Chương 180


Khả Hân muốn gọi cho Lâm Vĩ Phong vô cùng, trong lòng cô bây giờ cũng chỉ biết nương tựa vào anh thôi nhưng Lý Tuyết Dung đã kè sao đến tận cổ Kim Chi, cô không thể nào không vút túi xách, áo khoác và điện thoại về phía cô ta.
“Mày nghĩ bây giờ ai có thể cứu được mày, Vĩ Phong sao? Lúc nãy tao thành anh ta đưa mày đến đây, nếu mày không gọi có lẽ anh ta không đến kiểm tra đâu.”
Lý Tuyết Dung chứng kiến toàn cảnh lưu luyến không rời khi nãy của hai người, cô ta nhìn rất rõ sự quyến luyến Lâm Vĩ Phong dành cho Khả Hân.

Dù miệng Lý Tuyết Dung vẫn độc ác cứng rắn nhưng trái tim cô ta vỡ vụn rồi.
Thiên thần hay ác quỷ, vua chúa hay thường dân, nỗi đau khi người mình yêu ở bên một người khác đều rất giống nhau và đều đau như nhau.
“Tôi làm theo những gì cô bảo cả rồi, cô thả Kim Chi được chưa?”
“Thả?” – Cô ta bật cười mấy tiếng – “Mày quá ngu hay mày cho rằng tao không có IQ? ”
Khả Hân tất nhiên biết Lý Tuyết Dung thông minh rồi, từ khi gặp gỡ cô ta đến giờ Khả Hân chưa khi nào dám khinh thường cô ta.

Cô vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân mình, người này quá độc ác quá tâm cơ, nhất định không được đối đầu với cô ta.
“Tao cho mày một cơ hội nữa, nói thật đi, mày làm sao quyến rũ được Lâm Vĩ Phong?”
Lý Tuyết Dung rất muốn gào lên ‘Rốt cuộc là mày có gì mà tao không có’ nhưng cô ta vẫn nhịn xuống được.
“Tôi không quyến rũ Vĩ Phong.”
“Ha ha ha…” – Lý Tuyết Dung cười khinh bỉ - “Mày đứng nói với tao là do anh ta quyến rũ mày.”
Khả Hân giật giật khóe môi, sự thật chính là như vậy mà nếu không phải anh quyến rũ cô thì chuyện đã đi đến ngày hôm nay.

Nhưng Khả Hân vẫn còn giữ được chút lý trí, bây giờ tuyệt đối không được khiêu khích Lý Tuyết Dung.
“Tôi cũng là người bị hại thôi, tôi cũng bị lừa.” – Khả Hân bắt đầu nhẹ giọng kể lể - “Nhà họ Lâm lừa người bên ngoài là cưới vợ cho anh Vĩ Thành nhưng thật ra lại la cưới vợ của Vĩ Phong.

Lúc đầu tôi cũng thật lòng nghĩ mình gả cho Vĩ Thành, gần đây mới biết là Vĩ Phong thôi.”
Trái lại với mong đợi là sẽ nhận được chút dễ chịu nào của Lý Tuyết Dung thì cô ta lại càng tức điên hơn.

Cô ta không bao giờ muốn phải nghe lại chuyện, có một người phụ nữ khác được đứng ở bên cạnh Lâm Vĩ Phong mà nó còn một cách danh chính ngôn thuận.
Cô ta đã từng khát khao, chỉ cần có thể làm một người phụ nữ lặng lẽ trong bóng tối của Lâm Vĩ Phong thôi là được.

Nhưng cô ta không thể, cô ta chưa từng đạt được nó.
“Tao không cần biết lý do vì sao mày có thể ở bên Lâm Vĩ Phong tao chỉ nhớ tao đã cảnh cáo mày rồi.

Một khi mày dám có ý đồ khác với anh ta, tao chắc chắn sẽ gϊếŧ mày.”
“Vậy đừng làm hại người vô tội.” – Khả Hân chỉ về phía của Kim Chi – “Chúng ta giải quyết với nhau, đừng lôi người khác vào.”
“Lâm Vĩ Phong thích kiểu nhân hậu lo nghĩ chuyện bao đồng như này hả?”- Tâm trạng của Lý Tuyết Dung càng ngang càng tệ, nụ cười khinh miệt dành trở nên chua chát rồi méo mó.
Anh thà thích một cô gái trông hiền lành yếu ớt cũng không chấp nhận một người hết lòng hết dạ chỉ nghĩ cho anh là cô ta sao? Có lẽ ngay từ đầu Lý Tuyết Dung đã hiểu sai về tình yêu, người ta luôn đi một nửa còn thiếu, nếu soi người thì Lý Tuyết Dung và Lâm Vĩ Phong cũng không khác nhau là bao.
Bọn họ đều là người sớm đã nhúng chàm, tính kế người khác rồi lại bị người tính kế, cuộc đời chính là một vòng tròn hơn thua toan tính.

Khả Hân thì khác, cô có một trái tim nhân hậu, luôn khát cầu những điều bình dị nhất.

Đó là thứ thiếu mà người như anh cần nhất.
“Lý Tuyết Dung, cô đừng chấp mê không tỉnh nữa.

Bây giờ cô thả Kim Chi ra sau đó rời đi, tôi khẳng định với cô không báo cảnh sát cũng không nói lại với Vĩ Phong.”
“Mày không yêu anh ta bằng tao đâu.” – Lý Tuyết Dung đột nhiên chuyển giọng, cô ta không châm biếm nữa – “Tao có thể cho anh ta có mạng sống, mày làm được không?”
“Sao cô biết tôi không thể?” – Khả Hân nhìn thẳng vào Lý Tuyết Dung kiên định nói – “Và tôi cũng tin anh ấy cũng sẵn sàng làm vậy vì tôi.”
Lý Tuyết Dung cười nhạt, cô ta không còn tức giận nổi nữa, chẳng thứ gì có thể cứu rỗi một trái tim vụn vỡ.
“Tao không biết mày lấy đâu ra tự tin đó, mày quen anh ta được bao lâu? Chắc không bằng một phần mười thời gian của tao.

Anh ta có thể chết vì mày đấy nhưng mày không bao giờ là ưu tiên số một đâu.”
Khả Hân cắn môi không đáp, cô biết Lý Tuyết Dung chỉ đang gây chia rẽ mà thôi nếu bây giờ cô để bị cô ta ảnh hưởng thì chuyện này coi như xong.

“Nếu cô đã thấy rõ Lâm Vĩ Phong không phải người tốt đẹp đến thế vì sao còn yêu anh ấy như vậy.

Lâm Vĩ Thành đối với cô có bao nhiêu hi sinh, có bao nhiêu chân thành, tôi đâu cần phải nói, cô hiểu mà.

Vậy sao cô không thử một lần tìm cho mình con đường dễ đi hơn.”
“Khả Hân à, cô đúng là kẻ chỉ mới nếm trái ngọt của tình yêu.

