cứ tưởng sẽ làm được gì đó, ai ngờ tên Phan Khánh Nguyên vô dụng như vậy.”


Lý Tuyết Dung ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo:


“Lâm Vĩ Phong không dễ đối phó, Phan thị còn non nớt lắm.”


“Thế cũng tốt, anh đích thân ra tay là được.”


Lý Tuyết Dung hơi giật mình, David trước nay vẫn luôn ẩn mình, nếu không phải dạng bất đắc dĩ sẽ không lộ diện.


“Cha nuôi đã ra chỉ thị rồi sao?”


David đặt dao xuống bàn, ánh mắt sắt lạnh nhìn cô ta:


“Đừng hỏi nhiều, cha nuôi còn chưa tha thứ cho em đâu.”


“Em không hỏi, không hỏi nữa.” – Lý Tuyết Dung co vai, cúi đầu ăn sáng.


Suốt thời gian này cô đều ở cạnh David, nói đúng hơn là bị David giám sát, không thể đi đâu cũng không thể liên lạc với ai. Lý Tuyết Dung biết David sẽ không làm hại mình nhưng Lâm Vĩ Phong lần này lành ít dữ nhiều rồi.


Lâm Vĩ Phong nhìn chằm chằm vào két sắt của mình đã hơn một giờ đồng hồ, bên trong đó là hộp gấm chứa giấy hôn thú của anh và cô. Một khi anh đã lấy nó ra chính là chính thức công khai thân phận của hai người. Đồng nghĩa với việc anh phải chấp nhận rủi ro Khả Hân sẽ không chấp nhận được sự dối trá của anh thời gian qua.


Điều Lâm Vĩ Phong lo lắng hơn cả, là từ đây cô phải cùng với anh đứng ở đầu sóng ngọn gió, anh không cần nào giấu cô đi để bảo vệ cô nữa. Anh chậm rãi nhập mật mã, mở cửa két sách, cẩn thận lấy hộp gấm ra đặt trên bàn.


Quản gia Thuận gõ cửa mấy tiếng rồi bước vào, anh chú ý ngay đến hộp gấm trên bàn nhưng không vội hỏi:


“Thiếu gia, đây là tài liệu về các giáo sư bác sĩ bên Mỹ mà bác sĩ Kiên vừa gửi qua, ông ấy muốn cậu xem qua trước.”


“Được, để trên bàn đi, bác sĩ Kiên luôn là người cẩn trọng.”


“Thiếu gia, cậu vẫn chưa quyết định sao?” – Quản gia Thuận chỉ vào chiếc hộp gấm.


Lâm Vĩ Phong không đáp, anh không phủ nhận mình vẫn do dự.


“Ai cũng có quyền được biết sự thật thuộc về mình, những điều mình nghĩ sẽ tốt cho họ chưa chắc là điều họ muốn. Tại sao chúng ta không thử một lần tôn trọng sự lựa chọn của họ?”


Quản gia nói không sai, đã đến lúc anh phải cho Khả Hân tự mình lựa chọn.


Chương 165


Lâm Vĩ Phong mang theo hộp gấm đi tìm Khả Hân, đối với anh có lẽ đây là giây phút căng thẳng nhất trong đời anh. Lâm Vĩ Phong đẩy cửa bước vào, Khả Hân đang nằm trên giường đọc sách.


Cô ngay lập tức chú ý đến hộp gấm trên tay anh, cô nhớ lần đó vì hộp gấm này mà hai người cũng cãi nhau một trận.


“Lúc trước anh bảo tôi không xứng với nó mà, bây giờ sao lại mang ra?” – Khả Hân đặt quyển sách xuống, có chút không vui nói.


Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi, không biết đáp lại thế nào. Có trách là trách trước kia tính tình anh quá tệ, lời nói cũng rất khó nghe, Khả Hân còn ghi hận anh cũng phải thôi.


“Thật ra đây không phải quà gặp mặt.”


“Không phải?” – Khả Hân đứng dậy khỏi giường đi đến xem – “Vậy nó là gì?”


Lần đó Lâm Vĩ Thành bảo đây là quà gặp mặt cho cô, cô còn tưởng bên trong hẳn là trang sức gì đó.