Vậy nếu một người Lâm Vĩ Phong tổn thương cô khiến trái tim cô khô héo, rồi một người khác bước đến làm tất cả vì cô, liệu cô có thể chấp nhận người mới đó không? Có được không hả?”
Câu hỏi nhấn mạnh lần nữa của cô ta khiến Khả Hân không cách nào trả lời dối lòng được.

Không được, dù cho Vĩ Phong có đối với cô thế nào e là đời này cô cũng không yêu được thêm người khác.
Lý Tuyết Dung nhìn thái độ của cô đã có được câu trả lời khiến mình hài lòng.

Cô ta đá Kim Chi vẫn còn đang bị trói ngã lăn ra một bên.
“Kim Chi!” – Khả Hân lo lắng hét lên.
“Đừng lo cho người khác nữa, lo cho bản thân mình trước đi.” – Lý Tuyết Dung chĩa thẳng cây dao về phía cô.
Khả Hân lùi về phía sau, không dám có hành động gì thêm nữa:
“Cô… cô muốn làm gì?”
“Hôm nay tôi đến đây là vì muốn cô mà Khả Hân, không lấy được mạng cô cũng đâu thể để cô bình an vô sự được.” – Lý Tuyết Dung vừa nói xong ánh mắt liền sáng quắc như chim ưng, cô ta cầm thẳng con dao lao tới chỗ Khả Hân.
Khả Hân may mắn phản ứng nhanh tránh qua kịp thời, Lý Tuyết Dung vẫn không dừng lại tiếp tục cầm chắc con dao lên chuẩn bị đâm Khả Hân một lần nữa.

Không ngờ Kim Chi nãy giờ đã đứng dậy được, Kim Chi dùng đầu húc thẳng vào bụng của Lý Tuyết Dung khiến cô ta ngã xuống nhưng vì chân Kim Chi vốn có khiếm khuyết nên cũng mất thăng bằng ngã theo.

Khả Hân chớp lấy thời cơ vội đá con dao trên sàn ra xa, Lý Tuyết Dung nắm lấy chân Khả Hân kéo cô ngã xuống.
“A…” – Khả Hân cảm giác vùng bụng của mình đau lên dữ dội nhưng rất nhanh cô đã cố nhẫn nhịn cơn đau.
Cô lao qua nắm lấy tóc của Lý Tuyết Dung vật xuống, Khả Hân tát vào mặt cô ta, cô ta cũng vừa đạp thẳng vào người cô.

Trong lúc hai người đang giằng co thì Kim Chi cũng đã gỡ được bịt miệng, hô hoán lên kêu cứu.
Lý Tuyết Dung ngay lập tức thấy tình hình không ổn, cô ta biết bảo vệ rất nhanh sẽ đến đây.

Bây giờ cô ta cũng không có cơ hội để làm gì Khả Hân nữa rồi, chỉ đành chờ lần sau.
“Lần này tao tha cho mày, lần sau không dễ dàng như vậy nữa đâu.”
Lý Tuyết Dung nói xong thì tung cửa bước ra ngoài ngay sau đó bảo vệ và các bạn sinh viên xung quanh cũng chạy đến ứng cứu.

Khả Hân nằm trên sàn, không thể nào cử động nổi tay chân của mình nữa.

Cô nghe thấy rất nhiều âm thanh, hình như rất nhiều người đang gọi tên cô nhưng tại sao lại không thể nghe thấy giọng của Vĩ Phong chứ?
“Máu…”
“Chảy máu rồi, gọi cấp cứu đi, nhanh lên!”.

Chương 181


Chuyện Lâm Vĩ Thành mất tích mở đầu bằng chuyện Vĩ Thành nhận được đoạn ghi âm của Lý Tuyết Dung. Trong đó cô kêu cứu, kêu anh đến tìm cô ta nhưng không được nói cho ai biết nếu không anh sẽ không bao giờ có thể thấy lại cô ta nữa. Lâm Vĩ Thành tất nhiên có nghĩ đến trường hợp đây chỉ là một cái bẫy nhưng bẫy hay thật Vĩ Thành cũng phải đi.


“Bạch Mai, cô giúp tôi ra ngoài một chuyeến có được không?”


“Ra ngoài? Anh muốn đi đâu?” – Bạch Mai nhận ra giọng điệu của anh rất khác ngày thường.


“Cô cứ xuống nói với quản gia Thuận là muốn đưa tôi đi dạo, bảo rằng không cần quá nhiều người theo ồn ào, chỉ cần một tài xế một vệ sĩ là được.”


Bạch Mai cau mày, chuyện này đúng như cô nghĩ, không đơn giản.


“Anh định làm gì mạo hiểm đúng không? Vĩ Thành, tôi không thể giúp anh.”


“Bạch Mai, dù cô không giúp tôi, tôi cũng có cách để rời đi.” – Vĩ Thành chậm rãi nói.


Ngô Bạch Mai ôm đầu bất lực, cô thật sự hết cách với anh, sao cô lại vướng phải một người đàn ông như thế này chứ. Cuối cùng thay vì Bạch Mai để anh đi một mình, cô quyết định đi cùng anh.


Lúc quản gia Thuận cười vô cùng tin tưởng đóng cửa xe cho cô, Bạch Mai cảm thấy lòng mình trập ngập cảm giác tội lỗi. Nếu cô không thể đưa Lâm Vĩ Thành bình an trở về, cô biết phải ăn nói thế nào đây. Dường như lúc đó Bạch Mai cũng đã quên mất an nguy của chính mình.


Bạch Mai nhìn thấy rất rõ nhưng trạng thái hiện tại của Vĩ Thành, anh đang vô cùng bồn chồn lo lắng. Cô thầm phỏng đoán trong lòng, chuyện này hẳn liên quan đến Lý Tuyết Dung.


“Dừng ở tiệm hoa phía trước đi.” – Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng.


Bạch Mai dìu anh xuống xe, cô ngẩng mặt nhìn tên và địa chỉ, hình như có gì đó không đúng lắm. Vệ sĩ và tài xế đều cho rằng Lâm Vĩ Thành muốn mua hoa nên đứng canh giữ bên ngoài không bước vào.


“Cô cũng ở ngoài đi.” – Vĩ Thành gạt tay Bạch Mai ra, chống tay vào cửa tự mình đứng thẳng.


“Tôi là bác sĩ của anh, tôi phải luôn ở bên cạnh anh.” – Bạch Mai duỗi tay ra lần nữa choàng lấy tay anh.


Bạch Mai biết Vĩ Thành là muốn tốt cho cô mới nói vậy, bên trong cửa hàng này là gì không ai biết được nhưng cô đã đi đến đây rồi thì còn sợ gì nữa. Cô từng thấy bao nhiêu người chết, cũng tận mắt thấy bệnh nhân chết trong tay mình, bên trong kia có thế nào cô cũng sẽ không đánh mất bình tĩnh.


Hai người bước vào, vẫn có nhân viên bán hoa ra chào hỏi nhiệt tình nhưng lại hướng dẫn họ đi sâu vào bên trong, đến khi bên ngoài nhìn vào không còn thấy gì nữa thì chờ đợi họ là những người mặc áo đen bặm trợn và cả David.


“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.” – Lâm Vĩ Thành nói với David, vốn còn tưởng rằng sẽ là người nước ngoài nhưng David lại là con lai, nếu không phải trong ánh mắt có quá nhiều sát khí thì người này thoạt nhìn cũng không tệ.





“Tôi cũng không muốn gặp anh đâu.” – David nhún vai – “Tôi không ngờ anh lại đến thật đó, một đoạn ghi âm của Tuyết Dung đã có thể bắt được anh, cuộc chơi này đột nhiên trở nên thật nhàm chán.”


Bạch Mai rủ mắt, cô đoán quả không sai, thật sự là vì cô ta.


“Tuyết Dung đâu? Anh làm gì cô ấy rồi? Tôi đã đến đây rồi, đừng làm khó dễ cô ấy nữa.”


David nhìn bộ dạng si tình của Lâm Vĩ Thành mà cũng thất xót xa thay, mật ngọt chết ruồi, tình yêu là thứ mật người gϊếŧ người.


“Anh có biết tôi và Tuyết Dung từ nhỏ đã lớn lên bên nhau không, nó gọi tôi là anh trai, tôi xem nó như em gái. Anh nghĩ tôi sẽ làm hại em gái mình à?” – David nói xong thì liếc mặt ra hiệu cho thuộc hạ hành động.


Hai người đến muốn kéo Lâm Vĩ Thành đi, Bạch Mai liền xông tới đẩy họ ra:


“Các người định làm gì?”


“Bạch Mai, buông tay, chuyện này không liên quan đến cô.” – Vĩ Thành sau khi nghe David nói cũng tự biết bản thân lại tiếp bị Lý Tuyết Dung xem như một con tốt thí, tức giận không nỗi nữa rồi.


“David, cô ấy là bác sĩ, để cô ấy rời khỏi đây đi.”


“Tất nhiên, tôi không làm hại người vô tội, phụ nữ lại càng không.” – David quay sang nói với Bạch Mai – “Cô chỉ cần đi thẳng ra cửa là thoát, cô muốn báo cho ai cũng được nhưng nhớ là không được báo cảnh sát.”


“Không, tôi không đi.” – Bạch Mai đã nghĩ xong rồi – “Mấy người đưa Vĩ Thành đi đâu thì đưa cả tôi đi.”


“Bạch Mai!” – Lâm Vĩ Thành nghiêm giọng – “Cô hết trách nhiệm ở đây rồi.”


“Tôi là bác sĩ, tôi phải đảm sức khỏe cho bệnh nhân của mình.” – Anh kiên quyết bây giờ thì cũng cô kiên định bây nhiêu.


Anh vì yêu mà đến thì tôi cũng vì yêu mà ở lại.


David còn tưởng bọn họ đang diễn phim tình cảm, tức giận hét lên:


“Toại nguyện cho hai người, đưa đi hết đi.”


Khả Hân được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Kim Chi sợ hãi không biết máu từ đâu ra. Cô ngồi ngoài phòng cấp cứu bần thần, y tá còn phải đến trấn an Kim Chi một lúc lâu. Sáng sớm cô nhận được tin nhắn của Khả Hân, rất vui mừng xin nghỉ học chuẩn bị về Viện tình thương thì đột nhiên có một người phụ nữ xông vào.


Lý Tuyết Dung rất nhanh đã áp chế được Kim Chi, sau đó lấy điện thoại Kim Chi gửi tin nhắn dụ Khả Hân đến. Kim Chi rất sợ Khả Hân đến sẽ nguy hiểm lại càng sợ cô không đến, nếu vậy bản thân mình phải làm sao đây. Kim Chi không ngờ Khả Hân không chỉ đến còn một lòng lo nghĩ cho cô, còn bị thương nữa.





“Y tá ơi, chị ấy bị thương ở đâu vậy?”


“Không phải bị thương, cô ấy bị động thai.”


Kim Chi đông cứng người, Khả Hân mang thai hơn nữa đứa bé còn đang gặp nguy hiểm. Nếu Kim Chi thật sự sẩy thai, bọn họ phải sống tiếp như thế nào đây?


“Chảy máu nhiều như vậy có… có giữ được thai nhi không?”


“Chuyện này còn phải đợi sau khi cấp cứu xong chúng ta mới có thể biết được.” – Y tá thở dài nói.


Cuối cùng Khả Hân cũng được đẩy ra bên ngoài, Kim Chi nước mắt lưng tròng chạy theo cô qua phòng chăm sóc đặc biệt. Khả Hân lúc này vẫn còn chưa tỉnh táo, không biết chuyện gì đang xảy ra.


Lúc cô mở mắt lần nữa thì bản thân đã nằm trên chiếc giường trắng toát ở trong phòng bệnh, câu đầu tiên cô quay sang Kim Chi chính là ‘con của chị còn không?’


“Chị đừng lo, không sao, không sao.”


“Đứa bé vẫn ở đây phải không?” – Khả Hân đưa tay xoa xoa bụng.


“Hức… bác sĩ nói chị động thai nhưng may là đứa nhỏ và chị rất kiên cường hức… bình an cả hai người.” - Kim Chi còn kích động hơn cả người mẹ là Khả Hân vừa nói vừa khóc.


Khả Hân nhìn lên chiếc đèn trên trần nhà, nước mắt trào ra, con của cô vẫn còn, con của cô và anh vẫn còn. Suốt quá trình cấp cứu, cô tưởng chừng như không còn cảm nhận được sự liên kết của cô và con mình nữa. Cô cứ ngỡ mình đã đánh mất đứa trẻ ấy rồi.


“Kim Chi, lấy điện thoại cho chị.”


Khả Hân cầm điện thoại gọi cho Lâm Vĩ Phong nhưng số máy vẫn luôn bận, cô chuyển sang vào máy ở nhà, người bắt máy lại là dì Ba.


“Phu nhân, đại thiếu gia mất tích rồi.”


Chiếc điện thoại trong tay Khả Hân rơi xuống giường, sau đó cô hít sâu một hơi cầm lại lên nói:


“Đứng nói với Vĩ Phong con đã biết, con đang về ký túc xá thăm Kim Chi, chắc anh ấy sẽ sắp xếp để con ở lại đây mấy ngày cho an toàn.”


“Phu nhân nói đúng, tôi hiểu rồi.”