Lâm Vĩ Phong cầm hộp gấm đưa về phía Khả Hân, cô vươn tay ra đón lấy nhưng anh vẫn nắm rất chặt, do dự chưa giao vào tay cô.


“Nếu anh không muốn đưa tôi thì không cần, tôi cũng không ham hố gì đâu.” – Khả Hân bĩu môi nói.


Lâm Vĩ Phong nắm tay cô, đặt lên trên hộp gấm, trầm giọng nói:


“Dù cho bên trong là thứ gì, hứa với tôi, phải bình tĩnh.”


Khả Hân thấy anh nghiêm túc như vậy đột nhiên có chút sợ, muốn rút tay lại nhưng Vĩ Phong đã trao hộp gấm vào tay cô.


“Nếu bên trong này là thứ tôi không nên biết thì anh không cần đưa tôi đâu.”


“Thứ bên trong thuộc về cô.” – Lâm Vĩ Phong nói, thật ra anh có thể tiếp tục giấu cô nhưng anh không chắc làm vậy có phải lựa chọn đúng đắn nữa không.


Trước đây vì an toàn của Lâm Vĩ Thành mà Vĩ Phong lừa dối cô, sau này vì an toàn của cô mới tiếp tục giấu diếm. Hiện tại mọi chuyện đều đã ổn định nêu anh còn không nói ra, thì anh chính là kẻ ích kỷ.


Lâm Vĩ Phong không ngại sánh vai kẻ ích kỷ nhưng anh sợ Khả Hân hận mình, chỉ là nghĩ đến thôi Vĩ Phong cũng không muốn nghĩ đến.


Khả Hân nhìn chằm chằm vào hộp gấm một lúc mới mở nó ra, bên trong là một tờ giấy, cô có thể nhìn thấy rõ đó là giấy hôn thú.


“Là giấy hôn thú của tôi và Vĩ Thành sao?”


Cô không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào vừa có chút hoang mang vừa có chút vui mừng.


“Không phải.” – Lâm Vĩ Phong khó khăn đáp – “Là của tôi và…”


“Cái gì? Anh kết hôn rồi?” – Khả Hân ngay lập tức cắt lời của anh, cô chưa từng nghĩ rằng Lâm Vĩ Phong đã kết hôn.


“Phải, tôi đã kết hôn, hôn thú này là của tôi và em.”





“Khoan, khoan.” – Khả Hân liên tục lắc đầu, cô lùi về sau, cố gắng lấy lại bình tĩnh – “Anh đang đùa tôi sao? Tôi và anh? Sao là tôi và anh được?”


Lâm Vĩ Phong chỉ đứng đó, ánh mắt kiên định nhìn cô, Khả Hân biết anh không đùa, chắc chắn không phải đùa. Nhưng nếu không đùa thì chuyện cô kết hôn cùng anh giải thích thế nào?


Tay Khả Hân run lên cầm tờ giấy hôn thú trong hộp gấm ra, đó trong đó thật sự ghi hai cái tên, Lâm Vĩ Phong và Đặng Khả Hân. Lúc kết hôn, vì lý do Vĩ Thành không thể đi lại, mọi giấy tờ cô đều được luật sư của nhà họ Lâm hướng dẫn một cách gấp gáp, lúc ký tên cô còn chưa thấy tên chồng của mình.


“Tại sao lại là tên của anh?” – Khả Hân gằn giọng hỏi.


Cô đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu có một ngày cô có thể kết hôn cùng Vĩ Phong thì sẽ thế nào nhưng chắc chắn không phải theo kiểu này.


“Khả Hân…”


“Trả lời tôi, vì sao chỗ này lại là tên anh?” - Khả Hân đưa tờ giấy lên trước mặt anh, giọng nói không kiềm được tức giận – “Có phải ngay từ đầu đã là tên anh hay không?”


“Phải, người em kết hôn là tôi, không phải anh trai tôi.” - Cuối cùng anh cũng nói ra sự thật được che giấu bấy lâu nay.


Tớ giấy hôn thú và hộp gấm trong tay Khả Hân rơi xuống đất, hai tay cô buông lỏng như người không còn chút sức lực nào. Cô không dám tin những điều tai mình vừa nghe. Nếu cho cô chọn lại cô vĩnh viễn cũng không muốn mở chiếc hộp này ra.