Chương 182


Khả Hân đưa điện thoại cho Kim Chi cất đi, mệt mỏi nằm dài ra giường, chuyện này chưa qua chuyện khác lại đến đúng là muốn ép cho cô phát điên. Kim Chi ra ngoài gọi y tá bác sĩ vào kiểm tra lần nữa cho Khả Hân.


“Cô nhớ mấy ngày tới không được cử động nhiều, tốt nhất ở ở bệnh viện điều dưỡng. Tuy đứa bé đã được giữ lại nhưng vẫn phải theo dõi thêm, quan trọng là ở người mẹ, cô phải có một tinh thần thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”


“Cảm ơn bác sĩ.” – Khả Hân nhỏ giọng nói.


Kim Chi nhận cháo dinh dưỡng từ y tá kéo bàn nhỏ lại bày ra cho Khả Hân:


“Chị ăn nhiều vào, ăn không đủ em đi lấy thêm, chị bây giờ phải ăn cho hai người lận.”


“Em ăn gì chưa? Khi nãy có kiểm tra tổng quát luôn không, có đau nhức chỗ nào không?”


“Em không sao, không đau mỏi gì cả, em có nhờ y tá tiện đường mua giúp em một phần cơm ở căn-tin bệnh viện rồi.”


“Một lát em lấy thẻ trong túi chị đi thanh toán tất cả chi phí.” – Khả Hân vừa ăn cháo vừa nói, dù cho cô không nuốt nổi nhưng vì con cũng phải cố gắng.


“Khả Hân, chuyện chị và người phụ nữ kia nói đều là thật sao?”


“Phải, chị hiện tại là vợ của Vĩ Phong, trước giờ vẫn luôn là Vĩ Phong, anh Vĩ Thành và chị gần đây mới chính thích biết nhau thôi.” – Khả Hân cũng không còn gì phải che giấu.


Kim Chi nghe xong cuối cùng an tâm mà thở phào, cười vui vẻ nói:


“Vậy đứa bé này thật có phúc, có cha là Lâm Vĩ Phong có mẹ là chị.”


“Cũng mong thật sự là phúc.” – Khả Hân gượng cười.


Kim Chi thấy cô ăn xong rồi thì giúp cô thu dọn, không quên hỏi thêm:


“Khi nãy chị gọi cho anh Vĩ Phong đúng không? Sao lại nói dối không để anh ấy đến chăm sóc chị?”


“Vĩ Phong đang gặp chuyện nan giản, chị không muốn phiền anh ấy. Hơn nữa còn ít người biết càng an toàn.”





Kim Chi gật gù, tỏ vẻ đã hiểu, mặc dù đã thoát nạn rồi nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ như quỷ đòi mạng của Lý Tuyết Dung thì cô đã sợ đến run người.


“Chị, chúng ta có nên báo cảnh sát không? Người phụ điên đó nói sẽ quay lại tìm chị mà.”


“Không cần đâu, tạm thời chị cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Mấy ngày nay em ở bệnh viện với chị đi, ký túc xá chắc cũng đang rối loạn.” – Khả Hân cảm thấy bệnh viện có lẽ là nơi an toàn nhất lúc này.


Cô nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Vĩ Phong, nói rằng cô ở lại qua đêm với Kim Chi. Lâm Vĩ Phong trả lời rất nhanh, nói cô cứ ở lại. Khả Hân đoán không sai, anh sẽ muốn cô ở lại ký túc xá, tránh xa chuyện Lâm Vĩ Thành mất tích.


Cô hiểu anh, không muốn anh bận lòng thêm nên cô cũng xuôi theo đó cho anh yên tâm. Ngay từ đâu Khả Hân đã không tránh được chuyện này rồi, bên kia Vĩ Thành mất tích, bên này Khả Hân thiếu chút nữa sẩy thai, mọi chuyện đều liên kết cả.


Lâm Vĩ Phong đã cho tất cả thuộc hạ của mình đi lặp tung cả thành phố này lên, dù là bến xe bến tàu sân bay đều có người canh gác nghiêm ngặt nhưng nửa ngày vẫn không có tin tức.


Trạch Dương và Hoàng Thiệu Huy cũng dốc sức cho người của mình đi nghe ngóng tin tức. Bọn họ trăm tính ngàn tính cũng tính tới chuyện David có thể dùng Lý Tuyết Dung dẫn dụ Lâm Vĩ Phong vào bẫy lần nữa.


“Nhị thiếu gia, trong họa cũng có phúc, có bác sĩ Bạch Mai cùng đi với đại thiếu gia, ít nhất chúng ta cũng có thể hy vọng đại thiếu gia sẽ được chăm sóc tốt.” – Quản gia Thuận nói.


“Ngày mai bảo vệ sĩ đến ký túc xá, bảo vệ Khả Hân thật nghiêm ngặt.”


Lâm Vĩ Phong thật sự không hiểu, rõ ràng người bọn họ nhắm đến chính là anh nhưng năm lần bảy lượt cứ muốn làm hại người bên cạnh anh.


“Đoán thử xem, bọn chúng bắt anh Vĩ Thành đi để làm gì?” – Lâm Vĩ Phong quay sang hỏi Lê Thời hai người đang đứng hút thuốc ở ngoài sân.


“Em không trả lời được mấy câu hỏi dùng quá nhiều não.” – Lê Thời thành thật đáp.


“Lý Tuyết Dung thật sự mê người như vậy sao? Mày cũng từng vì cô ta mà điên đảo phải không? Nếu lúc đó anh không chửi cho mày tỉnh có khi mày cũng đi theo cô ta rồi.” – Lâm Vĩ Phong rít một hơi thuốc dài.


“Cô ta thật sự rất xinh đẹp, dù anh không thích cô ta cũng đâu thể phủ nhận vẻ mỹ lệ đó. Nhưng cái cô ta giỏi nhất là tỏ ra đáng thương, anh Vĩ Thành là người dịu dàng dễ mềm lòng, anh ấy sao thoát được kiểu phụ nữ như Lý Tuyết Dung.”


Lâm Vĩ Phong thở dài, Lê Thời nói không sai, cũng như anh không thể nào thoát được người lương thiện lanh lợi như Khả Hân.





“Anh biết mục đích bọn chúng bắt Vĩ Thành là để uy hiếp anh.”


“Bọn nó dám?” – Lê Thời dụi tàn thuốc thẳng vào áo mình – “Anh em chúng ta không ít, đây còn là địa bàn của chúng ta, đám người từ đâu đến đó nghĩ có thể vuốt râu hùm được sao?”


“Lần trước để xảy ra vụ nổ đó là do chúng ta không biết, lần này anh cũng không tin bọn chúng vẫn thành công.” – Lâm Vĩ Phong ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên đầu, cõi lòng trở nên nặng trĩu.


Lâm Vĩ Phong thức đến ba giờ sáng để chờ xem có thêm tin tức gì của Vĩ Thành hay không. Dù biết là David sẽ không làm hại đến Vĩ Thành nhưng ai có thể yên lòng được khi anh trai vì mình bị người ta năm lần bảy lượt hãm hại. Đêm càng dài nỗi nhớ Khả Hân càng lớn, Vĩ Phong nghĩ có lẽ anh nên rước cô từ kỳ túc xá về thì hơn.


Khả Hân dường như cũng cảm nhận được tương tự như anh, sáng sớm đã muốn xuất viện. Kim Chi hết lời cũng không ngăn được cô, cả bác sĩ hay y tá cũng không. Gương mặt của cô xanh xao như vậy muốn trở về nói dối cũng khó.


“Chị, bác sĩ nói chị phải ở thêm vài ngày nữa.”


“Về nhà tĩnh dưỡng cũng được mà, ở nhà họ Lâm sao lại thiếu bác sĩ tốt được.”


“Không phải chị nói muốn ở đây cho an toàn sao?” – Kim Chi thật sự không hiểu sao mới có một ngày mà Khả Hân thay đổi thái độ nhanh vậy.


“Chị nghĩ ở bên cạnh Vĩ Phong sẽ khiến chị an tâm hơn, em không cần sợ, sẽ không có ai tìm ai gây sự nữa đâu.”


Do đó đến nhà Lâm Vĩ Phong chưa kịp đi đón Khả Hân thì đã thấy cô trở về nhà trước. Khả Hân nhìn an ninh của cả khu vực được đặt ở mức cao nhất liền biết chuyện này thật sự ngoài tầm kiểm soát.


“Khả Hân, em sao thế?” – Lâm Vĩ Phong lập tức chạy ra ngoài bế cô lên, gương mặt không có chút huyết sắc nào của cô sao có thể giấu được anh.


“Sáng dậy em thấy chóng mặt nên mới muốn trở về, có lẽ do lạ chỗ không ngủ được.” – Khả Hân tựa vào lòng anh.


Cô biết bên trong lồng ngực của người đàn ông này đang là bao nhiêu tiếng gào thét hỗn loạn vậy nên cô mới về bên anh.


Lâm Vĩ Phong nâng mặt cô lên nhìn cho kỹ, rồi lại cẩn thận xem qua tay chân cô, sau khi xác nhận mọi chuyện vẫn ổn mới tạm tin là cô chỉ chóng mặt một chút mà thôi.


“Anh cũng nhớ em rồi.” –Anh dịu dàng nói, anh cùng cô chuẩn bị bước lên lầu thì Lê Thời mang theo tin tức chạy vào thông báo.


“David gọi điện đến.”


Chương 183


Lê Thời mang điện thoại vào, cuộc gọi của David vẫn đang chờ, Lâm Vĩ Phong không vội bắt máy, bọn họ sớm đã cho nhân viên kỹ thuật trực sẵn ở nhà. Nếu phía David liên lạc bọn họ sẽ chuẩn bị sẵn sàng thiết bị để truy tìm địa chỉ của anh ta.


Lâm Vĩ Phong nhận điện thoại từ tay Lê Thời, mọi người đều hồi hợp vây xung quanh.


“Anh muốn tìm tôi?”


“Cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Lâm Vĩ Phong anh rồi.” - Giọng điệu David truyền đến từ bên kia điện thoại đầy vẻ bỡn cợt.


“Anh là David?” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói ra từng chữ, nếu không phải Lâm Vĩ Thành đang ở trong tay anh ta còn lâu Vĩ Phong mới nói chuyện lịch sự như vậy.


“Đúng vậy, tôi chính là David đây, hẳn là lúc này anh muốn ăn tươi nuốt sống tôi lắm?”


Lâm Vĩ Phong nhếch môi, ánh mắt nhìn qua phía Lê Thời và những kỹ thuật viên, bọn họ vẫn lắc đầu, ý muốn anh hãy tiếp tục kéo dài thời gian.


“Tôi muốn gặp anh trai tôi.”


David cũng không bất ngờ, chắc chắn Lâm Vĩ Phong sẽ đòi được gặp Lâm Vĩ Thành nhưng David không thể để chuyện đó xảy ra. Lâm Vĩ Thành xem chừng rất muốn một mình gánh chịu tất cả, nếu để anh ta nói năng lung tung gì đó với Vĩ Phong, khiến cho Vĩ Phong không chịu tới đây nạp mạng thì không được.


“Tôi không thể cho anh gặp anh trai anh nhưng người khác thì có thể đó.” - David ra hiệu thuộc hạ dẫn Ngô Bạch Mai đến, đưa điện thoại ch cô - “Nói cho Lâm Vĩ Phong biết tôi đối xử với hai người có tốt không.”


“Bạch Mai, là cô sao? Anh tôi có khỏe không?” - Lâm Vĩ Phong gấp gáp hỏi.


“Tôi và Vĩ Thành đều không sao, anh ấy vẫn ổn.”


Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Khả Hân từ nãy đến giờ vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Vĩ Phong không buông.


“Cô nhớ chăm sóc anh ấy, đừng lo lắng, rất nhanh thôi hai người sẽ thoát khỏi đó.” - Lâm Vĩ Phong nói.


David không nhịn được bật cười lớn đoạt lại điện thoại từ tay Bạch Mai:


“Lâm Vĩ Phong, anh lấy đâu ra tự tin mà nói là anh có thể đưa hai người họ ra khỏi đây nhanh chóng?”


“Chẳng phải hôm nay anh gọi cho tôi vì chuyện đó sao?” - Lâm Vĩ Phong biết Lâm Vĩ Thành chỉ là mồi nhử mà thôi, mục tiêu thật sự của David là anh - “Điều kiện là gì?”


“Một đổi một, Lâm Vĩ Phong anh tự đến đây đổi anh trai của anh về, tất nhiên là tôi cũng sẽ thả cô bác sĩ vô tội kia ra.”


Khả Hân vừa nghe David nói xong, cả người hoàn toàn căng cứng, bàn tay đang nắm tay anh không ngừng ra mồ hôi. Cô không muốn, cô không đồng ý để Lâm Vĩ Phong làm vậy nhưng cô lại không cách nào lên tiếng được.


“Được, thời gian địa điểm?”


Lâm Vĩ Phong gằn giọng, chuyện này cũng nằm trong suy đoán của anh rồi.





“Tôi sẽ gửi qua sau, nhớ là đừng dở trò gì, cùng lắm thì tôi lấy anh trai anh ra thế mạng. Không phải lần trước cũng là như vậy sao?”


David cố tình nhắc lại vụ nổ lần đó khiến cho Lâm Vĩ Phong không thể nào không cứu anh trai mình. Lần trước Vĩ Thành đã thay anh chịu khổ, chỉ cần là người có lương tâm thì dù phải đánh đổi cái giá đắt thế nào Lâm Vĩ Phong cũng sẽ cứu anh trai.