Lâm Vĩ Phong bước đến gần cô, muốn dang tay ra ôm cô vào lòng:


“Khả Hân, nghe tôi giải thích…”


“Bốp!” – Cô dứt khoát vung tay lên tát mạnh vào mặt Vĩ Phong – “Anh câm miệng cho tôi! Đồ khốn nạn! Dối trá!”


Khả Hân hiện tại đã hiểu ra tất cả, vì sao từ trên xuống dưới nhà họ Lâm đều để mặc Vĩ Phong có hành vi không đứng đắn với cô. Vì sao mọi người đều khuyên cô nên đối xử tốt với Vĩ Phong. Bởi vì ngay từ đầu, bọn họ đều lừa cô, chưa một ai nói thật với cô.


“Tôi thà rằng hôm nay anh đưa cho tôi tờ giấy ly hôn giữa tôi và Vĩ Thành, tôi thà rằng bản thân là một người chị dâu lăng loàn quyến rũ em chồng. Tôi thà rằng chịu dày vò như vậy cũng không muốn bị người mình xem trọng nhất lừa dối mình.” – Khả Hân gào lên trong đau đớn, tất cả những dày vò suốt thời gian qua cô phải chịu điều vô nghĩa, cô chỉ là một con ngốc trong trò chơi lừa dối này mà thôi.


Lâm Vĩ Phong không tức giận, cũng không phản kháng, anh cứ đứng đó lặng người đi.


“Nếu đánh tôi khiến em thoải mái hơn, em cứ đánh đi.”


“Đánh anh sao? Đánh anh tôi cũng đau vậy.” - Khả Hân cười chua chát, nước mắt tràn ra nơi khóe mắt – “Suốt thời gian qua, anh đâu phải chỉ có một hai lần, anh có hàng nghìn cơ hội để nói thật với tôi, vì sao anh không nói?”


“Khả Hân, lúc đầu tôi không thể chắc chắn rằng em có phải là gián điệp hay không. Sau này, tôi biết em không có ý xấu nhưng mọi chuyện vẫn còn rối ren, tôi vì an toàn của em nên phải che giấu.”


Lâm Vĩ Phong chưa bao giờ giải thích với ai bằng giọng điệu khẩn thiết như vậy, nhưng anh thật sự không biết phải dùng cách gì để Khả Hân tha thứ cho mình.


“Là vì anh Vĩ Thành đồng ý sang Mỹ, anh mới nói ra phải không? Nếu anh Vĩ Thành vẫn không đi, anh sẽ tiếp tục giấu tôi?” – Khả Hân nghiến răng nghiến lợi, cô không muốn tin những điều này nhưng nó phơi bày ngay trước mắt.


“Sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ nói với em. Tôi không có ý định giấu vợ mình cả đời.”


“Vì sao anh lại cưới tôi? Nếu anh muốn kết hôn, anh đã chẳng mạo danh anh mình, dựng lên một vở kịch lớn như vậy.”





Trước sự chất vấn của Khả Hân, Vĩ Phong không nói nên lời. Anh sợ mình càng nói, sẽ chỉ càng khiến mọi chuyện tồi tệ.


“Anh Vĩ Thành ép anh kết hôn đúng không? Anh ấy lo sợ bản thân không sống được bao lâu, muốn anh có người chăm sóc. Bên trong anh đồng ý với anh ấy nhưng bên ngoài lại lừa dối tất cả mọi người rằng anh trai anh kết hôn.” – Khả Hân vừa nói vừa cười, hai tay cô cứ nắm chặt lấy hai ống quần mình rồi lại buông ra, giống như người đang hoảng loạn.


Lâm Vĩ Phong sợ nhất chính là những lần Khả Hân đột nhiên khai thông được tất cả. Anh không thể phủ nhận, bởi vì anh thật sự đã làm vậy, lợi dụng cô, lừa gạt cô, xem cô như một trò đùa.


“Tôi là một con cờ của các người, anh chỉ xem tôi là con cờ thôi.” – Khả Hân quẹt nước mắt – “Hôm nay anh không muốn diễn vở kịch này nữa. Có phải tôi hết giá trị rồi không?”