David nói xong thì tắt máy, Lâm Vĩ Phong quay sang nhìn mấy người Lê Thời, bọn họ đều thở dài lắc đầu.


“Xem ra bên kia cũng có chuẩn bị, không thể định vị được vị trí.” - Nhân viên kỹ thuật nói.


“Vậy có thể khoanh vùng không? Giống như giới hạn phạm vi trong bán kính bao nhiêu?” - Khả Hân lên tiếng, cô vô cùng hy vọng có thể cứu được Vĩ Thành mà Vĩ Phong không cần phải đi trao đổi.


“Có thể, nhưng phạm vi rất rộng, trong thời gian ngắn chúng ta không thể tìm được người.”


Nhân viên kỹ thuật vừa nói xong thì tin nhắn địa điểm và thời gian của David cũng đến, sáng ngày mai, tại bến cảng.


“Hắn muốn tẩu thoát bằng đường biển sao?” - Lê Thời đặt ra nghi vấn - “Đường thủy không phải lợi thế của ta, tên này đúng là tính toán kỹ.”


“Hắn gấp như vậy xem ra thật sự muốn xong việc thì rời khỏi đây.” - Hai mày của Lâm Vĩ Phong suốt hôm qua giờ vẫn chưa giãn ra bây giờ lại càng nhíu chặt.


“Tập hợp mọi người đi, chúng ta sẽ bàn bạc vào chiều nay.”


Lâm Vĩ Phong gật đầu ra hiệu với Lê Thời, quản gia cũng biết ý nhanh chóng đi gọi điện thoại. Phòng khách thoáng chốc chỉ còn Lâm Vĩ Phong và Khả Hân, cô tựa đồng vào vai anh, không đành lòng nói:


“Ngày mai anh thật sự đi trao đổi với bọn họ sao? Nếu anh rơi vào tay chúng, sao anh có thể sống sót?”


Lâm Vĩ Phong ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên trán cô trấn an:


“Không có chuyện anh đi nạp mạng đâu, mọi người sẽ cùng nghĩ cách.”


“Nếu không có cách thì sao?”


Lâm Vĩ Phong đối diện với ánh mắt chất vấn của Khả Hân, anh lại không thể thốt ra lời nào, bởi vì anh không thể cho cô bất kỳ lời hứa nào. Chính anh của hiện tại vẫn còn đang chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất.


“Vĩ Phong, đừng nói dối em.” - Giọng của Khả Hân vô cùng khẩn thiết.


“Em phải tin anh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” - Lâm Vĩ Phong lại tiếp tục hôn lên tóc, cô trán cô rồi đến mắt cô, anh không phải đang an ủi cô mà còn là đang tự trấn an mình.


“Dì Ba, đỡ Khả Hân về phòng đi, hầm canh bổ huyết cho cô ấy.” - Lâm Vĩ Phong buông cô ra đứng dậy đi thẳng lên phòng làm việc.


Khả Hân bất lực ngồi ở đó nhìn theo anh, dì Ba thấy vậy đi đến khuyên cô:


“Phu nhân, cô lên phòng ngủ một giấc đi sắc mặt cô kiếm quá, một lát tôi hầm canh cho cô.”


“Không cần lo cho con đâu, dì mang món gì đó cho Vĩ Phong đi.” - Khả Hân cũng đứng dậy đi lên phòng.





Cô rót một cốc nước, lấy thuốc từ trong túi xách ra cẩn thận uống từng viên thuốc một. Cô biết việc cô không chịu nằm ở bệnh viện mà về đây chính là đang làm khổ con của mình.


“Con hiểu cho mẹ mà đúng không? Chúng ta đâu thể bỏ cha con một mình lúc này.”


Khả Hân ngủ một lúc lại dậy ăn uống, cũng may là cô không chán ăn, các món dì Ba nấu cô vẫn ăn được nhiều, sắc mặt cũng không còn xanh xao như sáng. Khả Hân có thể nhìn thấy người ra vào biệt thự của bọn họ liên tục. Đều là những người mặc vest đen, ánh mắt sắc bén, xem ra đều là người là chuyện phụ trách những việc không thể cho ai biết giúp Vĩ Phong.


Buổi chiều xuống thì Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy cũng đến, bọn họ gặp cô ở hành lang lầu hai, cả ba không nói gì chỉ gật đầu chào hỏi nhau. Bọn họ ở trong phòng làm việc của Lâm Vĩ Phong mấy tiếng liền, Khả Hân ở bên ngoài đi tới đi lui xót ruột nhưng không thể đến nghe ngóng gì.


“Người của chúng ta đã bố trí quanh bến cảng đó rồi, bảo đảm không để sót một người nào.” - Lê Thời nói.


“Chưa đủ.” - Lâm Vĩ Phong gõ tay lên bàn - “Chúng ta không biết David có bao nhiêu người, càng không rõ David có chuẩn bị thuyền hay không.”


Trạch Dương gật gù, hai mày cũng nhíu lại:


“Tôi đã có nghe ngóng tin tức ở cảng, đáng tiếc nơi đó là chỗ của bọn buôn lậu vượt biên thông tin hỗn tạp không phân biệt, không thể xác định rõ David đứng sau những ai.”


“Người bên phía David chắc chắn không ít hơn ta, anh ta không phải người nước ngoài. Thế lực ở phía sau anh ta có lẽ đang ở nước ngoài nhưng gốc rễ kẻ đó vẫn là ở đây, đó là lý do từ tai nạn do Lý Tuyết Dung gây ra cho đến lần này chúng ta đều có nhiều sơ suất như vậy.” - Vĩ Phong chậm rãi tổng kết lại.


“Định ngày mai đổi với anh Vĩ Thành thật à?” - Dương Trạch cuối cùng vẫn là người dám hỏi câu mà ai trong căn phòng này cũng muốn hỏi.


Lâm Vĩ Phong cười nhạt, bàn tay gõ trên bàn cũng dừng lại:


“Đâu còn sự lựa chọn nào khác.”


“Đừng có đùa, chúng tôi không cho phép cậu làm vậy.” - Hoàng Thiệu Huy nghiêm túc nói.


Lê Thời cũng trở nên căng thẳng, để Lâm Vĩ Phong đi đổi Lâm Vĩ Thành về khác nào bọn họ chính là một lũ vô dụng. Từ khi đi theo Vĩ Phong, Lê Thời vẫn luôn sống rất tốt, cũng không phải làm những chuyện có độ nguy hiểm cao, đối với cậu ta Lâm Vĩ Phong là sếp mà cũng là anh trai.


“Dù em có liều cái mạng này cũng không để anh xảy ra chuyện đâu.”


“Có chuyện gì cũng đòi sống đòi chết, theo anh bao năm rồi mà mày vẫn không bỏ cái tính này được.” - Lâm Vĩ Phong gằn giọng nhắc nhở.


“Cậu có suy tính gì rồi? Chắc chắn không đơn giản là cho người bao vây nơi đó thôi.” - Trạch Dương hiểu anh, nếu không có vài phần chắc chắn anh cũng sẽ không bình thản như vậy.


“Thiệu Huy chính là điểm mấu chốt của chúng ta. David không biết tôi thân thuộc với Thiệu Huy, anh ta vẫn luôn cho rằng cậu ấy là trung lập. Lần trước trong chuyện giao cho Lý Tuyết Dung cho David, Thiệu Huy cũng khiến anh ta có chút thiện cảm. Anh ta sẽ không đề phòng người của Thiệu Huy, người của cậu ấy có thể hoạt động dễ dàng ở bến cảng hơn.”


“Tuyệt vời, tôi rất sẵn sàng để tạo bất ngờ cho anh ta.” - Hoàng Thiệu Huy hào hứng nói.


Dương Trạch vẫn cảm thấy không yên tâm, cách mà Lâm Vĩ Phong nói vẫn đầy rẫy những biến số. Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ vai Dương Trạch, ánh mắt quyết liệt nói:


“Chúng ta sẽ cho David biết ai mới thật sự là chủ của thành phố này.”


Chương 184


Lâm Vĩ Thành và Bạch Mai bị giam trong một căn phòng nhỏ, ít nhất thì nơi này cũng không quá tồi tàn, có một chiếc giường cùng chăn gối. Bạch Mai rót nước đưa cho anh, cô vẫn luôn chú ý đến tình trạng sức khỏe của Vĩ Thành.


“Tôi không khát, cô uống đi.”


Lâm Vĩ Thành cảm thấy vô cùng áy náy vì đã kéo Bạch Mai vào chuyện này, cô chính là người vô tội nhất.


“Cô đừng lo, bọn họ sẽ không làm hại cô đâu.”


“Tôi không lo lắng.” - Bạch Mai cười nhẹ - “Lúc tôi bằng lòng đi theo anh tôi đã biết mình phải đối diện với những gì rồi.”


“Cô đâu cần phải vậy…” - Vĩ Thành thở dài, lúc Bạch Mai kiên quyết đi cùng anh từ chối cơ hội được thoát khỏi chuyện anh đã rất xúc động nhưng ngay sau đó là cảm giác bất lực.


Anh không đáng để cô phải nhọc lòng như vậy, càng không xứng đáng với tình cảm của cô.


“Bạch Mai, cô hiểu tôi mà, tôi chỉ có thể cho cô một sự nghiệp vững chắc, cơ hội thăng tiến và cả tiền bạc.”


“Tôi đâu đòi hỏi anh phải trả tôi thứ gì, tôi đã nói rồi, anh là bệnh nhân của tôi, trước khi anh hoàn toàn hồi phục. An nguy của anh là trách nhiệm của tôi.” - Bạch Mai biết giữa bọn họ có một bức màn mỏng, cô không muốn anh xé rách nó, cô vẫn muốn làm một bác sĩ, một người bạn ở bên cạnh Vĩ Thành.


Vĩ Thành thở dài một hơi, anh không nghĩ bản thân đã ra nông nổi này còn có thể khiến cho một cô gái tốt như vậy quan tâm mình. Đáng tiếc trong lòng anh chỉ có Lý Tuyết Dung, dù không dám kỳ vọng vào cô ta nữa nhưng anh cũng không sẵn sàng mở cửa trái tim mình.


Bạch Mai cẩn thận kiểm tra giường một lượt sau đó trải chăn ra, cô thấy anh vẫn cứ ngồi yên bất động không nhịn được mỉm cười nói:


“Mau đi ngủ thôi, ngày hôm nay quá đủ rồi.”


Lâm Vĩ Thành siết chặt ly nước trong tay, dù anh biết hai người sẽ không xảy ra chuyện gì được nhưng anh vẫn thấy ngại, chủ yếu là thấy thiệt thòi cho Bạch Mai.


“Đừng nói với tôi là anh định ngủ dưới đất đó.” - Bạch Mai đi đến đỡ anh đứng dậy đi lại giường - “Ngủ một giấc ngày mai mọi chuyện sẽ tốt thôi.”


Hai người chen chúc nhau nằm trên chiếc giường nhỏ, Bạch Mai nhắm mắt trước giả vờ như mình đã ngủ. Lâm Vĩ Thành nhìn cô, nhìn rất lâu, anh không biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy cô nữa vậy nên anh muốn ghi nhớ gương mặt này lâu thêm một chút.


Bạch Mai đợi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh mới mở mắt ra, gương mặt anh chưa từng ở gần cô đến như vậy. Dù đó là một gương mặt đầy những vết sẹo chằng chịt cô vẫn chưa từng ghê sợ với nó.


Cô đưa tay khẽ chạm dọc từ trán đến mũi anh rồi môi anh, cô đã quyết định rồi, chỉ cần bọn họ có thể thoát khỏi chuyện này cô sẽ cùng anh sang Mỹ. Bạch Mai không cần Vĩ Thành đáp lại tình cảm của mình, cô muốn thấy anh bình an, muốn làm một người bạn đồng hành cùng anh.


Tình yêu khiến con người ta trở nên hèn mọn cũng khiến ta trở nên cao thượng.


Lâm Vĩ Phong và mọi người rời khỏi căn phòng đó cũng đã hơn nửa đêm, anh cẩn thận mở cửa bước vào, sợ sẽ đánh thức Khả Hân. Nhưng hóa ra cô chưa ngủ, cô nằm trên giường ánh mắt đau đáu nhìn anh.


“Em chưa ngủ sao?” - Lâm Vĩ Phong ngay lập tức bước vội đến ôm cô vào lòng - “Em thấy khỏe hơn chưa?”


“Mọi người bàn bạc xong chuyện ngày mai chưa?” - Khả Hân gạt bỏ mọi câu hỏi về bản thân, lúc này cô chỉ quan tâm anh.





“Bọn anh bàn xong rồi, mọi chuyện nằm trong sự kiểm soát.”


Khả Hân nhìn sâu vào mắt anh, cô rất muốn nói rằng cô nhìn ra sự chênh vênh trong đó. Anh đang nói dối, anh không chắc chắn.


“Em muốn đi cùng anh.”


“Không được.” - Lâm Vĩ Phong phản ứng vô cùng dữ dội - “Em nhất định phải ở nhà, em phải được an toàn.”


Hai tay Khả Hân ôm lấy mặt anh, khẩn thiết nói:


“Dù ngày mai có chuyện gì, em cũng muốn được bên anh. Là tốt là xấu, là sống là chết, em cũng muốn cùng anh trải qua.”


Cô đã không nói một câu, nếu anh xảy ra chuyện em sống còn ý nghĩa gì nữa.


Lâm Vĩ Phong ôm ghì lấy cô, anh không thể thốt lên lời nào nữa, lúc này anh rất muốn khoét ngực moi trái tim của mình ra giao cho cô.