“Không phải, không phải. Tôi thừa nhận lúc trước tôi đã làm sai nhưng hiện tại hoàn toàn không có ý đùa giỡn em.” – Lâm Vĩ Phong giữ chặt hai vai cô, muốn cô nhìn vào mắt mình – “Tôi thật lòng muốn em biết em là vợ của tôi, tôi, Lâm Vĩ Phong là chồng của em.”


Khả Hân gạt tay anh ra, sau đó bịt chặt hai tay lại:


“Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào từ anh nữa.”


Khả Hân tự hỏi giờ phút này Lâm Vĩ Phong nói những lời đó, chẳng lẽ anh muốn cô vui mừng lao vào vòng tay của anh? Không thể, cô không thể vui được. Nước mắt vốn đã kiềm được một lần nữa lại trào ra, cô nhìn anh, không có tức giận mà là thất vọng.


“Nếu anh thật lòng yêu thương một người, một khi anh đã lừa họ thì nhất định phải lừa họ cả một đời. Ngày mà anh không thể tiếp tục lừa họ thì chính là lúc anh đã đánh mất họ.”


“Không…” – Lâm Vĩ Phong nhận ra ý định của Khả Hân, anh lao đến muốn giữ lấy cô nhưng đã quá muộn.


Khả Hân chạy thẳng ra khỏi phòng, cô lao xuống cầu thang, băng băng ra cửa. Quản gia và dì Ba ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Lâm Vĩ Phong cũng đuổi theo ngay sau cô.


Khả Hân nhìn thấy tài xế Tiến Trung đang đậu xe ngoài cổng, cô mở cửa xe ngồi vào trong, gấp gáp nói:


“Lái xe đi, nhanh lên.”


“Phu nhân, có chuyện gì vậy?” – Tiến Trung theo quán tính khởi động xe chạy đi nhưng khi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lâm Vĩ Phong đang đuổi theo thì trong lòng tự biết mình đã làm sai.


“Anh cứ lái đi.” – Khả Hân nghiêm giọng.


“Phu nhân, có chuyện gì bình tĩnh lại trước đã. Tôi đưa cô đi dạo một vòng, rồi quay lại có được không?”


Khả Hân không đáp, cô biết Tiến Trung chắc chắn sẽ chở cô trở về nhà họ Lâm mà thôi. Xe chưa đi được bao xe, điện thoại của Tiến Trung đã vang lên, không cần nói cũng biết, là Lâm Vĩ Phong gọi.


“Tôi hơi khát, anh dừng ở cửa hàng tiện lợi đằng kia được không?” – Khả Hân nói.


“Được, được.” – Tiến Trung không nghi ngờ gì đổ xe lại.


Tiến Trung thấy Khả Hân đi vào trong mới cầm điện thoại lên gọi lại cho Lâm Vĩ Phong:


“Thiếu gia, phu nhân vừa đi vào cửa hàng tiện lợi, đợi cô ấy ra tôi sẽ đưa cô ấy về…”


“Chết tiệt! Cậu đi vào trong kiểm tra ngay đi!” – Lâm Vĩ Phong vừa nghe đã biết là Khả Hân cố tình tìm cớ chạy trốn, lúc Khả Hân rời đi đến điện thoại còn không mang theo thì lấy đâu ra tiền vào cửa hàng tiện lợi.


Chương 166


Tiến Trung vội vàng chạy vào cửa hàng tiện lợi tìm Khả Hân, cậu nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của cô đâu. Tiến Trung chạy đến hỏi thu ngân, giọng nói vô cùng gấp gáp:


“Vừa có một cô gái mặc áo trắng bước vào đây, cô ấy đi đâu rồi?”


“Cô ấy hỏi cửa sau ở đâu và rời đi rồi.” – Thu ngân thành thật đáp.


Tiến Trung ôm đầu, lần này cậu xong thật rồi, để lạc mất phu nhân, sao cậu dám trở về đây.


Lâm Vĩ Phong sau khi nhận được tin vô cùng tức giận, ngay lập tức huy động tất cả nhân lực đi tìm kiếm Khả Hân.


“Thiếu gia, phu nhân không mang theo tiền và điện thoại, cô ấy không thể đi xa được. Chúng ta sẽ sớm tìm được phu nhân thôi.” – Quản gia Thuận lên tiếng trấn an anh.


“Dù có tiền hay không, nếu đã muốn chạy, Khả Hân sẽ đi được rất xa.” – Lâm Vĩ Phong gằn giọng.