“Vĩ Phong, anh có thể vì em mà ngày mai đừng lấy bản thân ra trao đổi không?” - Lúc cô nói câu này hai môi cô run lên, cô vẫn luôn né tránh câu hỏi này, né tránh sự thật cô không phải ưu tiên hàng đầu của anh.


Lâm Vĩ Phong im lặng, sự im lặng đó kéo dài thật lâu cuối cùng anh ôm cô ngã xuống giường, đắp chăn cho cả hai. Cô vùi đầu trong lồng ngực anh, nước mắt khẽ rơi xuống, sự im lặng đó đã thay câu trả lời.


Lâm Vĩ Phong tỉnh dậy rất sớm, anh cẩn thận bước xuống giường, nếu có thể anh muốn nhân lúc cô chưa dậy rời đi. Nhưng anh còn chưa rời khỏi giường thì cánh tay anh đã bị cô giữ lấy.


“Anh đừng hòng bỏ em lại.”


Khả Hân cả đêm qua đều không tài nào chợp mắt nổi, cô rất sợ một khi cô ngủ quên tỉnh dậy đã không còn Lâm Vĩ Phong bên cạnh nữa. Cô sợ cảm giác bàn tay sờ sang chỗ bên cạnh mình nhưng tất cả lạnh tanh, không chút hơi ấm.


“Anh nghĩ anh thật sự không thể giữ em ở nhà được rồi.” - Lâm Vĩ Phong ôm lấy Khả Hân cùng vào nhà tắm.


Sau khi cả hai cùng đánh răng cô vội đẩy anh ra ngoài:


“Anh đừng tưởng bở được tắm cùng em.”


“Khả Hân, có phải anh bị ảo giác không? Người em rất gầy nhưng anh cảm giác bụng em lại béo lên.” - Lâm Vĩ Phong tựa người vào cánh cửa, nhìn xuống bàn tay mình, cảm giác lúc nãy khi ôm bụng cô rất lạ.


“Nếu để ý hơn thì anh sẽ biết.” - Khả Hân bĩu môi, nếu chịu để tâm anh chắc chắn để sớm biết cô mang thai.


Khả Hân từ nhà tắm bước ra, anh cầm theo sợi dây chuyền đến đeo cho cô. Anh đeo xong lại không nhịn được hôn vào gáy cô, âu yếm nói:


“Sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ dành tất cả thời gian cho em, chỉ ở cạnh em, cùng em thức cùng em ngủ, không rời em nửa bước.”


Khả Hân khẽ cọ mặt vào tay anh đang đặt lên vai cô, những lời ngọt ngào này cô đã luôn muốn được nghe từ anh.


“Em cũng chỉ cần thế thôi.”





Phòng khách của bọn họ hôm nay vô cùng đông đúc, bên ngoài cũng có mười mấy chiếc xe chờ sẵn. Khả Hân thật sự hoài nghi, số lượng người đông như vậy di chuyển không sợ gây chú ý đến cảnh sát sao.


“Cảnh sát sẽ không xen vào chuyện này chứ?”


“Bọn họ sẽ nghĩ là các băng đảng thanh trừng lẫn nhau, trước nay hắc bạch cũng có những nguyên tắc bất thành văn, họ sẽ không quan tâm chuyện nội bộ của nhau đâu.” - Lâm Vĩ Phong giải thích.


Khả Hân có lẽ đã hiểu vì sao chưa từng có người đề xuất chuyện báo cảnh sát, bởi vì cảnh sát căn bản sẽ không xử lý những vụ án dạng này. Nó quá phức tạp, quá dễ tạo tiếng vang, thu hút nhiều cánh báo chí sẽ dẫn đến lòng dân bất an. Thay vào đó để các thế lực tự xử lý nhau, chắc chắn nhanh gọn mà không để lại dấu vết gì.


“Em đúng là phải học hỏi thêm nhiều thứ.”


“Anh thì hy vọng em không phải biết đến những thứ đó.” - Vĩ Phong cưng chiều nói.


Mọi người nhìn thấy anh có ý mang cả Khả Hân theo thì vô cùng bất ngờ, Dương Trạch không nhịn được nghiêm túc hỏi:


“Cậu chắc chắn về chuyện này chứ?”


“Chưa bao giờ chắc hơn.” - Lâm Vĩ Phong nắm chặt tay của Khả Hân.


“Thôi được rồi, chuyện này cũng đủ điên rồ rồi thêm điều nữa cũng chả sao.”


Vĩ Phong và Dương Trạch đi qua bên nói chuyện gì đó, Lê Thời đi đến đưa cho anh một khẩu súng. Anh nhận lấy kiểm tra đạn và chốt an toàn, sau đó cất vào chỗ kín đáo sau thắt lưng.


Khả Hân cảm thấy hai chân mình hình như đang run lên, thứ anh vừa cầm thật sự là súng sao? Súng là vũ khí có thể dễ dàng lấy mạng người nhất, Vĩ Phong có thứ đó nghĩa là phía đối phương cũng vậy.


“Phu nhân, phu nhân…” - Quản gia nhìn thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt nên bước đến hỏi.


“Anh ấy có thường gặp chuyện phải dùng súng thế này không?”


Quản gia Thuận không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành trấn an cô mà nói sang chuyện khác:


“Súng chỉ để phòng trường hợp xấu nhất, không phải chắc chắn sẽ dùng. Phu nhân, cô hãy đeo chiếc đồng hồ này, đây là một thiết bị theo dõi, nó cũng sẽ hiển thị nhịp, một vài chỉ số sức khỏe của cô. Nhị thiếu gia đặc biệt chuẩn bị nó cho cô, nó sẽ giữ cho cô an toàn.”


“Tôi hiểu rồi.” - Khả Hân ngay lập tức đeo đồng hồ vào tay.


Lâm Vĩ Phong quay lại nhìn thấy cô đã đeo đồng hồ, trong lòng cũng an tâm hơn một chút. Anh không chắc mình có thể luôn để mắt đến cô, anh cần một thứ gì đó bảo đảm cho cô.


Mọi người bắt đầu xuất phát, Khả Hân nhìn lại một lượt, hình như chỉ vắng mắt mỗi Hoàng Thiệu Huy, Khả Hân không hỏi, cô nghĩ cậu ta đang đi chuẩn bị phần việc của mình.


“Khả Hân, một lát em nhất định phải đứng ở chỗ vệ sĩ, luôn để vệ sĩ vây quanh em. Không được bước lên cũng không được lên tiếng.” - Lâm Vĩ Phong ngồi trong xe một lần nữa dặn dò Khả Hân - “Nếu có bất trắc gì ngay lập tức nghe theo vệ sĩ quay về xe, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.”


“Em biết rồi.” - Khả Hân vỗ vỗ lên bàn tay anh, bọn họ rồi sẽ ổn thôi.