Lâm Vĩ Phong hiểu tính cách của Khả Hân, cô có thể nhẫn nhịn hơn người khác rất nhiều nhưng một khi đã cương quyết thì cũng không ai lay chuyển được.


“Không được, tôi phải đích thân đi tìm.”


Anh nói dứt câu thì đi thẳng ra sân lái chiếc xe Ferrari lao vút đi. Anh sợ Khả Hân thấy anh sẽ không chịu quay về nên để người khác đi tìm kiếm nhưng ngồi nhà chờ đợi đối với anh quá dày vò.


“Chúng ta phải làm gì đây, phu nhân sao có thể tha thứ cho chúng ta.” – Dì Ba vừa nói vừa lau nước mắt, từ khi bước vào căn nhà này dường như Khả Hân chưa thật sự vui vẻ ngày nào.


“Đợi phu nhân trở về, chúng ta sẽ bù đắp cho cô ấy.” – Quản gia an ủi dì Ba nhưng chính anh cũng không biết cô có còn trở về hay không.


Thật ra Khả Hân vẫn đứng ở cửa sau cửa hàng tiện lợi chưa rời đi, cô tựa vào cánh cửa tự hỏi bản thân rốt cuộc bây giờ nên đi đâu. Không có nơi nào để đi cả, đây là kết luận duy nhất cô có có thể đưa ra.


Khả Hân đi bộ dọc theo con đường nhỏ, cô biết nếu đi ra đường lớn rất có thể gặp người nhà họ Lâm. Biệt thự Lâm gia ở một nơi khá xa trung tâm, trạm xe bus gần nhất cũng phải đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ.


Khả Hân vừa đi vừa nhớ lại tất cả những chuyện từng xảy ra khi cô bước vào nhà họ Lâm. Vở kịch mà Lâm Vĩ Phong hoàn hảo ngay từ đầu, khiến cho một diễn viên bất đắc dĩ như cô cũng vô thức mà chìm đắm.


“Lâm Vĩ Phong anh đúng là tên khốn nạn mà.” – Khả Hân ngẩng mặt lên nhìn sắc trời tối đen, chua chát nói.


Chuyện mỉa mai nhất trên đời này chính là bạn không thể nào hận người đã tổn thương mình được.


Khả Hân ngồi xuống bên vệ đường, nhìn đôi chân trần đã bắt đầu phồng rộp lên của mình. Khi nãy cô cứ chân trần mà chạy ra khỏi nhà, giày dép gì cũng chưa kịp mang, mới đi bộ có một lúc hai chân đã rã rời.


Khả Hân cắn răng nhẫn nhịn cơn đau đi thêm một lúc nữa để đến cửa hàng 24h, nơi này có thể cho cô một chỗ ngủ an toàn đêm nay. Nhân viên nhìn thấy Khả Hân bước vào liền nháy mắt với nhau, trời tối thế này một cô gái chân trần đi lang thang, chắc chắn là có chuyện không may.


Khả Hân chọn một chiếc ghế trong góc, ngồi xuống, nhân viên mang theo một ly nước ấm đến, ân cần hỏi:


“Cô có cần giúp đỡ gì không? Chúng tôi có thể giúp cô gọi cho người thân, nếu cô muốn, chúng tôi sẽ báo cảnh sát giúp cô.”


Gọi điện cho người thân nhưng cô lại không còn người thân nào có thể gọi nữa. Cô cũng không thể báo cảnh sát, bảo cảnh sát nói chồng hợp pháp của mình lừa mình suốt bấy lâu nay sao?


“Không cần đâu, tôi ổn.” – Khả Hân lắc đầu.


Nhân viên đặt ly nước xuống, vẫn đứng đó do dự chưa rời đi:


“Cô muốn uống thêm nước thì cứ nói với tôi nhé.”





“Cảm ơn.” – Cô gật đầu.


Lâm Vĩ Phong đi tìm cả tối cũng không thấy Khả Hân đâu, những người được cử đi cũng không có tin tức gì báo về. Lâm Vĩ Phong cũng không có tâm trạng trở về nhà, anh đậu xe ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống hút thuốc.


Khói thuốc đặt quánh trước mặt cũng giống như đang họa ra dung nhan của cô. Anh rõ ràng là người thông minh, tất cả mọi chuyện được xử lý vô cùng gọn gàng. Không hiểu sao chỉ cần chuyện đó là chuyện của cô, anh đều khiến nó trở thành một mớ lộn xộn.


“Khả Hân, em đang ở đâu?” – Lâm Vĩ Phong rít một hơi dài.


Lâm Vĩ Phong hiểu Khả Hân tức giận là có lý do, đổi lại người bị lừa gạt là anh thì anh đã giết chết kẻ kia rồi. Khả Hân chỉ tát anh một cái, Vĩ Phong khẽ chạm vào một bên má vẫn còn đỏ của mình, một cái tát này quá nhẹ nhàng.


Điếu thuốc cháy đến tay anh, Vĩ Phong mới giật mình ném điếu thuốc đi. Anh vội lấy lọ nước hoa xe xịt quanh, cô không chịu được mùi thuốc. Nếu may mắn tìm được Khả Hân, cô ngửi được mùi thuốc trong xe, anh lo cô lại càng giận anh hơn.


Ngô Bạch Mai đang lấy thuốc đưa cho Vĩ Thành, chuyện Khả Hân bỏ đi khiến anh lo lắng vô cùng.


“Cô xem Vĩ Phong thông minh bao nhiêu thì trong chuyện tình yêu lại ngốc bấy nhiêu. Nó thừa biết nói ra sẽ khiến Khả Hân tức giận vậy mà cũng không khóa cửa cho kỹ, ít nhất cũng dặn trước người trong nhà không được để cho em ấy rời khỏi biệt thự chứ.”


“Đổi lại là anh, anh có bình tĩnh mà chuẩn bị trước hết không?” – Bạch Mai nhướn mày hỏi lại anh.


Lâm Vĩ Thành lắc đầu cười, rất nhanh uống hết thuốc Bạch Mai đưa.


“Anh ngủ sớm đi, Khả Hân là một cô gái tình cảm, cô ấy sẽ không giận lâu đâu.”


“Cô không biết chúng tôi đã đối với em ấy thế nào…” – Lâm Vĩ Thành thở dài không nói tiếp, anh cũng không biết mở miệng bảo người em dâu này tha thứ thế nào.


Bạch Mai không rõ ẩn khuất trong chuyện của Khả Hân và Vĩ Phong, ít nhất cô biết, lòng của bọn họ đều hướng về nhau.


“Bạch Mai, cô ở lại cùng tôi nói chuyện một lúc đi, tôi thật sự không ngủ được.”


Bạch Mai thoáng nhìn đồng hồ sau đó lại nhìn hai chân mày vẫn nhíu chặt vì lo lắng của Lâm Vĩ Thành, đáp:


“Được, anh có muốn nghe chuyện lúc tôi đi thực tập không? Anh phải hứa là không cười đó.”


“Không biết bác sĩ Bạch Mai của chúng ta lúc làm thực tập sinh có nghiêm khắc như giờ không?” – Lâm Vĩ Thành khẽ cười, hai mày cũng giãn ra.


Mặt trời vừa ló dạng, Khả Hân đã rời khỏi cửa hàng 24h, đêm qua cô cũng không nhớ bản thân đã ngủ từ lúc nào. Bởi vì ngồi ngủ mà của người Khả Hân đều đang khó chịu, cô cũng không còn lựa chọn nào khác đành tiếp tục đi bộ.


Lúc cô đi đến trạm xe bus, bụng đã liên tục réo lên vì đói nhưng trong người cô không có nổi một xu đừng nói là mua thức ăn, đi xe bus cũng không thể. Khả Hân ngồi ở trạm nhìn từng chuyến xe rời đi, một chuyến lại một chuyến.


Tài xế xe bus đã để ý cô, ông đi hai vòng quay lại đây vẫn thấy cô ngồi đó, tò mò hỏi:


“Cô gái, cô muốn đi đâu?”


Khả Hân giật mình ngẩng đầu lên, mím môi nói:


“Tôi không có tiền.”


“Cô lên đi, tôi trả cho cô, một chuyến xe có bao nhiêu chứ.” – Tài xế cười nói – “Cô muốn đến đâu?”


“Chuyến xe này có dừng ở nghĩa trang thành phố không?” – Khả Hân cũng không biết sao cô lại nói ra nơi này, đó là nơi nổi bật lên trong những khi mông lung cô đang có.





“Có trạm ở đấy, cô lên đi.”


Khả Hân đứng dậy bước lên xe.


Khả Hân tựa đầu vào cửa kính xe nhìn cảnh vật hai bên vụt qua trước mặt mình, cô không hề để ý khi đó có một chiếc Ferrari đen tuyền đang chạy ở hướng ngược lại. Mà người Lâm Vĩ Phong cũng không hề chú ý đến chiếc xe bus tầm thường vừa lướt qua mình.


Khả Hân lê từng bước chậm chạp vào nghĩa trang, cô đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, đã rất lâu rồi cô không đến đây thăm cha mẹ. Cuối cùng Khả Hân cũng đã tìm kiếm được bia mộ của hai người, cô ngồi xuống ngắm nhìn hai chân dung vừa quen thuộc vừa xa lạ trên đó.


“Cha mẹ, vì sao hai người không mang con đi cùng hai người hức…” – Khả Hân bật khóc nức nở.


“Vì sao bỏ con lại ở thế gian tàn nhẫn này hức… hức… cha mẹ mang con đi cùng thì con đã không trở thành đứa trẻ không có ai yêu thương rồi…”


“Con mệt mỏi lắm rồi, con thật sự muốn được đoàn tụ cùng cha mẹ…”


Một người phụ nữ trung niên đang viếng mộ gần đó, nghe tiếng khóc xé lòng của không nhịn được đi lại xem.


“Cháu không sao chứ?”


Bà lo lắng đỡ cô đứng dậy, đưa khăn giấy cho cô:


“Cô gái ngoan, đừng khóc nữa, không sao đâu, không sao đâu.”


Bàn tay Khả Hân run run cầm lấy khăn giấy lau nước mắt nhưng không hiểu sao càng lau cũng chỉ có khăn giấy thấm ướt chứ nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.


Người phụ nữ dìu cô đến ngồi bên ghế đá, bàn tay bà nắm chặt tay cô:


“Cháu không được có suy nghĩ ngốc nghếch muốn đi gặp cha mẹ, cha mẹ cháu ở trên trời sẽ đau lòng lắm.”


Khả Hân cười khổ, trong trí nhớ của cô, cha mẹ chỉ là những kí ức mờ nhạt.


“Con gái của dì nếu còn sống chắc sẽ bằng tuổi cháu bây giờ, dì cũng từng nghĩ sẽ đi theo nó. Nhưng dì sợ lên trời gặp nó, nó sẽ giận dì.”


Khả Hân được bà an ủi cũng dần bình tĩnh lại, cô thật sự không định rời bỏ thế gian này. Dù cho cô muốn vậy nhưng đứa bé trong bụng cô có tội tình chi, cô lấy quyền gì tước đoạt quyền được sống của nó.


“Cháu chưa ăn gì đúng không? Đây là thức ăn dì vừa cúng cho con dì, cháu ăn đi, còn nóng lắm.”


Khả Hân mếu máo cầm chén cháo lên, cuộc đời của cô thật sự còn may mắn hơn rất nhiều người.


“Con cảm ơn dì."


“Đừng khách sáo, ăn nhiều vào, lâu rồi dì cũng không được ăn cơm cùng con gái mình.” – Người phụ nữ vừa gắp thức ăn cho cô vừa trộm lau nước mắt.


Lâm Vĩ Phong cả đêm không sao chợp mắt, thần kinh luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Anh đã chạy xung quanh khu vực biệt thự Lâm gia cả trăm lần chỉ mong có thể gặp được Khả Hân.


Điện thoại gọi đến, quản gia Thuận kích động nói:


“Có một tái xe bus nói từng nhìn thấy người giống với phu nhân, tài xe đó nói phu nhân xuống ở trạm nghĩa trang thành phố…”


Lâm Vĩ Phong không nghe thêm câu nào nữa, dập máy đạp ga lao đi như bay, rất nhanh đã đến nghĩa trang. Lâm Vĩ Phong vội vàng xuống xe đi vào, anh không hề hay biết lúc anh đi vào từ cổng trái ở bên cổng phải đồng thời có một người đi ra, không ai khác chính là người anh đang điên cuồng tìm kiếm, Khả Hân.